Chương 14

Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

06/04/2025

Buổi sáng lạnh lẽo trôi chậm trong căn phòng giam ẩm thấp. Tiếng mưa lách tách rơi trên mái tôn như đếm từng giây trôi qua trong lặng lẽ. Một nhân viên canh gác đẩy khay cơm vào qua khe cửa sắt.

"Đồ ăn sáng."

Không một lời đáp lại. Lăng Diệu vẫn ngồi thu mình trong góc phòng, bóng anh đổ dài trên nền gạch xám xịt. Mắt anh trống rỗng, đôi tay buông thõng, đĩa cơm để đó mãi chẳng động vào.

Một tiếng "cạch" vang lên. Cánh cửa sắt mở ra.

Triệu Tùng xuất hiện. Bộ đồ vest đắt tiền, mái tóc chải chuốt kỹ lưỡng, ánh mắt mang theo nụ cười đắc ý tàn độc. Hắn bước vào, đôi giày da vang lên những tiếng "cộp cộp" đầy khiêu khích giữa không gian ngột ngạt.

"Chà... nhìn mày kìa, Lăng Diệu. Cảnh tượng này đúng là... khiến tao hài lòng."

Lăng Diệu ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh. Nhưng anh im lặng. Chờ hắn nói ra thứ anh linh cảm bấy lâu nay.

Triệu Tùng thong thả ngồi xuống chiếc ghế đối diện, khoanh tay: "Muốn biết ai giết Trịnh Lan Diệp không?"

Anh siết chặt nắm đấm.

"Tao đấy." Hắn nhếch mép: "Cô ta ngu ngốc nghĩ rằng chỉ cần nghe lời thì sẽ được giữ lại. Nhưng tao ghét những đứa ngu mà đòi trèo cao."

Lăng Diệu im lặng. Nhưng hai bàn tay đang siết lại đến bật máu.

"Tao cũng chính là người đào bới quá khứ bẩn thỉu của mày, tìm ra thân phận thật sự - con trai của tên tội phạm cấp S đã bị tử hình."

"Tao tung tin đó ra, để tất cả nhìn mày bằng ánh mắt ghê tởm."

"Mày giỏi hơn tao, được mọi người tin tưởng hơn tao, lúc nào cũng tỏ ra chính nghĩa. Tao phát ngấy với cái bộ mặt đó từ lâu rồi."

Triệu Tùng tiến lại gần, cúi đầu, thì thầm vào tai Lăng Diệu.

"Tao chỉ cần một cú ngã của mày thôi... là mọi người sẽ chà đạp lên mày như một con chó hoang."

Bốp!

Cú đấm từ Lăng Diệu giáng thẳng vào mặt Triệu Tùng. Hắn ngã nhào ra đất, miệng rách máu, hét lên như kẻ điên: "Lính gác! Có kẻ hành hung người thăm gặp!"

Cửa phòng giam bật mở. Hai cảnh sát lao vào khống chế Lăng Diệu. Anh không kháng cự, cũng chẳng nói lời nào. Chỉ lặng lẽ nhìn Triệu Tùng với ánh mắt như thiêu đốt, như thể hận thù đã vượt qua mọi giới hạn.

Lăng Diệu bị áp giải tới phòng biệt giam – nơi u tối nhất trong trại giam. Bốn bức tường không cửa sổ, chỉ có ánh đèn vàng leo lét hắt xuống.

"Tội phạm có hành vi bạo lực. Cấm tiếp xúc, cấm thăm gặp cho đến ngày xét xử."

Cánh cửa khép lại.

Lăng Diệu ngồi xuống sàn lạnh. Trong đầu vang vọng lời nói của Triệu Tùng. Cơn giận dữ, căm thù, và cảm giác bị phản bội hòa làm một trong trái tim nặng nề.

Anh không thể để kết thúc đời mình trong sự oan khuất này. Không thể để kẻ thủ ác ung dung ngoài vòng pháp luật.

...

Sáng hôm đó, bầu trời vẫn âm u như chính số phận treo lơ lửng của một con người bị đẩy xuống vực thẳm.

Lăng Diệu bị áp giải đến phiên tòa xét xử. Bộ đồ tù nhân rộng thùng thình trên thân hình đã hao gầy sau những ngày bị giam cầm, từng bước đi như kéo lê cả trái tim nặng nề của anh. Cổ tay anh bị còng, nhưng ánh mắt vẫn vững vàng, kiên định như ngọn lửa bùng cháy giữa tàn tro.

Phòng xử án chật kín người. Trên bục cáo trạng, vị thẩm phán đọc to: "Lăng Diệu, anh có nhận tội bắt cóc và sát hại Trịnh Lan Diệp không?"

Lăng Diệu ngẩng đầu. Mắt anh dán vào vị thẩm phán, giọng trầm thấp vang lên: "Tôi không nhận tội."

Phía bên kia, Triệu Tùng bước ra, dáng vẻ đạo mạo, tay cầm một tập tài liệu và một chiếc USB. Hắn tự tin trình bày những "bằng chứng" chống lại Lăng Diệu – từ đoạn ghi hình giả mạo, đến dữ liệu định vị điện thoại, thậm chí có cả bản sao cuộc gọi "cầu cứu" của Trịnh Lan Diệp.

"Kính thưa hội đồng xét xử, ngoài những bằng chứng không thể chối cãi này." Triệu Tùng xoay người chỉ về phía hàng ghế phía sau : "Ngoài kia là người nhà của các nạn nhân đã từng bỏ mạng dưới tay Lý Thần – cha ruột của Lăng Diệu. Họ đến đây hôm nay không phải chỉ để nghe xét xử, mà để nhìn thấy công lý được thực thi! Họ muốn tên ác quỷ thứ hai phải đền mạng!"

Cả khán phòng xôn xao. Những ánh mắt oán hận, miệt thị đổ dồn lên người Lăng Diệu như dao nhọn. Anh siết chặt nắm tay, cắn mạnh môi đến bật máu. Anh muốn hét lên, muốn nói mình bị hãm hại, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt chẳng thể thốt ra lời.

Cánh cửa phòng xử án bất ngờ bật mở.

Từng bước giày cao gót dứt khoát vang lên giữa không khí căng thẳng. Một bóng dáng duyên dáng mà oai phong tiến vào, như một làn gió lạ xé toạc lớp sương mù u ám trong lòng người.

Minh Châu xuất hiện.

Cô khoác lên mình bộ váy vest đen tinh tế, khí chất sắc lạnh như nữ thần công lý. Đôi mắt hổ phách rực sáng, không còn u tối, đau đớn như ngày trước mà đầy mạnh mẽ, kiêu hãnh. Cô sải bước giữa những ánh nhìn kinh ngạc, tiếng bàn tán rộ lên.

"Cô ấy... Diệp Minh Châu không còn bị mù nữa sao?"

"Chẳng phải cô ấy mất tích rồi ư?"

"Sao lại quay lại đúng lúc này..."

Gã đội trưởng từng ra lệnh theo dõi cô, giờ đã rút hết kiêu ngạo, vội đứng dậy, mặt tươi cười giả tạo: "Ôi... Diệp tiểu thư, không ngờ cô lại đến..."

Minh Châu không thèm liếc hắn. Cô dừng lại trước mặt gã, mắt lạnh lẽo như băng: "Cút."

Gã tái mặt, xấu hổ lùi lại về chỗ ngồi.

Cô tiến thẳng về phía vành móng ngựa, nơi Lăng Diệu đang cúi đầu. Cô cất giọng rõ ràng: "Tôi yêu cầu được nói chuyện riêng với Lăng Diệu. Mười phút."

Cả phòng xử án sững sờ. Một số thành viên bồi thẩm đoàn định phản đối thì một người đàn ông trong trang phục thẩm phán cấp cao khẽ nhíu mày rồi gật đầu: "Chấp thuận. Đưa bị cáo và Diệp tiểu thư vào phòng riêng."

...

Một tháng trước.

Ánh đèn mờ nhạt len lỏi qua tấm rèm cửa màu trắng đục, phản chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô gái đang nằm trên giường bệnh.

Một làn gió nhẹ khẽ lùa qua khe cửa sổ khép hờ, mang theo mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Đôi mắt Minh Châu khẽ động đậy, hàng mi run run rồi mở ra chậm rãi. Ánh sáng đầu tiên lọt vào đôi mắt đã từng mù lòa, giờ đây rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cô đã hôn mê đúng một tuần sau ca phẫu thuật mắt 

Người đầu tiên nhận ra cô tỉnh lại là người thanh niên mặc blouse trắng – bác sĩ riêng thân cận của cô. Anh vội vã đến gần, giọng nói không giấu nổi sự xúc động.

"Tiểu thư tỉnh lại rồi, tốt quá! Tôi cứ lo lần này..." Anh dừng một chút, chần chừ, nhưng vẫn tiếp lời: "Chất độc trong luồng khói hôm đó... tuy không nguy hiểm như lần trước, nhưng nếu vào sâu hơn chút nữa, e rằng mắt của tiểu thư..."

Minh Châu không đáp. Ánh mắt cô rơi vào khoảng không trước mặt. Mắt đã thấy được, nhưng lòng thì vẫn mịt mù.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Một người đàn ông mặc vest đen bước vào — vệ sĩ của cô.

"Tiểu thư, đã điều tra rõ thông tin về Lăng Diệu."

Minh Châu khẽ chớp mắt. Nhưng khuôn mặt vẫn vô cảm, như thể tất cả đã nằm trong dự đoán.

"Nói đi."

"Hắn đúng là con trai của Lý Thần. Dùng họ mẹ, đổi tên, che giấu thân phận. Những năm gần đây đều sống kín đáo trong ngành cảnh sát."

Cô vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.

"Còn kẻ nội gián?"

Vệ sĩ gật đầu.

"Đã tìm ra. Kẻ đó là thành viên cũ của tổ chức X, trà trộn vào bên dưới cấp chỉ huy. Hắn đã khai toàn bộ — là đồng bọn với Trịnh Lan Diệp. Cô ta chính là mắt xích cuối cùng trong kế hoạch tiếp cận và loại bỏ cô."

Đêm đó, tại khu nhà kho bỏ hoang, ánh trăng lờ mờ phủ lên cảnh tượng hỗn loạn như một bộ phim tội ác được cắt ra giữa cao trào.

Minh Châu khoác áo choàng dài, đứng giữa ánh sáng nhạt của đèn pin chiếu lên nền đất bụi bặm. Cô không hề run sợ khi bước qua thi thể lạnh ngắt của Trịnh Lan Diệp, khuôn mặt người con gái đã từng mỉm cười cùng Lăng Diệu, giờ đây vô hồn và méo mó vì cái chết bất ngờ.

Bên cạnh là Lăng Diệu. 

Minh Châu không hề tiến đến gần. Rõ ràng cô đã có thể cứu giúp anh nhưng lần này cô đã ngoảnh mặt làm ngơ.

Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn Trịnh Lan Diệp, rồi cất giọng, từng chữ như dao sắc lướt qua lớp sương đêm.

"Tao nhớ ra rồi... Mày chính là cấp dưới của anh trai tao."

"Mày đã phản bội anh ấy, khiến anh ấy bị ám sát. Sau khi anh ấy chết, mày đã trộm huy hiệu của ảnh, gửi đến tổ chức X, để bọn chúng tạo ra một bản sao — kẻ giả danh anh tao tiếp cận tao..."

Cô hít một hơi thật sâu, mắt ánh lên sát khí.

"Mày ra đi như vậy... còn quá nhẹ nhàng."

Cô phất tay. Một nhóm vệ sĩ lập tức hành động. Thi thể Trịnh Lan Diệp được đưa đi, một xác chết đã được xử lý khuôn mặt giống hệt cô ta được đặt vào chỗ cũ – để đánh lừa toàn bộ cảnh sát.

Mọi việc được làm nhanh gọn, chuyên nghiệp như một màn ảo thuật.

Lăng Diệu vẫn nằm đó, không hay biết gì, như một con cờ sắp bị đẩy vào thế cờ chết.

Minh Châu bước ra khỏi nhà kho, không ngoảnh lại.

Bóng dáng cô khuất dần sau làn sương mỏng... nhưng trong đôi mắt sáng rõ ấy, chẳng phải là hận thù, cũng chẳng còn tình cảm – chỉ có một kế hoạch chặt chẽ đã được chuẩn bị từ rất lâu.

...

Căn phòng dành riêng cho phạm nhân và người đến thăm yên tĩnh đến lạ. Ánh đèn huỳnh quang hắt xuống tông trắng lạnh lẽo của bức tường, phản chiếu bóng hai người ngồi đối diện, một bên là Lăng Diệu – mặc áo tù nhân, cổ tay vẫn còn hằn vết dây trói, gầy gò và mệt mỏi; một bên là Minh Châu – váy vest đen ôm gọn vóc dáng, tóc búi cao gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh như băng tuyết.

Anh ngập ngừng, đôi mắt cụp xuống, bàn tay nắm chặt lấy nhau.

"Tôi... tôi nghe nói mắt cô đã khỏi rồi..." Một thoáng im lặng. Anh ngẩng lên, gượng gạo cười nhạt: "Xin lỗi... vì tất cả."

Minh Châu không đáp lại bằng một lời tha thứ. Cô vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, hơi nghiêng đầu nhìn anh như thể đang đánh giá một đối tượng xa lạ. Cô ngắt lời, giọng đều đặn nhưng sắc bén như lưỡi dao mỏng:

"Tôi đến đây không phải để nghe anh xin lỗi. Tôi đến... để nói cho anh biết một sự thật." Cô chống tay lên bàn, ánh mắt xoáy thẳng vào anh không chớp: "Đêm hôm đó, ở nhà kho. Khi anh bị đánh bất tỉnh... tôi đã có mặt ở đó."

Lăng Diệu sững người. Trái tim anh như ngừng đập một nhịp: "Cô... có mặt ở đó? Vì sao... cô không giúp tôi?"

Minh Châu hơi nheo mắt, nhếch môi, nụ cười mỉa mai: "Vì tôi chẳng có lý do gì để làm vậy. Anh là gì của tôi? Một tên cảnh sát nhận lệnh giám sát tôi, suýt khiến tôi mù vĩnh viễn... Anh nghĩ tôi sẽ mạo hiểm tất cả để cứu anh sao?"

Lăng Diệu cúi gằm mặt, cắn môi, ánh mắt trĩu nặng. Anh không phản bác, chỉ thốt lên khẽ khàng: "Tôi biết... cô hận tôi. Vì tôi đã nhận nhiệm vụ theo dõi cô... Vì tôi là kẻ khiến cô bị thương..."

Bàn tay anh siết chặt, khớp ngón tay trắng bệch. 

Nhưng sắc mặt lạnh lùng của Minh Châu vẫn không dịu đi. Cô khoanh tay, tiếp tục: "Trịnh Lan Diệp. Cái xác mà pháp y đang khám nghiệm không phải cô ta. Tôi đã cho người đánh tráo."

Lăng Diệu ngẩng phắt lên, kinh ngạc: "Cái... gì?"

"Cái xác thật của cô ta" Minh Châu ngắt từng chữ, ánh mắt ánh lên một tia tàn nhẫn lạnh đến sống lưng: "Tôi đã chặt thành trăm mảnh, đem rải khắp nơi. Không ai có thể tìm thấy xác cô ta nguyên vẹn được đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro