Chương 13

Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

06/04/2025

Tiếng roi da rít lên trong không khí rồi dừng lại đột ngột. Không gian trong kho vắng lặng đến lạ. Gã đàn ông giơ tay ra hiệu cho đám tay sai dừng lại. Những tên đàn em thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, còn Lăng Diệu thì nằm bất động trên nền xi măng lạnh buốt, cơ thể đầy vết bầm, môi rớm máu, nhưng ánh mắt vẫn không chịu khuất phục.

Gã bước đến gần, giày da nện từng bước nặng nề vang vọng, rồi ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt bầm dập đó một lúc lâu. Bỗng, gã bật cười khàn khàn, nụ cười đầy vẻ hiểm ác và khoái trá.

"Ha... ra là vậy... tao cứ thấy quen quen. Mày là thằng nhãi con của Lý Thần... phải không?"

Lăng Diệu khựng người, hơi thở như bị chặn lại trong lồng ngực. Mắt cậu mở lớn, ngẩng đầu nhìn gã đầy kinh ngạc.

"Mày không nhận ra tao đúng không?" Gã hất hàm, đưa tay chỉ vào mặt mình: "Tao từng là tay sai thân tín của ông già mày, nhưng tao không ngu như hắn. Ngay khi biết hắn đi đầu thú rồi nhận cái kết bị xử tử, tao đã phẫu thuật, thay tên đổi dạng, xài tiền từ đám hàng cấm năm xưa mà sống như vương!"

Gã cười lớn, giọng cười như lưỡi dao cứa vào lòng Lăng Diệu.

"Chiếc đồng hồ đó – mày tưởng nó chỉ là đồng hồ? Hahaha! Trong đó tao giấu ma túy nguyên chất! Mày bán rồi thì số hàng đó cũng tiêu rồi... thằng nhãi! Mày dám đụng vào thứ của tao?"

Lăng Diệu cắn môi đến bật máu, toàn thân run lên không rõ vì đau, vì sợ hay vì tức giận. Cậu không thể phản bác, càng không thể phản kháng.

Gã cúi sát mặt cậu, giọng thấp đi, âm hiểm: "Tao sẽ không giết mày. Tao sẽ bán mày... cho đám người từng bị Lý Thần hành hạ, từng mất người thân vì hắn. Chúng nó sẽ thi nhau mà xé xác mày ra, từng miếng một, để trả thù. Mày sẽ sống mà cầu được chết!"

Nỗi đau và tuyệt vọng siết lấy trái tim Lăng Diệu. Cậu chưa từng mong ai cứu mình, nhưng lúc này trái tim nhỏ bé đó bị bóp nghẹt bởi cảm giác bị thế giới ruồng bỏ. Nỗi uất nghẹn dâng lên tận cổ họng, khiến cậu chỉ muốn hét lên... hoặc kết thúc tất cả.

Cuộc đời này... là địa ngục với mình...

Cậu lặng thầm nghĩ, đôi mắt mờ nhòe, khẽ nhắm lại.

Đúng lúc ấy, tiếng còi hú vang vọng từ xa... rồi ngày một gần!

"CẢNH SÁT ĐÂY! TẤT CẢ GIƠ TAY LÊN!"

Đèn pin rọi loang loáng, ánh đèn xe cảnh sát chớp đỏ chớp xanh chiếu rọi khắp kho. Đám tay sai của gã giật mình hoảng loạn, chưa kịp phản ứng thì từng tên đã bị cảnh sát khống chế, đè xuống sàn, trói chặt.

Gã đàn ông vội túm lấy Lăng Diệu, kéo đứng dậy, một tay kẹp cổ cậu, một tay rút dao dí vào cổ.

"Lùi lại hết! Tụi bây mà tới gần, tao giết nó!"

Lăng Diệu không còn đủ sức vùng vẫy, cơ thể bị kẹp chặt như con mồi hấp hối. Cậu chỉ nghe tiếng tim mình đập thình thịch bên tai... nhưng bất ngờ...

Bíp!

Một tiếng động nhỏ vang lên ngay sau lưng gã.

Gã chưa kịp quay lại thì một cú giật điện đột ngột đánh thẳng vào gáy! Toàn thân gã co giật, miệng há ra như muốn hét nhưng không kịp, con dao rơi xuống loảng xoảng, rồi gã ngã quỵ xuống sàn.

Lăng Diệu loạng choạng ngã theo, được một vòng tay nhỏ nhắn đỡ lấy.

Cậu mở mắt mờ nhòe và thấy một gương mặt quen thuộc...

"Là em nè" 

Cô bé mặc váy đỏ, mái tóc buộc hai bên, vẫn là làn da trắng muốt và ánh mắt bướng bỉnh. Trong tay cô bé là một cây súng điện mini, vì thân hình nhỏ nhắn khiến gã không chú ý đã âm thầm đến gần chích điện khiến gã bất tỉnh cứu Lăng Diệu

"Anh đúng là đồ ngốc. Đã bảo ăn trộm là xấu còn không nghe..."

Giọng cô bé hờn dỗi, nhưng run rẩy. Đôi mắt cô bé chớp chớp, như sắp khóc nhưng cố gắng gồng mình.

Lăng Diệu ngẩn người. Cổ họng nghẹn lại, không biết là vì cảm động, đau đớn hay bất ngờ... nhưng trong giây phút ấy, giữa cơn mưa bụi rả rích ngoài kia và ánh sáng chớp nháy mơ hồ, cậu biết mình vừa được cứu... không chỉ là thân xác, mà là cả linh hồn.

...

Tiếng còi hú dần tan trong không gian u ám của khu nhà kho, nhường chỗ cho âm thanh trói buộc và lệnh hô của các cảnh sát viên. Những gã tội phạm bị đè mặt xuống đất, còng tay sau lưng, lần lượt bị áp giải ra ngoài, khuôn mặt cúi gằm, không còn vẻ ngông cuồng khi nãy. Ánh đèn xe cảnh sát vẫn chớp nháy đỏ xanh phản chiếu trên nền xi măng ướt mưa, tạo nên một khung cảnh mờ mịt như chính tâm trạng của cậu thiếu niên đang run rẩy ngồi trong một góc tối.

Lăng Diệu thu mình lại, đôi vai nhỏ gầy run lên theo từng cơn gió lùa lạnh lẽo. Cậu ngồi đó, hai tay siết chặt lấy nhau, khuôn mặt bầm dập, ánh mắt vô hồn. Mọi sự sống như rút cạn khỏi cơ thể cậu, chỉ còn lại nỗi đau nhức nhối và tủi nhục đè nặng trong lồng ngực.

Cô bé váy đỏ khẽ bước tới, trên tay là hộp sơ cứu được cảnh sát mang theo. Đôi mắt to tròn ánh lên sự lo lắng khi nhìn thấy những vết thương chi chít khắp người cậu.

"Để em giúp anh băng bó... anh đang chảy máu kìa..."

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt mờ nhòe ướt nước. Trong một khoảnh khắc, cậu thấy rõ sự chân thành trên gương mặt non nớt ấy, nhưng cậu đã nhẹ lắc đầu rồi quay đi.

"Tôi không cần gì cả... Đừng chạm vào tôi. Hãy để tôi chết đi..."

Giọng Lăng Diệu khản đặc, như bị cào xé bởi hàng nghìn mảnh thủy tinh. Cậu không còn nước mắt, chỉ còn lại là một linh hồn rệu rã, đứa trẻ mang gánh nặng của cái tên "con trai tội phạm" mà chưa một lần được thấu hiểu.

Cô bé lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu. Không nói lời an ủi vô nghĩa, không trách cứ. Chỉ là cái im lặng nhẹ nhàng, đủ để khiến trái tim đang khô héo của cậu rung lên một nhịp nhỏ.

"Anh có thể nghĩ đời mình đã kết thúc." Cô bé khẽ nói: "Nhưng đôi khi, sự sống không chờ anh lựa chọn, mà chính anh phải chọn sống."

Cô đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc phù hiệu nhỏ hình tròn, nền đen bóng khắc một ký tự vàng lạ mắt ở giữa – trông như một biểu tượng bí ẩn, nhưng sắc nét và vững chãi.

"Đây là...?" Lăng Diệu ngập ngừng, ánh mắt nghi hoặc.

"Một chiếc phù hiệu," Cô bé đáp: "Nó là chìa khóa. Nếu một ngày anh muốn làm lại cuộc đời, hãy đến địa chỉ khắc ở mặt sau. Đó là nơi tiếp nhận tất cả những đứa trẻ từng bị ruồng bỏ. Họ sẽ dạy anh cách trở thành một người mà chính anh cũng phải tự hào."

Lăng Diệu nắm lấy chiếc phù hiệu, cảm giác lạnh nơi đầu ngón tay nhưng lại mang theo hơi ấm kỳ lạ len vào tim cậu.

"Rốt cuộc cô là ai?" Cậu hỏi, ánh mắt khẽ lay động.

Cô mỉm cười tinh nghịch, rồi chỉ tay về phía xa, nơi một sĩ quan cao lớn trong quân phục đang chỉ đạo hiện trường, vai áo đính quân hàm Thiếu tướng, ánh mắt sắc bén và oai nghiêm.

"Đó là anh trai em. Em bám theo anh ấy trong nhiệm vụ truy quét đám tội phạm lần này... nhưng vì mải chơi nên mới gặp được anh."

Cô nghiêng đầu, cười thật tươi, đôi má phúng phính ửng hồng dưới ánh đèn.

"Khi anh quay lưng bỏ đi, em thấy anh bị bắt cóc. Em đã lập tức báo anh trai. Cũng là nhờ thần may mắn đấy chứ, đúng không?"

Lăng Diệu sững người. Cậu quay mặt nhìn về phía ánh đèn xa xăm, cảm thấy như vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng. Nụ cười kia đơn thuần, rạng rỡ, không hề ghê tởm hay coi khinh... chỉ đơn giản là đồng cảm.

"Phải chăng... thế giới này chưa quay lưng hoàn toàn với mình?"

Nụ cười cô bé ấy trong một buổi tối ẩm ướt, máu me và bóng tối đã sáng rực lên như ánh trăng đầu mùa, khắc sâu vào ký ức Lăng Diệu mãi mãi.

...

Nhiều ngày sau.

Căn nhà nằm sâu trong một con ngõ yên tĩnh, phủ kín bởi bóng râm của hàng cây cổ thụ. Tường gạch cũ rêu phong nhưng cánh cổng sắt sơn đen vẫn vững chãi, toát lên vẻ nghiêm trang nhưng không lạnh lùng. 

Đó là nơi mà chiếc phù hiệu màu đen dẫn đường cho Lăng Diệu - cánh cửa đầu tiên mở ra một con đường sống mới.

Khi cậu gõ cửa, người quản lý – một người đàn ông trung niên với gương mặt hiền từ và ánh mắt điềm đạm bước ra. Ông chỉ lặng lẽ nhìn chiếc phù hiệu trên tay cậu, không hỏi gì về tên tuổi, không quan tâm cậu từ đâu đến. Không lời xét đoán, cũng chẳng một dấu chấm hỏi. 

Ông chỉ nói: "Vào đi, cháu có chỗ ở đây."

Từ ngày hôm đó, cuộc sống của Lăng Diệu bước sang một trang mới. Không còn phải lang thang kiếm ăn trong giá rét, không còn bị đánh đập, nhục mạ. Ở nơi này, người ta không cần biết quá khứ của cậu là gì, họ chỉ quan tâm hôm nay cậu có tiến bộ hay không.

Cậu được dạy học, được rèn luyện thể chất, được học đạo lý sống, kỹ năng tự vệ, cả luật pháp và đạo đức nghề nghiệp. Cậu bắt đầu có bạn, những đứa trẻ cũng từng bị bỏ rơi như cậu, cùng ăn, cùng học, cùng lớn lên.

Nhưng trong thâm tâm Lăng Diệu, luôn có một hình bóng không thể phai mờ – cô bé váy đỏ ngày đó. 

Một ngày, trong lúc phụ việc dọn phòng cho người quản lý, cậu lấy hết can đảm hỏi: "Chú có biết... một cô bé... từng cứu cháu không? Trước khi rời đi, cháu đã thấy rất rõ... cô ấy đeo một sợi dây chuyền kim cương hình cỏ bốn lá."

Người quản lý khựng lại đôi chút nhưng không quay đầu. Một lúc sau, ông chậm rãi đáp: "Có chứ... Cô bé đó là con của người thành lập nơi này. Cô bé có ước mơ lớn muốn trở thành sĩ quan cảnh sát ở thành phố C, giống như anh trai của cô bé."

Người quản lý chỉ nói vậy nhưng với Lăng Diệu, như thế là đủ.

Nhiều năm sau, Lăng Diệu trở thành chàng thanh niên với ánh mắt trầm tĩnh và bước chân dứt khoát đặt chân đến thành phố C, gia nhập lực lượng cảnh sát, từng bước theo đuổi con đường mà người con gái năm xưa đã chọn.

Trong một nhiệm vụ điều tra, anh được phân công cộng tác cùng một cảnh sát trẻ đầy tự tin và quyến rũ – Trịnh Lan Diệp. Lúc bắt tay chào hỏi, ánh mắt anh vô thức khựng lại nơi cổ cô ta – sợi dây chuyền cỏ bốn lá lấp lánh ánh bạc trong nắng chiều.

Tim anh thắt lại. Ký ức cũ ùa về. Niềm vui không thể kìm nén. Nhưng... anh không dám nói ra thân phận của mình. 

Dẫu vậy, những ngày làm việc bên Trịnh Lan Diệp là những ngày Lăng Diệu sống hết mình vui vẻ vì có những người đồng đội xung quanh. Anh lần đầu biết cười không vì phép lịch sự. Anh lần đầu tin vào tình đồng đội, tin vào việc con người có thể thay đổi, có thể được tha thứ.

Nhưng bây giờ, tất cả đã sụp đổ.

Lăng Diệu ngồi trong phòng giam lạnh lẽo nhìn lên bức tường trắng loang lổ những vết nứt. Ánh sáng từ ô cửa nhỏ hắt xuống tạo nên cái bóng của anh méo mó và lặng lẽ.

"Người con gái cứu mình năm ấy... không còn nữa."

"Niềm hy vọng duy nhất trong cuộc đời mình, đã vỡ tan."

"Và mình... giờ chỉ là một kẻ bị ghét bỏ, bị nghi ngờ, bị giam cầm."

Anh siết chặt hai tay, đầu cúi gằm, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Bên ngoài ô cửa, mưa lại rơi lất phất, lạnh buốt và vô cùng cô độc.

"Nếu cuộc đời là một trò đùa cay nghiệt... thì mình... còn lý do gì để tồn tại nữa?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro