- Tin Nhắn Giải Hòa.

Một buổi tối lạnh lẽo Trần Kha lười nhát trốn việc để nằm ở nhà nghịch điện thoại. Cô chần chừ nhìn dòng số quen thuộc trong danh bạ của mình...không ấn, không chạm...cô nằm đưa đôi mắt nhìn dòng số nọ mãi.

Đã 3 phút trôi qua, tặc lưỡi một cái, Trần Kha ngồi dậy, tựa lưng vào tường rồi ấn vào khung soạn tin nhắn...

Tay ấn thật nhanh đã cho ra dòng chữ màu đen "Tôi xin lỗi." Rồi cũng nhanh tay để xoá chúng đi mất...

Một lần nữa chần chừ, Trần Kha lại ấn ra một dòng tin khác "Có khoẻ không?"

Ngẩm lại một lúc...Rồi cô cũng xoá đi.

Cô nằm đó, chéo hai chân soạn tin xong lại xoá đi. Soạn xong lại xoá...

Ma xui quỷ khiến, hà cớ gì, ngón tay Trần Kha một lúc sau đột nhiên không ấn xoá mà lại ấn nhầm sang kí hiệu gửi đi...

Chưa kịp phản ứng thì Trần Kha đã bật hẳn người dậy, trừng mắt nhìn vào dòng tin nhắn cô vừa gửi đi "Ra sao rồi?" Màu đen đã được gửi sang cho số máy bên nọ.

Xoá không được nữa...Trần Kha đập tay lên trán rồi lật đật tắt điện thoại quăng lại lên giường, cô rời sang cái bàn kế đó đọc báo...

Trịnh Đan Ny cũng đang trong một tình trạng không mấy vui vẻ, nàng mặc một bộ đồ ngủ dài tay, ngồi tựa lưng vào cái đầu giường cùng với ánh mắt ưu tư, bàn tay ngọc ngà đưa lên vuốt ve mái tóc xanh thật suông mượt, đầu nghiêng nhẹ sang một bên, mặt hết sức bơ phờ.

Đã hơn một tuần lễ nàng không thể rời khỏi phòng...Chỉ là mắc phải tí vấn đề về sức khoẻ, sao Sở Văn lại bắt nàng ngưng hoạt động giang hồ để tịnh dưỡng trong thời gian dài như này chứ...Không rượu, không thuốc, không thấy được người yêu thương...Nàng biết lấy gì làm niềm vui nữa đây?

Ting...ting.!!!

Trịnh Đan Ny giật nhẹ mình vì tiếng chuông tin nhắn bỗng phát ra từ cái điện thoại di động bấy lâu nằm yên trên đầu tủ nhỏ cạnh giường nàng. Đưa tay ra xem xét...

Trịnh Đan Ny đọc xong dòng tin nhắn đã hết sức cảm động, cảm thấy trái tim mình đang đập thật mạnh...nàng mỉm cười ấn trả lời lại ngay, ấn gửi cho người vừa gửi dòng tin quan tâm đến nàng.

Trần Kha ngồi đọc báo, nghe cái điện thoại của mình phát lên thông báo tin nhắn mà không dám đến gần xem...cô biết tin nhắn đến là của ai.

Thế là kẻ cứng đầu nào đó vẫn ngồi lì trên ghế cố cặm cụi đọc báo. Không gian tĩnh lặng đến mức kì lạ, Trần Kha đọc đến đâu cũng không vào đầu thay vì sẽ nhớ và hiểu thật nhanh trong không gian im ắng này...

Tò mò... khiến Trần Kha phải đứng dậy tiến gần đến cái điện thoại...Cô bật máy lên, một dòng tin nhắn hiện lên thật sáng.

"Chị quan tâm tôi sao?"

Ting...ting.!!!

"Tuỳ em nghĩ vậy." Trịnh Đan Ny mỉm cười thật nhẹ...cô nhắn lại.

"Thế tôi vẫn chưa chết. Chị sẽ tắt máy và không trả lời tin nhắn nữa đúng không?"

Ting...ting.!!!

Tin nhắn chạy thật nhanh khi Trịnh Đan Ny chỉ vừa ấn gửi qua, có lẽ ai kia đang hối hả giải thích cái gì đó.

"Em đừng có điên."

Trịnh Đan Ny cắn môi. "Tôi còn tưởng chị không hề quan tâm tôi nữa chứ." Lần này có lẽ hơi lâu một chút, Trần Kha trả lời lâu hơn so với ban nảy.

"Em vẫn là người có ơn với tôi."

Câu này...xem xong rồi mà lòng Đan Ny lâng lâng lạ lùng. Nàng xao xuyến đến mức bay bổng, không có gì đặc biệt trong dòng tin nhắn...nhưng cứ như là ma thuật đối với nàng...

"Tôi xin lỗi chuyện đêm đó...có lẽ tôi không nên thái độ như vậy."

Cái tin nhắn lần này...còn khiến Trịnh Đan Ny lây động tinh thần hơn, nàng câm phẫn nhắn lại nhanh đến mức tốc độ có thể ví như sấm sét. "Đồ vô tâm."

"Em chửi đi."

"Chị không hiểu cái cảm giác của tôi lúc đó hay sao? Tôi thật sự rất thất vọng...chị thật khốn nạn." Dòng tin nhắn này là trách móc Trần Kha, Trịnh Đan Ny gần như khóc khi nhắn dòng này. Trần Kha thật lâu không trả lời lại.

Trịnh Đan Ny thở dài một hơi, nàng nhắn lại. "Chị không đi làm sao?"

Ting...Ting.!

"Không, tôi nản nơi đó lắm rồi. Ông chú bụng to thật sự rất quá đáng."

"Chị có thể đến làm việc lại cho tôi..."

"Thôi, không dám..."

"Sao lại vậy?"

Từ Sở Văn bỗng xuất hiện mở cánh cửa phòng ra, cô hơi khó chịu nhìn Trịnh Đan Ny nằm ôm lì lấy cái điện thoại trên giường...cô nhìn nàng rồi nhìn lên đồng hồ, cất giọng hơi căng. "Nè...Đan Ny! Em bấm máy đã hơn 2 tiếng rồi đấy...khuya rồi có biết không?"

"Em không sao..." Trịnh Đan Ny lắc đầu, tay vẫn tiếp tục ấn máy lia lịa.

Từ Sở Văn tặc lưỡi, cô nặng giọng hơn ban nảy một chút. "Đan Ny!! Chị tịch thu cái điện thoại của em đấy...! Trong đó có cái gì chứ? Đưa chị xem."

"Thôi...! Thôi! Ok...được rồi...5 phút nữa, em sẽ ngủ, chị cứ về trước đi."

"Được...5 phút đấy, chị sẽ đem sữa lên em uống rồi phải đi ngủ, xong chị sẽ về sau."

Từ Sở Văn nói rồi đi ra ngoài, Trịnh Đan Ny buồn bã nhắn những dòng cuối sang cho Trần Kha. "Tôi phải đi ngủ rồi."

"Thế ngủ đi, ngủ ngon."

Được người thương gửi cho một loạt lời hỏi thăm, quan tâm thì còn gì hạnh phúc bằng...

Trịnh Đan Ny mỉm cười khoé môi nở ra một nụ cười nhẹ. Chỉ có Trần Kha mới đủ khả năng làm tim nàng lây động như thế. Cả cơ thể như có lại sức sống vậy, mệt mỏi của cả ngày biến đi đâu hết không còn xót lại chút nào...

Thôi...không nghĩ nhiều. Trịnh Đan Ny muốn đêm nào cũng được người ta nhắn cho mình như thế này, muốn người ta dành cả đêm cho mình...nàng nhắn ngay một dòng tin mới mang đầy tính nũng nịu.

"Kha Kha, ngày nào chị cũng nhắn cho tôi như hôm nay...thì tốt quá. Tôi thật sự rất là cảm động a ~."

Người ta biết nàng đang làm nũng đấy... đã khá lâu trôi qua mà vẫn chưa có tin nhắn hồi đáp lại, thôi vậy...nàng lại cảm thấy nản nữa rồi. Trần Kha nhất định là đang tìm cách nhắn từ chối nàng một cách lịch sự đây mà...

Trịnh Đan Ny nhắn ra vài chữ nữa ''Thôi quên đi, ngủ ngon.'' Còn chưa kịp gửi đi, thì đã có tin nhắn hồi đáp đến.

"Nếu là em muốn...tôi sẽ làm."

Nàng vui mừng lộ rõ ra, gần như khỏe hẳn người lên...Nàng nhắn lại nhanh thật nhanh. "Thật sao? Chị không phải đi làm?"

"Đi chứ, phải cố chứ biết làm sao, tôi sẽ lén nhắn tin cho em khi ông béo không để ý...hãy ngủ đi."

"Được rồi, khi tôi khoẻ lại, nhất định tôi sẽ đến tìm chị."

Trịnh Đan Ny nhất định khi ra được khỏi nhà sẽ lái xe đến quậy Trần Kha một đêm cho thoả lòng hả dạ. Người ta làm nàng đêm nay phải thức trắng vì xuyến xao rồi, từng nhịp tim đến giờ vẫn còn đập loạn nhịp.

Làm sao đây? Nàng không muốn ngừng việc nhắn tin với Trần Kha.??

"Trịnh Đan Ny." Từ Sở Văn đứng ngoài cửa, đôi mắt đưa vào nhìn Trịnh Đan Ny sắt lẽm. "5 phút đã qua rồi đấy..."

"Em biết rồi mà..." Nàng nằm xuống giường, mặt mày cau có ra vẻ khó chịu. Chợt một ý nghĩa nào đó lóe lên trong đầu, nàng nhanh tay kéo cái chăn trùm kín người lại, trùm kín luôn cả đầu.

Từ Sở Văn nhăn mặt đi vào, cô tung cái chăn ra...nhìn nữ nhân nằm ôm thin thít cái điện thoại có ý định nghịch điện thoại thâu đêm lén lút trong cái chăn. "Em đang làm trò gì vậy Đan Ny??? Đưa cái điện thoại cho chị mau, rồi ngồi dậy uống sữa đã."

"...." Trịnh Đan Ny bĩu môi, đưa cái điện thoại cho Từ Sở Văn. Nàng ngồi dậy lủi thủi bưng ly sữa trên bàn lên uống cạn...

Sở Văn cầm lấy cái điện thoại đã nóng đến mức khó tin, cô nhăn mặt. "Em chơi cái điện thoại này hơn 2 tiếng đồng hồ rồi đấy...từ bao giờ em lại nghiện dùng điện thoại như vậy?"

"Chỉ là...thấy chán thôi."

"Em dùng nhiều không tốt đâu, mau ngủ nhanh đi."

"Em biết rồi..."

_________________

Ngô Cao Tuấn mấy hôm nay bận đi công tác quan trọng phải bay sang Anh gấp, Sở Văn cũng bận việc phải chuẩn bị đi làm, lại không an tâm để Trịnh Đan Ny một mình với bọn đàn em tay chân cứng cáp chỉ biết mỗi đấm đá...cô nói sẽ tìm người thay thế cho mình trong ngày hôm nay.

Trịnh Đan Ny thì không quan tâm mấy...Ai cũng được...Làm gì cũng được...điều nàng chờ đợi duy nhất đó là cuối tuần này, nàng có thể tự do đi lại, có thể trở lại với công việc. Đặc biệt, nàng có thể đi tìm Trần Kha.

"Đan Ny." Sở Văn mở cánh cửa gỗ, cô bước vào. "Chị có mua thức ăn đến để bên dưới nhà, tí người ta sẽ đem lên cho em ăn."

"Sao cũng được."

"Vậy...chị đi đây, chị có dặn bọn đàn em bên dưới nhà rồi đấy, nếu có chuyện gì chúng nó sẽ gọi cho chị ngay."

Trịnh Đan Ny thở dài một hơi, nàng lắc đầu ngán ngẩm vì độ cẩn thận của Sở Văn.

Sở Văn rời khỏi phòng, nàng lại ngồi dậy, thản nhiên chéo chân vuốt tóc...suy nghĩ vu vơ những chuyện trời trăng mây gió...

Thời gian trôi qua, nhanh hơn một chút, Trịnh Đan Ny nhận ra được cánh cửa ra vào đang phát ra tiếng động, ai đó ở bên ngoài đã gõ cửa đúng ba cái, chắc là người mà Sở Văn nhờ trông chừng nàng đây mà.

Lạnh mặt, Trịnh Đan Ny định trả lời nhưng nghĩ lại thì lười hé miệng nên nàng im lặng.

Cánh cửa dần dần mở ra, Trịnh Đan Ny cũng khá tò mò Sở Văn đem ai có thể hiểu nàng đến chăm nàng, liền liếc mắt nhìn qua.

Người đi vào...gương mặt của nữ nhân nọ thật quen thuộc, tóc vàng cắt ngắn, mặc sơ mi, quần tây, phong cách giản dị mà ăn mắt người khác đến thế...môi Trịnh Đan Ny đã mấp mấy lên 2 chữ trong miệng là tên của ai đó rồi. "Đan Ny! Cháo đây rồi!"

Trần Kha nâng bát cháo nóng trên tay lên, tiến lại gần nàng. Trịnh Đan Ny đang đốt pháo ăn mừng trong lòng nhưng cũng ráng kìm nén, nàng làm mặt lạnh. "Ai cho phép chị đến đây?"

"Sở Văn?" Trần Kha nhăn mặt. "Tôi tưởng em sẽ vui khi được gặp tôi...mặt mày làm sao thế?"

"Tại sao tôi phải vui khi gặp một nữ nhân đồi bại?" Trịnh Đan Ny nhếch khoé môi, quay mặt sang hướng khác. Trần Kha trố mắt ra, cô đặt bát cháo lên cái bàn gần đó rồi quỳ xuống mép giường khều khều áo Trịnh Đan Ny như một con mèo đang hối lỗi với chủ nhân.

"Làm sao thế?"

"Đồi bại!"

"Em làm sao thế?" Trần Kha khó chịu.

"Tôi xin lỗi em rồi đúng không? Em không phải cũng đã chấp nhận rồi...Đây là đang làm giá trước mặt tôi đúng không?" Nàng không trả lời, Trần Kha cau có nắm lấy tay nàng rồi lắc lắc.

Hai má Trịnh Đan Ny rõ ràng đang ửng hồng lên, Trần Kha trông thấy liền hí hửng leo lên giường bày trò nghịch ngợm ngay...

"Chị làm cái gì vậy?"

"Thôi nào, cô em làm giá mãi là ế đến chết. Thôi, để anh đây giúp em ăn nha."

Mặt Trần Kha đúng thật là nham nhở ngôn từ phát ra lại khiến Trịnh Đan Ny rợn tóc gáy, nàng tát nhẹ cô một cái rồi gắt. "Ăn nói kiểu gì đây hả?!! Anh anh...em em, cô không phân biệt được mình là nam hay nữ à??? Bề ngoài giống nam nhân thì đừng tưởng cô là nam nhân nhé!!!"

"Hahaha! Thế em muốn làm sao?" Trần Kha buồn cười, cô hỏi.

"...Tôi không hơn thua với chị nữa, đồ thiểu năng."

"Kệ em, mau ăn đi."

"Không."

"Tại sao? Ăn đi!"

"Không mà!"

"Ăn đi này!!!"

"Tôi không muốn!!!"

"Đang ốm cháo thì lại không muốn ăn, em muốn ăn cái gì??"

Trần Kha có chút bực bội, nhưng ngẫm lại một chút, cô một lần nữa nham nhở đưa tay sang sờ sờ vuốt vuốt lưng Trịnh Đan Ny. "Em...có phải là...muốn ăn cháo ''ấy ấy'' hay không? Đừng có mà làm nũng kiểu này nhé...buồn cười lắm!" Hai má Trịnh Đan Ny đã ửng hồng lên, nàng chắc chắn tám phần là bị bắn trúng tim đen.

Trần Kha liếc mắt nhìn rồi nhếch môi cười một cái thật quyến rũ. Cô quen rồi, không ngại cho nàng một nụ hôn. Nhưng cô không muốn chủ động, cô quen với một Trịnh Đan Ny chủ động hơn...đợi khi nàng chịu nói hay xin xỏ cô mới cho a~

"Không đi làm sao?..."

"Không, tôi trốn việc." Trần Kha thở dài, nhướn mày nhìn Trịnh Đan Ny. "Cũng vì em."

Trịnh Đan Ny cười nhẹ. "Vì tôi luôn sao?"

"Đúng, vì tôi phải đến đây chăm sóc em?...không phải sao?"

"Chị không sợ các nàng hoa hồng sàn nhảy thiếu hơi chị sẽ buồn hay sao?"

"Hoa hồng sàn nhảy ngay từ đầu tôi đã không để ý đến rồi!" Trần Kha nhún vai, nháy mắt với Trịnh Đan Ny. "Còn có ai đẹp hơn em đây?"

"Dẻo miệng." Trịnh Đan Ny vuốt tóc sang một bên, nàng đưa tay đẩy nhẹ vai Trần Kha ra. "Tôi còn tưởng Trịnh Đan Ny không còn nặng kg nào trong mắt chị rồi..."

"Trịnh Đan Ny vẫn là em thôi, vẫn là người có ơn với tôi nhất...ăn thôi."

Trần Kha đưa muỗng cháo đến trước miệng Trịnh Đan Ny, lần này nàng ngoan ngoãn há miệng ra ăn. Tuy vậy nhưng trong lòng vẫn còn hơi khó chịu, ơn nghĩa nghe thật sự hơi xa cách...

__________________

Bà Trương bỏ tờ giấy lớn trước mặt xuống, nhìn Thẩm Mỹ Quân với sự thất vọng. "Quỳnh Dư nó ra làm sao rồi?"

"Y như lần trước." Thẩm Mỹ Quân thật ngắn gọn trả lời, dẹp dọn đống giấy tờ thật ngăn nắp trên bàn làm việc lại nằm đúng vị trí của nó.

"Aiszzz, chẳng biết Kha Kha nó đi đâu nữa..."

Trương Giai Đình có hơi buồn bực, chuyện là Trương Quỳnh Dư ngày nào cũng chuẩn bị cơm hộp đem đến chỗ làm cho Trần Kha mỗi ngày nhưng dạo gần đây Trương Quỳnh Dư lại một mặt ủ rủ trở về cùng hộp cơm mình đã cất công chuẩn bị...Xoa xoa cằm, Trương Giai Đình nhìn Thẩm Mỹ Quân, rồi nói. "Cô nói với người làm dưới bếp, mang lên cho Quỳnh Dư một ly sữa đi, con bé đã mệt rồi."

"Được rồi, tôi đi đây..."

___________________

Mọi việc của Trương Quỳnh Dư thì nàng đều nói cho Trần Kha biết, nàng cho cô ấy biết tất cả. Nhưng tại sao những việc làm của Trần Kha...nàng lại không thể biết?

Thậm chí cô ấy xin tạm nghỉ việc...nàng cũng không biết gì.

Tút...Tút...Tút.!!!

Ném cái điện thoại đi, Trương Quỳnh Dư bây giờ rất giận và chán nản...Không thèm gọi cho Trần Kha nữa. Nàng có cảm giác như cô ấy không xem nàng ra gì...

Lần này thật là khó chịu.

Trương Quỳnh Dư lăn ngửa người ra cái giường to, rồi thở một hơi dài...đưa mắt hướng lên trần nhà.

"Là đi đâu?...Có khi nào...lại tìm đến Trịnh Đan Ny nữa không?"

Có linh cảm thật sự là không lành...

Gượng ngồi dậy, nghĩ đến Trần Kha sẽ tìm Trịnh Đan Ny là nàng lại như cổ máy tiến đến nhặt nhanh lấy cái điện thoại rồi ấn gọi cho Sở Văn ngay. "...Sở Văn?"

"Quỳnh Dư? Có chuyện gì vậy?"

"Trần Kha dạo gần đây không đến chỗ làm...tôi nghĩ cô ấy đến tìm Trịnh Đan Ny."

"Ồh...trước đây là cậu ấy chán nên nghỉ việc tạm thời...còn hôm nay, tôi bảo cậu ấy đến chăm sóc Trịnh Đan Ny."

"Cậu nói sao cơ?" Trương Quỳnh Dư giật mình, nàng nhăn mặt, tim bỗng giác nhói lên trong 1 giây. "Sao lại có thể để hai người đó gặp nhau."

"Chuyện này khó giải thích lắm...nói chung là...Trần Kha cậu ấy cần phải chăm sóc cho Đan Ny vài ngày tới nữa thôi. Cậu ấy sẽ sớm trở về, c...ô..."

Tút...Tút...Tút.!!!

Trương Quỳnh Dư hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh...

Rồi nàng buồn bã ngồi như pho tượng ở đó với đôi mắt long lanh đầy ảm đạm.

Rõ ràng Trịnh Đan Ny không có gì tốt đẹp đối với Trần Kha, cô ta không quan tâm Trần Kha bằng nàng, không chìu chuộng lo lắng cho Trần Kha bằng nàng...

Tại sao cô ta luôn được Trần Kha đặt trên vị trí cao hơn của nàng...Nàng phải là người được ở vị trí của cô ta mới đúng.

Chẳng hiểu vì sao hôm nay nàng lại thật lạ, lại còn đi tị nạnh hơn thua với người khác...

Đặt nhẹ bàn tay lên ngực trái, nàng vỗ vỗ nhè nhẹ rồi tự lảm nhảm một mình. "Mày làm sao vậy...?"

**************
Comeback rồi đây...!!!😆

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro