CHƯƠNG 1: BÓNG TỐI TRONG TIM NGƯỜI SỐNG.

Mùa đông năm ấy lạnh lẽo một cách bất thường, dù lịch chỉ mới sang tháng mười một. Những cơn gió lùa qua khu trọ xập xệ nơi cuối con hẻm, kéo theo hơi ẩm và mùi ẩm mốc lặng câm bám lên từng mảng tường bong tróc.

Phòng 2B – căn phòng nhỏ nhất trong dãy trọ – không có tiếng nói cười, không có tiếng nhạc, cũng không có ánh sáng. Chỉ có một bóng người gầy guộc ngồi co ro bên cạnh chiếc bàn gỗ đã mục, tay run rẩy cầm cốc mì gói nguội lạnh. Đó là Thẩm Mặc – mười chín tuổi, không người thân bên cạnh, không ai chờ về, không cả một ngày mai rõ ràng.

Cậu sống như thế suốt ba năm.

Sau cái ngày cha cậu ôm nợ bỏ trốn khỏi làng, mẹ suy sụp, bệnh tim phát nặng và không thể đi làm. Cậu, khi ấy mới chỉ là một học sinh cấp ba gầy gò, đã phải rời ghế nhà trường. Gác lại ước mơ thi vào khoa Sư phạm, cậu lao vào các công việc nặng nhọc để nuôi mẹ và gánh món nợ mà người cha vô trách nhiệm để lại.

Nhưng xã hội không tha cho kẻ yếu.

Bọn đòi nợ không cần biết đến hoàn cảnh. Chúng đập cửa mỗi tuần, đe dọa, khạc nhổ, chửi rủa bằng thứ ngôn ngữ thối rữa. Có lần, một tên còn giơ bàn tay lông lá về phía Thẩm Mặc, bóp cằm cậu, cười khẩy:
– Thằng này mà bán đi chắc được giá đấy. Gương mặt thế kia cơ mà.

Thẩm Mặc nhớ rất rõ cái cảm giác nhục nhã khi ấy. Như thể mọi tế bào trong người cậu đều gào thét, nhưng không ai nghe thấy. Không một ai.

Đêm nay cũng vậy.
Mẹ cậu lại ho dữ dội trong căn phòng phía trong. Những cơn ho khan kéo dài như muốn xé toạc lồng ngực, nhưng người phụ nữ ấy vẫn chỉ cắn răng chịu đựng. Bà đã quá quen với việc không có thuốc, không có bác sĩ, không có tiền.

Thẩm Mặc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Thông báo từ ứng dụng vay tiền hiện lên:
“Khoản vay của bạn đã quá hạn 10 ngày. Lãi phạt: 215.000 VNĐ/ngày.”
Tổng nợ: 7 triệu.
Cộng với số nợ cũ: 45 triệu.
Cộng với viện phí cho mẹ: chưa biết.

Đôi mắt Thẩm Mặc khô khốc. Cậu đã không còn nước mắt để khóc. Thậm chí cảm xúc cũng cạn kiệt. Trầm cảm không phải là nỗi buồn – nó là một hố sâu không đáy. Không có gì cả. Không một tia sáng. Không một âm thanh. Không có cả chính mình.

Cậu từng nghĩ đến việc kết thúc.
Không phải một lần.
Mỗi khi đi ngang cầu Đoàn Viên , ánh nước sông dưới ánh đèn vàng cứ khiến cậu muốn gieo mình xuống – không vì muốn chết, mà vì không còn lý do để sống.
Nhưng rồi… cậu lại quay về. Vì mẹ.Thẩm  Mặc  luôn nghĩ: “Nếu mình biến mất, bà sẽ sống thế nào?”

Cậu nghĩ vậy… rồi lại tự trách mình , trách bản thân , trách cuộc đời sao lại bất công và tàn nhẫn với cậu đến vậy.

Ngày hôm đó trời mưa. Mưa dầm dề suốt từ sáng đến tối như thể bầu trời đang để tang ai đó mà quên mất thời gian.

Thẩm Mặc bước đi dưới mưa mà không mang dù. Cậu vừa từ bệnh viện về – bác sĩ nói mẹ cậu cần nhập viện gấp vì tình trạng tim đã đến mức nguy hiểm. Nếu không thay van tim trong vòng hai tuần, sẽ rất khó qua khỏi.Chi phí ước tính: 120 triệu.Một con số như một bản án tử hình.

Cậu không còn khóc được nữa. Chỉ đi, để tránh cảm giác mình đang chết dần. Mưa táp vào mặt, lạnh buốt. Đôi giày vải rách nát sũng nước, mỗi bước chân là một tiếng "bọp" ướt át, ê chề. Mỗi lần xe chạy ngang qua, nước bắn tung tóe vào người cậu, nhưng cậu chẳng tránh. Chẳng còn gì phải giữ gìn.

Ở một ngã tư, cậu dừng lại khi đèn đỏ, ánh đèn xe phản chiếu bóng dáng cậu trên vũng nước đầy dầu nhớt. Trông cậu giống một bóng ma hơn là người sống.

Rồi… cậu ngã khụy xuống mặt đất , đầu óc quay cuồng rồi dần dần mất ý thức.

Lúc mở mắt, cậu thấy trần nhà trắng toát, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Cơ thể cậu đau nhức như bị xe cán qua. Kim truyền trên tay nhói lên. Đầu cậu nặng trịch.

“Cậu tỉnh rồi à?”

Một giọng nói trầm, ấm nhưng đầy uy lực vang lên.

Thẩm Mặc quay đầu lại. Trước mắt cậu là một người đàn ông trong bộ vest tối màu, dáng cao, tóc vuốt gọn, gương mặt lạnh lùng với ánh mắt khó đoán. Nhưng điều khiến cậu ngỡ ngàng không phải là vẻ ngoài… mà là cảm giác – lần đầu tiên trong đời, ánh mắt ai đó nhìn cậu không phải với thương hại hay khinh miệt, mà là sự quan tâm.

“Anh…anh... là ai?”

Người đàn ông không trả lời ngay. Anh rút trong túi áo ra một chiếc danh thiếp, đặt lên bàn:
Trần Lâm – Tổng giám đốc Tập đoàn Vạn Thịnh.

“Tôi đi ngang qua, thấy cậu ngã giữa đường. Đưa cậu vào viện vì mạch yếu gần như không bắt được.”

Thẩm Mặc im lặng. Môi cậu run lên. Cảm xúc bị kìm nén quá lâu khiến cổ họng cậu nghẹn lại. Cậu không biết mình nên cảm ơn… hay tiếp tục giữ khoảng cách.

“Anh không cần phải giúp. Tôi không sao cả.”Giọng Thẩm Mặc khàn, lạnh lùng.

Trần Lâm nhìn cậu hồi lâu. Một lúc sau, anh nói chậm rãi:
“Cậu bao nhiêu tuổi?”

“Mười chín.”

“Có nơi để về không?”

Thẩm Mặc cười khẽ, khô khốc.
“Không còn ai. Không còn nơi nào.”

Trần Lâm không nói gì thêm. Anh đứng dậy, rút ra một chiếc phong bì dày, đặt lên bàn.

“Trong này là số tiền đủ để mẹ cậu nhập viện. Còn có một số liên lạc. Nếu cậu muốn có một cơ hội để làm lại – hãy gọi cho tôi.”

Thẩm Mặc sững sờ. Tay cậu chạm vào phong bì mà như chạm vào một thứ không thật.
“Vì sao… lại giúp tôi?”

Trần Lâm quay lưng, nhưng trước khi bước khỏi phòng, anh dừng lại.

“Vì tôi đã từng là một người như em.”

Căn phòng bệnh viện trống trải, trắng toát đến lạnh lẽo. Cơn mưa ngoài khung cửa vẫn chưa dứt, như thể ông trời cũng đang khóc thay cho những linh hồn bé nhỏ mà thế giới này đã lãng quên.

Thẩm Mặc ngồi bất động hồi lâu, bàn tay gầy gò vẫn cầm phong bì Trần Lâm để lại. Bên trong là xấp tiền được xếp ngay ngắn, không quá dày, nhưng cũng đủ để làm thay đổi một số phận.

Cậu nhìn nó như nhìn một con dao – sắc bén, lạnh lẽo và đầy nguy hiểm.

Có thể cứu mẹ. Có thể tránh được những đêm nơm nớp lo sợ tiếng gõ cửa. Có thể… sống sót.

Nhưng phải đổi bằng điều gì?

Cậu không biết người đàn ông tên Trần Lâm kia là ai. Cũng chẳng tin trên đời lại có người tốt đến mức giúp một kẻ xa lạ mà không cần lý do. Thẩm Mặc đã nhìn thấy quá nhiều sự giả dối, đổ vỡ, lợi dụng – đến mức bất kỳ cử chỉ tử tế nào cũng khiến cậu hoài nghi.

Liệu có cái giá nào đang chờ mình sau những đồng tiền này?

Thẩm Mặc siết chặt phong bì. Trong lòng ngổn ngang.

Nhưng rồi tiếng ho dữ dội từ phòng bệnh bên cạnh vang lên – tiếng ho quen thuộc của mẹ cậu. Mỗi nhịp ho như đâm vào tim, khiến đầu óc Thẩm Mặc như nổ tung. Cậu đứng bật dậy, lảo đảo lao ra khỏi phòng bệnh, chạy xuyên hành lang bệnh viện đang tĩnh lặng trong đêm, tới nơi mẹ đang nằm.

Bà nằm đó, hốc hác, gầy rộc, làn da xanh xao đến trong suốt. Bác sĩ đang tiêm thuốc cầm cự, ánh mắt lo lắng. Thẩm Mặc nắm lấy tay mẹ, tay bà lạnh như băng.

“Mẹ ơi... Mẹ đừng bỏ con... Mẹ ơi...”

Lần đầu tiên sau rất lâu, Thẩm Mặc bật khóc. Không phải vì đau – mà vì sợ. Cậu sợ mất đi thứ duy nhất còn lại của cuộc đời mình.

Đêm đó, trong góc hành lang bệnh viện, cậu lấy điện thoại, tay run lẩy bẩy, mở tờ danh thiếp nhàu nát.

Số điện thoại chỉ vỏn vẹn 10 chữ số. Không tên. Không chức danh. Không lời hứa hẹn.

Nhưng với Thẩm Mặc, đó là sợi dây cuối cùng giữ cậu lại với thế giới này.

Cậu bấm từng số. Tim đập dồn dập. Họng nghẹn đắng. Cuối cùng... điện thoại kết nối.

“Alô?”
Giọng trầm ấm quen thuộc vang lên qua loa máy.

“… Là tôi. Người mà anh… đã cứu.”

Một khoảng lặng.

Trần Lâm đáp: “Tôi biết. Cậu quyết định rồi sao?”

Duy cắn môi, máu rỉ ra nơi kẽ miệng.

“Phải. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Miễn là mẹ tôi… được sống.”

Trần Lâm không nói gì thêm. Nhưng giọng anh khi cất lên mang một thứ gì đó trầm sâu như sương đêm:

“Ngày mai, tám giờ sáng, có người tới đón. Cậu chỉ cần đi theo họ.”

Tút. Cuộc gọi kết thúc.

Và cũng từ giây phút đó… cuộc đời Thẩm Mặc bắt đầu rẽ sang một hướng khác. Một con đường không lối về.

Sáng hôm sau, đúng tám giờ, một chiếc xe màu đen trầm lặng đỗ trước cổng bệnh viện. Người tài xế mặc vest đen, đeo kính râm, nói rất ít. Anh ta chỉ hỏi duy nhất một câu:

“Cậu là Thẩm Mặc?”

Cậu gật đầu.

“Lên xe.”

Thẩm Mặc liếc nhìn bệnh viện lần cuối. Mẹ vẫn nằm trong phòng ICU, được chăm sóc tạm thời bằng khoản viện phí tạm ứng mà cậu nộp chiều qua – số tiền Trần Lâm để lại. Cậu không nói gì với bà, cũng không để lại lời nhắn. Vì cậu biết... nếu nói, chắc chắn mình sẽ không đủ can đảm để rời đi.

Xe đưa cậu đến một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố – nơi đặt trụ sở chính của Tập đoàn Vạn Thịnh. Thẩm Mặc từng nghe qua cái tên này trong những tin tức tài chính mà cậu thường vô thức lướt qua. Một tập đoàn đa ngành, nổi tiếng với lĩnh vực xây dựng và đầu tư, và người đứng đầu là một trong những doanh nhân trẻ tuổi thành công nhất thành phố: Trần Lâm.

Lúc gặp lại anh, Thẩm Mặc cảm thấy tim mình chùng xuống.

Trần Lâm vẫn lạnh lùng như lần đầu gặp – dáng cao, ánh mắt sâu, đôi môi mím chặt, toát lên khí chất khiến người khác tự động thu mình lại. Nhưng có điều gì đó trong anh khiến Thẩm Mặc không thể rời mắt. Không phải vẻ ngoài. Mà là sự cô độc.

“Hợp đồng đã chuẩn bị.Cậu có thể đọc kỹ rồi ký.”

Thẩm Mặc liếc nhìn tập tài liệu dày cộp được đặt lên bàn kính. Cậu không hiểu hết các điều khoản – chỉ biết đại khái rằng mình sẽ làm “trợ lý đặc biệt” cho Trần Lâm trong vòng một năm. Không thời gian cố định. Không quyền từ chối công việc. Và không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào ra bên ngoài.

“Và nếu tôi không ký?”

“Cậu vẫn có thể rời khỏi đây, giữ lại số tiền đó. Nhưng sau một tuần, viện sẽ ngừng điều trị cho mẹ cậu.”

Thẩm Mặc nín lặng. Giọng Trần Lâm không mang vẻ đe dọa, chỉ là một lời tuyên bố – lạnh, thật, không cảm xúc. Nhưng chính điều đó mới khiến cậu hiểu: người đàn ông này không phải người có thể mặc cả với số phận.

Cậu cầm bút, ký.

Trần Lâm nhìn cậu rất lâu sau đó, như đang đọc những vết nứt dưới lớp vỏ bọc mỏng manh. Rồi anh nói:

“Cậu sẽ được đưa tới một nơi khác để ở. Mọi chi phí sinh hoạt, thuốc men cho mẹ cậu – tôi lo. Còn lại… tùy vào bản thân cậu.”

Thẩm Mặc khẽ gật đầu.

Anh nói tiếp, vẫn bình thản như nói chuyện công việc:

“Và từ hôm nay, cậu thuộc về tôi.”

Tối đó, Thẩm Mặc được đưa đến một căn hộ cao cấp nằm trên tầng 25 của một tòa chung cư sang trọng. Căn phòng sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi, rộng gấp mười lần căn trọ cũ, nhưng Thẩm Mặc lại không thể ngủ.

Cậu ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố rực sáng bên dưới, lòng trống rỗng.

Ánh đèn vàng chớp tắt trên các tòa nhà cao tầng khiến cậu nhớ về căn nhà lụp xụp, nơi có tiếng ho của mẹ, có vách tường mốc meo, có cả nỗi cô đơn và sự tuyệt vọng kéo dài dai dẳng. Cậu nhớ từng âm thanh, từng mùi vị, từng giọt mưa thấm vào mái tôn.

Cậu đã rời khỏi đó.Nhưng liệu có thật là cậu đã thoát ra?Hay chỉ vừa bước vào một chiếc lồng mới – rộng hơn, sạch hơn, nhưng cũng lạnh lẽo và xa lạ hơn?

Thẩm Mặc khẽ chạm tay lên ngực. Tim vẫn đập. Nhưng cảm giác như không thuộc về cơ thể này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro