Chương 10. Ngày 7 tháng 12 (2)

Gia đình, à không, gọi là gia tộc mới phải.

Gia tộc của Gojo Satoru là một gia tộc Chú thuật sư vô cùng phức tạp với bề dày lịch sử lâu đời đi kèm hàng tá những quy luật cần phải tuân theo.

Từ nhỏ cậu đã được hưởng những đãi ngộ theo cách thức vô cùng đặc biệt.

Bởi vì sở hữu Lục nhãn ngàn năm có một nên trưởng tộc đã buộc Gojo sống tách biệt với cha mẹ ruột của mình và phải chấp nhận sự giám sát từ gia tộc.

Kìm hãm, trấn áp, bảo thủ,...Có rất nhiều lí do khiến Gojo Satoru căm ghét chính gia tộc của mình nói riêng và toàn bộ những kẻ cầm quyền ở giới Chú thuật nói chung.

Cậu muốn thay đổi, muốn phá vỡ xiền xích và tạo dựng lại mọi thứ.

Nhưng trước khi làm được những điều cao cả, lớn lao, Gojo phải bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt nhất.

Gojo sẽ mau chóng thoát li khỏi gia tộc, không gì có thể ngăn cản được cậu!

[...]

Vì được rèn luyện từ nhỏ nên Gojo đã quá quen thuộc với công việc của một Chú thuật sư.

So với những Chú thuật sư khác, khối lượng công việc mà một thiếu niên mười lăm tuổi nhận được còn cao hơn gấp bốn, gấp năm lần.

Điều đáng sợ không chỉ nằm ở việc Gojo sở hữu Lục nhãn mà nó còn xuất phát từ bộ óc thiên tài luôn không ngừng học hỏi và phát triển.

Gojo Satoru quá tài giỏi, quá xuất chúng!

Và hôm nay chính là sinh nhật của cậu thiếu niên hoàn hảo ấy, một ngày sinh nhật hoàn toàn bận rộn.

Có nguồn tin cho rằng có một giáo phái đang tập hợp những Chú thuật sư lại nhằm thực hiện một mưu đồ xấu xa nào đó. 

Chỉ với ngần ấy thông tin ít ỏi, Gojo phải bay đến tận bốn tỉnh để điều tra.

Xuất phát từ Tokyo đến Kyoto để tham gia vào cuộc họp của các trưởng lão trong gia tộc. Từ Kyoto bay đến Fukushima để tiêu diệt một nguyền hồn Đặc cấp, sau đó đến Miyagi gặp trực tiếp người cung cấp thông tin.

Và hiện tại, Gojo đang có mặt ở Kagoshima.

Bầu trời âm u, cành lá trơ trọi, mặt đất nức nẻ, khung cảnh trước con ngươi xanh thẳm thật quá đỗi hoang tàn.

Trời sập tối, mặt trời nhường chỗ cho những vì sao và ánh trăng tờ mờ.

Mái tóc trắng phấp phới chuyển động theo làn gió đêm, Gojo rụt cổ thu mình vào chiếc áo phao, hai tay đút vào túi áo để giữ ấm.

Mùa đông thật đáng ghét! Nó lạnh và khô, Gojo ghét cảm giác lạnh và khô!

Khi nào trở về, cậu nhất định sẽ vòi vĩnh Kazu làm món bánh nướng nóng hổi cho mình ăn. Chắc là cô sẽ đồng ý thôi, nhỉ? Bởi vì...

"Vì nó bảo nhớ mình mà!" Đôi môi Gojo khẽ cong lên một nụ cười ấm áp.

Cậu chậm rãi bước đến vách đá gần đó, Lục nhãn phóng tầm nhìn xuống nơi đáy vực sâu thăm thẳm.

"Từng ở đó sao?"

Cậu đột nhiên nói một câu không rõ đầu đuôi rồi cứ thế mà nhảy xuống vách đá.

Vực sâu đen kịt một màu, nhưng với Lục nhãn, Gojo vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được mọi thứ.

Không có dấu vết của Chú linh hay Chú thuật sư, tàn uế từ việc sử dụng chú lực cũng đều đã được xóa bỏ rất sạch sẽ.

Chỉ có một vật còn sót lại, Gojo cúi xuống nhặt lên.

Là một chiếc nhẫn, trông nó giống như kiểu nhẫn đính hôn được sử dụng khá phổ biến ở Nhật.

Việc điều tra món đồ này sẽ mất khá nhiều thời gian. Nhưng thật may mắn, đó không phải là nhiệm vụ của cậu.

[...]

Kazu đã chuyển từ việc ngồi lì ở phòng khách sang ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ phòng ngủ.

Cả ngày hôm nay Kazu chán đến mức bắt đầu lôi cả bài tập của kì nghỉ đông ra để làm, nhưng ngặt nỗi ngay từ câu đầu tiên, cô đã bỏ cuộc vì chẳng hiểu gì hết. Đối với Kazu, toán, lý, hóa chính là địa ngục!

Gojo thì trái ngược hoàn toàn với cô, cậu giỏi toán, lý, hóa lắm. Ghen tị thật đấy!

Khi nào Gojo về, cô sẽ giả vờ rủ cậu đi làm bài tập và rồi sau đó copy bài làm của cậu.

"A!"

Kazu đứng phắt dậy, hai mắt mở to, thích thú thốt lên.

Một điều tuyệt vời vừa mới xuất hiện, nó đã thành công kéo cô ra khỏi cảm xúc chán chường đang bủa vây trong tâm trí.

Tuyết rơi rồi! Là tuyết đầu mùa đó!

Những bông tuyết trắng xóa mềm mại như kẹo bông đang chầm chậm rơi xuống, lấp đầy khoảng không bằng một gam màu thuần khiết.

Kazu vội vàng mở cửa sổ, cô hớn hở đưa tay đón lấy những bông tuyết đầu tiên rơi xuống.

Xúc cảm lành lạnh nơi lòng bàn tay đem đến một cảm giác vô cùng thú vị.

Mùa đông mới tuyệt vời làm sao!

Kazu tự hỏi không biết Gojo ở Kagoshima có đang thấy được cảnh này không nhỉ? Mà, có lẽ giờ này cậu vẫn đang bận tối mắt tối mũi, thời gian đâu mà quan tâm đến chuyện bên ngoài đang có tuyết rơi.

Được rồi, Kazu sẽ lấy máy ảnh chụp lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này và gửi cho Gojo xem.

Màu của tuyết giống hệt với màu tóc và màu lông mi của Gojo, cậu còn sinh vào tháng 12 nữa, đích thị là chàng hoàng tử của mùa đông rồi!

Sự tĩnh lặng của đêm đông phút chốc đã bị đánh động. Dưới lầu bỗng nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc.

"Làm gì mà đứng đó cười một mình như con dở hơi vậy?"

Nụ cười gợi đòn, giọng điệu cà rỡn và câu nói sặn mùi trêu chọc này có nhắm mắt Kazu cũng nhận ra được chủ nhân của nó là ai.

Thiếu niên với chiếc áo măng tô đen dài qua gối khoác bên ngoài chiếc áo cổ lọ cùng màu đang đứng trước cổng nhà Kazu, đôi đồng tử xanh biếc tràn ngập ý cười, chăm chú ngước nhìn cô.

Vào đêm sinh nhật tuổi mười lăm của mình, Gojo Satoru trở về cùng với đợt tuyết đầu mùa.

Kazu vẫn cảm thấy ngỡ ngàng trước sự hiện diện của cậu, ngỡ ngàng đến mức cô quên béng luôn cả việc cáu gắt với Gojo vì cậu đã gọi mình là đồ dở hơi.

"S-Satoru?" Kazu gọi tên cậu, gương mặt không giấu nổi vẻ hoang mang.

Bông tuyết đậu trên vai áo, đậu trên mái tóc, Gojo nhăn mặt, đưa tay phủi phủi chúng đi rồi sau đó lại mỉm cười, đáp:

"Tao về rồi này."

Tựa như câu chuyện về chàng hoàng tử mùa đông vừa trở về sau đợt viễn chinh và đang đứng bên dưới cung điện của nàng công chúa mà chàng mong nhớ từ lâu.

.

.

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote, cmt và ấn theo dõi truyện để nhận được thông báo khi có chương mới nha 🎀

Chúc mừng chương 10 🎉

Ước gì được đọc cmt của mấy tình iu ⊂(´• ω •'⊂)




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro