Chương 5
Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
05/04/2025
Gã cười khanh khách, đứng dậy tiến lại gần, ngón tay béo ú nâng cằm Lăng Diệu lên như đang ngắm nhìn một con thú sắp mổ thịt.
"Cảnh sát, hửm? Tao thấy trong mắt mày cái thứ kiêu hãnh quen thuộc đấy. Loại như mày... thường được chia làm hai kiểu. Một là lấy nội tạng đem bán. Hai là... chặt hết tay chân bò lết làm chó cho tao."
Gã phả khói thuốc vào mặt Lăng Diệu. Anh giận dữ gầm lên sau lớp băng dính, đôi mắt đen ánh lên niềm kiên định, không một chút đầu hàng.
Chính ánh mắt ấy đã khiến một người ngồi trong bóng tối phía đối diện chú ý.
Người ấy từ từ ngồi thẳng dậy, ánh mắt không rời khỏi Lăng Diệu.
Một nụ cười chậm rãi, thậm chí có phần... thân quen hiện lên trên gương mặt người đó.
Dường như... một kỷ niệm cũ đang thức tỉnh.
Căn phòng ngầm đậm mùi rượu mạnh, khói xì gà và sự xa hoa tột độ bỗng chốc trở nên lạnh buốt - như thể một cơn bão vô hình vừa lướt qua. Mọi ánh mắt đổ dồn về vị khách VIP vừa đứng dậy khỏi ghế da cao cấp.
Cô gái nhỏ nhắn, thân hình mềm mại ẩn hiện sau lớp váy body ánh kim lấp lánh, từng bước tiến về phía ông trùm. Đôi giày cao gót phát ra những tiếng cốc cốc đanh gọn trên nền gạch. Mái tóc đen dài búi cao gọn gàng, phần gáy trắng nõn như sứ lộ ra đầy kiêu hãnh. Khuôn mặt được che bởi một chiếc mặt nạ nửa mặt, chỉ để lộ đôi môi đỏ mọng và làn da mịn màng không tì vết.
Cô dừng lại trước mặt ông trùm, nhấc ly rượu từ tay một người phục vụ, nhấp môi một ngụm rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
"Tên cảnh sát kia..." Giọng cô mềm mại, có chút lười biếng nhưng sắc bén: "Khá vừa mắt tôi. Ngài có thể... bán hắn cho tôi không?"
Một tràng cười sảng khoái vang lên từ phía ông trùm. Gã híp mắt lại, giọng nói mang đầy vẻ thú vị: "Cô là ai ta chưa từng biết, nhưng nghe danh tiểu thư giàu có ăn chơi khét tiếng, lại chẳng ưa gì mấy trò chính nghĩa công lý..."
Gã cười, nhấn nhá từng chữ: "Nếu cô muốn tên cảnh sát này, ta có một đề nghị. Một ván cược. Cô thắng, hắn thuộc về cô. Cô thua... tôi lấy thủ cấp của cô, và xác hắn đem ngâm axit."
Bầu không khí trở nên đặc quánh. Những vị khách xung quanh nín thở, vừa sợ hãi vừa hưng phấn như thể đang xem một vở kịch chết chóc.
Thế nhưng vị khách VIP chỉ mỉm cười – nụ cười ấy không hề có sự lo sợ, mà lạnh lùng và toan tính đến rợn người: "Ván cược thú vị đấy. Tôi đồng ý."
Trò chơi sinh tử bắt đầu.
Trên chiếc bàn roulette ánh đèn đỏ rực, quả bi bạc được đặt vào khe chuẩn bị quay. Ông trùm ra vẻ hào phóng: "Lần đầu cô chơi, tôi nhường. Ba lượt. Cô chỉ cần thắng một."
Lượt đầu: Cô chọn số 13, đỏ. Bi rơi vào số 4, đen.
Lượt hai: Cô đổi chiến thuật, chọn số 32, đen. Bi rơi vào số 14, đỏ.
Ông trùm cười lớn, đám đông hùa theo, chế nhạo vị khách bí ẩn.
Gã châm điếu xì gà khác, nói giọng đầy thỏa mãn: "Vẫn còn một lần cuối, tiểu thư à. Sẵn sàng chịu chết chưa?"
Nhưng cô chỉ chớp mắt, môi cong lên như thể chính gã mới là người ngu ngốc.
"Tôi có một ý kiến nhỏ. Vì giờ tôi và anh cảnh sát kia... chung một đội, nên ván cuối cùng, để anh ấy đặt cược."
Ông trùm nhướng mày thích thú, rồi phất tay ra hiệu. Một tên vệ sĩ bước tới xé băng dính khỏi miệng Lăng Diệu. Anh ho sặc, mắt vẫn ánh lên ngờ vực và giận dữ.
"Cô là ai?" Anh thốt lên.
Nhưng vị khách VIP chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, thì thầm: "Không phải lúc để hỏi nhiều. Anh chỉ cần nói một con số."
Roulette bắt đầu quay.
Âm thanh viên bi lăn lóc cóc vang vọng trong không khí căng như dây đàn.
Lăng Diệu nhìn đăm đăm vào chiếc bàn roulette. Trong đầu anh lúc này, những con số trắng đen đan xen nhau rối loạn. Anh liếc thấy ánh mắt của "nữ thần may rủi" phía sau lớp mặt nạ vẫn dán chặt vào anh.
Cô thúc giục: "Nhanh lên. Đặt cược."
Anh nuốt khan, rồi nói trong hơi thở: "...Số 25. Màu đen."
Ông trùm phá lên cười, vung tay về phía vệ sĩ: "Điều chỉnh đi, để nó rơi số đỏ bất kỳ! Thích thì cho nó trượt xa hẳn!"
Một tên vệ sĩ đứng cạnh bàn roulette lén bấm thiết bị điều khiển.
Nhưng rồi...
Bịch!
Tên vệ sĩ đột ngột gục xuống, mắt trợn trắng, bọt mép trào ra. Hắn chết ngay tại chỗ.
Mọi người hoảng loạn hét lên.
Viên bi tiếp tục quay... rồi chậm dần... chậm dần... và rơi đúng vào ô số 25, màu đen.
Cả căn phòng lặng như tờ.
Không ai nhận ra - chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, khi nãy đã bắn ra một cây kim nhỏ trúng vào cổ tên vệ sĩ đó.
Và không ai nhận ra... cô ấy là ai.
Nhưng Lăng Diệu trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó đã ngửi được mùi hương quen thuộc từ tóc cô bay thoảng trong không khí...
Tiếng nổ lách tách của bánh xe roulette vừa dứt thì vị khách VIP vỗ tay nhịp nhàng, âm thanh vang lên như thể chính cô là đạo diễn của vở kịch chết chóc vừa rồi.
"Xuất sắc thật." Cô nói, nửa như khen bản thân, nửa như đùa giỡn với số phận: "Số 25, đen... may mắn đấy, cảnh sát đẹp trai."
Cô bước đến trước mặt Lăng Diệu, đôi giày cao gót vang lên những bước đi uy quyền trên sàn đá lạnh. Không nói thêm gì, cô cúi xuống, nhẹ nhàng đỡ anh dậy, bàn tay đeo găng lướt qua lớp máu khô và bụi bẩn dính trên người anh.
Lăng Diệu gầm lên: "Cởi trói cho tôi đi chứ! Cô định lôi tôi đi như cái bao cát đấy à?"
Nhưng cô gái chỉ bật cười khẽ, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch sau lớp mặt nạ: "Cứ như thế này cũng dễ điều khiển hơn đấy. Lỡ anh định trốn thì sao?"
Ngay lúc ấy - ông trùm lật mặt.
Gã đập mạnh ly rượu xuống bàn, đứng phắt dậy, mặt biến sắc vì chơi bẩn mà vẫn thua một vố ngoạn mục.
"BẮT CHÚNG NÓ LẠI! GIẾT CHO TAO!"
Cả đội vệ sĩ lập tức hành động.
Vị khách VIP thở dài, tay chạm nhẹ lên búi tóc phía sau đầu. Một tiếng "cạch" nhỏ vang lên khi chiếc kẹp tóc biến hình thành một quả lựu đạn nhỏ màu bạc. Cô nháy mắt với Lăng Diệu rồi ném mạnh quả lựu đạn về phía cánh cửa thép.
BÙM!
Một tiếng nổ chấn động xé toạc không gian. Khói bụi mù mịt. Cánh cửa bị phá tung, đám vệ sĩ văng ra ngã rạp như rơm rạ.
Cô kéo Lăng Diệu còn đang bị trói tay, cô phi như tên bắn giữa làn khói dày đặc.
Anh vừa chạy vừa giận dữ gào lên: "Tôi không phải cái bao đâu! Cởi trói đi, chết tiệt!"
Cô cười rộ lên như đang trong một trò chơi: "Im đi, nếu không tôi dán băng dính bịt miệng anh lại bây giờ!"
Tên vệ sĩ từ hành lang bên lao ra, giơ súng. Cô lao tới trước, chụp lấy cây gậy golf trang trí từ tủ trưng bày bên tường, vụt mạnh.
BỐP!
Tên vệ sĩ ngã xuống như cây chuối đổ. Còn Lăng Diệu? Dù bị trói, anh vẫn tung cú đá chính xác, đạp văng thêm một tên nữa qua lan can.
Cả hai trốn vào một góc hành lang hẹp, thở hổn hển.
Anh nhìn cô trừng trừng, mặt vẫn chưa hết phẫn nộ: "Cô có bị điên không?! Vừa rồi lẽ ra chúng ta chết banh xác dưới đó rồi! Lựu đạn? Lấy đâu ra thế?"
Cô tựa vào tường, chỉnh lại váy, mặt không hề tỏ ra hối lỗi: "Tôi luôn thủ sẵn một món đồ chơi nho nhỏ, đề phòng mấy kẻ 'chơi không đẹp' như hắn."
Rồi cô nghiêng đầu nhìn anh, vẻ như chợt nhớ điều gì đó: "Mà này, anh khá đấy. Tôi không ngờ anh đoán được đúng số 25."
Anh trợn mắt: "Tôi chọn đại thôi! Tại cô cứ nhìn tôi chằm chằm! Đầu óc tôi loạn như mớ bòng bong! Thật là xui xẻo!"
Cô cười khúc khích, giọng mềm mà sắc: "Lúc bài bạc thì may như thần. Nhưng hết trò thì xui tận mạng. Thật kỳ diệu."
Lăng Diệu mệt đến mức không còn sức để cáu: "Tôi không cần lời bình phẩm đâu... Tôi cần cái kéo, hay con dao. Đừng nói là cô không có gì để cắt dây trói nhé..."
Cô liếc nhìn anh, sau đó chậm rãi rút từ váy ra một lưỡi dao nhỏ dẹt giấu bên trong dây áo: "Tôi có... nhưng mà... anh định xin lịch sự một chút không?"
Lăng Diệu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt bất lực: "Làm ơn..."
Cô nở nụ cười đắc thắng, tiến lại gần, lưỡi dao lóe lên dưới ánh đèn mờ...
Từ đầu hành lang, tiếng bước chân nặng nề vang lên như trống trận. Ánh đèn báo động đỏ lòm nhấp nháy, soi rõ hình dáng đồ sộ của một tên vệ sĩ to như hộ pháp, cao gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn như vận động viên vật tay chuyên nghiệp. Hắn đứng sừng sững, cặp mắt như dã thú khóa chặt hai người.
Không nói không rằng, hắn siết nắm đấm rồi...
RẦM!
Một cú đấm duy nhất đập nát mảng tường gạch bên cạnh - gạch vỡ tung, bụi rơi ào ạt. Một màn thị uy thô bạo đến phát rợn.
"Chà... đúng kiểu con trâu đất." Lăng Diệu thì thào, nuốt khan.
Tên vệ sĩ liếc nhìn cô gái, giọng khàn như gỗ mục: "Cảnh sát tao bóp cổ chết cả đống rồi. Nhưng mày thì khác... Mày xinh đẹp. Nằm dưới thân tao, tao tha cho cả hai đứa."
Lăng Diệu há hốc mồm. Anh sửng sốt thật sự, không ngờ đến mức độ trơ tráo của gã này. Đồng thời, trực giác mách bảo - gã này không phải hạng dễ chơi.
"Cởi trói cho tôi đi." Anh quay sang cô, hạ giọng gấp gáp: "Tôi sẽ đấu tay đôi với hắn!"
Nhưng cô gái VIP chỉ khẽ cười, ánh mắt lấp lánh sau mặt nạ: "Yên nào. Để tôi xử lý."
Cô bước ra khỏi góc tối, từng bước chậm rãi mà vững chãi, như thể không đối diện một gã khổng lồ, mà chỉ là... một con chó đang sủa to.
Tên vệ sĩ nheo mắt, khoanh tay: "Cô em tính dùng chiêu gì? Ngực tấn công, mông phòng thủ à?"
Hắn vừa dứt lời...
BỐP!
Một cú đá móc hiểm nhất thế kỷ giáng thẳng vào vùng giữa hai chân hắn.
Âm thanh vang lên như gãy que củi, cùng lúc đó là tiếng hét đau đớn khủng khiếp. Tên vệ sĩ quằn quại, hai mắt trợn trừng như muốn bật khỏi hốc, mặt méo mó không còn hình người.
"AAAAAAA!"
Hắn gập người gục xuống đất, hai tay ôm lấy phần thân dưới, lăn lộn như bị trúng thiên lôi.
Lăng Diệu đứng ở xa, há hốc miệng, vừa thương hại, vừa kinh hãi, vừa... quá sức cạn lời.
"Tôi nghe... cái gì đó... vỡ mất rồi..." Anh lẩm bẩm, mặt tái mét.
Cô gái quay lại, phủi tay một cái như vừa xử lý xong chuyện cỏn con. Cú đá ấy... hoàn hảo đến từng góc độ: lực vừa đủ, tốc độ chuẩn xác, đúng điểm chí mạng.
Lăng Diệu thì... vẫn chưa tiêu hóa nổi cái cảnh vừa rồi: "Cô... thật sự là... quỷ đội lốt người."
"Tôi nghe thấy đấy." cô nói nhưng lại cười: "Khen à?"
ĐOÀNG!
Bỗng nhiên viên đạn xé gió bay sát mang tai, làm tung bụi vỡ trên tường phía sau. Cô gái lập tức kéo mạnh Lăng Diệu sang một bên, cả hai lăn nhào xuống sau một bức tường chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro