Chương 12

Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

06/04/2025

Đêm hôm đó. Gió lạnh rít qua những khe hở trong nhà kho bỏ hoang.

Khi Lăng Diệu vừa bước vào, ánh đèn pin quét qua thi thể bất động của Trịnh Lan Diệp nằm trên nền xi măng lạnh toát. Mắt cô ta trợn ngược, máu vẫn còn chảy từ trán thấm đẫm xuống cổ áo. Mùi tanh nồng bốc lên xộc thẳng vào mũi khiến anh choáng váng.

"Không thể nào..."

Nhưng anh chưa kịp định thần thì một vật cứng giáng thẳng vào gáy anh từ phía sau. Mọi thứ tối sầm. Tiếng đổ người xuống sàn vang lên trong sự im lặng rợn người.

Khi tỉnh lại...

Đèn neon sáng chói. Mắt Lăng Diệu lờ mờ hé mở. Cổ tay anh bị còng vào một chiếc bàn kim loại lạnh ngắt, đầu vẫn đau nhói.

Xung quanh anh là các đồng nghiệp quen thuộc, nhưng không ai cười, không ai hỏi han.

"Lăng Diệu..." Một người sĩ quan trẻ, mặt đầy do dự, lên tiếng: "Cậu bị bắt vì tội bắt cóc và giết người. Nạn nhân là Trịnh Lan Diệp."

"Cái gì?" Anh gào lên, giật mạnh tay, ánh mắt tràn đầy sững sờ và tuyệt vọng: "Tôi không... tôi không giết cô ấy! Tôi tới cứu cô ấy... là bẫy... là có người khác ở đó!"

Không ai nói gì. Tất cả đều nhìn anh với ánh mắt né tránh, như thể anh là kẻ lạ mặt nguy hiểm, không còn là đồng đội cũ nữa.

Lăng Diệu bị áp giải ra khỏi phòng, bước qua dãy hành lang dài nơi từng ngày anh đi lại như một phần của chính nó. Giờ đây, mọi ánh mắt anh từng quen đều nhìn anh với nghi ngờ, sợ hãi, khinh bỉ.

Sáng hôm sau – Bản tin đặc biệt gây chấn động toàn thành phố.

"Cảnh sát Lăng Diệu – nghi phạm trong vụ sát hại nữ đồng nghiệp Trịnh Lan Diệp, đồng thời thân phận thật sự bị phanh phui. Hắn là con trai của Lý Thần, ông trùm các sòng bạc lớn, tội phạm cấp S khét tiếng, từng gây ra chuỗi vụ thảm sát cách đây 25 năm. Lăng Diệu đã lấy họ của mẹ, gia nhập lực lượng cảnh sát, nhiều khả năng để thực hiện âm mưu trả thù..."

Phòng giam lạnh lẽo, âm u.

Lăng Diệu ngồi một mình, ánh sáng yếu ớt rọi qua song sắt.

Bên ngoài, từng lời xì xào vang vọng lại.

"Cả đời làm cảnh sát, giờ mới biết trong sở có kẻ máu lạnh thế kia."

"Nó giỏi quá mà... ai ngờ được."

Anh cúi đầu, đôi mắt trũng sâu, không còn sự tự tin thường thấy.

Tất cả niềm tin, công sức, sự kiên định của anh suốt bao năm nay, chỉ trong một đêm sụp đổ như cơn bão cuốn sạch.

Buổi sáng âm u, bầu trời xám xịt như trùm một tấm chăn dày nặng nề lên toàn thành phố. Mưa rơi lất phất, nhẹ như hơi thở của một người đang thì thầm lời tiễn biệt. Từng giọt, từng giọt trượt dài theo song sắt nơi phòng giam, lấp loáng ánh sáng mờ mịt của ngày mới nhưng với Lăng Diệu, chẳng có gì gọi là bình minh.

Anh ngồi lặng trong bóng tối, nơi ánh sáng không với tới được. Áo tù nhân màu xám nhạt lạnh ngắt ôm sát thân thể gầy gò, vai anh rung nhẹ theo từng tiếng thở dài không thành tiếng. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa gõ vào mái tôn nghe như tiếng móng vuốt lạch cạch cào lên ký ức đã chôn sâu.

Từ khi có nhận thức, Lăng Diệu đã không biết thế nào là yêu thương. Không có tiếng ru ngủ, không có bàn tay ai xoa đầu. Trong khi những đứa trẻ khác được cha mẹ nâng niu bế bồng, thì anh... chỉ là một "di chứng" của cái tên Lý Thần - tội phạm cấp S bị kết án tử hình, kẻ mà bất kỳ ai cũng rùng mình khi nhắc tới.

Không ai nhận nuôi anh. Không ai muốn dính dáng tới máu mủ của một con quái vật.

Những gia đình nhận nuôi trẻ mồ côi lướt qua anh như thể anh là vật ô uế. Họ nhìn anh với ánh mắt sợ hãi pha lẫn ghê tởm, như thể chỉ cần đứng gần anh, tội lỗi của cha anh cũng sẽ lây lan qua làn da.

Cậu bé Lăng Diệu ngày ấy... phải sống bằng cách móc túi, ăn trộm, giành giật từng mẩu thức ăn thừa để tồn tại.

Khi lên mười ba tuổi, một mình giữa thành phố lạnh lẽo, không nhà, không giường ngủ, không người thân. Anh từng bị những kẻ lang thang khác đánh đập, bị người lớn tát chỉ vì "nhìn thấy ghét", bị đám thanh niên say rượu ném đá, đạp xuống mương nước...

Mỗi trận đòn là một lần đau điếng đến bật máu, nhưng không ai quan tâm. Không ai nhìn thấy nước mắt của một đứa trẻ.

Không ai hỏi anh...

"Em có ổn không?"

"Em có đói không?"

Lăng Diệu cắn răng chịu đựng. Không vì gan lì, mà vì... không ai cho phép anh được yếu đuối.

Nỗi đau thể xác rèn giũa nên một ý chí ngoan cường đến đáng sợ. Những trận đòn không giết được anh thì lại làm anh mạnh hơn.

Dần dần, anh học được cách đọc ánh mắt người khác, nghe từng tiếng động để tránh bị đánh, thậm chí học cách giả vờ ngã xuống để không bị đánh tiếp... Anh sống, vì không còn lựa chọn nào khác.

Giờ đây, sau bao năm, sau khi đã leo lên được vị trí cảnh sát đầy danh dự và tự hào nhưng anh lại bị kéo ngược về xuất phát điểm, quay về vai diễn cũ: kẻ bị nguyền rủa, bị chỉ trích, bị ruồng bỏ.

Từng giọt mưa rơi lên mái nhà vọng vào như tiếng gõ của quá khứ.

"Mày không được phép hạnh phúc."

"Mày là con của quỷ."

"Mày không xứng đáng được tin tưởng."

Bên trong phòng giam, Lăng Diệu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ quạch nhưng ánh nhìn không hề yếu đuối. Anh nhớ lại chuyện cũ, nhớ về lý do duy nhất làm động lực để bản thân tồn tại giữa cuộc đời khắc nghiệt này

...

Bầu trời tối dần, ánh đèn đường trải thành những vệt vàng mờ nhạt trên mặt đất ẩm ướt. Tối hôm đó, như thường lệ, Lăng Diệu - cậu nhóc gầy gò với đôi mắt sắc như mèo hoang len lỏi giữa dòng người tấp nập, ánh mắt láo liên như một thói quen sinh tồn.

Một người đàn ông trung niên vừa rời khỏi quán bar, bước đi lảo đảo, men rượu nồng nặc. Lăng Diệu áp sát, bàn tay nhỏ lướt nhẹ qua túi áo khoác... một chuyển động nhanh gọn và thuần thục. Không ai để ý. Không ai quan tâm.

Cậu rút ra được một vật nhỏ cộm cứng, là một chiếc đồng hồ cổ, vỏ kim loại xỉn màu, cũ kỹ nhưng có giá trị. Vừa kịp giấu vào túi, cậu xoay người chạy đi thì...

"Thấy rồi. Anh móc túi của vị khách này!"

Giọng nói trong trẻo vang lên phía sau, khiến Lăng Diệu khựng lại.

Cậu quay đầu, bắt gặp một ánh mắt nghiêm nghị lạ lẫm từ một cô bé khoảng chín, mười tuổi, nhỏ hơn cậu một chút. Cô mặc bộ váy đỏ rực như máu, đôi bím tóc buộc gọn hai bên, khuôn mặt trắng hồng xinh xắn nhưng cái biểu cảm thì như một cảnh sát nhí.

Ánh mắt ấy không sợ hãi, không ngây thơ, mà thậm chí còn... ra dáng đạo lý.

Lăng Diệu nhíu mày, không kịp phản ứng gì thêm vì đám người lớn phía sau đã nhận ra và bắt đầu đuổi theo.

Không còn đường lui, cậu co chân lao đi như gió, thân hình nhỏ bé lách qua những đám đông, băng qua dòng xe cộ đang tràn ngập đường lớn. Một chiếc xe phanh kít lại ngay sát gót chân cậu, tiếng còi vang inh ỏi nhưng cậu đã thoát. Một đứa trẻ đường phố thì luôn biết khi nào cần liều.

Sau vài giờ chạy như điên, cậu đã tới được một thị trấn nhỏ xa lạ, nơi ánh đèn hiền hoà hơn và những người qua lại ít để tâm tới đứa nhóc mặt mày bẩn thỉu.

Cửa tiệm cầm đồ nhỏ xíu nằm nép mình nơi góc phố, người đàn ông gầy gò nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng khi thấy chiếc đồng hồ, ông ta gật đầu và dúi vào tay cậu một xấp tiền.

Lăng Diệu cầm tiền như báu vật, vội đi mua một ổ bánh mì to và chai nước lọc - những thứ xa xỉ với cậu. Cậu ngồi xuống bậc thềm ven đường, gặm bánh từng miếng nhỏ chậm rãi, mắt vẫn dán vào dòng người.

Nhưng chưa kịp nuốt hết miếng bánh, cậu nghe thấy tiếng gọi: "Này!"

Lăng Diệu giật mình quay đầu lại thì thấy cô bé váy đỏ ban nãy!

 Cô bé bước tới, mặt đỏ bừng vì tức giận, tay vung vẩy chỉ vào cậu: "Anh là đồ xấu xa! Ăn trộm là phạm pháp!"

Lăng Diệu nhai bánh tiếp, bình thản nhìn cô như thể đang nhìn một con mèo đang gào: "Tiểu thư như cô thì biết gì? Còn bé mà đã biết đi tố cáo người ta rồi à?"

Cô bé bĩu môi, hai tay chống hông, nói đầy hãnh diện: "Em học luật từ năm sáu tuổi! Bố em là luật sư. Em biết rất rõ cái gì đúng cái gì sai!"

"Ừ, luật sư." Lăng Diệu nhếch môi: "Ngồi trong nhà lớn ăn cơm thịt thì tất nhiên là hiểu luật. Tôi mà có nhà như cô, tôi cũng hiểu luật lắm chứ."

Cô bé nghẹn lại, đôi má phồng lên tức tối: "Nhưng dù nghèo cũng không được ăn trộm!"

Lăng Diệu chán nản, vội đứng lên, phủi tay như muốn rũ bỏ cả cuộc nói chuyện: "Thôi đủ rồi. Cô không phải mẹ tôi. Cũng chẳng hiểu gì về tôi."

Cậu quay lưng đi, bóng lưng nhỏ bé khuất dần giữa ánh đèn mờ.

Cô bé đứng đó, tay siết chặt vạt váy, ánh mắt nhìn theo như đang suy nghĩ gì đó.

Dù tuổi còn nhỏ, nhưng đó là lần đầu tiên... cô bé gặp một đứa trẻ vừa ngang tàng vừa cô độc đến đau lòng như thế.

Đêm đã buông hẳn, bóng tối phủ kín từng góc phố vắng vẻ, chỉ còn tiếng gió rít len qua những khe hở của những tòa nhà cũ kỹ. Lăng Diệu lê từng bước, đôi chân nhỏ lấm lem bùn đất, bụng đã no nhưng lòng thì trống rỗng. Không nơi để về, cũng chẳng ai chờ đợi.

Tiếng động cơ ô tô vang lên phía sau khiến cậu hơi ngoảnh đầu lại.

Một chiếc xe đen trượt chậm sát lề đường, ánh đèn pha quét thẳng vào người cậu khiến cậu theo phản xạ giơ tay che mắt. Cửa xe bật mở đánh "rầm", chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì...

"Tóm nó lại!"

Hai gã đàn ông to lớn lao đến, không nói không rằng bóp chặt hai cánh tay cậu, khiến cậu đau điếng.

"Buông tôi ra! Buông... Ưm!"

Một chiếc khăn dơ bẩn bị nhét sâu vào miệng, Lăng Diệu vùng vẫy, đá đạp trong tuyệt vọng, nhưng thân hình gầy yếu của cậu chẳng chống nổi sức vóc của bọn họ. Bằng một cú đẩy thô bạo, chúng tống cậu vào xe, đóng sập cửa, chiếc xe lao vút đi, bỏ lại con đường vắng tanh phía sau.

Một thời gian sau, chiếc xe dừng lại trong khu công nghiệp bỏ hoang ngoại ô thành phố. Những nhà kho cũ nát rỉ sét, bóng tối giăng giăng như nuốt chửng mọi thứ. Mùi ẩm mốc và sắt gỉ trộn lẫn trong không khí khiến người ta nghẹt thở.

Bọn chúng lôi cậu vào trong một nhà kho cũ. Một ngọn đèn trần lập lòe hắt ánh sáng yếu ớt xuống nền xi măng bẩn thỉu. Lăng Diệu bị đẩy ngã lăn xuống nền đất, miệng vẫn bị nhét khăn, tay chân bị trói sau lưng.

Một gã đàn ông bước ra từ trong bóng tối.

Chính là gã đàn ông ban nãy bị móc túi! Bộ vest nhăn nhúm, cà vạt lệch lạc, trên mặt vẫn còn vài vết bầm do say xỉn ngã đập. Nhưng ánh mắt lúc này lạnh lùng và cay độc, đầy mùi trả thù.

Gã cúi xuống, tháo khăn trong miệng cậu ra, kéo cậu ngồi dậy bằng cổ áo.

"Thằng nhãi ranh, cái đồng hồ đâu?"

Lăng Diệu ho khan vài tiếng, máu dính trên môi sau cú đá ban nãy. Cậu nhìn gã bằng đôi mắt khinh khỉnh, giọng nói vẫn cứng đầu dù cả người run lên vì lạnh và đau: "Tôi bán rồi. Cũng chả nhớ bán cho ai. Giờ chắc qua tay cả trăm người."

Gã siết chặt tay thành nắm đấm, nhưng lại nén giận.

"Mày có biết cái đồng hồ đó trị giá bao nhiêu không hả?" Gã gằn giọng: "Tao đã định giữ nó cho... mục đích riêng."

Lăng Diệu cười nhạt, máu thấm đỏ nơi khóe môi: "Người như ông mà cũng có mục đích cao cả chắc..."

Cái tát đến bất ngờ, mạnh đến nỗi đầu cậu va vào nền xi măng. Trước mắt Lăng Diệu tối sầm lại, ù tai, máu chảy ra từ trán.

"Đánh nó!" Gã rít lên 

Hai tên đàn em tiến tới, không chút do dự. Một cú đá vào bụng khiến cậu gập người lại, rồi một cú đấm vào mặt, rồi tới ngực... mỗi cú đều khiến cậu nghẹn thở, toàn thân co rúm lại như một con thú bị dồn đến đường cùng.

Thế nhưng trong cơn đau quặn, Lăng Diệu không khóc, không van xin, không cầu cứu. Chỉ cắn răng chịu đựng, đôi mắt ngập nước nhưng tràn đầy oán hận và bất khuất.

Thằng nhóc từng bị thế giới chối bỏ, giờ đây lại tiếp tục bị giẫm đạp nhưng từ đáy sâu nhất của nỗi đau, một ngọn lửa dữ dội đang âm ỉ bùng lên...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro