Chương 18
Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
10/04/2025
Ánh mắt Minh Châu như quấn lấy từng nấc da thịt của Lăng Diệu, không phải là ánh nhìn của một người phụ nữ yêu thích mà là ánh nhìn của kẻ sở hữu một món đồ quý hiếm, vừa hài lòng, vừa thích thú trước vẻ ngoan ngoãn bất lực.
"Dương vật của anh luôn phải giữ ở trạng thái bán cương để tôi chơi đùa, tôi sẽ cắm dụng cụ vào lỗ tiểu chặn đường xuất tinh của anh, để anh cảm nhận khoái cảm trong thống khổ!"
Ánh mắt Lăng Diệu trống rỗng. Anh vẫn lặng lẽ cúi đầu, chỉ có sự im lặng, như tiếng thở cuối cùng của một con người đang dần bị xóa sạch danh tính.
Anh đưa tay ra nắm vào dương vật của mình tuốt vài lần một cách chậm rãi. Sau một hồi lâu, cô thấy dương vật nằm trong lòng bàn tay anh vẫn xìu xuống thì bực bội mất kiên nhẫn.
"Đây là lần đầu anh thủ dâm sao? Cứ làm vụng về như vậy khi nào mới xuất ra được?"
Cô gằn giọng nói rồi dùng chân gạt tay anh ra, sau đó ngồi thấp xuống đối diện với anh. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô sờ lên quy đầu rất nhẹ nhàng nhưng bỗng cấu mạnh...
"A..."
Anh đau đến run rẩy muốn đẩy cô ra, nhưng cô tóm lấy cổ tay của anh đặt lên bầu ngực căng mẩy mình cách một lớp váy mỏng. Thấy sắc mặt anh đỏ lên và biểu cảm ngỡ ngàng đó, cô nhoẻn miệng cười khẩy: "Tay này cũng không rảnh rỗi đâu!"
Cô nhẹ nhàng xoa nắn, vuốt ve dương vật của anh, giúp anh thủ dâm. Trong khi đó, tay anh sờ lên ngực cô, cảm giác mềm mại xen lẫn cảm giác rạo rực khi dục vọng bị kích thích khiến anh bắt đầu không còn giữ lý trí.
Anh ngả đầu ra sau, hơi thở rối loạn như vừa chạy trốn khỏi một cơn bão cảm xúc. Làn da ửng đỏ và từng giọt mồ hôi chảy dọc xương quai xanh như dấu vết của một cơn cuồng loạn vừa quét qua.
Dương vật anh đã cương lên, Anh khẽ rên rỉ, tiếng rên không hẳn vì đau, cũng chẳng vì sướng, mà như một tiếng gọi bản năng đang bị bóp nghẹt giữa lý trí và khát khao. Đôi mắt anh mờ đi, chẳng phân biệt nổi thực tại và ảo vọng, chỉ còn lại thân thể đang bị đốt cháy bởi một ngọn lửa không tên.
Anh không biết mình đã buông bao nhiêu lần tiếng rên khe khẽ, như thể mỗi hơi thở bật ra đều là một vết xước mới trên vết thương cũ chưa kịp lành. Môi anh hé ra, mím chặt rồi lại hé như thể cố ngăn thứ gì đó đang gào thét từ trong lồng ngực, nhưng cuối cùng vẫn không thoát nổi.
Cuối cùng, dục vọng dâng trào như cơn lũ khiến anh run rẩy xuất tinh dính đầy lên tay cô.
Cô đạt được mục đích thì bật cười đứng dậy lấy khăn lau tay rồi quay người bước khỏi phòng tắm, để lại anh quỳ ở đó thở dốc trong làn hơi nước cuộn lên như sương mù không biết đó là mồ hôi, nước hay những giọt cảm xúc đang trôi tuột khỏi anh từng chút một...
...
Sau khi tắm xong, Lăng Diệu vẫn trần trụi như vậy lặng lẽ bước trở lại phòng ngủ. Căn phòng rộng lớn ấy giờ đây như thu hẹp lại trước ánh nhìn của anh, bởi thứ duy nhất nổi bật giữa trung tâm không phải giường ngủ, mà là một chiếc lồng sắt lớn lạnh lẽo, trơ trọi...
Minh Châu đứng trước tủ đồ, thong thả mở ra. Bên trong chứa đủ loại dụng cụ tình thú được sắp xếp gọn gàng, như thể nơi này không chỉ là phòng ngủ, mà là một sân khấu, nơi cô là người điều khiển duy nhất.
Lăng Diệu cảm thấy gai sống lưng. Anh không cần hỏi, cũng chẳng muốn biết chi tiết từng món.
Cô chậm rãi quay lại, cầm theo một đôi còng tay bằng thép sáng loáng. Không nói không rằng, cô siết chặt chúng quanh cổ tay anh, khóa lại sau lưng. Âm thanh kim loại vang lên lạnh tanh giữa không gian yên tĩnh.
Lăng Diệu khẽ rùng mình. Không phải vì đau, mà vì anh thấy rõ sự thong thả trong từng động tác của cô như thể mọi thứ đã được sắp đặt từ lâu.
Minh Châu không dừng lại ở đó. Cô nắm lấy cằm anh, bóp mạnh, bắt anh ngước mặt lên. Anh muốn quay đi, nhưng không thể. Cô cúi sát xuống, thì thầm: "Bắt đầu từ đêm nay, anh sẽ học cách phục tùng."
Anh còn chưa kịp phản ứng, thứ mùi cao su gay gắt đã sộc thẳng vào mũi. Một vật hình cầu được nhét sâu vào miệng, thêm cặp dây da siết chặt gò má cố định sau gáy chặt chẽ khiến anh gần như không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Anh giãy giụa nhẹ, bản năng phản kháng nổi lên nhưng bị gạt phăng bởi ánh mắt lạnh băng của cô.
Cô nắm lấy dương vật của anh vuốt ve rồi đeo khóa trinh tiết.
"Qùy xuống, mở rộng chân ra... nếu anh không muốn bị đau..."
Minh Châu cười nhẹ giọng nhắc nhở khi lấy ra một cây gậy mát xa thô cứng bề mặt sần sùi có rất nhiều gai nhọn.
Anh miễn cưỡng làm theo lời cô. Gel bôi trơn ẩm ướt đổ vào ướt đẫm khe mông, cô đưa hai ngón tay vào nới lỏng nơi đó... nhưng động tác cũng chỉ là qua loa, không đợi anh có thời gian thích nghi, cô lập tức đẩy mạnh cây gậy mát xa vào hậu huyệt của anh!
"Ưmmm..."
Món đồ chơi vừa thô vừa dài đó vùi sâu trong cơ thể chỉ có một phần đuôi lộ ra giữa hai mông, cơn đau khiến anh rùng mình ngã gục xuống sàn.
Minh Châu từ tốn bước lại gần, gót giày nện từng nhịp nhẹ nhàng trên sàn, giọng cô dịu lại, nhẹ như gió lướt qua máu thịt đang rỉ máu của anh.
"Ngoan lắm."
Cô khẽ cúi xuống, đưa tay vuốt nhẹ tóc anh, ngón tay lạnh giá chạm vào da đầu nóng ran của anh như một thứ an ủi méo mó, nhưng rồi cô lại tiếp tục lấy ra khóa trinh tiết đeo lên dương vật anh: "Lần đầu bao giờ cũng đau. Sau này quen rồi... sẽ chẳng cảm thấy gì nữa đâu."
Lăng Diệu cắn chặt quả cầu trong miệng cố gắng kìm nén, cả người run bần bật. Không rõ là vì đau đớn, hay vì cảm giác ghê tởm đang gặm nhấm tâm trí anh.
Anh từng nghĩ mình đã chai lỳ với mọi điều tàn nhẫn trên đời, nhưng... giọng nói đó, ánh mắt đó... sự dịu dàng ngụy trang cho khống chế và nhục nhã lại khiến anh thấy mình như một đứa trẻ bị bóp nghẹt hơi thở trong tay kẻ điên loạn chỉ muốn chiếm hữu...
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, Lăng Diệu." Minh Châu mỉm cười, bàn tay lướt xuống chạm khẽ bả vai anh: "Anh không phải người. Anh là của tôi. Một con thú cưng, chỉ cần biết nghe lời."
Nói rồi, Minh Châu đẩy anh vào chiếc lồng kim loại đặt ở góc phòng.
Lăng Diệu khom người chui vào bên trong chiếc lồng. Anh cảm nhận được từng thanh kim loại lạnh ngắt chạm vào da thịt, từng âm thanh của ổ khóa lách cách vang lên như đánh dấu thời khắc anh chính thức bị giam cầm.
Khi anh đã nằm cuộn tròn bên trong, không thể động đậy, cô cúi người khóa cánh cửa lồng lại. Tiếng "cạch" vang lên như một bản án.
Minh Châu nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng như hổ phách phản chiếu sự thích thú. Cô đưa tay nâng cằm anh lên, ánh nhìn của cô dừng lại trên khuôn mặt anh hồi lâu.
"Từ giờ, đây là nơi nghỉ ngơi của anh," Giọng cô nhẹ tênh nhưng vang vọng trong đầu anh như một bản án, ngón tay khẽ gõ vào song sắt, đôi môi cong thành một nụ cười mỉa mai: "Ngủ ngon nhé, Lăng Diệu."
Đôi giày cao gót nện xuống sàn tạo nên âm vang dồn dập. Trước khi tắt đèn, cô quay đầu lại nhìn anh, khóe môi mỉm cười.
Căn phòng chìm trong bóng tối. Lăng Diệu nằm trong chiếc lồng chật hẹp, từng nhịp thở bị chặn lại bởi sự giam hãm. Trong đầu anh, mọi cảm xúc đang va đập hỗn loạn... phẫn nộ, sợ hãi, bất lực và... cả thứ gì đó chưa gọi được thành tên.
Không gian tối đen như mực. Chỉ có vài tia sáng yếu ớt từ khe rèm cửa hắt lên khung lồng sắt, phản chiếu những bóng đổ méo mó lên tường như những bóng ma đang nhởn nhơ quanh anh.
Minh Châu đã tắt đèn từ lâu, nhưng anh chẳng thể nào ngủ được.
Tâm trí anh vẫn còn thức.
Anh nằm cuộn tròn trong không gian hẹp, đầu gối chạm ngực, hai tay bị còng kéo giật ra sau, cả người như bị ép vào một hình thù không phải của chính mình. Phần kim loại lạnh như băng phía dưới lưng khiến da anh như đông cứng. Mỗi lần anh cử động, lớp da trầy xước lại rát bỏng, nhưng anh chẳng còn sức để rên rỉ nữa.
Mùi cao su từ vật bịt miệng vẫn quanh quẩn trong khoang mũi, gây buồn nôn. Anh muốn gào lên, muốn hét một tiếng thật lớn để xé toạc bóng tối và cả sự nhục nhã đang giam hãm mình. Nhưng anh không thể.
Anh chỉ còn lại... sự im lặng. Một sự im lặng khủng khiếp đến mức tưởng chừng như có thể làm anh phát điên.
Anh đã từng trải qua bao nhiêu trận đánh lớn, đã từng chứng kiến đồng đội ngã xuống, đã từng đối mặt với sự sống và cái chết. Nhưng chưa một lần nào, chưa một khoảnh khắc nào... khiến anh thấy mình không còn là người như lúc này.
Minh Châu nói ba năm. Ba năm để đổi lấy tự do, để được trả thù, để lấy lại danh dự... Nhưng tại sao trong khoảnh khắc này, tất cả điều đó lại trở nên xa xôi và vô nghĩa đến thế?
Anh nghĩ về cha mình - một tên tội phạm khét tiếng, người đã kéo cả gia đình vào vũng bùn không lối thoát. Anh nghĩ về những ánh mắt khinh miệt, những tiếng mắng nhiếc, những lần bị đuổi học, bị đánh, bị sỉ nhục... Và giờ, ngay cả nhân cách cuối cùng của mình, anh cũng chẳng giữ nổi.
Anh cười tự giễu một cách khó khăn. Trong im lặng, ngay cả tiếng cười cũng nghẹn lại trong cổ họng bị bịt chặt.
Lồng ngực anh thắt lại. Không khí trong lồng như đặc quánh. Anh không thở nổi. Không phải vì không khí, mà là vì áp lực.
Tại sao anh phải chịu đựng điều này?
Tại sao anh phải quỳ xuống, ăn như một con vật, ngủ như tù binh?
Tại sao một người như anh đã từng là cảnh sát, đã từng có lý tưởng, đã từng tin rằng mình có thể được công nhận... lại rơi xuống địa ngục này?
Nước mắt không rơi. Có lẽ là vì quá mệt. Hoặc vì nước mắt cũng không còn đủ tư cách để tuôn ra nữa.
"Ba năm thôi..." Anh lặp đi lặp lại câu đó trong đầu, như một câu chú, như một mảnh gỗ mục trôi nổi trên biển để người sắp chết đuối cố bấu víu.
Ba năm... rồi cô ta sẽ thả mình ra. Khi đó, mình...
Nhưng một giọng nói khác vang lên từ tận sâu trong đầu anh – giọng nói của lý trí lạnh lùng và tuyệt vọng.
Thật sao?
Mày nghĩ mày còn là "người" sau ba năm sống như súc vật?
Mày nghĩ mày sẽ thoát khỏi tay cô ta dễ dàng đến vậy?
Mày nghĩ cô ta chỉ cần một "con chó" ngoan ngoãn, hay là muốn nghiền nát linh hồn mày thành tro bụi, để không còn ai tên là Lăng Diệu tồn tại nữa?
Anh siết chặt tay, móng tay bấu vào lòng bàn tay đến bật máu, nhưng cảm giác đau lại làm anh tỉnh táo hơn.
Lạnh lẽ, đau đớn, nhục nhã...
Từng xúc cảm tiêu cực như từng cơn sóng ngầm đập vào tâm trí anh, bào mòn sự kiên cường vốn có. Nhưng trong lòng anh, vẫn le lói một tia ngoan cố cuối cùng.
Chỉ là một cơn ác mộng... chỉ là tạm thời...
Mình sẽ vượt qua... sẽ vượt qua...
Anh lặng im, mắt nhắm nghiền lại để tâm trí rơi vào bóng tối vô tận.
Lăng Diệu, mày không được chết. Thế giới ngoài kia ruồng bỏ mày thì mày càng phải sống sót!
...
Thời gian cứ như vậy đã trôi qua đã hơn hai năm.
Từng ngày trong chiếc lồng lạnh lẽo, từng đêm bị trói buộc như thú nuôi, từng lần bị ra lệnh như một con rối... Lăng Diệu vẫn sống sót, vẫn kiên cường chịu đựng. Anh học cách kìm nén, học cách im lặng, học cách khiến Minh Châu tin rằng anh đã thực sự khuất phục.
Minh Châu – thiếu nữ quyền lực vốn chỉ coi anh là món đồ chơi có hình người, một con vật ngoan ngoãn biết phục tùng. Thế nhưng, theo thời gian, cô dần bị thứ ánh mắt u ám, trầm mặc của anh cuốn lấy. Không phải vì anh yếu đuối – mà vì dù đã giẫm đạp, sỉ nhục anh đến tận đáy, ánh mắt đó vẫn chưa từng chịu khuất phục. Anh chưa bao giờ khóc lóc van xin, cũng chưa bao giờ thật lòng gọi cô là "chủ nhân". Có điều gì đó trong anh khiến cô không cam lòng, nhưng cũng khiến cô muốn chiếm hữu trọn vẹn hơn nữa.
Tối hôm ấy, Minh Châu ngồi trên bàn làm việc, trong chiếc váy ngủ nhung đen ôm sát, mái tóc xõa dài buông thõng một bên vai. Cô chống cằm, ánh mắt phức tạp nhìn về phía chiếc lồng kim loại đặt cạnh cửa sổ.
Lăng Diệu đang nằm cuộn tròn bên trong. Hai tay bị trói ngoặt ra sau, miệng bị bịt bởi quả bóng da vẫn siết chặt. Thân thể anh gầy hơn trước, cánh tay nổi đầy vết bầm tím, làn da tái nhợt như ánh trăng lạnh ngoài kia.
Cô nhìn anh hồi lâu, rồi khẽ cười nói khẽ, như một lời thì thầm cho riêng mình.
"Anh sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi đâu, Lăng Diệu... Tôi... không muốn thả anh nữa. Bởi tôi đã lỡ thích anh mất rồi. Nhưng yêu cũng chẳng khác gì giam cầm, phải không?"
Nhưng Minh Châu không ngờ...
Lăng Diệu đã nghe thấy.
Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, lời thì thầm ấy như lưỡi dao lạnh lẽo xuyên qua vỏ bọc kiên cường của anh. Từng tế bào như tỉnh giấc, cơn phẫn nộ và sự căm ghét đã bị nén chặt suốt hai năm đột nhiên trào dâng như một cơn lũ dữ.
Không thả nữa...
Cảm giác choáng váng, nghẹt thở như bị nhấn chìm dưới nước.
Tất cả hy vọng vụn vỡ.
Anh không khóc. Không gào. Chỉ... mở mắt thật lâu trong bóng tối, để tiếng trái tim mình gào lên không thành tiếng.
Thích...
Anh cười nhạt trong đầu. Thứ tình cảm quái đản đó không phải là tình yêu – nó là sự chiếm hữu điên cuồng khoác vỏ lãng mạn. Là dây xích vàng nạm kim cương, là lồng son lạnh buốt và những vết thương chẳng bao giờ lành.
Anh đã chịu đựng đủ rồi.
Khi Minh Châu tắt đèn và rời khỏi phòng, bóng tối tràn xuống như tấm màn che giấu mọi cảm xúc. Trong lồng, đôi mắt Lăng Diệu sáng rực lên dưới hàng mi rối bời, không phải ánh sáng của sự sống, mà là ánh sáng của người đang thắp lên kế hoạch đào thoát.
Từng chi tiết anh ghi nhớ, từng thói quen của Minh Châu, từng điểm mù trong hệ thống giám sát. Anh đã chờ thời cơ quá lâu – nhưng giờ đây, lời nói vô thức của cô chính là cú chốt cuối cùng khiến ý chí anh bùng cháy.
Ba năm?
Anh sẽ không chờ tới ba năm nữa.
Anh không biết... nếu như chạy trốn... liệu sau đó mình còn sống hay sẽ chết. Nhưng... dù chỉ là một phần trăm cơ hội, anh cũng sẽ cắn nát xiềng xích.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro