Chương 20
Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
11/04/2025
Trung tâm thương mại lúc này nhộn nhịp, ánh đèn rực rỡ hắt xuống từ trần cao, phản chiếu lên sàn đá hoa cương bóng loáng. Âm thanh hỗn tạp vang lên từ khắp nơi, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng loa phát quảng cáo, tiếng giày dép dồn dập bước qua lại, và tiếng nói chuyện rì rầm tạo thành một bản nhạc nền ồn ã không ngừng nghỉ. Các cửa hàng nối dài san sát, trưng bày đủ loại sản phẩm rực rỡ dưới ánh sáng hào nhoáng. Ở một góc tầng ba, khu rạp chiếu phim nổi bật với tấm bảng điện tử nhấp nháy, chiếu danh sách các bộ phim hot nhất hiện tại. Người người xếp hàng chờ mua vé, tạo thành một hàng dài uốn lượn như rắn bò.
Lăng Diệu đứng trong hàng, dáng người cao nổi bật giữa đám đông. Trên người anh là chiếc áo khoác tối màu đơn giản, khẩu trang che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đượm vẻ mệt mỏi nhưng vẫn kiên định. Khi đến lượt, anh nhanh chóng mua hai vé rồi vội vã quay người bước ra, như thể có chuyện gì gấp gáp đang chờ đợi.
Thế nhưng trong dòng người đông đúc, anh vô tình đụng nhẹ vào một người đang đi ngược chiều. Cú va chỉ thoáng qua ở vai, tưởng chừng không đáng kể, nhưng lại khiến cả thân thể Lăng Diệu khựng lại. Hai chân anh lảo đảo như không còn lực chống đỡ, rồi bất ngờ ngã nhào xuống nền sàn cứng với một tiếng "rầm"...
Một người đi ngang vội cúi xuống, vẻ mặt lo lắng: "Anh không sao chứ?"
Lăng Diệu ngẩng đầu, ánh mắt thoáng hiện tia căng thẳng rồi vụt chuyển sang sắc lạnh. Anh nghiến chặt răng, giọng bỗng chốc gắt lên: "Tránh ra!!!"
Tiếng quát bất ngờ, đầy bức xúc, vang lên giữa không gian công cộng khiến những người gần đó phải ngoái nhìn. Người vừa hỏi bị đẩy lùi một bước, ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Lăng Diệu không để lại thêm lời nào. Anh gắng gượng đứng dậy, lảo đảo một chút rồi nhanh chóng len qua đám đông, bước gấp vào khu vệ sinh nam gần đó.
Vào đến bên trong, anh khóa cửa lại ngay lập tức. Căn phòng vắng lặng, chỉ còn lại tiếng điều hòa chạy khe khẽ và tiếng nước nhỏ giọt từ đâu đó. Không ai khác ở đó, không ánh mắt dò xét, không lời xì xào bàn tán.
Lăng Diệu dựa lưng vào vách tường lạnh buốt, hơi thở dồn dập nhưng nén lại đầy kiên cường. Anh cởi áo khoác ngoài và tháo khẩu trang xuống, một động tác chậm rãi nhưng đầy nặng nề.
Dưới lớp khẩu trang ấy là khuôn mặt điển trai, sắc nét nhưng lúc này lại bị che phủ bởi những vết bầm tím loang lổ. Gò má sưng nhẹ, một bên môi rách mờ. Những dấu vết không thể giấu nổi bằng lớp vải mỏng kia - dấu vết của một điều gì đó đau đớn hơn cả nỗi đau thể xác.
Anh nắm chặt vạt áo sơ mi vừa vặn che đi thân dưới nhưng nhìn thoáng qua có thể thấy vật nam tính đang nổi cộm lên khỏi đũng quần...
Hai tay anh run rẩy cởi thắt lưng, kéo khóa quần xuống. Dương vật cương cứng gồ lên khỏi lớp quần lót đã dính ướt đẫm một mảng dịch thể. Có điều, toàn bộ dương vật và cả gốc tinh hoàn bị lồng sắt khóa chặt lại suốt 3 ngày, vị trí xỏ khuyên trên quy đầu dương vật cũng vì để lâu đã có dấu hiệu nhiễm trùng sưng huyết phủ màu tím đen, hằn lên những mạch máu rất ghê rợn, nếu còn tiếp tục... anh biết dương vật bị tổn thương khả năng cao phải phế bỏ...
Bên ngoài phòng vệ sinh vắng vẻ, tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng rắn rỏi, như thể từng bước đều được đo lường cẩn thận. Gót giày cao chạm nền đá tạo nên âm thanh đều đặn, dội vào không gian lạnh lẽo.
Lăng Diệu hơi nheo mắt, cúi thấp xuống nhìn thấy phía dưới khe cửa: một đôi chân thon dài trắng muốt, đang mang đôi giày cao gót màu trắng ngà. Cùng lúc đó, một giọng nữ vang lên, nhẹ nhàng như gió lướt qua lá, nhưng lại khiến người nghe lạnh cả sống lưng.
"Diệu à, mở cửa cho tôi nào~"
Bàn tay Lăng Diệu run lên. Anh cắn chặt môi đến mức rỉ máu, hơi thở trở nên dồn dập. Trong vài giây, toàn thân như bị kéo căng ra bởi một sợi dây vô hình. Nhưng rồi, bằng một nỗi sợ hãi nào đó pha lẫn cả giận dữ và tuyệt vọng, anh đưa tay ra, xoay khóa.
Cánh cửa vừa mở, Minh Châu xuất hiện.
Mái tóc dài nhuộm xanh khói đổ xuống hai vai, làn da trắng hồng không tì vết. Trên người là bộ váy trắng tinh khôi nhẹ nhàng bay theo từng chuyển động. Nhưng trái ngược với vẻ ngoài thiên thần ấy, nụ cười trên môi cô lại lạnh lẽo, đôi mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn như thể đang thưởng thức một trò chơi kỳ quái.
"Đau lắm sao?" Minh Châu cúi nhẹ đầu nhìn anh, môi cong lên nhẹ nhàng như hát ru: "Nhưng phải đau thì mới nhớ chứ? Để xem... lần sau anh còn ngu ngốc dám chạy trốn chọc giận tôi không? Mà cảm giác phô dâm ở phòng khám cho đứa con gái khác xem... có kích thích không?"
Sự bình thản trong giọng nói ấy như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực Lăng Diệu khiến anh nghiến răng.
"Mày..."
Không kìm được nữa, anh bất ngờ lao đến, hai tay siết lấy cổ cô, đẩy mạnh vào tường. Cơn tức giận như dâng trào, bàn tay run lên không chỉ vì sức lực mà còn vì tổn thương kéo dài bị dồn nén.
Minh Châu vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. Tay cô lặng lẽ thò vào túi xách, rút ra một thiết bị nhỏ, ấn nút.
Tít...
Chỉ một âm thanh khẽ vang lên, cái lồng sắt kìm hãm dương vật của anh bỗng nhiênsiết chặt lại, toàn thân anh như bị cắt đứt mạch kiểm soát. Cơ thể anh khựng lại trong tích tắc, rồi đổ vật xuống sàn như bị sét đánh.
"Aaa..."
Anh quằn quại, từng cơ bắp siết lại vì cơn đau tê dại từ sâu trong da thịt. Minh Châu từ tốn bước tới, không vội vã. Cô cúi xuống, dùng còng tay gọn gàng khóa hai cổ tay anh ra sau lưng.
Lăng Diệu cố giãy giụa, nhưng chẳng còn chút sức lực nào.
Minh Châu dịu dàng vuốt lại mái tóc bị rối của anh, giọng cô vẫn như cũ mềm mỏng, dịu dàng, nhưng tràn ngập độc tố: "Yên nào. Phản kháng cũng vô ích thôi, Diệu à. Anh là của tôi rồi."
Minh Châu từ tốn ngồi xuống, ánh mắt chăm chú như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật sắp hoàn thiện rồi lấy lấy khối dương cụ giả trong túi xách.
Anh không thể phản kháng bất lực để cho cô đem khối dương cụ giả nhét sâu vào trong hậu huyệt sưng tấy của mình. Không có bôi trơn, mặc dù dị vật thô to dễ dàng tiến vào thân thể nhưng vẫn anh vẫn vô cùng đau đớn bật ra tiếng kêu rên!
Minh Châu lại càng dùng lực đem cả cây dương cụ giả liên tục rút ra cắm vào xé rách miệng huyệt, dòng máu đỏ tươi chảy ra ướt đẫm bắp đùi chậm rãi trượt theo làn da tái nhợt rồi nhỏ xuống nền gạch lạnh lẽo. Anh nghiến chặt môi, đến mức gần như cắn rách. Vị tanh nơi đầu lưỡi lan dần, nhưng anh vẫn im lặng, không bật ra lấy một tiếng kêu.
Minh Châu nheo mắt nhìn anh, rồi cúi người xuống, kề sát tai anh thì thầm: "Bộ dạng này của anh... thật tuyệt nhỉ?"
Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng trong từng chữ đều lấp đầy sự hiểm độc. Bàn tay cô luồn vào mái tóc đen của anh, siết mạnh, rồi thô bạo kéo ngược lên. Lăng Diệu bị buộc phải ngẩng đầu, lưng ép vào vách tường lạnh ngắt, tư thế gần như là một con rối bị điều khiển bằng dây.
Nhưng anh vẫn cúi đầu. Không phản kháng, không vùng vẫy. Mái tóc rối phủ xuống che một phần khuôn mặt, nhưng giữa những sợi tóc bết mồ hôi vẫn có thể thấy được đôi mắt đen sâu thẳm... trống rỗng đến rợn người. Ánh nhìn không có tia sáng nào, không còn sức sống, không còn phản kháng như một vực thẳm không đáy.
Một giọt mồ hôi lăn dài từ thái dương anh, rơi xuống khóe mắt rồi chảy theo gò má nhìn qua không khác gì một giọt nước mắt đang rơi.
Nhưng Minh Châu biết rất rõ.
"Anh sẽ không khóc đâu, đúng không? Suốt hai năm qua... tôi làm đủ mọi cách, dùng đủ mọi kiểu, vậy mà anh vẫn không rơi một giọt nước mắt nào thật sự." Cô bật cười khẽ áp sát mặt vào anh, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, vừa thách thức vừa ám ảnh: "Dù có rơi... thì cũng chỉ là nước mắt sinh lý thôi."
Không có câu trả lời. Chỉ là tiếng thở gấp gáp và mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.
Minh Châu đeo găng tay y tế lên sử dụng miếng bông tẩm cồn sát khuẩn khử trùng quanh phần quy đầu bị nhiễm trùng trên dương vật của Lăng Diệu sau đó cẩn thận mở khóa lồng sắt.
Cạnh!
Ngay khi được giải thoát, Lăng Diệu phát ra một tiếng kêu rên vì cơn đau quá mức thống khổ!
Minh Châu dùng bàn tay đeo găng tay y tế vừa thoa thuốc giảm đau vừa đỡ lấy dương vật cương cứng đến sung huyết, thuần thục vuốt ve an ủi nó đến khi màu sắc trở lại bình thường.
Lăng Diệu càng thêm run rẩy kịch liệt thở dốc, cơ bụng anh thít chặt lõm xuống, hai tay bị còng sắt trói buộc phát ra tiếng kim loại va chạm.
"Anh đang hưởng thụ sao?"
Lời vừa dứt, Minh Châu nắm lấy chiếc khuyên xỏ trên quy đầu dương vật của Lăng Diệu giật mạnh lên!
"AAA!"
Dòng máu đỏ tươi từ vị trí xỏ khuyên chảy ra ướt đẫm quy đầu...
Tiếng kêu của anh bật ra, đau đớn, nghẹn ngào, rồi lại bị nuốt chửng bởi cơn tuyệt vọng. Anh cố vùng vẫy, vai và cổ tay giật liên hồi như muốn gỡ còng tay, nhưng những chuyển động ấy chỉ càng khiến vết thương cũ bị kéo căng, máu thấm ra thêm.
Minh Châu vẫn không dừng tay, ánh mắt cô sáng lên với sự thích thú tàn nhẫn. Cô nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt dần dần ướt mờ vì cơn đau thể xác, rồi bật ra một câu, như một lưỡi dao lạnh: "Anh cầu xin tôi đi, Diệu!"
Cô muốn nghe điều đó. Cô muốn thấy anh gục ngã, không chỉ về thể xác mà cả linh hồn.
Nhưng Lăng Diệu không đáp. Chỉ có tiếng rên khàn khàn vang lên trong cổ họng, bàn tay siết lại thành nắm, răng nghiến đến nỗi bờ môi bật máu.
Cứ như vậy Minh Châu đem đến cho Lăng Diệu cảm nhận khoái cảm tột cùng khi bị kích thích nhưng lại rất nhanh sau đó thì hành hạ hai túi tinh căng đầy của anh, bóp chặt như muốn nghiền nát nó làm anh thống khổ và chật vật xen lẫn đau đớn và không thể xuất tinh. Ý thức của anh trở nên mơ hồ, nỗi đau thống khổ vì cơn khoái cảm không thể phát tiết!
Minh Châu thích thú khi thấy vẻ đau đớn của Lăng Diệu nhưng chưa đủ khiến cô thỏa mãn. Cô lạnh lùng buông lời đe dọa: "Nếu không thì mấy cái khuyên trên cơ thể anh đừng mong tôi tháo xuống. Cả thằng nhỏ của anh đừng hòng xuất ra dù chỉ một giọt!"
Giọng cô không còn nhẹ nhàng nữa, mà sắc như thép nguội.
Lăng Diệu cười khẩy. Một nụ cười không có niềm vui, chỉ toàn là mỉa mai và thù hận. Trong tiếng thở gấp, giọng anh vang lên khàn đặc nhưng rõ ràng từng chữ: "Diệp Minh Châu... não mày úng nước vẫn chưa hiểu sao?"
Ánh mắt anh bừng lên tia lửa phẫn nộ, chẳng còn sợ hãi, chẳng còn kiềm chế: "Cuộc đời tao... bị mày hủy hoại!"
Từng câu từng chữ như lưỡi dao cắt vào không khí. Minh Châu thoáng giật mình, nhưng anh đã nói tiếp, giọng càng lúc càng dữ dội hơn, dù cơ thể vẫn quỳ gục bất động: "Danh dự, địa vị... đến cả tôn nghiêm... mọi thứ của tao, mày lấy sạch! Tao còn lại cái gì hả? Một cái xác sống à?"
Một khoảng im lặng nặng nề buông xuống. Đôi mắt Lăng Diệu tối sầm lại, như vực sâu bị nuốt chửng: "Tao chẳng còn gì để mất nữa... Mày... giết tao đi!"
Anh gào lên những chữ cuối cùng, như một cú đấm xé ngực, như một tiếng thét tuyệt vọng không còn đường lui.
Minh Châu đứng lặng, nụ cười đã tắt từ lúc nào...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro