Chương 2
Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
05/04/2025
Lăng Diệu sửng sốt. Cơn tức giận dâng trào nhưng anh cố gắng kìm nén: "Cô... bị mù. Sao cô biết tôi đẹp trai?"
Minh Châu khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhẹ nở trên môi. Cô không trả lời ngay, thay vào đó bước chậm rãi về phía giường. Tay cô vẫn cầm cây gậy dò đường, từng bước chân đều đặn như một vũ điệu hoàn hảo.
Khi đến gần giường, cô đứng thẳng người, khuôn mặt hướng về phía anh, đôi mắt tuy vô hồn nhưng dường như nhìn thấu tâm can của anh
"Tôi không cần đôi mắt để nhận ra một khuôn mặt đẹp." Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin.
Anh nhíu mày, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả. Anh không nghĩ rằng câu trả lời của cô lại khiến anh càng thêm tò mò. "Vậy cô dựa vào đâu để khẳng định điều đó?"
Cô nhẹ nhàng đặt cây gậy sang một bên, cúi người về phía anh. Trước sự ngạc nhiên của anh, cô giơ tay lên, chậm rãi đặt ngón tay lên trán anh.
"Tôi đã sờ lên khuôn mặt của anh." Cô nói, ngón tay cô từ từ di chuyển dọc theo sống mũi, rồi lướt qua gò má anh. "Đường nét gương mặt anh, làn da... tất cả đều cho tôi biết anh là một người rất đẹp trai."
Anh cứng người lại, đôi mắt mở to trong giây lát. Anh không quen với sự đụng chạm này, đặc biệt là khi nó đến từ một cô gái anh chỉ mới gặp. Anh định quay đầu tránh đi, nhưng sợi xích trói chặt đã khiến anh không thể nhúc nhích nhiều.
"Cô..." Anh vừa định nói gì đó thì cô cười khẽ, đôi môi cong lên một cách đầy ẩn ý.
"Không chỉ khuôn mặt." Cô nói tiếp, giọng trở nên tinh nghịch hơn. "Tôi còn sờ lên cơ thể của anh khi anh bất tỉnh. Cơ bắp của anh thật sự rất săn chắc. Đám cảnh sát các anh đều có vóc dáng lý tưởng đến vậy. Hơn nữa cơ thể anh được rèn luyện rất tốt. Có lẽ nhờ đó anh mới sống sót qua được vụ tai nạn."
Anh lập tức đỏ mặt, sự tức giận và xấu hổ trào dâng. "Cô làm cái quái gì vậy?"
Cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không hề tỏ ra áy náy. "Anh bất tỉnh, tôi phải kiểm tra xem anh có bị thương nặng không. Chẳng lẽ tôi đã làm sai điều gì sao?"
Anh cảm thấy mặt mình nóng ran, vội nghiến răng, tức giận đến mức giọng nói trở nên lắp bắp. "Cô... Cô thật biến thái!"
"Biến thái sao?" Cô lặp lại, giọng nói nhẹ như gió thoảng. "Nếu anh nghĩ vậy thì cứ nghĩ. Nhưng giờ thì, anh sẽ hợp tác chứ?"
Anh nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc xen lẫn với cơn giận dữ chưa tan. Nhưng anh không vội trả lời.
Thay vào đó, anh bắt đầu đặt ra những câu hỏi và lời nói để kéo dài thời gian, hy vọng tìm được cách tự giải thoát hoặc ít nhất là hiểu thêm về cô gái kỳ lạ này.
"Cô biết về tôi." Anh nói, giọng đã trầm tĩnh lại. "Tại sao lại muốn phá hủy viên đá hồng ngọc đó? Và tại sao lại muốn tôi làm việc đó thay cô?"
Cô chỉ mỉm cười, sự bí ẩn trong đôi mắt mù lòa khiến cô trông như một con cáo khôn ngoan đang chơi đùa với con mồi của mình.
"Anh không cần biết lý do." Cô trả lời một cách lạnh lùng. "Anh chỉ cần biết rằng nếu không làm theo lời tôi, cuộc sống của anh sẽ kết thúc theo cách tồi tệ nhất."
Lăng Diệu không khỏi rùng mình. Nhưng anh vẫn chưa chịu từ bỏ. "Cô nghĩ tôi sẽ làm việc cho một tên tội phạm sao?"
"Anh sẽ làm." Minh Châu khẳng định, giọng nói thản nhiên đến mức khiến người nghe phải hoài nghi. "Bởi vì anh không còn sự lựa chọn nào khác."
Anh trừng mắt nhìn cô, nhưng không thể phản bác lại. Trong lòng anh rối bời với hàng loạt cảm xúc – từ sự bối rối, tức giận, đến sự bất lực.
Cô quay lại chỗ cây gậy của mình, nhặt nó lên, rồi từ từ quay lưng bước đi.
...
Dưới tầng hầm tăm tối và lạnh lẽo, không gian dường như được xây dựng sâu dưới lòng đất, nơi mà ánh sáng mặt trời chẳng thể nào lọt tới. Những bức tường bê tông dày cộp bao bọc mọi phía, được thắp sáng bằng những bóng đèn nhỏ mờ nhạt gắn rải rác trên trần, phát ra ánh sáng vàng nhợt nhạt, làm mọi thứ trông càng thêm u ám.
Ở trung tâm căn phòng là một bể nước khổng lồ, được xây dựng như một bể bơi ngầm, mặt nước đen sẫm phản chiếu thứ ánh sáng yếu ớt phía trên.
Lăng Diệu đứng bên mép bể, anh cởi trần, để lộ ra những lớp băng vải quấn quanh vết thương chưa lành. Làn da anh tái nhợt và hơi ẩm, từng nhịp thở đều đặn nhưng rõ ràng lộ ra sự mệt mỏi.
Hai cổ tay anh bị xích chặt lại với nhau bởi sợi dây xích sắt cứng rắn, tạo ra những âm thanh lách cách mỗi khi anh cử động. Ánh mắt sắc bén của anh không ngừng nhìn chằm chằm về phía cô gái đang đứng cách đó không xa.
Minh Châu thả bước chậm rãi tới bên mép bể, đôi giày cao gót của cô phát ra tiếng lộc cộc vang vọng trong không gian rộng lớn.
"Dưới đáy bể có một chiếc chìa khóa." Cô nói, giọng nói dịu dàng mà lạnh lẽo: "Trong vòng nửa tiếng, anh phải tìm ra nó và ngoi lên mặt nước. Nếu không..."
Cô mỉm cười, một nụ cười nhạt đầy ẩn ý: "Những sợi dây điện thả xuống nước sẽ khiến anh bị điện giật đến chết."
Trước khi Lăng Diệu kịp phản ứng, hai tên vệ sĩ đứng phía sau đã đẩy mạnh anh xuống bể nước.
Ùm!
Nước lạnh buốt bao phủ toàn bộ cơ thể anh. Lăng Diệu ngay lập tức mở mắt ra dưới làn nước mờ đục. Những lớp băng quấn trên người giờ đây ngấm nước, nặng nề và vướng víu.
Không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, anh lập tức đạp mạnh đôi chân, bắt đầu lặn xuống dưới đáy. Nước lạnh khiến cơn đau từ những vết thương cũ nhức nhối thêm, nhưng anh nghiến răng chịu đựng.
Chiếc chìa khóa... Ở đâu?
Anh cố gắng quờ quạng, hai tay bị xích khiến động tác của anh thêm phần khó khăn. Mọi thứ chỉ toàn là nước lạnh ngắt và bóng tối mù mịt.
XOẸT!
Đột nhiên, một cơn co giật dữ dội truyền khắp cơ thể anh. Những sợi dây điện được thả xuống nước bắt đầu phát ra những tia lửa điện, từng dòng điện len lỏi vào làn nước, tấn công anh không chút thương tiếc.
Cơ thể Lăng Diệu run lên bần bật, tê liệt trong tích tắc. Một hơi thở bị giữ lại giữa cuống họng, mắt anh hoa lên, gần như mất đi ý thức.
Nhưng bản năng sinh tồn khiến anh không thể từ bỏ. Mặc kệ cơn đau tê dại, mặc kệ từng đợt điện giật như những nhát roi quất lên da thịt, anh vẫn cố lặn sâu xuống đáy.
Bàn tay anh chạm phải thứ gì đó rắn chắc. Chiếc chìa khóa.
Anh nắm chặt lấy nó trong lòng bàn tay. Những ngón tay gần như tê cứng, nhưng ý chí mạnh mẽ giúp anh bám víu lấy chút hy vọng mong manh.
Tuy nhiên, thời gian nửa tiếng đã hết.
Điện giật mạnh hơn. Cơn đau xuyên thấu cả cơ thể. Lăng Diệu không thể chịu đựng nổi, đôi mắt mờ dần đi khi anh mất đi ý thức.
Trên thành bể, Minh Châu khoanh tay đứng nhìn xuống mặt nước lạnh lẽo. Đám vệ sĩ đã ngừng thả điện, nhưng cơ thể của Lăng Diệu vẫn chìm dưới đáy như một tảng đá vô tri.
"Tiểu thư, hắn không động đậy gì nữa." Một trong hai vệ sĩ lên tiếng, giọng nói khô khốc.
"Đúng là nhàm chán." Minh Châu thở dài, đôi môi hơi mím lại. "Vốn dĩ tôi định bỏ mặc anh ta..."
Cô quay người tính bỏ đi, nhưng rồi lại dừng lại. Một ý nghĩ khác thoáng qua trong đầu khiến cô bật cười khẽ.
"Không... Kéo anh ta lên."
Đám vệ sĩ làm theo lệnh. Cơ thể Lăng Diệu được kéo lên khỏi bể nước, ướt đẫm, tái nhợt và bất động.
Minh Châu bước tới gần, cúi người xuống, khuôn mặt cô gần như áp sát vào khuôn mặt anh. Đôi mắt mù lòa của cô như thể đang tìm kiếm thứ gì đó vô hình.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó...
Lăng Diệu bất ngờ mở mắt, há miệng phun ra chiếc chìa khóa. Nó lao thẳng vào mặt Minh Châu, nhanh và chính xác.
Cô giật mình lùi lại, nhưng vẫn không tránh kịp. Chiếc chìa khóa sượt qua gò má trắng ngần của cô, để lại một vết xước đỏ tươi.
Máu rỉ ra, từng giọt đỏ sẫm nổi bật trên làn da nhợt nhạt. Hai tên vệ sĩ thấy vậy liền bước tới, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
"Để tôi dạy hắn một bài học!" Một tên gầm lên, tay nắm chặt lại.
"Dừng lại." Minh Châu giơ tay ngăn cản, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười kì quái. "Anh ta chỉ đang tỏ ra cứng đầu thôi."
Ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của Lăng Diệu, giờ đây đã bất tỉnh hoàn toàn. Những vệt nước còn đọng lại trên da, đôi môi tím tái vì lạnh và điện giật.
Nhưng cô không hề tức giận. Ngược lại, nụ cười của cô càng trở nên sâu sắc và khó đoán.
"Thú vị thật..." Cô thì thầm, giọng nói nhỏ nhẹ như lời thì thầm của màn đêm.
...
Ngày hôm sau, Lăng Diệu tỉnh dậy trong căn phòng rộng lớn và lạnh lẽo mà anh đã tỉnh lại lần đầu tiên. Ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm len lỏi qua tấm rèm dày màu xám, phủ lên trần nhà những mảng sáng lờ mờ.
Cả người anh nhức nhối, từng khớp xương như bị nghiền nát và ghép lại một cách vụng về. Hai tay anh vẫn bị xích lại, những mắt xích kim loại lạnh ngắt siết chặt quanh cổ tay khiến da anh đỏ rát.
Cảm giác đau nhức quen thuộc. Nhưng còn có thứ gì khác...
Nhịp tim.
Tim anh đập nhanh, thậm chí có phần hỗn loạn. Mỗi nhịp đập như muốn phá tan lồng ngực. Anh nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở nhưng không thể làm nhịp tim chậm lại được.
"Khốn kiếp..." Anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc.
Cửa phòng bật mở thô bạo. Hai tên vệ sĩ cao lớn bước vào, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
"Đứng dậy."
Chúng kéo anh khỏi giường bằng những cú giật mạnh, đôi chân anh loạng choạng vì mất sức. Nhưng Lăng Diệu vẫn cố gắng đứng thẳng, ánh mắt đầy sự cảnh giác lẫn phẫn nộ.
Bọn chúng lôi anh ra khỏi căn phòng, đi dọc theo hành lang dài và rộng, được trang trí bằng những bức tranh đắt tiền và những bộ đèn chùm sáng rực.
Họ dẫn anh tới phòng ăn.
Cánh cửa lớn mở ra, để lộ một căn phòng rộng rãi với bàn ăn lớn bằng gỗ quý, được phủ lên một tấm khăn trải bàn trắng tinh khôi.
Trên bàn, những món ăn được bày biện cầu kỳ, hơi nóng vẫn còn nghi ngút bốc lên, tỏa ra mùi thơm kích thích vị giác.
Minh Châu ngồi ở đầu bàn, mái tóc bạch kim buông xõa nhẹ nhàng. Đôi mắt màu hổ phách vô hồn hướng về phía anh.
"Ngồi đi." Giọng cô dịu dàng vang lên.
Đám vệ sĩ thô lỗ đẩy anh ngồi xuống ghế đối diện cô. Anh nghiến răng, nhưng vẫn ngồi yên, ánh mắt sắc bén quan sát cô từng chút một.
"Anh cứ ăn tự nhiên đi." Minh Châu nói, đôi môi khẽ cong lên thành nụ cười khó đoán. "Tôi đã dặn nhà bếp chuẩn bị toàn món ngon nhất. Anh bị thương nặng như vậy, không ăn thì làm sao hồi phục được?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro