Chương 26
Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
11/04/2025
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến Lăng Diệu choàng tỉnh khỏi cơn mê. Hàng mi khẽ giật, mí mắt nặng trĩu mở ra trong khó nhọc. Ánh sáng trắng nhợt từ ngọn đèn tuýp trên trần chiếu xuống khiến đôi mắt anh chói lòa trong thoáng chốc, rồi dần thích nghi với khung cảnh xung quanh.
Điều lạ nhất là... cơ thể anh được tự do. Không còn còng tay, không còn dây xích, cũng chẳng còn thanh sắt thô bạo nhét trong miệng anh khiến từng hơi thở cũng rát buốt như dao cứa.
Không còn là góc lồng sắt lạnh lẽo, không có tiếng xích kéo lê hay gông cùm lạch cạch.
Anh đang nằm trên một chiếc giường. Đệm trắng, chăn trắng, gối trắng - mọi thứ sạch sẽ đến lạnh người. Căn phòng quen thuộc, từng chi tiết đều không xa lạ... nhưng nó không mang lại cảm giác an toàn. Trái lại, nó khiến anh lạnh buốt tận xương sống. Đây không phải là tự do.
Cơ thể anh được băng bó cẩn thận. Những vết thương chi chít trên tay, chân và ngực đã được xử lý, khâu vá và cố định. Nhưng cơn đau vẫn còn đó âm ỉ, rát buốt, như than hồng cháy âm ỉ dưới lớp da.
Nhưng anh không quan tâm.
Cơn đau này... anh chịu quen rồi.
Điều anh muốn biết, thứ đang gào thét trong đầu anh, là thời gian.
Anh đã ở đây bao lâu?
Bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng anh còn biết đến ngày tháng?
Gượng gạo chống một cánh tay lên, cơ thể run lên bần bật vì đau và yếu. Những sợi cơ cứng đờ phản đối từng cử động, như thể đang kéo một khối xác khô dậy từ nấm mồ. Nhưng anh vẫn cố—cố ngồi dậy, mắt dán chặt vào bức tường đối diện.
Nơi đó, một chiếc đồng hồ điện tử đỏ rực treo lặng lẽ. Màn hình của nó hiển thị rõ ràng từng con số, lạnh lùng và vô cảm.
Thứ sáu, 11 tháng 4, năm 2028 - 11:23 AM.
Ánh mắt Lăng Diệu chết lặng.
Cổ họng anh nghẹn ứ, cơn choáng thoáng qua khiến tầm nhìn anh nhòe đi trong tích tắc. Mạch đập dồn dập bên thái dương.
Ba năm.
Đúng ba năm đã trôi qua.
Khoảng thời gian mà Minh Châu từng hứa là "hết hạn".
Anh nên được tự do rồi... phải vậy không? Được rời khỏi nơi này, được rũ bỏ quá khứ đầy máu và xích, được là chính mình.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn ở đây.
Vẫn trong căn biệt thự quái quỷ này.
Vẫn dưới bàn tay của Minh Châu - người con gái đã từng cười với anh, chạm vào anh bằng sự dịu dàng, rồi nghiền nát anh bằng sự tàn độc không thể tưởng tượng nổi.
Bàn tay anh nắm chặt tấm drap giường, các đốt ngón tay trắng bệch vì siết quá mạnh. Nhưng trong đôi mắt sâu hoắm ấy, sau tầng tầng lớp lớp đau đớn và mỏi mệt... vẫn còn một đốm sáng.
Không một cánh cửa nào mở. Không một bóng người nào xuất hiện. Không một âm thanh nào báo hiệu rằng tự do đang ở gần.
Lăng Diệu không cảm thấy giận dữ ngay lúc ấy. Anh chỉ thấy rỗng tuếch. Như thể từng mảnh kiên cường còn sót lại trong anh cũng đã bị lột sạch. Chỉ còn trơ trọi một câu hỏi vang vọng trong đầu.
"Rốt cuộc... lời hứa ấy có bao giờ là thật không?"
Anh buông thõng tay, ánh mắt nhìn trân trân vào cánh cửa bị khóa chặt. Trong khoảnh khắc ấy, nỗi tuyệt vọng còn cay nghiệt hơn cả giam cầm.
...
Từng ngày trôi qua, ngôi biệt thự vẫn yên ắng một cách kỳ lạ. Không còn tiếng giày cao gót gõ lên sàn gỗ, không còn giọng nói trầm mềm đầy mệnh lệnh quen thuộc của Minh Châu vang lên ở hành lang hay bên tai anh.
Minh Châu đã không trở về suốt một tuần.
Ban đầu, Lăng Diệu không để tâm. Anh nghĩ đó chỉ là một trong những trò chơi tâm lý mới của cô biến mất để khiến anh bồn chồn, thấp thỏm. Nhưng ngày thứ ba, rồi thứ tư... sự vắng mặt kéo dài ấy bắt đầu gieo vào lòng anh một cảm giác khó tả, không phải nhẹ nhõm... mà là mơ hồ bất an.
Các nữ hầu vẫn đều đặn mang cơm vào phòng cho anh, không nói gì nhiều, cũng chẳng có ánh mắt khinh bỉ hay dè chừng như trước. Họ chỉ lặng lẽ thực hiện bổn phận. Vị bác sĩ nam xuất hiện mỗi ngày, kiểm tra miệng, băng bó vết thương và hỏi han tình trạng sức khỏe của anh bằng một giọng điệu lạnh lùng vô cảm.
Lăng Diệu không bị giám sát gắt gao như trước. Anh có thể đi lại trong biệt thự, bước xuống hành lang dài nơi treo đầy tranh sơn dầu, bước ngang qua những cánh cửa lớn mà trước kia luôn đóng kín. Không ai ngăn anh. Không ai ra lệnh. Không ai chạm vào anh nữa.
Chiều hôm ấy, anh ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh hồ nước nhân tạo phía sau biệt thự. Ánh hoàng hôn nhuộm sắc cam lên mặt hồ lăn tăn gợn sóng, ánh sáng xuyên qua hàng cây trúc rì rào trong gió tạo thành những vệt loang lổ trên khuôn mặt gầy gò của anh.
Một chút bình yên... Thứ xa xỉ mà anh từng khát cầu, giờ đây lại hiện hữu rõ ràng đến mức khiến anh hoài nghi.
Đêm xuống, không ai lôi anh vào lồng sắt. Không có dây xích, không có nụ cười méo mó ghé sát tai thì thầm những lời như thuốc độc. Anh nằm trên giường, không bị trói, không bị bịt miệng. Chiếc chăn ấm áp phủ lên người, tiếng gió đêm nhè nhẹ lùa qua rèm cửa. Mọi thứ... quá yên ắng. Quá dịu dàng. Quá lặng lẽ.
Lăng Diệu nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, không sao ngủ được.
Anh nên cảm thấy nhẹ nhõm. Anh nên tận hưởng. Nhưng tim anh nặng trĩu như bị treo lơ lửng giữa một vực sâu không đáy. Vì anh không hiểu... lý do.
Tự do này... đến quá dễ dàng. Hay đó chỉ là một cái bẫy tinh thần mới?
Anh không tin vào bình yên. Không tin vào sự rút lui đột ngột của Minh Châu.
Càng không tin vào sự "nhân đạo" của cô.
Lăng Diệu siết chặt tấm chăn, tim đập nhanh trong lồng ngực. Cảm giác bất an bò lên từ tận đáy tâm trí như một con rắn luồn lách giữa xương tủy.
Phải chăng... đây là một kiểu tra tấn khác?
Một kiểu im lặng đầy nguy hiểm, như trước cơn bão.
Có lẽ, đây mới là cách cô giày vò anh đến tận cùng: để anh tự dối mình rằng mình được buông tha, để rồi bị kéo ngược về địa ngục... đúng lúc anh lơi lỏng nhất.
Và ý nghĩ ấy... khiến anh không dám ngủ.
...
Một buổi chiều ảm đạm, bầu trời xám xịt như muốn đổ mưa. Trong biệt thự, không khí u ám và tĩnh lặng lạ thường. Lăng Diệu bước dọc hành lang, định tìm một nơi để đọc sách hay đơn giản là ngồi một mình, thì ánh mắt anh khựng lại khi thấy cánh cửa phòng ngủ của Minh Châu mở toang.
Bên trong là một nhóm nữ hầu đang hối hả thu dọn đồ đạc. Những chiếc váy đắt tiền, nước hoa, giày cao gót, cả những món trang sức lấp lánh – tất cả đều được gom lại vứt vào các thùng rác lớn. Họ làm việc trong im lặng, không ai dám bàn tán gì.
Lăng Diệu đứng bên ngoài, quan sát mà không nói gì. Anh chẳng cảm thấy gì cả – không ngạc nhiên, không vui mừng. Chỉ là một hố trống mơ hồ trong lòng. Minh Châu đã thật sự... biến mất? Hay lại là một trò đùa bệnh hoạn mới?
Anh quay người định bỏ đi thì "choang" - một tiếng va chạm vang lên, làm anh giật mình quay lại.
Một nữ hầu vừa vấp chân, làm rơi một hộp nhỏ trong số những món đồ bị vứt đi. Đồ đạc văng tung tóe trên sàn, trong đó có một vật nhỏ lấp lánh dưới ánh nắng nhạt nhòa len qua khung cửa sổ.
Lăng Diệu bước lại gần, cúi xuống nhặt lấy vật đó, một sợi dây chuyền bạc. Mặt dây là hình cỏ bốn lá, có chút xước xát, nhưng vẫn giữ được ánh bạc dịu nhẹ. Tay anh run lên.
Anh nhận ra thứ này.
Rõ ràng... anh đã từng thấy Trịnh Lan Diệp đeo nó khi còn ở Sở cảnh sát.
Anh siết chặt tay, rồi quay sang nhìn nữ hầu đang hốt hoảng lượm đồ.
"Cái này..." Anh hỏi, giọng trầm xuống: "Của ai?"
Nữ hầu như chết đứng, vội cúi đầu: "Là... của Diệp tiểu thư..."
"Cô nói dối." Anh ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh: "Tôi thấy người đeo sợi dây này là Trịnh Lan Diệp."
Nữ hầu sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn run run mở miệng: "Trịnh Lan Diệp đã lấy cắp sợi dây chuyền của Diệp tiểu thư! Cô ta là cấp dưới đã phản bội anh trai của Diệp tiểu thư khiến anh ấy mất mạng... vậy nên Diệp tiểu thư căm hận cô ta!"
Lăng Diệu ngây người, cả thế giới như sụp đổ một góc.
Nữ hầu tiếp lời, giọng nói nhỏ lại như sợ có ai nghe thấy: "Sợi dây chuyền này... là món quà anh trai của cô ấy tặng. Anh ấy từng là cảnh sát, rất thương cô ấy. Mặt trong cỏ bốn lá có khắc tên Minh Châu... Nhưng sau này, anh trai cô ấy bị ám sát khi làm nhiệm vụ. Từ đó, Diệp tiểu thư từ bỏ giấc mơ trở thành cảnh sát."
Lăng Diệu mở mặt dây chuyền ra. Quả nhiên, bên trong là hai chữ nhỏ được khắc nắn nót: Minh Châu.
Nữ hầu tiếp tục thì thào như kể chuyện cổ tích ám ảnh: "Diệp tiểu thư sinh ra trong gia đình giàu có. Cha cô ấy là luật sự nổi tiếng, mẹ là cựu tổng tống Đan Mạch. Nhưng khi cha mẹ Diệp tiểu thư ly hôn, cô ấy không lựa chọn sống cùng cha, cũng không ở cùng mẹ... mà đi theo anh trai cô ấy - một cảnh sát chính trực không màng danh vọng. Nhưng khi anh ấy qua đời, sợi dây chuyền này từng bị mất... vào lần Diệp tiểu thư bị kẻ khác đầu độc làm mù đôi mắt. Lúc đó cô ấy đã tuyệt vọng quay trở lại Đan Mạch quyết tâm trả thù cho anh trai... Sau đó, cô ấy tính cách thay đổi hoàn toàn..."
Lăng Diệu lùi lại một bước. Tất cả các mảnh ký ức, từng biểu cảm, từng lời nói, từng ánh mắt Minh Châu từng dành cho anh... giờ đây quay cuồng hỗn loạn trong đầu anh như cơn bão không thể dừng lại.
Dưới ánh chiều nhạt nhòa xuyên qua cửa kính, anh đứng bất động. Cổ tay anh vẫn nắm chặt sợi dây chuyền bạc như thể đó là vật duy nhất có thể níu kéo anh khỏi sụp đổ hoàn toàn. Gió từ cửa sổ khẽ lùa vào, thổi nhẹ qua những lọn tóc rũ rượi của anh, nhưng anh không còn cảm nhận được gì nữa. Chỉ có tiếng đập dồn dập của trái tim và tiếng quá khứ gào thét trong đầu.
Anh lùi lại một bước, như thể sợ rằng chỉ cần một bước nữa thôi, mình sẽ rơi vào hố sâu không đáy của những mảnh ký ức rối loạn đang ào ạt ùa về.
Từng khoảnh khắc...
Ánh mắt Minh Châu nhìn anh đầy kiêu ngạo, lạnh lẽo, say mê và tàn bạo. Giọng nói của cô ngọt ngào khi trêu chọc, lạnh băng khi trừng phạt, đầy dục vọng khi gọi tên anh. Nụ cười đó từng khiến anh rợn tóc gáy trong nỗi sợ, giờ đây lại trở thành một mảnh ghép rơi rớt của ký ức xa xăm.
Tại sao anh lại không nhận ra sớm hơn?
Ba năm trước, anh bước chân vào sở cảnh sát với một niềm tin gần như ngây ngô: tìm được cô bé đã cứu mạng và trao hy vọng cho anh năm xưa...
Anh đã tin rằng... người đó chính là Trịnh Lan Diệp.
Anh đã tự huyễn hoặc mình, đã sắp xếp tất cả những điểm tương đồng theo hướng anh muốn tin, muốn nhớ.
Nhưng hóa ra... không phải.
Không phải Trịnh Lan Diệp.
Không phải một cô cảnh sát dịu dàng như trong ký ức.
Mà là Diệp Minh Châu.
Là Minh Châu – người đã xé nát anh từng mảnh, giam giữ anh, dẫm đạp lên nhân phẩm và linh hồn anh suốt ba năm trời.
Lăng Diệu siết chặt dây chuyền đến nỗi lòng bàn tay in hằn vết cắt. Anh quay phắt sang nữ hầu vẫn đang cúi đầu im lặng.
"Minh Châu đang ở đâu?" Giọng anh khàn đặc, nghẹn lại vì tức giận và kinh hoàng.
Nữ hầu khựng lại, ánh mắt lấp ló vẻ bối rối lẫn lo sợ.
"Tôi hỏi lại một lần nữa!" Anh bước tới, giọng trầm xuống như dội lên từ vực sâu: "Cô ta đang ở đâu?"
Nữ hầu lắp bắp: "Tôi... không biết..."
"Cô biết." Anh gằn giọng, ánh mắt lạnh như băng.
"Tôi thực sự không biết, Diệp tiểu thư đã rời đi rất lâu, không ai được phép liên lạc..."
Lăng Diệu nhìn chằm chằm vào cô gái. Gương mặt anh gầy gò, xanh xao, nhưng ánh mắt như chứa lửa, đốt rụi mọi lời nói dối.
"Cô ta bỏ đi? Hay lại đang đứng ở đâu đó, theo dõi tôi?"
Nữ hầu cắn môi không dám trả lời. Rõ ràng cô cũng không biết thật, hoặc có biết cũng không dám nói.
Lăng Diệu quay lưng bước ra hành lang, từng bước chân nặng như đeo đá.
Anh từng nghe Minh Châu nói cô có người anh trai bị ám sát nhưng khi đó đang làm nhiệm vụ mà anh không để tâm...
Nếu Minh Châu là cô bé năm xưa...
Nếu chính cô là người đã kéo anh ra khỏi vực thẳm rồi lại ném anh xuống một địa ngục khác tăm tối hơn...
Vậy thì, những gì anh từng tin tưởng, từng hy vọng, từng gọi là "ân nghĩa", có còn tồn tại?
Hay đó chỉ là một vòng xoáy nghiệt ngã mà anh không bao giờ thoát khỏi?
Phía cuối hành lang, một cánh cửa sổ mở hé, gió thổi tung bức rèm trắng. Ngoài kia, hoàng hôn đỏ rực như máu.
Trong lòng Lăng Diệu, chỉ còn một câu hỏi gào thét: Tại sao người cứu tôi lại là cô, người hủy hoại tôi... cũng là cô!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro