Chương 30

Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

22/04/2025

Trên ghế đá dưới tán cây xanh rì, Lăng Diệu mở mắt tỉnh dậy.

Ánh nắng nhẹ xuyên qua kẽ lá, gió hiu hiu thổi mang theo mùi hương cỏ non và tiếng ve vang vọng đâu đó trong khuôn viên trường học. Anh ngơ ngác nhìn quanh, đây là... trường học? Đồng phục học sinh trên người anh vẫn còn mới tinh, bảng tên trên ngực áo hiện rõ dòng chữ: "Lý Lăng Diệu – Lớp 11A3".

Tim anh đập mạnh. Trong đầu vẫn còn nguyên những ký ức rực lửa của kiếp trước... máu, nước mắt, trốn chạy, và cái chết ngay bên mộ của Minh Châu. 

Nhưng giờ đây, cảnh vật dịu dàng đến không thật.

Một cậu bạn nam chạy đến, cười tinh nghịch: "Lăng Diệu! Sao còn ngồi đây? Chuông reo rồi! Vào lớp mau! Tính trốn tiết à?"

Lăng Diệu đứng dậy, lặng lẽ bước theo cậu bạn mà đầu óc vẫn quay cuồng. Kiếp trước, anh chưa từng đặt chân đến trường như một học sinh bình thường. Làm gì có chuyện... anh được học hành? Anh được sống?

Khi ngồi xuống ghế trong lớp, anh nhìn xung quanh, bảng đen, sách vở, tiếng giáo viên, ánh mắt bạn bè tất cả quá yên bình, quá khác biệt. Không còn thân phận con trai gã tội phạm cấp S, không còn đám người truy sát, không còn vết sẹo hằn trên ký ức.

Sau giờ học, anh chạy như bay về nhà. Con đường nhỏ rợp bóng cây, căn nhà nhỏ bé yên ấm như bước ra từ một giấc mơ xa xăm.

Mẹ anh... vẫn còn sống.

Bà đang đứng trong bếp, khẽ hát, mùi canh nóng lan tỏa trong không khí.

Anh ngỡ ngàng đến lặng thinh.

Giọng mẹ vang lên ấm áp: "Diệu về rồi à? Vào rửa tay ăn cơm đi con."

Rồi cánh cửa bật mở, bố anh bước vào. Không còn là ông trùm tội phạm, ông chỉ là một người đàn ông bình thường, đeo thẻ nhân viên văn phòng, mặt lấm tấm mồ hôi, tay xách túi đồ ăn.

Lăng Diệu bật khóc, lao tới ôm chầm lấy bố mình.

Cả bố lẫn mẹ anh đều sửng sốt: "Con sao vậy?"

"Có chuyện gì à, Diệu?"

Anh lắc đầu, mỉm cười qua làn nước mắt: "Không... Con chỉ là... con rất vui."

Tối hôm ấy, cả nhà anh quây quần ăn cơm, tiếng cười vang vọng khắp gian bếp nhỏ. Không còn máu, không còn đau đớn, không còn biệt danh "con trai của tội phạm cấp S".

Anh được sống như một thiếu niên bình thường. Anh chơi bóng rổ sau giờ học, giúp mẹ nấu ăn, đôi khi cãi nhau với bạn bè... 

Cuộc sống cứ thế trôi êm đềm.

Thế nhưng, nỗi trống vắng vẫn lặng lẽ ẩn sâu trong tim anh. Khi đêm xuống, khi một mình ngồi trên sân thượng nhìn lên bầu trời đầy sao, anh lại nhớ đến người con gái tên Diệp Minh Châu.

Cô đã nói rằng không muốn gặp lại anh.

Cô đã nói rằng "hãy quên cô đi và sống thật tốt".

Nhưng... 

Minh Châu là vết khắc sâu nhất trong tim, là thần may mắn thật sự đã từng soi sáng cho cuộc đời anh.

Anh ngẩng lên nhìn bầu trời rộng lớn tự hỏi lòng mình...

Làm sao anh quên được cô?

***

Buổi chiều hôm đó, ánh nắng vàng dịu trải dài trên con đường nhỏ dẫn ra khỏi cổng trường. Lăng Diệu cùng hai người bạn thân đang thong dong đạp xe về nhà sau một buổi học dài. Tiếng cười nói rộn ràng chưa kéo dài được bao lâu thì từ phía con hẻm cạnh đó, một nhóm học sinh trường khác ăn mặc lộn xộn, tóc tai nhuộm loang lổ bất ngờ bước ra, chắn ngang đường họ.

"Ê, mấy đứa học sinh ngoan, nộp tiền 'bảo kê' đi!" Một tên đứng giữa nhe răng cười đểu, ánh mắt lộ vẻ hung hăng.

Hai người bạn hoảng hốt, lùi lại. Nhưng Lăng Diệu không nao núng. Bản năng từ kiếp trước chợt thức tỉnh, ánh mắt sắc bén, tay anh khẽ lướt qua túi quần tên đứng đầu. Trong một cái chớp mắt nhanh đến mức người ta còn chưa hiểu chuyện gì, chiếc ví da đen đã nằm gọn trong tay anh.

"Chúng mày kiếm cái này à?" Lăng Diệu nháy mắt rồi quay lưng bỏ chạy, kéo theo hai người bạn.

"Đuổi theo nó!" Đám du côn gào lên tức giận.

Tiếng bước chân rầm rập vang vọng giữa những con phố nhỏ. Cả ba chạy thục mạng, luồn lách qua nhiều ngõ ngách cho đến khi bị dồn vào một con hẻm cụt đầy rác và tường cao.

Bọn côn đồ đã đuổi kịp.

Tên đầu sỏ túm cổ áo anh, gằn giọng: "Mày tưởng mày là ai hả? Dám chơi tụi tao à?"

Không chút sợ hãi, Lăng Diệu tung cú đấm về phía hắn. Nhưng rồi anh phát hiện cơ thể này của mình yếu như sên vì... không còn là thân thể dẻo dai từng qua huấn luyện đặc biệt.

Đó chỉ là cơ thể yếu ớt của một thiếu niên trung học.

Cú đấm chệch hướng. Anh bị đạp ngã xuống đất. Mắt tối sầm. Bạn anh hét lên trong hoảng loạn.

Tên du côn tiến lại, giơ chân định đạp tiếp.

Ngay khoảnh khắc ấy...

Một chiếc siêu xe mui trần màu đen phanh gấp trước đầu hẻm. Cửa xe mở, một nữ sinh mặc đồng phục trường quốc tế danh giá bước xuống, mái tóc bạch kim dài buộc thấp, đôi mắt hổ phách sáng lấp lánh, dáng vẻ cao ngạo và lạnh lùng.

Lăng Diệu chết lặng.

Là Diệp Minh Châu.

Nhưng cô không còn là cô gái mù lòa từng đau đáu những u sầu. Đôi mắt ấy sáng rõ, từng bước chân thanh thoát bước đến gần. Vệ sĩ đi sau cô lập tức xông lên, chỉ vài chiêu đã khiến bọn du côn bỏ chạy tán loạn.

Lăng Diệu vẫn nằm đó, thẫn thờ nhìn người con gái mà anh yêu sâu sắc, trái tim đập liên hồi.

Cô tiến lại gần, đôi mắt hổ phách dừng trên người anh một lúc. Rồi... cô mỉm cười nhẹ nhàng, lịch thiệp nhưng xa lạ: "Chào buổi chiều, em chỉ tình cờ đi ngang qua... không thích cảnh kẻ yếu bị bắt nạt thôi."

Lăng Diệu ngẩn người, môi mấp máy: "Cảm... cảm ơn..."

Cô nghiêng đầu, ánh mắt hơi nheo lại như thấy gì đó thú vị: "Anh có tài lẻ đấy. Chôm ví nhanh vậy thì chắc không ít lần luyện tập."

Lăng Diệu thoáng sững người, gương mặt đỏ lên vì bất ngờ và bối rối. Không phải vì bị bắt bài, mà vì cách cô nói như thể vừa mỉa mai vừa quen thuộc, giống như Minh Châu của kiếp trước vẫn còn đâu đây, ẩn sau lớp vỏ hoàn toàn xa lạ này.

Trước khi anh kịp đáp lại, hai người bạn đi cùng anh từ nãy giờ mới sực tỉnh như được ban ơn từ trời. 

"Cậu học trường nào vậy?"

"Cậu tên gì? Có dùng mạng xã hội không? Chúng ta kết bạn nhé!"

Minh Châu liếc hai người họ, cười dịu nhưng không quá thân thiện, nụ cười ấy lại càng khiến trái tim non nớt của hai cậu bạn như muốn rụng rời. Rồi cô quay sang nhìn Lăng Diệu, ánh mắt sâu như xoáy vào tim anh: "Chúng ta sẽ còn gặp lại. Nhất định."

Không để ai nói gì thêm, Minh Châu quay người bước lên xe, mái tóc bạch kim tung bay sau lưng như một dải lụa bạc. Cửa xe đóng lại, chiếc siêu xe rời đi trong làn khói mờ và tiếng động cơ êm ái.

Lăng Diệu đứng lặng.

Trong lòng anh dậy sóng.

Cô đã nhìn anh. Cô đã mỉm cười với anh.

Nhưng... ánh mắt ấy không còn ký ức.

Cô không còn là Minh Châu mà anh biết hay... có khi nào, cô chỉ đang giấu?

Anh quay lại nhìn hai người bạn đang tranh luận xem ai gây ấn tượng với "nữ thần trường quốc tế" hơn, bất giác mỉm cười nhạt.

"Chúng ta sẽ còn gặp lại"... câu nói ấy, đơn giản mà như định mệnh.

***

Tối hôm đó, ánh đèn thành phố phản chiếu lấp lánh qua khung cửa sổ phòng ngủ. Gió nhẹ lùa qua tấm rèm mỏng, thổi vào không gian tĩnh lặng nơi Lăng Diệu nằm lặng im trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà.

Căn phòng ngủ nhỏ bé mang hơi ấm bình yên mà kiếp trước anh chưa từng có. Thế nhưng, trong lòng anh lại không yên tĩnh một chút nào.

Hình ảnh Minh Châu cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh, nụ cười dịu dàng khi cô bước xuống từ siêu xe, ánh mắt như xuyên thấu lòng người, đôi môi cất tiếng nói "Chúng ta sẽ còn gặp lại"... Và rồi... ánh mắt ấy lạ lẫm đến đau lòng. Không có một chút bối rối, không có chút hồi ức nào.

Kiếp trước, cô ấy đã khiến tôi đau đớn đến thế nhưng rồi cuối cùng, tôi lựa chọn kết thúc tất cả chỉ vì muốn gặp cô ấy lần nữa... bởi tôi chẳng thể quên được cô ấy! 

Anh trở mình, úp mặt xuống gối, hai tay siết chặt tấm chăn như đang cố níu giữ lại chút gì đó đã phai nhạt trong thời gian.

Anh nhớ... từng ánh mắt cô nhìn anh lạnh như băng. Từng lời nói tàn nhẫn. Từng khoảnh khắc cô đẩy anh xuống tận cùng của nỗi tuyệt vọng... Nhưng cuối cùng, vẫn là cô ôm lấy anh giữa đêm mưa, vẫn là cô dùng chính trái tim mình để cứu anh thoát chết.

Nhưng khi gặp lại, cô ấy không còn là Minh Châu tôi từng biết. Vậy tôi phải làm gì với cảm xúc này?

Tôi có nên tìm cô ấy... kể hết mọi chuyện?

Nhưng nếu cô ấy vẫn không thể nhớ, nếu trong tim cô ấy, tôi chỉ là một người xa lạ... thì sao?

Liệu tôi có thể tiếp tục sống, nếu không có cô ấy bên cạnh?

Anh thở dài. Đôi mắt đỏ hoe không rơi nổi một giọt nước, như thể nỗi đau đã vượt quá giới hạn của nước mắt. Anh cảm thấy mình như một linh hồn lạc lõng trong cuộc sống mới, dù có bạn bè, có trường lớp, có một gia đình hoàn chỉnh nhưng thiếu vắng Minh Châu, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Lăng Diệu đưa tay đặt lên ngực trái, nơi trái tim anh vẫn đập những nhịp chậm rãi, trĩu nặng. Cảm giác ấy vẫn nguyên vẹn, sâu thẳm và dai dẳng, như một vết sẹo không bao giờ lành.

Chúng tôi là những người xa lạ... nhưng tại sao lại đau đến thế?

Anh khẽ nhắm mắt, tự hỏi mình lần cuối trong đêm tối ấy.

Liệu có khi nào... cô ấy cũng nhớ tôi, nhưng cố tình giả bộ không nhớ vì cô ấy đã nói... nếu có kiếp sau không muốn gặp lại nữa...

...

Một tuần sau.

Sáng hôm ấy, ánh nắng nhẹ nhàng rọi qua khung cửa lớp học, để lại những vệt sáng vàng ươm trên sàn gạch. Không khí trong lớp 11A3 vốn vẫn náo nhiệt như mọi ngày, thế nhưng hôm nay lại có chút khác biệt vì có một học sinh mới chuyển tới.

Cô giáo bước vào lớp với một nụ cười tươi: "Cả lớp, hôm nay chúng ta có một bạn học sinh mới chuyển đến từ Thụy Sĩ. Thành tích học tập của bạn ấy rất nổi bật, dù mới chỉ 15 tuổi nhưng đã đủ điều kiện học thẳng vào lớp 11."

Cả lớp đồng loạt xôn xao.

"Mới 15 tuổi á?"

"Ghê vậy trời, học thần hả?"

"Ủa... xinh dữ vậy trời!"

Cánh cửa lớp mở ra, Minh Châu bước vào.

Cô mặc bộ đồng phục học sinh quốc tế gọn gàng, mái tóc bạch kim dài buộc cao hờ hững, làn da trắng hồng như sứ, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ tự tin, dịu dàng nhưng xa cách. Trong khoảnh khắc ấy, cả lớp hò reo vang dội.

Lăng Diệu cũng sửng sốt.

Hơi thở anh ngừng lại trong tích tắc khi ánh mắt chạm vào Minh Châu. 

Anh không kịp phản ứng thì giọng cô giáo vang lên tiếp:" Em hãy tự giới thiệu đi nào."

Minh Châu mỉm cười nhẹ, nụ cười như gió xuân thoảng qua: "Xin chào mọi người, em tên là Diệp Minh Châu, vừa chuyển từ Thụy Sĩ về. Mong được mọi người giúp đỡ."

Cả lớp đồng loạt vỗ tay rần rần, mấy nam sinh huýt sáo còn nữ sinh thì ngưỡng mộ rõ rệt. 

Cô giáo đưa mắt nhìn quanh lớp một lượt rồi mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Minh Châu, em ngồi ở chỗ trống cạnh Lăng Diệu nhé."

Toàn bộ ánh mắt trong lớp bất giác đổ dồn về phía bàn cuối gần cửa sổ, nơi Lăng Diệu đang ngồi. Còn Lăng Diệu... tim anh như đập lệch một nhịp.

Minh Châu gật đầu với cô giáo rồi nhẹ nhàng bước về phía anh. Mỗi bước đi của cô đều toát lên sự thanh thoát, khí chất rất riêng biệt mà chẳng giống bất kỳ ai trong lớp. Tà váy đồng phục khẽ lay động theo nhịp bước, ánh nắng chiếu qua khung cửa kính chiếu lên mái tóc bạch kim mềm mượt của cô, làm từng sợi tóc như phát sáng. 

Cô đến gần, đứng trước bàn anh, cúi người một chút, chìa tay ra: "Em chào anh. Chúng ta lại gặp nhau rồi. Nhờ anh giúp đỡ nhé."

Giọng cô trong trẻo, pha lẫn chút lễ phép mà vẫn giữ được vẻ tinh nghịch của một cô gái trẻ.

Lăng Diệu như bị ai đó điểm huyệt. Ánh mắt anh khẽ lay động khi nhìn bàn tay nhỏ nhắn đưa ra trước mặt, trắng trẻo, thon dài. Trong đầu anh, hình ảnh Minh Châu của quá khứ lập tức hiện về, người con gái từng đứng giữa bóng đêm, từng ôm anh trong cơn đau đớn đến cùng cực. Nhưng giờ đây, cô lại đứng trước mặt anh như một người xa lạ, với nét ngây thơ trong sáng chưa vướng bụi trần.

Anh do dự một nhịp, rồi chậm rãi đưa tay ra, bắt lấy tay cô.

Bàn tay cô mềm đến lạ. Ấm áp, dịu nhẹ, hoàn toàn không giống với ký ức lạnh lẽo và đau thương mà anh từng cất giữ. Anh cảm nhận được lòng bàn tay mình đang dần ướt mồ hôi, đôi má... bắt đầu nóng ran.

"...Ừm." anh khẽ gật đầu, giọng khàn đi, đôi mắt có phần né tránh.

Anh muốn giữ bình tĩnh, muốn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng ánh mắt ngơ ngác và đôi tai đỏ ửng đã phản bội anh.

Minh Châu... sao em lại có thể vừa quen thuộc, vừa xa lạ đến thế này?

Rốt cuộc ông trời đang giỡn với mình, hay cho mình một cơ hội để bắt đầu lại?

Minh Châu mỉm cười nhẹ như sương sớm, sau đó thản nhiên kéo ghế ngồi xuống cạnh anh. Trong khi cả lớp còn đang bàn tán sôi nổi về học sinh mới, Lăng Diệu ngồi cứng đờ, tay vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại trong cái bắt tay vừa rồi. Tim anh đập loạn, còn đầu óc thì hỗn loạn.

Chết tiệt... cô ấy còn đáng sợ hơn cả trong quá khứ. Bởi vì... giờ cô ấy vô hại. Mà tôi lại không có lý do để ghét cô ấy nữa.

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro