Chương 3

Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

05/04/2025

Lăng Diệu nhìn những món ăn trước mặt. Thịt nướng vàng ruộm, súp nóng bốc khói, bánh mì giòn rụm... Mùi thơm như đang cố gắng quyến rũ anh.

Cơn đói hành hạ ruột gan anh quặn lại, phát ra những tiếng réo sôi sục. Nhưng anh vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt không ngừng dõi theo Minh Châu.

"Cô nghĩ tôi sẽ ăn thứ này sao?"

"Đồ ăn không có độc đâu." Minh Châu mỉm cười, giọng điệu chắc nịch. "Dù sao thì, tôi muốn anh làm việc cho tôi. Giết anh lúc này thì chẳng có lợi ích gì."

Lăng Diệu nhíu mày. Cô nói nghe có lý, nhưng bản năng của anh không thể dễ dàng tin tưởng một kẻ nguy hiểm như cô.

Tuy nhiên, cơn đói không ngừng gào thét trong cơ thể. Và anh hiểu rõ, muốn có sức đối phó với cô thì trước tiên phải sống sót đã.

Cuối cùng, Lăng Diệu nắm lấy chiếc dĩa, bắt đầu ăn. Những món ăn nóng hổi nhanh chóng lấp đầy cái bụng trống rỗng của anh.

"Cô muốn gì?" Anh vừa ăn vừa hỏi, giọng nói pha chút mỉa mai.

Minh Châu cười khẽ. "Không vội. Ăn xong rồi nói."

Khi anh đã ăn đến no căng, đặt chiếc dĩa xuống bàn, cô mới bắt đầu lên tiếng.

"Anh có biết không, Lăng Diệu?" Giọng cô nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng. "Tối qua, khi anh bị điện giật bất tỉnh, tôi đã ra lệnh cấy một thứ vào cơ thể anh."

Mắt anh tối lại, hàng lông mày nhíu chặt. "Cấy... cái gì?"

"Một con chip siêu nhỏ." Cô nói, vẫn với nụ cười điềm tĩnh. "Được đặt ngay trong tim anh."

Câu nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào tâm trí anh. Anh đứng phắt dậy, chiếc ghế ngã ra sau, tiếng kim loại vang lên lanh lảnh khi tay anh giật mạnh sợi xích.

"Cô nói cái gì?" Anh gầm lên, mắt đỏ ngầu.

"Nếu anh không đồng ý điều kiện của tôi, tôi chỉ cần kích hoạt thiết bị." Minh Châu nhẹ nhàng giải thích, như thể đang nói về một trò chơi trẻ con. "Tim anh sẽ ngừng đập ngay lập tức."

Lăng Diệu nắm chặt tay, ánh mắt rực lên sự căm phẫn. Một cơn phẫn nộ không thể kìm nén.

Rầm!

Anh vung tay hất đổ hết đống bát đĩa trên bàn, đồ ăn đổ tràn lan khắp mặt bàn và mặt đất.

Nhưng Minh Châu không tỏ ra tức giận. Cô chỉ thở dài như thể thấy anh quá đỗi trẻ con.

"Tôi biết anh không muốn đụng tới một gia tộc lớn." Cô nói tiếp, không hề bận tâm đến đống hỗn độn trước mặt. "Nhưng anh chỉ cần phá hủy viên đá hồng ngọc trên vương miện của Julia States trong bữa tiệc tối nay. Hậu quả thế nào, tôi sẽ lo."

"Nhưng anh còn từ chối thì..." Minh Châu cười nhẹ, đôi môi cong lên. "Anh sẽ chết. Ngay tại đây. Không có cơ hội thứ hai."

Anh im lặng, cảm thấy như đang bị dồn vào đường cùng.

"...Được." Cuối cùng, Lăng Diệu thở ra một hơi dài, ánh mắt tối lại vì phẫn nộ lẫn bất lực. "Tôi sẽ làm."

"Thế mới ngoan." Cô mỉm cười, đôi mắt vô hồn ánh lên vẻ mãn nguyện.

***

Buổi tối hôm đó, một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng lướt nhẹ trên con đường dẫn tới khách sạn sang trọng nhất của thành phố. Bầu trời đêm quang đãng, ánh đèn neon từ các tòa nhà cao tầng phản chiếu lên lớp kính xe mờ mịt.

Lăng Diệu ngồi ở ghế sau, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ. Cổ tay anh vẫn còn đau nhức từ những vết xích siết chặt. Bộ đồ vest tối màu ôm gọn lấy cơ thể săn chắc, khiến anh trông như một vị khách quyền quý giữa đám đông thượng lưu.

Vệ sĩ của Minh Châu ngồi ở ghế lái, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh qua kính chiếu hậu.

"Nhớ kỹ lời tiểu thư dặn. Nếu thất bại..."

"Đừng nói nhảm." Lăng Diệu cắt ngang, ánh mắt như dao sắc. "Tôi biết mình phải làm gì."

Chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn. Anh bước xuống, xuất trình thẻ cảnh sát cho bảo an. Người bảo vệ nhìn thấy thẻ lập tức cúi chào kính cẩn và cho anh vào mà không chút nghi ngờ.

Đại sảnh rộng lớn của khách sạn được trang trí xa hoa, đèn chùm pha lê khổng lồ treo cao, chiếu rọi thứ ánh sáng lấp lánh khắp gian phòng. Khách mời ăn mặc lộng lẫy, tiếng nhạc cổ điển du dương hòa lẫn tiếng cười nói rôm rả.

Nhưng khi vừa bước qua cánh cửa lớn, anh lập tức nhận ra những khuôn mặt quen thuộc. Đồng nghiệp của anh, từ sở cảnh sát.

"Lăng Diệu!"

Một giọng nói cất lên đầy kinh ngạc. Đội trưởng bước tới, ánh mắt tràn ngập sự ngỡ ngàng lẫn vui mừng.

"Cậu... cậu còn sống sao? Sau vụ rượt đuổi hôm trước, đội tìm kiếm thế nào cũng không thấy cậu... mọi người tưởng cậu đã chết rồi!"

Lăng Diệu mím môi, cố tỏ vẻ bình tĩnh. "Tôi may mắn sống sót. Nghe nói tối nay có bữa tiệc lớn nên ghé qua kiểm tra an ninh."

"Chúng tôi được thuê làm bảo vệ cho cô tiểu thư Julia States." Đội trưởng Đặng giải thích. "Cô ấy là người thừa kế duy nhất của gia tộc States, nên an ninh phải được đảm bảo tuyệt đối."

Lăng Diệu khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Anh tìm cớ rời khỏi đại sảnh, lách mình vào một góc khuất tối đèn.

Tiếng hò reo bất ngờ vang lên khi cô tiểu thư Julia States xuất hiện trước công chúng.

Cô bước xuống từ cầu thang lớn, mái tóc nâu rực rỡ được búi cao, để lộ khuôn mặt thanh tú như búp bê sứ. Chiếc váy đỏ lộng lẫy ôm sát đường cong hoàn mỹ. Trên đầu cô là chiếc vương miện nạm đầy đá quý, viên đá hồng ngọc chính giữa tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Julia mỉm cười dịu dàng, nhiệt tình bắt tay và chào hỏi từng vị khách.

Nhìn thấy mục tiêu, Lăng Diệu không chần chừ. Từ góc khuất, anh nâng khẩu súng giảm thanh lên, nhắm thẳng vào chuỗi đèn chùm khổng lồ trên trần nhà.

Đoàng!

Tiếng kính vỡ vang lên chát chúa. Cả khán phòng chìm trong sự hoảng loạn. Khách mời hét lên, chen lấn chạy toán loạn.

Lợi dụng lúc hỗn loạn, Lăng Diệu di chuyển nhanh như chớp. Anh lao tới, giật phăng chiếc vương miện khỏi đầu Julia. Cô hét lên hoảng sợ, còn đám vệ sĩ lao tới bao vây.

Nhưng anh không có thời gian giải thích. Anh lùi dần về phía cửa, tay cầm chặt chiếc vương miện.

"Lăng Diệu! Cậu làm cái quái gì vậy?" Đội trưởng hét lên, đôi mắt hoang mang lẫn phẫn nộ.

"Không phải như anh nghĩ!" Anh hét đáp, rồi quay người bỏ chạy.

Những tiếng bước chân đuổi theo vang vọng phía sau. Bảo an khách sạn đã báo động, lối ra bị chặn kín.

Đám bảo an vây bắt chặn đường anh ở lối hành lang chính. Lăng Diệu nghiến răng, ánh mắt sắc bén tìm kiếm đường thoát.

"Chết tiệt!" Anh gầm lên, rồi ném chiếc vương miện lên cao.

Đoàng!

Viên đá hồng ngọc vỡ tung trong không trung, phát ra một tiếng nổ nhỏ. Từ đó, một luồng khói đen kịt bốc ra, lan tỏa khắp đại sảnh.

Mùi hương cay nồng xộc thẳng vào mũi anh. Cơ thể anh lập tức trở nên nặng nề, tê liệt. Anh ngã quỵ xuống nền nhà, hơi thở đứt quãng.

Xung quanh anh, tiếng ngã xuống của những người khác cũng vang lên không ngừng. Khói đen đó là chất kịch độc, khiến mọi cơ thể đều suy yếu nhanh chóng.

Tưởng chừng như tất cả đã bất động.

Nhưng từ trong đám khói mờ ảo, một bóng người đứng vững.

Bước chân chậm rãi, nhịp nhàng vang lên trong không gian tĩnh mịch.

Minh Châu.

Cô mặc bộ váy đen lộng lẫy, được thiết kế cầu kỳ với ren và lụa bóng. Tay phải nắm chặt cây gậy chỉ đường màu bạc.

Mái tóc bạch kim dài thả tự nhiên, bay nhẹ trong gió. Đôi mắt nhắm nghiền, vẻ đẹp mơ hồ và lạnh lẽo như một vị thần bóng đêm.

Nhưng rồi cô mở mắt.

Thứ chảy ra từ đôi mắt ấy không phải nước mắt.

Mà là máu.

Dòng máu đỏ thẫm từ từ chảy xuống, vẽ lên khuôn mặt cô những đường nét quái dị. Nhưng đôi mắt hổ phách đó – sáng rực như lửa đã nhìn thấy.

Minh Châu đưa tay lên, khẽ chạm vào không khí, như thể thử cảm nhận thế giới mà lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn thấy.

Cô mỉm cười.

"Cuối cùng..."

Tiếng cười của cô vang lên trong không gian chết chóc. Một nụ cười mãn nguyện lẫn điên cuồng.

Tiếng cười lạnh lùng của Minh Châu vang vọng khắp đại sảnh, tựa như lưỡi dao sắc bén cắt ngang bầu không khí đang đặc quánh bởi nỗi kinh hoàng.

Ánh sáng lờ mờ từ đèn dự phòng phản chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của cô, nhuộm màu sắc đỏ rực của dòng máu chảy ra từ khóe mắt. Những người còn đủ sức đứng dậy đều sững sờ nhìn cô gái trẻ với đôi mắt hổ phách kỳ lạ đang từng bước tiến về phía Julia States.

Cơ thể của Lăng Diệu vẫn tê liệt, chỉ có thể ngước nhìn trong sự bất lực. Giọng thì thào của đồng nghiệp vang lên bên tai anh.

"Cô ta... là con gái thứ hai của cựu Tổng thống Thụy Sĩ."

"Mày điên à? Người đó đã chết rồi. Cách đây 5 năm, chính mắt tao đọc báo về đám tang của cô ta!"

"Nhưng cô ta vẫn còn sống... và không phải là một con người bình thường."

Lăng Diệu siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên vẻ ngờ vực. Người con gái này rốt cuộc là ai?

Minh Châu dừng lại trước mặt Julia – cô tiểu thư vốn cao ngạo kiêu sa giờ đây đang run rẩy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng.

"Qủa nhiên là mày..." Giọng nói của Minh Châu khàn khàn, nhưng từng chữ lại sắc bén như lưỡi dao. "Con khốn đã hạ độc tao."

Julia lắc đầu liên tục, nước mắt trộn lẫn với lớp phấn son nhòe nhoẹt.

"Xin lỗi... Tôi xin lỗi... Tôi không còn lựa chọn nào khác. Họ ép tôi... Tôi không muốn làm vậy..."

Minh Châu mỉm cười, nụ cười tàn nhẫn khiến Julia càng thêm kinh hoàng.

"Ép ư? Đừng nói dối."

Cô giơ cây gậy dò đường lên, ngón tay thon dài vuốt nhẹ dọc thân gậy.

Xoạt!

Một tiếng động khẽ vang lên. Cây gậy dò đường hóa ra không chỉ là công cụ để định hướng. Một lưỡi kiếm sắc bén được rút ra khỏi phần vỏ bọc bên ngoài, ánh thép lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối.

Đám bảo an lập tức rút súng nhắm thẳng vào Minh Châu.

ĐOÀNG! ĐOÀNG!

Liên tiếp những viên đạn bay về phía cô. Nhưng mỗi lần như thế, lưỡi kiếm của Minh Châu lại vung lên, chặn đứng tất cả. Âm thanh kim loại va chạm vào thép vang lên chát chúa.

"Cái quái gì vậy?" Một bảo an hét lên hoảng loạn.

Lưỡi kiếm của cô được làm từ thép cao cấp, thiết kế đặc biệt để chống đạn. Nhưng điều đáng sợ hơn chính là cách cô di chuyển.

Minh Châu lao tới, nhẹ nhàng như một vũ công, lả lướt giữa làn đạn. Cơ thể cô như bóng ma, trơn tru né tránh từng phát súng một.

Xoẹt!

Đầu một tên bảo an lăn xuống nền nhà, máu bắn tung tóe.

Xoẹt!

Một tên khác bị chém ngang ngực, tiếng hét thảm thiết vang lên rồi tắt lịm.

Không còn ai dám bước tới gần cô. Những kẻ bảo vệ Julia chỉ biết lùi lại trong nỗi sợ hãi, bàn tay cầm súng run rẩy.

Minh Châu bước tới trước mặt Julia. Đôi mắt sáng rực lên như hai ngọn lửa trong bóng đêm.

"Trả lời đi." Cô lạnh lùng nói. "Kẻ nào đã giết chết anh trai tao?"

"Tôi không biết! Tôi không biết gì hết!" Julia gào lên, hai tay ôm lấy mặt, lắc đầu điên cuồng. "Tôi chỉ biết... kẻ đó đang ở Anh Quốc. Hắn ta chỉ thị cho tôi làm mọi thứ... Tôi không có lựa chọn nào khác!"

Minh Châu mỉm cười. Nụ cười dịu dàng nhưng lại khiến Julia muốn phát điên.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro