Chương 9
Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
06/04/2025
Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló rạng, ánh nắng vàng óng chiếu qua tán cây dừa đổ bóng xuống bờ cát trắng mịn. Tiếng sóng vỗ nhè nhẹ hoà cùng tiếng gió biển tạo nên một bản nhạc du dương chào buổi sáng.
Lăng Diệu thay bộ quần áo thể thao màu sáng rồi thong thả ra bãi biển. Ban đầu, anh chỉ định đi dạo một vòng cho tiêu hoá bữa sáng, nhưng rồi ánh mắt anh rơi vào dãy mô tô nước đang đậu lấp lánh dưới nắng. Một nụ cười hứng khởi hiện lên trên môi.
Không lâu sau, anh đã lao vun vút giữa mặt biển bao la, tay lái chắc chắn, tốc độ mạnh mẽ. Mỗi lần rẽ sóng, nước bắn tung trắng xoá, mái tóc anh ướt sũng, nhưng gương mặt lại bừng lên vẻ rạng rỡ hiếm thấy.
Chưa dừng lại ở đó, anh đăng ký một tour lặn biển khám phá san hô. Với kính lặn và bình dưỡng khí gọn nhẹ, anh lặn xuống làn nước trong veo. Những rặng san hô màu sắc sặc sỡ như khu vườn cổ tích trải dài dưới đáy biển. Tay anh thoắt cái đã tóm được một chú cá nhỏ đang tung tăng bơi lội. Anh bật cười dưới mặt nạ lặn.
Buổi chiều, anh thử sức với trò nhảy dù kéo bằng canô, cảm giác bay lượn giữa không trung khiến nhịp tim rộn ràng không khác gì lúc đang làm nhiệm vụ truy bắt tội phạm. Nhưng lần này, không có nguy hiểm, không có tiếng súng - chỉ có gió, nắng, và sự tự do.
Sau khi thỏa thích vui chơi xong, Lăng Diệu trở về resort thay áo sơ mi trắng thoải mái, quần linen và dép xỏ ngón rồi đến khu vực tổ chức tiệc buffet ngoài trời. Ánh đèn lồng treo trên cao, bàn tiệc dài được bày biện tinh tế với hải sản, thịt nướng, trái cây nhiệt đới và những ly cocktail đầy màu sắc.
Anh ngồi cùng vài vị khách khác, một cặp vợ chồng trẻ, một nhóm bạn nước ngoài đang cười đùa và vài vị khách lớn tuổi đang trò chuyện. Dưới ánh đèn vàng dịu, Lăng Diệu hòa mình vào tiếng cười, tiếng ly chạm nhau và âm nhạc du dương.
Ở tầng hai căn biệt thự chính của khu resort, Minh Châu khoanh tay đứng sau lan can. Cô khoác một chiếc váy lụa dài mềm mại, mái tóc xoã nhẹ theo gió biển. Từ khoảng cách ấy, cô nhìn thấy Lăng Diệu đang cùng mọi người nâng ly, ánh mắt anh sáng lên, nụ cười vô thức nơi khoé môi.
Một nụ cười mỏng manh hiện lên trên môi Minh Châu. Không phải nụ cười trêu chọc, không phải kiểu sắc sảo thường thấy... mà là một nụ cười ẩn ý, xen lẫn chút dịu dàng.
Cô khẽ lẩm bẩm, gần như chỉ nói cho gió nghe: "Cuối cùng cũng có lúc anh biết thế nào là tận hưởng..."
Rồi cô xoay người, bước vào căn phòng, để lại phía sau là tiếng sóng vỗ nhè nhẹ... và hình bóng một người con trai đang sống những ngày bình yên hiếm hoi giữa một cuộc đời vốn chưa bao giờ yên ổn.
...
Sau khi bữa tiệc buffet ngoài trời kết thúc, ánh nắng dịu cuối ngày phủ vàng trên mặt nước xanh mát của hồ bơi trung tâm khu resort. Lăng Diệu vẫn đang trò chuyện cùng vài vị khách thì có nhân viên đến nói có người tìm anh.
Anh vừa quay lại thì thấy Minh Châu mặc một chiếc váy choàng tắm lụa trắng mỏng manh bước ra từ khu spa, tay cầm ly cocktail trái cây, chân trần nhẹ nhàng đi qua. Cô dừng lại bên hồ bơi, xoay đầu nhìn anh, ánh mắt như thể vô tình mà lại như có ý.
"Anh cũng đến hồ bơi à? Đúng lúc ghê."
Rồi cô tháo dây váy, chiếc váy trượt khỏi vai, để lộ bộ đồ bơi màu đen tuyền ôm sát cơ thể mảnh mai.
Lăng Diệu suýt nghẹn trong cổ. Anh vội quay đi, giọng khàn khàn: "Tôi... tôi chỉ đi dạo thôi, không định xuống hồ."
Minh Châu phì cười, bước đến gần: "Dạo mà đi tới tận khu hồ bơi? Không xuống thì phí lắm."
Rồi bất ngờ, cô vẩy nước vào người anh, từng giọt nước mát lạnh bắn lên áo sơ mi trắng mỏng.
"Ồ... xin lỗi, tôi trượt tay."
Anh nhăn mặt, nhưng chưa kịp phản ứng thì cô bất ngờ kéo tay anh... và anh không phòng bị, rơi tõm xuống hồ!
Nước bắn tung tóe. Lăng Diệu ngoi lên mặt nước, tóc tai ướt sũng, trừng mắt nhìn cô: "Cô... cô điên à!"
Minh Châu ngồi bên mép hồ, chống cằm nhìn anh, mắt long lanh: "Anh ướt nhìn cũng đẹp đấy. Tôi nghĩ anh hợp với style hoang dại hơn là cảnh sát cứng nhắc."
"Cô rảnh quá thì đừng có lôi tôi vào."
"Điều kiện thứ nhất đấy." Cô cười nham hiểm: "Tôi muốn anh chơi đùa với tôi, không được cãi."
Anh rủa thầm nhưng không lên bờ. Cuối cùng, anh đưa tay hất nước ngược lại lên người cô khiến váy ngoài của cô cũng ướt sũng.
Minh Châu giật mình, rồi cả hai nhìn nhau, im lặng trong vài giây rồi cùng phá lên cười.
Một lát sau, Minh Châu cũng xuống hồ, làn nước trong vắt phản chiếu làn da mịn màng của cô dưới ánh hoàng hôn. Cô bước đi như một bóng ma giữa làn nước, thả những bước chân nhẹ nhàng, khuôn mặt đầy vẻ tinh nghịch. Lăng Diệu nhìn cô, đã phần nào cảm thấy quen thuộc với những trò nghịch ngợm cô bày ra.
Minh Châu hất cằm, nở nụ cười khêu gợi, rồi bất ngờ vẩy một vốc nước về phía Lăng Diệu, khiến anh bất ngờ ngẩng đầu lên. Nước lạnh văng vào mặt anh, anh vội giơ tay lên bảo vệ, nhưng không kịp tránh khỏi cú tạt nước. Nước lấm tấm trên áo anh, khiến anh có vẻ càng thêm lúng túng và khó chịu.
"Cô thật là..." Lăng Diệu đứng bần thần, rồi bất ngờ, anh quay lại hất một vốc nước lớn vào cô.
Minh Châu bị bất ngờ, không kịp phản ứng, cả người cô ngã nhào về phía trước. Nước văng ra tung tóe, rơi vào mắt cô khiến cô phải nhắm chặt mắt lại, nhưng lại bật cười. Thấy cô không kịp chống đỡ, Lăng Diệu khẽ cười, nhưng rồi anh lại nhận ra cô chưa bao giờ dễ dàng bị khuất phục như vậy.
"Anh giỏi lắm, cảnh sát! Được, tôi sẽ trả thù!" Cô hầm hừ nhưng lại cười khúc khích, rồi từ từ bước lại gần anh.
Minh Châu như một cơn gió, lao tới với một cú tạt nước không thể nào trượt. Lần này, anh đã chủ động né đi, rồi đột nhiên cúi xuống nước và dùng tay vẫy mạnh một lần nữa, cuốn theo một làn sóng lớn, khiến cô không kịp trở tay. Lúc nước văng ra, hai người đều đã ướt sũng từ đầu đến chân.
Cả hai đứng giữa hồ bơi, thở dốc vì tiếng cười, không ai nói gì.
Lăng Diệu thoáng nhìn Minh Châu, mái tóc ướt sũng bết lại sau gáy, gương mặt thanh thoát đầy sức sống. Cô ấy lại nhìn anh, ánh mắt như xuyên qua mọi rào cản, nhưng lại có chút gì đó khiến anh cảm thấy không dễ dàng đọc được. Một khoảnh khắc im lặng giữa họ, chỉ còn tiếng sóng vỗ nhẹ vào thành hồ.
Minh Châu đột nhiên ngồi xuống bờ hồ, thả hai chân vào nước, chân nhẹ vẫy những gợn sóng nhỏ. Cô nhìn lên bầu trời, sắc tối bắt đầu bao phủ và ánh trăng bạc sáng dần. Lăng Diệu đứng bên cạnh, ánh mắt như bị cuốn hút về phía cô, rồi cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh.
Không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng nước vỗ nhẹ và hơi gió từ biển đưa đến. Minh Châu quay sang nhìn anh, khẽ cười nhẹ.
"Chắc chắn anh không nghĩ mình sẽ kết thúc một ngày như thế này, đúng không?" Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng, như đang trêu đùa nhưng cũng có chút gì đó khác biệt.
Anh nhìn lên bầu trời, ánh trăng sáng phản chiếu trên mặt nước, một cảm giác lạ lùng bao trùm, khó tả.
"Không nghĩ là mình sẽ bị tạt nước và... ngồi bên cạnh một người như cô." Anh đáp, giọng có chút mỉa mai, nhưng không giấu nổi một chút thú vị trong đó.
Minh Châu nhướn mày, rồi lại cười, quay mắt về phía trăng: "Nhưng mà anh biết không? Mọi thứ từ khi gặp anh có vẻ như không bao giờ đơn giản. Cứ như thể chúng ta đều cố gắng trêu chọc nhau vậy."
Lăng Diệu cảm nhận được cái nhìn của cô, ánh mắt đó có gì đó khiến anh không thể không đối diện. Anh cười khẽ, nhưng không nói gì. Thực ra, trong lòng anh cũng có một sự thay đổi nhỏ, không thể diễn tả thành lời.
Cả hai im lặng ngồi đó, chỉ có tiếng gió lướt qua, và đôi khi là tiếng cười nhẹ của Minh Châu vang lên trong không gian tĩnh lặng. Những phút giây đó như vỡ ra một sự kết nối kỳ lạ giữa hai người. Một thứ gì đó không thể giải thích được, vừa gần gũi lại vừa xa cách.
Cuối cùng, Minh Châu quay sang nhìn anh lần nữa, miệng nhếch lên một chút: "Thật ra tôi đang nghĩ... nếu anh không phải cảnh sát, có lẽ tôi sẽ coi anh là một người bạn đáng tin cậy."
Lăng Diệu nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt anh lấp lánh ánh trăng, rồi nhẹ nhàng trả lời: "Vậy thì tôi hy vọng có cơ hội để chứng minh cho cô thấy tôi không chỉ là một cảnh sát."
Ánh trăng sáng chiếu lên gương mặt hai người, tạo nên một cảnh tượng vừa lãng mạn vừa đầy sự khúc mắc. Họ cứ ngồi đó, dưới bầu trời đêm, và trong khoảnh khắc ấy, dường như không có gì quan trọng ngoài sự hiện diện của nhau.
...
Chiều hôm sau, ánh nắng đỏ phủ lên mặt biển một lớp ánh sáng mờ ảo. Lăng Diệu thong thả bước dọc theo bờ cát, từng bước chân để lại dấu dài phía sau. Gió biển mặn mòi phả vào mặt, mang theo cảm giác tự do và yên bình mà đã lâu anh mới được chạm đến.
Anh không ngờ, giữa khung cảnh ấy, lại nghe thấy một giọng nữ quen thuộc: "Lăng Diệu?"
Anh quay lại. Cô gái đứng đó mặc chiếc váy trắng đơn giản, tóc dài buộc nhẹ sau gáy, ánh mắt lấp lánh sự ngạc nhiên. Anh mất một giây để nhận ra: "Lan Diệp?"
Là Trịnh Lan Diệp - đồng nghiệp cũ của anh ở Sở cảnh sát. Cô ta từng là một trong những trinh sát tài giỏi, nhưng sau một lần bị thương trong nhiệm vụ, cô xin nghỉ việc, bặt vô âm tín. Không ngờ gặp lại ở đây, vào đúng buổi chiều lãng đãng này.
"Tôi tưởng anh còn đang vùi đầu trong đống hồ sơ."
"Anh cũng bất ngờ đấy. Em đi du lịch sao?"
Cả hai cùng bước dọc theo bờ biển, vừa đi vừa trò chuyện. Câu chuyện đơn giản, chỉ là mấy mẩu kỷ niệm cũ, nhưng đủ khiến Lăng Diệu cười nhẹ, một kiểu thoải mái của người từng thân thiết.
Thế nhưng... từ xa, có một ánh mắt dõi theo.
Minh Châu mặc váy dài màu be, cầm chiếc mũ rộng vành trong tay bước tới. Ánh nắng phản chiếu lên mắt cô khiến đồng tử hơi hẹp lại, khó phân biệt là đang tò mò hay đề phòng.
"Trùng hợp thật." Cô lên tiếng, giọng nhẹ như gió biển: "Lăng Diệu, bạn cũ à?"
Lăng Diệu quay qua, có chút lúng túng: "À... Đây là Trịnh Lan Diệp. Đồng nghiệp cũ của tôi."
Minh Châu gật đầu, ánh mắt quét nhẹ qua khuôn mặt Lan Diệp. Cô khẽ nghiêng đầu: "Cô có vẻ quen mắt... Hình như tôi từng gặp ở đâu rồi."
Lan Diệp mỉm cười, thoáng có chút bối rối: "Chắc cô nhầm rồi. Tôi không nhớ đã gặp cô."
Lăng Diệu chợt nhớ ra, anh vội nói: "Tôi đi mua nước cho hai người nhé. Đợi chút."
Anh rảo bước về phía quầy bán hàng gần đó, để lại hai cô gái đứng giữa biển và gió nhưng bầu không khí phút chốc như bị bóp nghẹt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro