- Trả Thù.

"Chu Tỷ. Tôi đến rồi."

"Chào mừng anh ghé thăm nhà tôi, Ngô Cao Tuấn..." Chu Di Hân nhếch môi cười, nàng đưa tay ra hiệu cho hai tên đàn em đang đi kè sát bên cạnh anh ta ra ngoài.

Ngô Cao Tuấn phủi vai áo, rồi nắm vạt áo kéo mạnh xuống ra vẻ mặt khó chịu. "Chỉ ở một mình, sao lại có nhiều vệ sĩ bên ngoài như vậy...bọn chúng hoàn toàn không biết tiếp khách!"

"Ồ...tôi xin lỗi về chuyện đó nhé, chắc tại anh qua lại nhà Trịnh Đan Ny quen rồi. Cái nhà đó, cửa vắng, chủ cũng không thấy bóng...đúng là rất sơ ý!" Chu Di Hân hất mặt, rồi tiến đến ngồi xuống cái ghế sô pha giữa gian phòng khách to lớn của vinh thự.

Ngô Cao Tuấn cũng không ý kiến gì thêm, anh ta cũng tiến đến, ngồi xuống cái ghế đối diện với Chu Di Hân. Thoạt thấy cái tay của Chu Di Hân giơ lên, anh ta đã đoán được nàng chuẩn bị bảo bọn thuộc hạ đem nước lên nên liền nhanh miệng nói "Không cần trà nước! Tôi có tin khẩn!"

"Được, tôi thích như vậy, thẳng thắn..." Di Hân hài lòng, cong môi thành một nụ cười xinh đẹp. "Chuyện của Trần Kha đúng không?"

"Tôi đã hay tin rằng, Trịnh Đan Ny đã về rồi! Cô ấy về từ hôm qua, chắc chắn là qua đêm lại nhà của con ranh kia hoặc cùng cô ta ngủ lại ở khách sạn nào đó!"

"Anh thôi ngay đi, đừng nhấn mạnh ba chữ ''con ranh kia''...Cứ như anh đang xúc phạm Kha Kha vậy."

"Được được...tôi không cố ý! Nhưng số thuốc mà tôi bảo cô gửi tôi...! Tối nay tôi hành động rồi, vì tôi vừa gọi nói chuyện với cô ấy xin một cuộc gặp gỡ."

"Rồi sao nữa..."

"Năn nỉ gần cả tiếng mới được đấy...cô ấy còn bảo chỉ cho tôi 5 phút nói thôi. Chúng tôi hẹn lúc 6 giờ 50 phút vì 7 giờ cô ấy có hẹn với Trần Kha ăn cơm tối tại nhà hàng gần trung tâm mua sắm."

"Cái gì??? Còn ăn cơm tối với nhau sao??" Di Hân phát hờn, nàng đỏ mặt vì tức giận, bao nhiêu lòng tỵ nạnh của một nữ nhân trong nàng bỗng bùng phát. "Phá cho tôi!! Phá cho tôi!!!"

"Cô bình tĩnh! Tôi có ý này..."

Ngô Cao Tuấn nhẹ nhàng đi lại, cúi người bắt đầu thỏ thẻ bí mật, thì thầm với Chu Di Hân.

Gian phòng to lớn càng đẩy xa đi âm thanh họ xì xầm với nhau. Kể cả mấy tên có mặt trong đấy, cũng không thể nghe được họ nói cái gì.

Chỉ thấy sau một lúc, Chu Di Hân bỗng phá ầm lên cười khoái chí, lại không ngớt lời khen ngợi Ngô Cao Tuấn.

___________________

Vào rạng tối, Trịnh Đan Ny ăn bận cho đàng hoàng, mặt mày phải nói là tươi không còn chỗ để nói. Nàng ấy hôm nay trang điểm thật sự đậm, gương mặt có bao nhiêu điểm kiều diễm liền đem ra phô trương hết. Vì nàng ấy muốn đêm nay mình phải thật đẹp để đi bên ai đó. Ích kỉ muốn nàng và ai đó trở thành một cặp đôi đẹp nhất đêm nay, phải khiến bao nhiêu tình địch trố mắt ra để nhìn.

Đang hãnh diện nhìn mình trong gương, Trịnh Đan Ny liền nhận được một cuộc điện thoại.

Chán nản khi không nhìn đã đoán ra được kẻ đang gọi đến, nhìn màn hình điện thoại mình mà cảm thấy điều chẳng lành, cô cau có nghe máy. "Anh muốn cái gì?"

"Đan Ny, gặp anh đi."

"Còn chưa đến giờ! Tôi nói là 6 giờ 50 phút!"

"Bây giờ chỉ 6 giờ 45 phút, nhưng anh muốn có thêm 5 phút nói chuyện với em. Chỉ đơn giản như vậy thôi...chẳng lẽ em lạnh lùng như vậy sao?"

"Hôm nay sao dai như đỉa vậy!! Tôi thật sự không muốn gặp anh."

"Nhưng em đã hứa rồi còn gì...Đan Ny." Trịnh Đan Ny ngán ngẩm, nàng nhìn lên đồng hồ rồi suy nghĩ một chút, chừng vài giây sau lại chững chạc giọng nói "Anh đợi tôi."

Xem như là bố thí, chẳng hiểu sao nàng lại có thể đến gặp anh ta thật. Nếu Trần Kha biết được, cô ấy sẽ mặt cau mày cau có với nàng nữa mất. Nhấn lấy số của Trần Kha, chờ người ta nghe máy, nàng nghe đầu dây kia bắt máy liền ú ớ nói lắp bắp. "À. à...Kha Kha!"

"Cái gì vậy? Em còn chưa đến sao?!" Cái giọng bên kia quả thật là đang tức giận, Trịnh Đan Ny nghe được lại ngạc nhiên. "Sao lại sớm như vậy?? 7...7 giờ mà!"

"Cũng là do...vì người ta hớn hở muốn xem công chúa đêm nay xinh như thế nào a~" Trịnh Đan Ny phì cười vì giọng nhão nhẹt của Trần Kha, rồi nàng cảm thấy hơi gượng miệng không biết có nên nối dối hay không...cảm thấy thật sự có gì đó rất có lỗi với cô ấy. "Còn nghe máy không đấy?..."

"Còn...Đ...đây."

"Sao im lặng vậy? Có chuyện gì sao?!"

"Kha Kha, chị đừng lo lắng. À...chỉ là...có thể...tôi sẽ đi trễ vài phút...vì tôi phải...quản một chút chuyện tại quán của tôi...À...có chuyện...bất ngờ nên..."

"Đan Ny? Sao em ấp úng như vậy? Chuyện gấp lắm à?"

Trịnh Đan Ny nghe người ta lo lắng cho mình, nàng lại cảm thấy mình thật tệ, vừa nói dối trắng trợn như vậy. Thôi đã lỡ rồi, Đan Ny không ngại nhắm mắt nói thêm vài câu nữa. "Đúng...rất gấp!"

"Ồ...thế hả?" Giọng Trần Kha xen chút buồn bã, rồi lại vui tươi nói. "Không sao! Tôi sẽ chờ...Nhớ đến nhé!"

"Em hứa." Dẫu sao nàng cũng sẽ đến với Trần Kha, chỉ tích ra chút thời gian nhỏ bé để nói chuyện với Ngô Cao Tuấn thì không có nghĩa lý gì đâu nhỉ.

Cứ như vậy đi. Đây là lần đầu cũng là cuối nàng nói dối Trần Kha vậy.

Trịnh Đan Ny lái xe ghé sang nhà của Ngô Cao Tuấn một chút, nàng gõ cửa, lại có giọng của nam nhân vọng ra bảo nàng cứ mở cửa vào nhà tự nhiên.

Thoáng nghe mùi kì lạ, nàng hơi chần chừ cũng mở cái cửa bước vào trong nhà. Lập tức dưới chân đôi cao gót của nàng là những cánh hoa hồng và nến trải dài một đường thẳng dẫn vào trong.

Mỉm cười vì sự ngọt ngào hiếm có của Ngô Cao Tuấn, Trịnh Đan Ny cũng đoán ra được rằng anh ta đang muốn ''dụ dỗ'' nàng cái gì đó. Tuy nhiên, lần này khá hơn rồi...thật là ngọt ngào.

Nàng nâng bước chân đi vào, nó dẫn vào phòng bếp. Trịnh Đan Ny bước vào bếp, những cánh hoa hồng và nến đã kết thúc, ngẩn mặt nhìn lên, nàng đã thấy một bàn thức ăn, không gian thật lãng mạn, hai chai rượu vang, mùi hương dịu dàng kì lạ...lại có nam nhân mặc vest hết sức điển trai đứng giữa phòng nổi bậc vẻ nam tính.

"Quào!" Trịnh Đan Ny nhướn mày. "Mưu đồ gì đây?"

"Anh xin lỗi những chuyện vừa qua, Trịnh Đan Ny, anh sẵn sàng chịu mọi sự trừng phạt từ em." Anh ta quỳ một chân xuống sàn, bắt đầu ra vẻ hối lỗi.

"Không...Đã quá nhiều lần rồi Ngô Cao Tuấn!"

"Anh biết, anh biết mình không thể quay lại với em như trước. Nhưng anh thật sự chỉ muốn em tha lỗi cho anh, còn lại anh không màn đến, anh biết sẽ không được đâu nhưng em cứ vào ngồi, rồi chắc chắn mọi suy nghĩ của em cũng thay đổi..."

"Ngô Cao Tuấn, tôi có hẹn..." Trịnh Đan Ny rõ ràng không muốn vào, nhưng có cái gì đó, câu dẫn nàng khiến nàng nâng bước vào cái bàn thức ăn thịnh soạn nọ. Hai người ngồi đối diện nhau, Trịnh Đan Ny càng ngồi lâu trong lòng lại càng cồn cào khó chịu, cảm giác này...chắc chắn không phải là nàng xao xuyến vẻ ngoài đẹp trai của anh ta.

Mùi hương nồng nồng xung quanh căn phòng toả ra thật kì lạ, nó quyến rũ nàng từng giây phút. Chẳng biết là cái quái quỷ gì...nàng không thể rời mắt khỏi Ngô Cao Tuấn.

Ngô Cao Tuấn mở lời trước, hai người cũng từ bao giờ bắt đầu ngồi ăn với nhau. Trịnh Đan Ny như mụ mẫm đi, chỉ nhìn anh ta với đôi mắt ngây dại, tiếp đến là dần mờ ảo đi tầm nhìn.

_________________

Tích tắc tích tắc.

Trần Kha ngồi trong nhà hàng, ôm bó hoa hồng chờ đợi gần 30 phút đồng hồ vẫn không thấy ai. Gọi điện lại không ai thèm nghe máy, lòng cồn cào lại không biết người tình có bị làm sao hay không, có gặp chuyện không may hay không.?

"Đan Ny ơi..."

Trần Kha gục mặt lên bàn, gần như sắp khóc, cảm thấy có điều gì đó thật đau đớn. Đau như thể dao đâm vào tim, đau không có lý do.

Lẽ nào...đã có chuyện không hay thật xảy ra với nàng.

"Không...em ấy hứa, nhất định sẽ đến mà."

Tự bản thân chấn an, nhưng ai cũng biết, chỉ là dối gạt bản thân, một chuyện thật sự quá ngốc Trần Kha à...

________________

Tích tắc tích tắc....

Một tiếng đã trôi qua thế mà người vẫn không thấy đâu.

Lòng Trần Kha sôi như lửa đốt, bao nhiêu thứ đã bắt đầu phi ra từ đầu cô, nào là tai nạn xe, sự cố ngoài ý muốn, chuyện giang hồ….đã xảy ra bất ngờ với Trịnh Đan Ny khiến nàng ấy không trở tay kịp.

Bó hoa hồng không còn tươi nữa, cũng giống như Trần Kha bây giờ. Cô nhìn đồng hồ trên tay lần cuối, rồi ngồi dậy, tháo cái cà vạt trên cổ áo lỏng ra rồi bắt đầu nuôi ý chí tìm cho ra Trịnh Đan Ny.

Trái tim cô đang linh cảm cái gì đó...Tay cầm chặt bó hoa hồng, tay còn lại cầm lấy cái áo vest, cô mím môi bước nhanh ra khỏi cửa nhà hàng.

"Kha Kha ở đây à...? Tôi đã tìm chị!"

"Chu Di Hân? Sao em lại ở đây?" Trần Kha chau mày, nhìn nữ nhân bỗng dưng xuất hiện trước mắt cô khi cô vừa rời khỏi cửa nhà hàng.

"Không cần nói nhiều, Kha Kha đừng tìm cô ấy nữa..."

"Em nói cái gì vậy...?"

"Chị lại đây xem cái này đi."

Trần Kha đi lại, thấy Chu Di Hân lấy cái điện thoại trong người ra, rồi bấm bấm gì đó, đem cái màn hình ra cho Trần Kha xem.

Mặt Trần Kha trở nên tái mét, cơ thể lại trở nên run rẩy, cứ như sắp ngã vậy, tai thì ù đi, không thể nghe thấy gì nữa. Cái cảnh thu nhỏ trước mắt cứ như đang là mơ vậy, là mơ, là ác mộng.

"Đừng quan tâm tại sao tôi có thứ này. Nhưng đây là cam trực tiếp, tuyệt đối không có nửa phần dối trá." Bó hoa hồng trên tay đã rơi xuống nền đất lạnh, khiến cho nó nát tan đi. Cái áo vest cũng như vậy, mọi thứ như ẻo lả đi hết, kể cả Trần Kha.

Cái cảnh cặp nam nữ trong màn hình đang cùng nhau ăn tối trong thật lãng mạn biết bao, cô cảm thấy thật chua xót, cứ như ngàn con dao đâm sâu vào tim. Trong đầu, câu hứa chỉ vừa một tiếng trước của nữ nhân kia còn văng vẳng nơi đâu đó trong tiềm thức của Trần Kha. "Em ấy hứa..."

Trần Kha lại bị lừa, lại bị đem ra làm đồ chơi, làm trò vui cho nữ nhân đó. Trong mắt cô giờ chỉ có sự câm hờn, thù hận.

Chu Di Hân thấy sự câm hờn của Trần Kha, trong lòng lại cảm thấy rất hả hê, nàng mỉm cười, liếm môi. "Đừng quan tâm cô ả kia nữa, là lừa dối cả thôi, cô ta chỉ yêu Ngô Cao Tuấn thôi. Thế nhé, em đi trước, thật sự đau lòng...Chia buồn với chị..."

"Di Hân!!!" Trần Kha bất ngờ bắt lấy cổ tay nàng thật mạnh, Chu Di Hân chỉ trợn tròn mắt vì lực từ bàn tay Trần Kha. Lòng lại sợ cô ấy sẽ trút giận lên người nàng, sức lực này...quá mạnh.

"...K...Kha Kha?"

"Tôi muốn uống rượu, em rảnh không, dành đêm nay cho tôi có được không?!!!"

Chu Di Hân mới vừa rồi còn sợ hãi, giờ nghe người ta nói một câu như vậy lại thật mừng rỡ nàng cười gợi tình. "Được thôi...Tuỳ ý chị."

**************

Đêm nay có Kha Chu à???🤨

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro