Chương 10

Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

06/04/2025

Ngay khi Lăng Diệu khuất khỏi tầm mắt, nụ cười trên môi Trịnh Lan Diệp biến mất. Ánh mắt cô ta chuyển lạnh đi, nhìn Minh Châu từ đầu đến chân: "Cô đang làm trò gì thế?"

Minh Châu nhướng mày, giọng vẫn đều đều: "Câu này tôi nên hỏi cô mới đúng."

Lan Diệp khoanh tay, cười nhạt: "Cô nghĩ cô hiểu anh ta à? Một tên ngốc - trước kia từng tỏ tình với tôi, tôi chỉ xem anh ta như thằng sai vặt. Tin người vô điều kiện, mù mờ không phân biệt nổi ai đang đâm sau lưng mình."

Minh Châu đứng im lặng vài giây. Không cười. Không đáp. Chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ.

Lan Diệp cười nhếch: "Tôi không rõ cô muốn gì ở anh ta. Nhưng loại đàn bà như cô... không phải yêu thật lòng. Chắc là chơi đùa với kẻ ngốc như anh ta thôi."

BỐP!

Một cái tát?

Không, là một cú đấm. Minh Châu vung tay không báo trước, giáng thẳng vào mặt Lan Diệp, mạnh đến mức khiến cô ta ngã bật ra sau, đụng vào cột đèn gần đó.

Ánh mắt Minh Châu lúc này không còn lãnh đạm mà là một cơn giận âm ỉ như sóng ngầm.

Đúng lúc đó Lăng Diệu quay lại, trên tay cầm hai chai nước mát.

Anh đứng chết trân khi thấy Trịnh Lan Diệp nằm trên cát, tay ôm má, còn Minh Châu thì đứng bên, bàn tay phải còn đang siết chặt lại.

Anh đỡ Trịnh Lan Diệp rồi hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Minh Châu quay đầu, giọng lạnh đi: "Anh nên hỏi cô ta thì đúng hơn."

Trịnh Lan Diệp rít lên: "Cô ta điên rồi! Tự nhiên đánh tôi!"

Minh Châu không nói gì thêm, bước lướt qua Lăng Diệu, để lại mùi nước hoa phảng phất trong gió. Trước khi đi khuất, cô chỉ nói một câu: "Nếu anh còn muốn tin những lời bịa đặt, thì tôi không ngăn."

Lăng Diệu đứng giữa hai người, vẻ mặt biến sắc. Anh nhìn Trịnh Lan Diệp, lần đầu tiên trong lòng trào lên một nỗi ngờ vực.

Sau khi Minh Châu bỏ đi, để lại cát biển bị gió xóa mờ vết chân, Lăng Diệu đứng lặng. Trịnh Lan Diệp đứng cạnh, khẽ thở hắt ra, tay vẫn còn ôm má, ánh mắt thoáng qua chút thắng lợi.

"Anh không thấy cô ta có vấn đề à?"

Lăng Diệu siết nhẹ chai nước trong tay, không đáp. Anh đang cố hiểu chuyện vừa xảy ra.

"Tôi nói nghiêm túc đấy, Lăng Diệu. Cô ta là loại nguy hiểm. Đẹp đấy, quyến rũ thật đấy... nhưng đàn bà kiểu đó thì ai mà giữ được mạng bên cạnh."

Anh quay sang nhìn cô ta, đôi mắt có chút do dự. Lan Diệp tiến sát hơn, hạ giọng thì thầm: "Tôi từng nghe, trong một lần sang nước ngoài, cô ta uống rượu rồi phát điên, giết người ngay giữa phố."

"Tin đồn thôi chứ gì?"

"Không, là người trong ngành truyền tai nhau. Cô ta không phải người bình thường. Vả lại, anh không thấy sao? Cô ta xuất hiện như có mục đích. Đột nhiên thân thiết, rồi dẫn anh tới chỗ riêng..."

Lăng Diệu im lặng, ánh mắt chùng xuống. Một phần trong anh muốn phủ nhận, nhưng một phần khác, cái phần thận trọng đã được tôi luyện sau nhiều năm làm cảnh sát lại lặng lẽ ghi nhớ từng lời của Trịnh Lan Diệp.

Đêm đó, resort chìm trong tĩnh lặng. Sóng biển xa xa vỗ vào bờ như một bản nhạc ru êm dịu, nhưng trong lòng Lăng Diệu là bão tố.

Anh đứng bên ban công, nhìn ra màn đêm mênh mông. Tiệc tàn. Khách đã về. Anh đã cười nói với mọi người, giả vờ tận hưởng, nhưng không thể xua đi những nghi ngờ vừa mới gieo vào lòng.

Lời Minh Châu khi xưa chợt vang lên: "Biết càng nhiều, rắc rối càng nhiều..."

Anh nhìn chiếc điện thoại trong tay, do dự mở rồi lại tắt màn hình. Anh không nhắn cho cô, không hỏi cô một lời.

Không chào, không giải thích.

Anh âm thầm thu dọn hành lý, từng món một cho vào vali. Động tác dứt khoát nhưng chậm rãi như thể anh đang chờ một lý do để dừng lại, nhưng chẳng có ai gõ cửa.

Chỉ là đêm. Và tiếng gió biển thổi qua bức rèm nhẹ.

Chiếc xe rời khỏi cổng resort lúc trời chưa sáng. Nhân viên lễ tân ngạc nhiên khi thấy vị khách VIP đột ngột trả phòng.

Lăng Diệu không ngoái đầu. Anh ngồi trên xe, ánh mắt nhìn về phía trước, nhưng trong lòng ngổn ngang hình ảnh: nụ cười lười biếng của Minh Châu, ánh mắt sâu thẳm như giấu bí mật, những lần cô trêu chọc anh.

Anh không thể hiểu rõ con người đó. Nhưng cũng chính điều đó khiến anh thấy nguy hiểm.

Và giờ anh chọn cách rút lui.

...

Sau khi rời resort, Lăng Diệu quay lại thành phố trong im lặng. Không ai hỏi vì sao anh trở về sớm hơn dự kiến, nhưng ai cũng thấy rõ sự thay đổi trong ánh mắt anh có phần ít đùa cợt, lạnh hơn và trầm mặc hơn.

Sáng hôm đó, tại phòng họp cấp cao của sở cảnh sát, không khí ngột ngạt hơn thường lệ.

Trên màn hình lớn là những hình ảnh trích xuất từ camera giám sát: một bóng người nhỏ nhắn, mặc đồng phục cảnh sát, đội mũ kéo thấp, bước đi nhanh nhẹn trong hành lang khu lưu trữ hồ sơ mật. Cô lén lút mở cánh cửa bằng thẻ từ rồi biến mất sau cánh cửa.

Trưởng phòng điều tra ném xấp tài liệu lên bàn.

"Cô ta đã trà trộn vào nội bộ một tháng trước. Không ai phát hiện ra cho đến khi kiểm kê phát hiện thiếu mất một bản sao hồ sơ mật về các ông trùm quốc tế."

Một sĩ quan khác nhấn nút, phóng to khuôn mặt người trong video.

Cả căn phòng im phăng phắc.

"Phân tích khuôn mặt trùng khớp đến 91%. Đó là... Diệp Minh Châu."

Cái tên ấy vang lên khiến Lăng Diệu như bị một cú đấm vào ngực. Tay anh siết chặt, ánh mắt trầm xuống.

"Cô ta là ai?" Một điều tra viên hỏi.

"Con gái thứ hai của cựu Tổng thống Đan Mạch. Có tin đồn cô ta từng có mối quan hệ phức tạp với các thế lực trong thế giới ngầm Châu Âu. Không có hồ sơ tiền án rõ ràng, nhưng tên tuổi cô ta từng xuất hiện trong danh sách theo dõi của Interpol."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lăng Diệu - người từng tiếp xúc gần gũi nhất với cô suốt một kỳ nghỉ dài.

Trưởng phòng giao hồ sơ theo dõi xuống trước mặt anh.

"Cậu là người phù hợp nhất. Cô ta từng tin tưởng cậu. Đây là cơ hội để tiếp cận, lần ra toàn bộ mạng lưới."

Lăng Diệu lặng lẽ nhìn tập hồ sơ, rồi khẽ lắc đầu: "Tôi từ chối."

"Cái gì?"

"Không có bằng chứng xác thực Diệp Minh Châu phạm tội. Những bức ảnh, video đều là suy đoán. Tôi không muốn biến mình thành công cụ của một cuộc săn phù thủy."

Một số sĩ quan nhao nhao phản đối. Một người lớn tiếng: "Cô ta là mối đe dọa quốc tế! Cậu vì tình cảm cá nhân mà che giấu cho một kẻ như vậy?"

Trưởng phòng khoanh tay, giọng nghiêm khắc: "Cậu không có quyền lựa chọn. Đây là mệnh lệnh."

Lăng Diệu im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, anh cúi đầu nhận tập hồ sơ, giọng trầm khàn như nuốt lời phản kháng vào trong: "Tôi hiểu."

Buổi chiều, trong văn phòng riêng, Lăng Diệu ngồi một mình. Ánh nắng hắt qua rèm tạo nên những vệt sáng chéo dài trên sàn. Trước mặt anh là bức ảnh in rõ khuôn mặt của Minh Châu - ánh mắt ấy, nụ cười ấy... nhưng giờ đây lại nằm trong danh sách tình nghi.

Anh đưa tay che đi đôi mắt trong ảnh, khẽ nhắm mắt lại: "Minh Châu... rốt cuộc mục đích thật sự của cô là gì?"

...

Sáng hôm sau, chiếc xe địa hình của Sở cảnh sát đưa Lăng Diệu rời khỏi trung tâm thành phố, băng qua những con đường rừng uốn lượn. Gió thổi qua khe cửa sổ hé mở, mang theo hơi lạnh và mùi cỏ cây ngai ngái.

Trong tay anh, một lọ nhỏ bằng thủy tinh được bịt kín bằng nút cao su đen. Ánh sáng phản chiếu từ chất lỏng bên trong lóe lên sắc tím mơ hồ. Trước khi lên đường, một sĩ quan trẻ – có vẻ là lính mới đã đưa cho anh vật này kèm theo lời nhắn:

"Khi có lệnh, hãy mở nó ra. Đây là mệnh lệnh từ cấp trên."

Lăng Diệu ngẩng đầu nhìn kỹ người đó. Bảng tên viết: Lê An

Anh cau mày hỏi: "Người mới à?"

"Vâng, em vừa được điều về đội theo dõi đặc biệt."

Lăng Diệu không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu nhận lấy, nhưng trong lòng đã có linh cảm không lành.

Căn biệt thự nằm sâu trong khu rừng rậm, tách biệt khỏi mọi tín hiệu của thành phố. Tường cao bao quanh bằng đá, có vệ sĩ túc trực ở các góc.

Từ một vị trí trên cao cách đó vài trăm mét, Lăng Diệu điều khiển flycam lướt nhẹ qua hàng cây.

Khi tín hiệu hình ảnh hiển thị, anh gần như đứng không vững.

Giữa khoảng sân đá cẩm thạch trắng lóa, Minh Châu đang ngồi vắt chân trên chiếc ghế trạm trổ họa tiết Baroque.

Xung quanh cô là hơn chục thanh niên trẻ, cơ thể không một mảnh vải, bị trói bằng dây da chuyên dụng. Một vài người bị treo lơ lửng, miệng nhét quả bóng ngậm dùng trong những trò BDSM cực đoan. Họ rên rỉ trong câm lặng, ánh mắt giãy dụa, mệt mỏi và sợ hãi.

Minh Châu đứng dậy, cầm lấy chiếc roi gai ánh bạc từ tay một phụ nữ phục vụ đứng cạnh. Mỗi cú quất vang lên tiếng nứt gãy như xé toạc không khí.

"Âm thanh thật là... thỏa mãn." Cô thì thầm, đôi môi cong lên thích thú.

Một người đàn ông bị treo gần đó co giật, nước mắt lăn dài nhưng không thể cất lời.

Bàn tay Lăng Diệu siết chặt cần điều khiển flycam, mắt anh dán vào màn hình không thể tin nổi vào những gì mình đang thấy.

Trái tim anh co rút lại, từng nhịp đập như xé toang lồng ngực.

Hình ảnh từ flycam đang trực tiếp truyền về Sở cảnh sát. Anh vội vàng nhấn nút tắt truyền.

Một lát sau, tiếng kim loại lạch cạch vang lên phía sau.

Anh xoay người lại thì sững sờ khi thấy Minh Châu đứng ngay sau lưng anh. Không ai biết cô xuất hiện từ lúc nào. Trên người cô vẫn là chiếc váy satin đen ôm sát, mái tóc xoăn nhẹ buông xõa, mắt ánh lên tia sáng lạnh băng.

"Anh đang làm gì ở đây, Lăng Diệu?"

Giọng cô không lớn, nhưng đủ khiến tim anh đập hụt một nhịp.

"Tôi... tôi chỉ đang điều tra. Có lệnh từ cấp trên..."

Cô chậm rãi tiến tới, bàn tay chạm nhẹ vào flycam trên tay anh.

"Anh thấy gì rồi?"

Lăng Diệu nghẹn lời, cố giữ vẻ bình tĩnh: "Tôi thấy... một cảnh tượng tôi chưa bao giờ tưởng tượng nổi."

Minh Châu bật cười, tiếng cười mỉa mai pha chút ngây dại: "Thế thì tốt. Vì đó mới là tôi thật sự."

Cô cúi sát lại gần, hơi thở cô chạm vào da cổ anh mát lạnh như băng giá. Một tay cô chạm lên ngực áo anh, nơi trái tim anh đang đập điên cuồng.

"Thế anh tính làm gì, Lăng Diệu? Bắt tôi à?"

Anh nuốt nước bọt, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Nhưng sâu trong ánh mắt, vẫn còn một tia kiên định: "Tôi chưa thể kết luận... Nhưng nếu cô làm trái pháp luật, tôi buộc phải..." 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro