nanago | bên kia cửa sổ
23.12.2023. Mừng Giáng Sinh nhé mọi người.
.
.
.
Một buổi sáng đầu đông, nắng đã lên mà trời vẫn lạnh đến hanh hao lòng. Khi Nanami tỉnh dậy, đã thấy một bóng lưng co ro nằm cạnh, chiếc chăn bông đêm qua anh cẩn thận đắp lên cho người ấy đã tuột xuống tận chân giường. Dường như cơn lạnh tháng mười một chẳng thắng nổi sự rã rời sau chuỗi ngày lênh đênh ở đầu kia địa cầu diệt trừ chú linh – với lịch trình dày đặc đến mức chẳng cho người ta một phút ngơi nghỉ. Có lẽ vì vậy nên người kia vẫn ngủ thật sâu, hai tay tự ôm lấy mình khiến đường cong từ gáy đến lưng hiện ra thật rõ dưới lớp áo lụa trắng mỏng. Người kia hướng mặt về cửa sổ. Dưới nắng trời Tokyo buổi sáng trong veo tựa từng giọt thủy tinh lọt qua mành rèm, mái tóc màu bạch kim như tỏa ra một vầng sáng nhè nhẹ trước mắt Nanami. Anh đưa tay ôm người kia vào lòng, kéo tấm chăn dày đắp lên cả hai. Cơ thể trong tay xoay người lại trong vô thức, rồi chậm chậm rúc vào vòng ôm của anh thêm một chút, như con mèo nhỏ tham lam nguồn nhiệt đột ngột đến lúc trở trời.
Nanami khẽ cựa mình, dịu dàng chỉnh lại phần tóc mái lòa xòa trên gương mặt người. Anh từng đọc ở đâu đó rằng, vẻ mặt khi say ngủ chính là vẻ mặt thật thà nhất của một người. Lột đi tấm mặt nạ tự bản thân mình tô vẽ khi tỉnh táo, phải đến khi chìm vào cơn ngủ say, chỉ còn nỗi niềm thật ở lại. Mà nếu đúng như lời ấy, thì người kia dường như buồn lắm. Khóe môi ban ngày luôn thường trực một nụ cười ngạo nghễ, đến lúc này đây lại kéo trễ xuống khiến khuôn mặt u ám đến kì lạ. Nanami đưa tay di di lên đoạn giữa hai đầu mày đang nhíu lại, thấy đôi đồng tử người kia khẽ chuyển động dưới lớp mi mắt. Dường như trong cơn mơ của người cũng chỉ là mỏi mệt. Dường như đã từ rất lâu rồi người đó chưa thể có một giấc bình yên.
"Đã từ rất lâu" – Nanami chẳng biết được là bao lâu.
Là từ mùa đông năm đó, khi chú thuật sư đặc cấp thiếu niên kia từ bỏ ánh sáng, tự tay dùng máu song thân để tế cho con đường lí tưởng của chính mình, cũng từ bỏ lí tưởng chung từng được thề hứa giữa hai kẻ "mạnh nhất"; hay là ngay từ khi bắt đầu, giữa gánh nặng truyền thừa và quyền mưu thực ảo đa đoan của Ngự Tam Gia khắc nghiệt, người nọ đã chẳng thể ngủ ngon, anh cũng không biết rõ.
Người nọ dễ trao nụ cười cho thế nhân, nhưng thực tâm đau lòng cùng bận tâm lại chẳng bao giờ chia sẻ với ai. Lâu dần, cũng chẳng còn bao người nhớ đến chuyện hỏi người có ổn không nữa, biết chắc rằng câu trả lời hẵng sẽ lại là một câu tự tin vô nghĩa cùng nụ cười cong cong vành mắt. Nanami mà thấy thì chỉ muốn phủi nụ cười ấy ra khỏi mặt anh ta. Phải vui thì mới nên cười chứ, anh cứ như vậy, sẽ chẳng ai quan tâm anh đang buồn nữa. Anh nhớ mình đã từng gào lên với người kia như vậy vào một đêm mưa gió bão bùng, người nặng nề lê bước trở về sau một nhiệm vụ đặc cấp. Một trận chiến căng thẳng, Nanami nhận ra từ vệt máu còn vương lại trên gò má trắng nõn, như màu sắc duy nhất còn sót lại của một khung tranh đen trắng cũ kĩ xa xôi – vệt đỏ chói mắt như đập vào thị giác Nanami đau nhói. Chắc hẳn người ấy cũng đau, anh đã nghĩ. Nhưng mà nụ cười trên môi người vẫn chẳng ngưng, rồi người nói thật nhẹ. Tôi ổn mà, Nanami. Tôi ổn. Giọng nói dịu dàng như thể chính Nanami mới là người cần được quan tâm. Nanami giận, nhưng rồi vẫn để mình sa vào dịu dàng đó. Dịu dàng của Satoru, có lẽ là thứ điểm yếu Nanami tình nguyện nhận lấy cả đời.
Nanami buông ra một tiếng thở dài. Nhìn mặt trời chẳng thể nổi chói chang bên kia cửa cổ mà nhận ra tuyết đầu mùa đã sắp sang rồi. Anh nhớ một ngày xa xôi về trước, nhìn tuyết đầu mùa rơi trên tán cây rộng ở chú thuật cao chuyên, Satoru đã lầm bầm, mùa đông lạnh quá.
Khi Satoru dùng từ lạnh, Nanami biết người nọ đang buồn, chỉ là cố gắng giấu nỗi buồn ấy đi. Anh biết vì sao mùa đông với Satoru lại buồn đến vậy. Thử nghĩ, khi dịu dàng tất thảy được gói ghém sang đông để giành tặng một người, nhưng rồi người ấy quay lưng trả lại ngàn cơn gió rét căm, làm sao có thể tránh được nỗi buồn. Mối tình đầu của Satoru vươn ra hạt mầm đầu tiên giữa mùa đông rét mướt, những tưởng anh có thể dùng ấm áp của mình nuôi dưỡng nó đi qua những ngày rét căm, đợi xuân về tắm mình trong cơn mưa xuân bảng lảng. Người Satoru yêu sinh ra trong ngày hạ, nhưng giữa lồng ngực lại lạnh buốt trái tim của mùa đông. Tình cảm đã định trước sẽ chẳng vượt qua được tuyết giá, chỉ có người cố chấp ôm lấy tuyết là nhận lấy từng cơn lạnh buốt. Satoru cố ôm lấy tuyết để rồi hai bàn tay lạnh cóng và tổn thương.
Nanami nhớ ngày hôm đó sau nhiệm vụ diệt chú linh, anh trở về kí túc xá chú thuật cao chuyên với một Satoru thẫn thờ ngồi bên cửa sổ. Giai đoạn đó Satoru rất gầy, vóc dáng cao lêu khêu nhưng cân nặng lại chẳng hơn đàn chị Shoko là mấy, bả vai nhô ra dưới lớp áo xô mỏng khiến Nanami có cảm giác anh ta sắp tan vào gió đông. Satoru quay lại nhìn Nanami mà đôi mắt như tìm kiếm một thứ gì thật xa, rồi anh ta nói, Nanami à, tôi không ổn. Giọng Satoru như vỡ ra mà khóe mắt lại khô khốc ráo hoảnh. Nanami chỉ biết chạy đến kéo anh vào lòng, im lặng nghe mái đầu trắng trên vai buông ra những tiếng nấc ngắt quãng mà trong lòng mình như bị cào xé tâm can. Đợi đến khi tiếng nấc dịu lại, Nanami lại xiết chặt tay kéo anh thật sâu vào trong vòng tay mình.
Rồi Nanami thầm thì thật khẽ. Nếu không thể giữ được một mùa hạ lạnh giá như đông, hãy chữa lành cho mình ở một vùng biển ấm. Nếu người kia đã quay đi bỏ anh lại một mình giữa cơn mưa rào mùa xuân đó, hãy thử quay lại nhìn xem có ai đã luôn muốn đi sau anh ngay từ tận khởi đầu. Được không, Satoru? Thủ thỉ với người ta hay thủ thỉ với chính mình, chính anh cũng không rõ. Nanami chỉ biết, dù tất thảy dịu dàng của Satoru có thuộc về một bóng hình xa xôi, thì khi Satoru quay đầu, vẫn sẽ luôn có Nanami ở đó.
Từ ấy đến nay, tháng đến ngày đi thấm thoát đã qua bao nhiêu vòng tuần hoàn từ hạ sang đông. Satoru sau ngày hôm đó thì chuyển sang phòng Nanami ở đầu kia kí túc xá. Căn phòng đôi vốn chứa đựng một mảnh kí ức mùa xưa được người khóa lại, vùi chìa khóa vào tay Nanami. Anh không nhận chìa khóa, chỉ nhẹ nhàng đẩy nó về tay Satoru, như một vùng vịnh ấm luôn chừa đường lui cho đoàn thủy thủ lưu lạc giữa cơn bão biển nặng nề, rằng tôi luôn chào đón người ở đây, nhưng sẽ không bao giờ trói buộc người lại với bờ cát, vì biết rằng trái tim người chẳng dành cho biển cả. Biết người chẳng thuộc về tôi, nên chỉ có thể trân quý chút dịu dàng nhỏ nhoi người dành cho, gói ghém lại, đặt thật sâu vào lòng. Vừa là tận hưởng hạnh phúc ngắn ngủi, vừa là nhắc nhở chính mừng đừng lún quá sâu, để cơn đau khi thuyền nhổ bến về cố hương sẽ bớt bận lòng.
Ấy vậy mà chẳng thể ngăn mình hạnh phúc vì những điều tưởng chừng tầm thường nhất. Như là một tách cà phê được người lặn lội qua nửa vòng Tokyo mua về, đúng ở cửa hàng anh thích nhất, đúng lúc anh cần nhất là sau hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt chú linh trở về. Satoru ngồi bên cạnh nhìn anh uống cà phê chăm chú, mắt tròn như chú mèo nhỏ chờ được khen, khiến anh không nhịn được mà vò rối mái đầu bạc, đổi lại tiếng càu nhàu từ mèo rằng cậu làm rối tóc tôi rồi đấy.
Như là khi họ ở cùng nhau đã được vài năm, mỗi sáng khi anh rời khỏi nhà để đến chỗ làm, Satoru ngồi trên ghế khẽ rướn người lên chỉnh chiếc cà vạt vàng trên cổ áo sơ mi cho anh, động tác giản đơn nhưng lại làm Nanami cảm nhận được những ngọt ngào chân thật.
Hay như suốt một mùa đông đầu tiên, Satoru thi thoảng sẽ vùi đầu lên vai anh mà ngủ trôi những ngày mệt nhọc. Nanami hay nằng nặc để hai người đắp chung một tấm chăn, phòng tay chân Satoru bị lạnh khi chuyển mùa. Người để anh ôm lấy mình, để anh vùi mặt vào mái tóc bạch kim hít hà mùi Jo Malone Aqua Lemon - hương cam xen giữa cơn gió biển mát mẻ của mùa thu, cũng để anh thầm thì tai những lời hát thật nhẹ.
Thỉnh thoảng trong cơn mơ, người ấy sẽ ôm lấy Nanami, khiến con tim anh đập thật rộn ràng bên lồng ngực trái. Nanami biết cái ôm đó chẳng phải dành cho mình, dịu dàng đó cũng chẳng phải đến từ tình yêu, mà nhiều hơn là sự cảm kích thân thuộc. Nhưng biết làm sao, cũng đã yêu người ấy đến mức chẳng thể quay đầu. Yêu đến mức tình nguyện đi sau người ấy suốt mấy năm thanh xuân, nhìn người đi qua tình yêu đầu đau đớn. Yên đến mức sẵn sàng làm kẻ bên lề, thay thế một bóng hình khác sưởi ấm hai bàn tay bị mùa đông thổi lạnh. Nanami thở dài, tự cười bản thân mình tham luyến chút dịu dàng ít ỏi, nhưng biết làm sao, biết làm sao. Lại một tiếng thở dài, rồi Nanami ôm người trong lòng chặt một chút. Hôm nay không có công việc, hay là cùng nhau ngủ thêm một chút cho qua sáng mùa đông.
Đến khi hơi thở của Nanami đã êm, mái tóc bạc mềm mãi khẽ cựa. Satoru vốn đã tỉnh từ lúc Nanami buông ra tiếng thở dài đầu tiên. Chăm chú nhìn cậu trai nhỏ hơn một tuổi mà luôn làm ra vẻ già đời trước mặt, Satoru nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khóe mắt Nanami, nhìn gương mặt anh giãn ra qua từng cái chạm thật nhẹ của mình. Satoru kéo chăn lên cao thêm một chút cho cả hai, thấy trời chuyển sang đông bên kia cửa sổ mà lòng yên ả lạ thường. Tóc bạc rúc lên vai Nanami, quay lại với giấc ngủ như chú mèo lười biếng. Cơn mơ đã từ lâu chẳng còn bờ vai bỏ mặt mình lại giữa trời đông, mà chỉ còn một bàn tay vững chãi nắm lấy tay mình lạnh buốt, cùng nhau hướng về những ngày xuân ấm áp.
Bên kia cửa sổ, nắng đã lên ngập tràn.
.
.
.
End.
.
.
.
Gojo Satoru, tôi thành tâm chúc em hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro