Chương 1

Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

05/04/2025

Buổi sáng âm u, mây xám phủ kín bầu trời như tấm màn nhung dày đặc, khiến ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua. Cơn gió lạnh lẽo lùa qua từng con hẻm, mang theo mùi ẩm mốc của rác thải và hơi cồn nồng nặc. Quán bar nằm sâu trong vùng ngoại ô, khuất sau những dãy nhà cũ kỹ và những con đường gồ ghề loang lổ vết dầu.

Quán bar hoạt động trái phép chiếu ánh đèn neon đỏ tím nhòe nhoẹt hắt ra từ khung cửa sổ nứt nẻ. Bên trong, tiếng nhạc điện tử dồn dập như muốn nghiền nát mọi thứ, hoà lẫn cùng tiếng cười điên loạn, những tiếng gào thét phấn khích của đám tội phạm đang ngả ngớn bên bàn rượu, chìm đắm trong khói thuốc và mùi ma túy ngột ngạt.

Đột nhiên, cánh cửa chính bị đá bật tung ra, tiếng gỗ va đập chát chúa át cả nhạc nền. Lăng Diệu dẫn đầu nhóm cảnh sát đột kích, vóc dáng cao lớn trong bộ đồ thường phục màu đen càng khiến anh trông uy nghiêm và đáng sợ. Đôi mắt sắc lạnh, nét mặt không chút khoan nhượng.

"Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!" Giọng nói của anh vang lên dứt khoát.

Những tên cướp hoảng loạn tìm cách tháo chạy, nhưng không thể thoát khỏi cuộc truy quét bất ngờ. Lăng Diệu nhanh chóng hạ gục từng tên một bằng những cú đánh mạnh mẽ và chuẩn xác. Từng âm thanh thình thịch của nắm đấm chạm vào da thịt, tiếng rên rỉ đau đớn lẫn lộn cùng tiếng súng và những bước chân dồn dập.

Nhưng gã cầm đầu đã kịp bỏ trốn. Hắn lao lên chiếc xe ô tô đen bóng, đạp ga rú lên, bánh xe nghiến chặt mặt đường để lại vệt đen dài. Lăng Diệu không bỏ cuộc. Anh nhảy lên chiếc mô tô đen tuyền, khởi động máy và phóng đi như mũi tên rời cung.

Cơn mưa lất phất bắt đầu rơi, hạt nước lạnh buốt đập vào mặt anh, nhưng Lăng Diệu không để tâm. Anh dồn hết tốc lực bám sát chiếc xe phía trước, ánh đèn pha xé toạc màn mưa nhòe nhoẹt.

Thế nhưng, khi đang lao đi với tốc độ cao trên con đường lớn, một quả bóng đỏ bất ngờ lăn ra giữa đường. Theo sau đó là một bé gái chừng sáu tuổi, đôi chân bé nhỏ chạy theo trong vô thức.

Lăng Diệu nghiến răng, ánh mắt sắc bén biến đổi thành nỗi hoảng hốt. Anh quyết định bẻ lái gấp sang bên phải để tránh đâm trúng cô bé.

Rầm!

Tiếng va chạm khủng khiếp giữa chiếc mô tô và một chiếc ô tô tải đi ngược chiều. Cơ thể anh bị hất văng ra khỏi xe, lăn lộn trên mặt đường ướt sũng. Cơn đau khủng khiếp xé toạc từng thớ thịt, máu từ vai và chân tuôn ra không ngừng, nhuộm đỏ lớp áo đen.

Người phụ nữ hoảng sợ hét lên, ôm chặt lấy con gái rồi vội vã chạy khỏi hiện trường. Chiếc ô tô tải, vì sợ trách nhiệm và phải bồi thường, cũng rú ga bỏ chạy.

Giữa con đường hoang vắng, Lăng Diệu nằm đó, toàn thân đẫm máu, đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên bầu trời xám xịt. Anh vẫn còn sống. Một phép màu kỳ diệu nào đó khiến anh còn thở, trái tim vẫn đập dù cơ thể đau đớn tưởng chừng như tan nát.

Chưa kịp định thần, tiếng bước chân nặng nề vang lên. Gã tội phạm cầm đầu đã quay lại, ánh mắt hắn lóe lên sự thỏa mãn độc ác.

"Mày tưởng mày giỏi lắm hả?" Gã vừa nói vừa cười khinh bỉ, giẫm mạnh lên ngực Lăng Diệu. "Giờ thì nhìn mày xem, chẳng khác gì con chó sắp chết."

Hắn nắm lấy cổ áo anh, kéo lê trên mặt đường rồi không thương tiếc mà quẳng anh xuống dòng sông lạnh lẽo. Nước rét buốt lập tức bao phủ toàn thân, kéo anh xuống sâu dần. Mọi thứ trở nên mờ mịt, tiếng động dần biến mất, chỉ còn lại bóng tối nuốt chửng.

...

Chiếc siêu xe màu đen bóng loáng, kiểu dáng sang trọng và sắc sảo, phóng đi trên con đường đất mấp mô dẫn vào thành phố. Những bánh xe tráng lớp hợp kim đắt tiền nghiến lên mặt đường gồ ghề tạo ra âm thanh lạo xạo, hoàn toàn không phù hợp với một nơi hẻo lánh như thế này.

Bầu trời vẫn âm u, sương mù dày đặc bao phủ khắp không gian, khiến khung cảnh càng thêm lạnh lẽo. Ánh đèn pha mạnh mẽ xé toạc màn đêm, hắt lên mặt đường ẩm ướt những tia sáng nhợt nhạt.

Đột nhiên...

Kít!

Tiếng phanh gấp chói tai vang lên, bánh xe trượt trên mặt đất ẩm tạo thành những vệt dài.

Minh Châu ngồi tựa lưng thư thả ở hàng ghế phía sau, đôi tay mảnh khảnh đặt lên đùi. Mái tóc bạch kim buông dài tựa như tơ lụa trải đều trên đôi vai nhỏ nhắn. Đôi mắt màu hổ phách sáng rực, đầy vẻ siêu thực nhưng trống rỗng, vô hồn, hướng về phía trước một cách mơ hồ.

"Có chuyện gì vậy?" Giọng cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, khẽ vang lên giữa không gian im lặng.

Người tài xế luống cuống đáp: "Thưa tiểu thư, tôi thấy... có một người bị thương nằm dạt vào bờ sông."

Nghe vậy, Minh Châu khẽ mỉm cười, nụ cười mỏng manh đến khó nắm bắt.

"Vừa nghe tin tức một viên cảnh sát dẫn người xông vào hang ổ của đám cướp, tóm gọn bọn chúng... Nhưng anh ta bị thương nặng và rơi xuống sông. Có lẽ người kia chính là anh ta." Giọng cô nhỏ dần, nhưng lại toát lên một sự chắc chắn kỳ lạ.

Người tài xế ngập ngừng: "Vậy... nên gọi xe cứu thương đưa anh ta đi chứ, thưa tiểu thư?"

Minh Châu lắc đầu, vẻ hứng thú hiếm hoi hiện lên trên khuôn mặt nhợt nhạt.

"Không cần. Để tôi tự xử lý."

Trước sự ngỡ ngàng của tài xế, Minh Châu tự động mở cửa xe. Bước xuống nền đất ẩm ướt, chiếc váy trắng dài nhẹ nhàng chạm đất, tương phản với khung cảnh u tối xung quanh.

Mái tóc bạch kim dài của cô tỏa sáng lấp lánh trong đêm tối, tựa như ánh trăng bạc dịu dàng nhưng lạnh lẽo. Tay phải của cô cầm một cây gậy dò đường mảnh khảnh, đầu gậy làm từ kim loại sáng bóng, thỉnh thoảng phản chiếu chút ánh sáng từ đèn xe.

Cô bước đi chậm rãi, không cần nhìn mà chỉ nghe theo tiếng nước vỗ nhẹ lên bờ sông. Mỗi cú chạm của cây gậy xuống mặt đất đều đều, tạo ra những âm thanh khô khốc giữa không gian tĩnh lặng.

Cuối cùng, đầu gậy chạm phải thứ gì đó mềm mại nhưng lạnh lẽo. Minh Châu dừng lại, khẽ cúi người xuống, bàn tay mảnh mai của cô vươn ra thận trọng.

Những ngón tay chạm vào làn da thô ráp, ướt đẫm, cảm nhận được sự ấm áp yếu ớt từ người đang hấp hối.

Cô lướt nhẹ qua khuôn mặt đầy thương tích của Lăng Diệu, như muốn khắc ghi từng đường nét bằng xúc giác. Những vết thương rách toạc, dòng máu đã bắt đầu đông lại, chứng tỏ anh đã nằm ở đây được một khoảng thời gian.

"Đưa anh ta về biệt thự." Minh Châu ra lệnh, giọng nói bình thản như thể việc này chỉ là một trò chơi thú vị.

Người tài xế do dự, ánh mắt kinh ngạc lộ rõ: "Nhưng... thưa tiểu thư, anh ta bị thương rất nặng. Cần phải đưa đến bệnh viện."

"Không cần." Minh Châu đáp, thanh âm vang lên một cách dứt khoát. "Đưa anh ta về. Ngay bây giờ."

Tài xế dù còn nhiều thắc mắc nhưng không dám cãi lời. Anh ta nhanh chóng bước xuống xe, đến gần người thanh niên đang nằm bất động bên bờ sông, cẩn thận đặt vào băng ghế sau.

Minh Châu ngồi trở lại chỗ của mình, đôi mắt hổ phách vẫn giữ nguyên sự vô hồn, nhưng nét cười thoáng hiện trên môi lại khiến cô trở nên khó đoán.

"Lái xe đi."

Chiếc siêu xe lăn bánh, để lại phía sau màn đêm đặc quánh, nơi dòng sông lạnh lẽo vẫn không ngừng chảy xiết.

...

Ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua tấm rèm lụa trắng, chiếu lên đôi mắt khép hờ của Lăng Diệu. Một cơn đau nhói lập tức dội lên khi anh khẽ cử động.

Anh vừa định lật người thì phát hiện đôi tay và chân đều bị còng chặt vào bốn góc giường bằng những chiếc xích kim loại lạnh ngắt. Sợi xích kêu lách cách khi anh thử giật mạnh, nhưng không có chút nhượng bộ nào.

"Khốn kiếp..." Anh nghiến răng, miệng buông ra tiếng chửi thề giận dữ. Cơn đau cùng sự bất lực khiến sự bực tức của anh dâng cao.

Căn phòng rộng lớn và sạch sẽ hiện ra trước mắt anh. Bức tường được trang trí bằng giấy dán tường cao cấp màu ngà, những bức tranh trừu tượng khổ lớn được treo ngay ngắn. Thảm trải sàn mềm mại dưới lớp giường kingsize sang trọng. Không khí trong phòng mang hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài, thanh khiết mà dịu êm.

Lăng Diệu nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm manh mối về nơi này. Nhưng mọi thứ đều quá xa lạ và quá đỗi xa hoa.

Cánh cửa lớn chạm khắc tinh xảo mở ra. Một cô gái xuất hiện, theo sau là hai vệ sĩ cao lớn với ánh mắt sắc bén.

Cô gái đó trông thật đặc biệt. Mái tóc bạch kim dài óng ánh như ánh trăng trải xuống vai, buông thả tự nhiên. Đôi mắt hổ phách sáng rực nhưng vô hồn, không hề nhìn thẳng vào anh mà chỉ hướng về phía trước một cách vô định.

Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng thuần khiết, tạo cảm giác vừa mỏng manh vừa cao quý. Khí chất toát ra từ cô không khác gì một nữ hoàng ngự trị trong lâu đài riêng của mình.

"Anh tỉnh rồi." Cô lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào.

"Cô là ai?" Lăng Diệu trừng mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn vì khát. "Tại sao lại trói tôi?"

Cô mỉm cười nhàn nhạt. "Tôi là chủ nhân của nơi này. Và cũng là người đã cứu anh."

"Cứu tôi?" Anh nhếch môi cười khẩy, kéo sợi xích để chứng minh tình trạng của mình. "Đây mà gọi là cứu à?"

Cô không đáp lại câu châm chọc đó, chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt vô hồn như thể nhìn xuyên qua anh.

"Có thể thả tôi ra không, tiểu thư?" Anh hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

"Có thể." Cô cười, một nụ cười mỏng manh và đầy ẩn ý. "Nhưng chỉ khi anh đồng ý hợp tác với tôi."

Cô khẽ nghiêng đầu, giơ lên một vật nhỏ sáng lấp lánh trên đầu ngón tay. Một tấm thẻ cảnh sát, chính là thẻ của anh.

"Với chức vụ của anh..." Cô nói đều đều, từng lời chậm rãi như đang giải thích cho một đứa trẻ. "Sẽ dễ dàng đột nhập vào bữa tiệc tổ chức ở Hội trường lớn tối mai. Tôi cần anh phá hủy viên đá hồng ngọc trên vương miện của Julia States - cô tiểu thư của gia tộc lớn và cũng là người tổ chức bữa tiệc."

Lăng Diệu nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn xoáy vào cô gái đứng trước mặt.

"Cô là... tội phạm sao?"

Cô mỉm cười, nụ cười tựa như một bông hoa độc nở giữa đêm đen. "Phải. Một tội phạm có tổ chức, nếu anh muốn gọi như vậy."

"Vậy nếu tôi từ chối?" Lăng Diệu cười nhạt, mặc dù anh biết tình thế của mình không hề có lợi.

"Tôi sẽ bán anh vào Hộp đêm." Giọng nói của cô vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lại sắc bén đến lạnh người. "Dù sao... anh có khuôn mặt rất đẹp trai. Trong thế giới ngầm, khuôn mặt và danh tiếng của anh vô cùng được săn đón."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro