Chương 4. Giấc mơ ngọt ngào

Draco mở mắt khi trời vẫn chưa sáng rõ, ngoài cửa sổ mưa rơi lất phất, sương mù giăng kín, mây đen dày đặc khiến bầu trời tối sầm, không khí càng u ám nặng nề như trực tiếp đè lên trái tim.

Anh bước ra khỏi phòng, cửa phòng Harry vẫn đóng chặt, tay Draco giơ lên, treo lơ lửng một lúc rồi rút lại.

Anh đi vào phòng khách, lấy một bao thuốc lá từ ngăn tủ thấp, rút một điếu rồi châm lửa, đầu thuốc sáng lên, nhấp nháy trong ánh sáng mờ của buổi sáng. Draco đi tới cửa sổ, thở ra một vòng khói vào lớp kính mờ đục.

Ngoài trời, mưa rơi liên miên, tiếng mưa lọt qua cửa kính vào tai, đổi thành một tiếng kêu sắc nhọn: "Harry Potter!" rồi lập tức lại chuyển thành vài câu xin lỗi nhỏ nhẹ.

"Có lẽ tôi không nên động vào đồ của anh."

"Vậy lần sau tôi sẽ cố gắng không bị bắt trúng sẽ làm phiền anh."

"Xin lỗi, tôi không cố ý."

Khói thuốc quẩn quanh khắc hoạ ra một đôi mắt e sợ. Draco thổi một làn hơi dài, đôi mắt xanh lá lập tức biến mất, giờ đây chỉ nhìn thấy hình bóng của mình trên cửa kính. Vài giọt nước lại trượt xuống làm vỡ tan hình ảnh đó thành từng mảng màu rời rạc.

Một tiếng động khe khẽ vang lên từ trên đầu, Draco ngẩng lên nhìn cầu thang, Harry mặc chiếc áo bông rộng thùng thình, mắt còn ngái ngủ đi xuống. Cậu mơ màng xoa tóc, vạt áo vén lên, lộ ra một mảng eo trắng mịn màng.

Harry đi thẳng vào phòng tắm, Draco dập tắt điếu thuốc, đợi Harry quay ra, anh mới khẽ ho một tiếng, lúc này Harry mới bừng tỉnh: "Anh dậy sớm vậy?"

Draco nhún vai, không nói gì. Harry vẫn mơ màng chưa gọi được tâm trí trở lại, sau vài giây ngơ ngác, cậu xắn tay áo: "Để tôi làm bữa sáng."

"Để tôi làm đi." Draco nhìn đồng hồ, "Cậu có thể quay lại ngủ thêm một lát."

Harry có lẽ chỉ vô thức tỉnh dậy, nhưng đầu óc vẫn đặc quánh, nghe vậy, cậu gật đầu rồi mơ hồ quay lại phòng.

Draco đập hai quả trứng vào bát, nhìn cửa phòng Harry đóng chặt, nghĩ thầm: "Có lẽ chỉ là nghe nhầm."

Người đàn ông râu ria trong giấc mơ của anh có thể chỉ gọi "Larry Hott," hay "Farry Mott" gì đó. Draco không tập trung, vô tình làm trứng rơi ra ngoài. Anh không vui nhíu mày, lấy khăn lau, rồi lại đập thêm một quả khác.

"Không thể là Harry Potter được." Draco đổ trứng đã khuấy vào chảo, tự nhủ.

Đêm hôm đó, khi Harry vẫn ngồi xem ti vi trong phòng khách, Draco lại không kìm được, vội vàng rửa mặt rồi lên giường. Anh chắc chắn tối nay sẽ lại mơ giấc mơ này, hy vọng trong đó sẽ có ai lại gọi tên hình hài nhỏ bé của mình, để anh có thể chắc chắn rằng mình đã nghe nhầm. Cậu bé trong giấc mơ sao có thể là Harry Potter nổi tiếng được chứ?

Cơ thể chìm trong bóng tối, lơ lửng rồi rơi xuống mặt đất. Draco mở mắt, vẫn là ngăn tủ tối mờ mờ, thân thể nhỏ bé vẫn co ro ngồi trên sàn, tay nhỏ đang sắp xếp vài chú binh lính đồ chơi mặc áo rằn ri màu bong tróc.

Đó hẳn là một bộ đồ chơi quân sĩ. Khi sống ở thế giới Muggle, Draco đã từng nhìn thấy đồ chơi kiểu này vài lần trong cửa hàng, đôi khi còn thấy những đứa trẻ nắm tay bố mẹ, vừa nhõng nhẽo vừa đòi mua.

Tuy nhiên, những binh lính này lại không được đẹp như vậy. Màu sơn gần như đã xước hết, có hai con còn thiếu tay chân, nằm ngả nghiêng một bên. Đứa trẻ chỉnh lại chúng, cẩn thận đặt từng đồ chơi vào vị trí.

Nếu không bị giam cầm trong cơ thể này, Draco thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn món đồ chơi cũ kĩ đó. Tuy nhiên, chủ nhân nhỏ bé của anh lại có vẻ rất trân trọng, nhẹ nhàng đặt chúng lên trên kệ tủ. Cậu bé chỉnh sửa tới lui, làm sao cho chúng trông như những người lính thật sự đang xông pha trận mạc.

"Tiến lên!" Cậu bé thì thầm thích thú với giọng nói trong trẻo đầy hào hứng.

Draco trong lòng khinh bỉ một tiếng. Đứa trẻ tiếp tục chơi với những binh lính một hồi lâu không hề mệt mỏi. Đột nhiên, cửa tủ bị đập mạnh, tiếng động ầm ầm vang lên trong tai, bụi gỗ rơi xuống từ trên trần.

Draco cau mày, nghe thấy một giọng trẻ con sắc nhọn: "Harry Potter, ra đây! Harry Potter!"

Hai tiếng gọi liên tiếp khiến Draco cảm thấy chóng mặt, anh không phân biệt được đây là cảm giác của mình hay của cơ thể này. Khi anh còn đang ngơ ngác, Harry Potter— không thể tự lừa dối mình nữa—đã đẩy cửa bước ra.

"Dudley, làm gì vậy?" Harry hỏi với vẻ không hài lòng.

Cậu bé mập mạp to gấp đôi Harry đẩy Harry ra, xông vào trong tủ, cái bụng to gần như chạm vào kệ. Nó nhanh chóng lùi ra, hét lên: "Con nói mà, Harry đã nhặt mấy con đồ chơi bị vứt từ trong thùng rác về! Bẩn chết đi được!"

"Tôi không nhặt!" Harry hét lên, "Anh bảo tôi vứt, tôi chỉ để lại đó, không có vứt vào thùng rác!"

Người phụ nữ cao lớn bước đến nhanh chóng, đôi dép lê phát ra tiếng "lệt xệt" khó chịu, bà ta lại kéo tai Harry: "Mày dám ăn cắp đồ chơi của Dudley!"

"Con không ăn cắp!" Harry đau đớn hét lên, Draco cũng cảm nhận được cơn đau khi tai bị kéo, anh tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ Muggle.

"Mày còn dám nhìn tao bằng đôi mắt như con cóc đó!" Người phụ nữ mắng mỏ, kéo tai Harry rồi đẩy cậu ra ngoài hiên.

"Rầm!" Cửa bị đóng sầm lại, cơn gió lạnh thổi vào chiếc áo ngủ mỏng manh của Harry, cậu vô thức co rụt cổ. Từ trong nhà, giọng người phụ nữ vọng ra: "Mày suy nghĩ kỹ đi, không biết lỗi thì không được vào!"

Gió thu se lạnh thổi rụng lá cây, Harry đứng co ro bên hai chiếc lá rơi. Ánh sáng vàng ấm áp từ cửa sổ phát ra, tiếng hét của Dudley từ bên trong cửa văng vẳng: "Con muốn mua một bộ mới! Mua kiểu mới nhất!"

"Được, được, con yêu muốn thì mẹ sẽ mua." Người phụ nữ dịu dàng chiều chuộng.

Harry xoa xoa, chân tay lạnh buốt, nhảy qua lại trong sân để sưởi ấm. Bên ngoài cổng, một gia đình đang đi nhanh về nhà, cặp vợ chồng nắm tay đứa trẻ đi giữa, đứa bé mặc áo khoác dày, đội mũ len, hắt hơi mạnh giữa gió lạnh.

"Chắc phải mua cho Harry một chiếc khăn quàng."

Harry đang co ro bất chợt quay đầu nhìn về phía người phụ nữ vừa lên tiếng. Người phụ nữ tóc dài loăn xoăn như sóng nhẹ mỉm cười, dịu dàng nhìn đứa bé trai đang nắm tay bà.

Người đàn ông đeo kính bên cạnh lại nói: "Còn cả áo khoác mới nữa, trời ngày càng lạnh, phải mua cho Harry một chiếc áo dày hơn."

"Màu đỏ được không?" Người phụ nữ hỏi dịu dàng.

"Con không muốn! Con muốn áo đen!" Đứa trẻ hét lên, nhìn về phía cha, "Cha, mua cho con màu đen!"

Người đàn ông mỉm cười hiền lành, một tay vỗ mạnh vào lưng đứa bé, rồi dang tay ôm nó lên: "Được rồi, nghe Harry, màu đen nha."

Dưới ánh trăng, gia đình ba người dần dần đi xa, Harry ngây người nhìn theo bóng lưng họ. Một cơn gió lạnh lại thổi qua, cậu nghiêng đầu hắt hơi vài cái. Lúc này cửa mở, Petunia quấn một chiếc khăn choàng, dáng vẻ cao ngạo: "Mày biết lỗi chưa?"

"Rồi ạ, con biết rồi," Harry khẽ nói, lại hắt hơi thêm vài cái, "Xin lỗi, dì Petunia."

Petunia hài lòng gật đầu, Harry tiếp tục: "Nhưng con không ăn cắp đồ, cũng không nhặt từ thùng rác, cái đó là đồ Dudley không cần nữa mà."

"Dudley chỉ không thích nữa, không có nghĩa là mày được lấy!" Petunia gằn giọng, "Mày đứng mà suy nghĩ thêm năm phút nữa đi!"

Cánh cửa lại đóng với một tiếng "phịch", ngón tay Harry lạnh cóng, cậu đưa tay lên xoa xoa, thở một hơi vào lòng bàn tay rồi đứng dậy, gõ gõ chân cho ấm. Hai chân bắt đầu mất cảm giác, cậu đành ngồi xuống bậc thềm, không tiếp tục đi loanh quanh nữa.

Cơn gió lạnh buốt cứ như thổi vào từ sống lưng, Draco cảm thấy linh hồn mình cũng như đang run rẩy. Cơ thể nhỏ bé của Harry lại rất yên tĩnh, cậu ngẩng đầu lên, bầu trời đêm trong veo, đầy những ngôi sao lấp lánh. Harry nhìn vào dải Ngân Hà kéo dài như dải lụa, khẽ thì thầm: "Hy vọng cha mẹ ở trên trời sẽ không bị lạnh."

Draco bật dậy, hít một hơi thật sâu trong bóng tối.

Kim đồng hồ vừa chỉ qua hai giờ sáng, Draco xoa xoa mặt, lật chăn bước ra khỏi giường, đi đến cửa phòng bên cạnh, do dự vài giây rồi nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra.

Harry đang cuộn mình trong chăn ấm, đôi mi dài khép lại, hơi thở đều đặn, khóe môi khẽ nhếch cao cao.

Draco như bị thôi miên, bàn tay vươn ra, đốt ngón tay chạm nhẹ vào khóe môi mềm mại của Harry, nhưng ngay lập tức rụt lại như bị điện giật. Anh cảnh giác nhìn sắc mặt Harry, thấy cậu không có dấu hiệu tỉnh lại mới dám thở phào nhẹ nhõm.

"Đang mơ gì đẹp thế?" Draco nhìn Harry với vẻ mặt bình yên vui vẻ, khẽ thì thầm.

Anh đứng bên giường một lúc mới nhẹ nhàng rời đi, đóng cửa mà không phát ra tiếng động.

Ánh lửa bùng lên trong phòng khách tối tăm, lấp lánh, sương khói trắng từ từ tan ra. Draco im lặng rít xong một điếu thuốc, lấy thuốc ngủ uống một ngụm rồi ép mình quay lại giường.

Sáng hôm sau, Harry nhận được một món quà từ Draco. Cậu ngồi xếp chân trên ghế sofa, vui mừng mở quà. Đó là một bộ binh lính nhỏ bằng đồng mạ sơn, mỗi nhân vật đều có thể xoay chuyển các khớp nối cơ thể, kèm theo vài bộ trang phục làm từ vải cao cấp.

Harry vuốt nhẹ bộ đồ may tinh xảo, hỏi Draco: "Cái này đắt lắm phải không?"

"Không đắt đâu," Draco cởi áo khoác, treo lên mắc, đều đều đáp, "Coi như là quà tặng cậu khi chuyển đến đây."

Harry dù đã quên cách ứng xử của người bình thường khi nhận quà, nhưng vẫn nhận ra mình không thể chỉ nhận mà không báo đáp lại gì. Cậu đẩy hộp quà lại phía Draco: "Tôi không thể..."

"Cứ nhận đi!" Draco liếc mắt.

"Ồ, ồ." Harry ngạc nhiên một chút, rồi nhanh chóng ôm hộp quà vào lòng. Cậu vui mừng mỉm cười: "Cảm ơn anh, Draco, đây là món quà đầu tiên tôi nhận được kể từ khi mất trí nhớ đấy."

Draco quay lưng, chỉnh lại nếp áo khoác, Harry cảm thấy áo của anh đã quá ngay ngắn rồi, thế nhưng Draco dường như có thể nhìn thấu những nếp nhăn mặt trong, không ngừng lấy tay vỗ vỗ, vẫn quay lưng về phía cậu.

Một lúc lâu sau, Harry mới nghe thấy âm thanh từ người bạn cùng nhà tóc vàng óng của mình: "Ừm."

Cậu vui vẻ đứng dậy, nhảy về phòng, lấy đám binh lính nhỏ từ hộp quà ra, nhẹ nhàng đặt chúng lần lượt lên đầu giường, chỉnh sửa một chút để chúng trông như những chiến binh dũng mãnh đang trong tư thế tấn công.

Hơn hai mươi binh lính nhỏ đứng thành hàng trên đầu giường, như một đội quân tinh nhuệ đang làm nhiệm vụ.

Harry hài lòng thu tay, quay lại thấy Draco đang tựa người vào cửa, đôi mày nhíu nhíu, vẻ mặt khó dò.

"Draco?"

"Không có gì đâu," Draco quay mặt đi, "Đi rửa tay, xuống ăn pizza nhé."

Harry thấy pizza không ngon bằng đồ Draco làm, nhưng vì đó là món anh đặc biệt mua, cậu vẫn hào phóng khen vài câu. Draco hôm nay cả ngày im lặng, ăn được một lúc thì lại ngẩn người. Harry không nhịn được đẩy miếng pizza về phía anh: "Anh có chuyện gì à?"

"Không có," Draco tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Harry, "Dạo này cậu ngủ thế nào?"

"Rất tốt." Harry hạnh phúc nheo mắt, ăn hết một miếng, rồi hắng giọng, nghiêm túc nói: "Tôi có chuyện này muốn nói."

"Ừ?" Draco nhướng mày.

Harry nghiêm chỉnh ngồi thẳng người: "Draco, anh chắc chắn... là cái bùa hôm đó của anh không có tác dụng gì sao?"

Biểu cảm Draco khựng lại: "Sao cậu lại hỏi vậy?"

Harry lúng túng vuốt tay, như đang suy nghĩ cách diễn đạt, rồi nói tiếp: "Thật ra, mấy ngày qua, tôi cứ mơ thấy một đôi vợ chồng, họ đều có mái tóc vàng, và một ngôi nhà to như lâu đài. Chúng tôi sống trong ngôi nhà đó. Ban ngày, tôi chơi trong khu vườn rất lớn ngoài nhà; ban đêm, người mẹ quý phái ngồi bên giường kể chuyện cho tôi, nhưng tôi không thể nghe thấy tiếng bà ấy."

Cậu cau mày một chút, rồi nói tiếp: "Mọi thứ trong giấc mơ đều im lặng, tôi chỉ nhìn thấy họ cử động miệng, nhưng không nghe được lời nào. Tuy vậy, tôi cảm thấy... tôi hình như đã quen họ từ rất lâu rồi, và tôi thích ở bên cạnh họ, không muốn rời xa."

Draco cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại: "Cậu mơ giấc mơ đó mỗi ngày sao?"

"Không phải, chỉ mơ hai lần, và đều rất ngắn thôi," Harry nghiêm túc hồi tưởng lại, "Lần đầu tôi chơi đùa trong vườn, rồi chạy vào lòng họ; lần thứ hai tôi đang chơi xích đu, ông ấy đứng đằng sau đẩy dây cho tôi, rồi khi tôi sắp ngủ, bà ấy ngồi bên giường vỗ lưng tôi."

Cậu như đang nhớ lại những sự ấm áp trong giấc mơ, khóe môi hơi nhếch lên, cười với Draco.

Draco lại cảm thấy một cơn tê dại lan lên cánh tay, ngón tay không tự chủ được mà run rẩy.

Harry vẫn mải nghĩ ngợi: "Tôi đang nghĩ, có phải là bùa của anh đã có tác dụng, nên tôi mới có thể nhớ lại vài cảnh tượng... à, chỉ là những mảnh vụn thôi." Cậu nhìn Draco như để xác nhận: "Mặc dù chỉ là vài cảnh nhỏ, nhưng tôi cứ cảm thấy những thứ đó có vẻ đã thật sự đã xảy ra."

Draco cảm thấy ngón tay mình run lên, trong đôi mắt thuần khiết không hề pha tạp của Harry, anh nhìn thấy chính mình.

Không khí chậm rãi trôi qua, tiếng nước trong ấm sôi lên "sùng sục", ngoài cửa sổ vọng lại vài tiếng trẻ con đang vui đùa. Draco nuốt nước miếng, nhìn Harry rồi gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy bùa có tác dụng rồi, có thể những mảnh vụn trong giấc mơ chính là ký ức của cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro