Chương 12. Những ngày cuối đông
Sáng sớm tinh mơ, khi ông mặt trời còn chưa ló dạng, Gojo đã đứng trước cổng nhà Kazu mà ầm ĩ gọi cô.
"Dậy đi Kazu, trời sáng rồi đừng ngủ nướng nữa ~~~"
Kazu trên người vẫn mặc nguyên bộ pijama, tay ôm theo con gấu bông, cô mở cửa với mái tóc rối bù và một gương mặt ngáy ngủ.
Kazu bực tức ném thẳng con gấu về phía Gojo, miệng không ngừng phun ra những lời mắng chửi: "Thằng xxx, mày làm cái xxx gì vậy hả? Có biết bây giờ là mấy giờ không?!"
Cậu chụp lấy con gấu, gương mặt chẳng có lấy chút hối lỗi, đã vậy còn cười he he.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn từ lúc nào đã cuộn lại thành hình nắm đấm.
"He he cái con khỉ!"
Cô lao vào đấm cậu.
Kì nghỉ đông của Kazu và Gojo đã bắt đầu như thế đấy...
Suốt những ngày sau đó, cả hai đã thật sự dành trọn thời gian cho nhau. Nghe có vẻ hơi mờ ám nhưng thật ra là chẳng có gì cả, chỉ là cùng nhau ăn uống và chơi game thôi.
Mặc dù xuất thân từ một gia tộc lâu đời với lối suy nghĩ có phần cổ hủ thế nhưng Gojo không hề bị ảnh hưởng bởi sự bảo thủ ấy. Cậu bắt trend rất nhanh và luôn biết cách dành thời gian cho các trò giải trí.
Là một "con nghiện" trò chơi điện tử, Gojo đã mua rất nhiều video game và đem toàn bộ chúng sang nhà của Kazu.
"Này." Cô quay ngoắc sang lườm cậu: "Mày ăn gian đúng không?"
Gojo nhún vai, với kiểu người chơi dở, chơi thua rồi đổ thừa và ăn vạ như Kazu thì tốt nhất là không nên tranh cãi làm gì, cậu đã quá quen rồi.
Có khi cô nhìn còn giống "con nghiện" hơn cả Gojo ấy chứ.
"Ai cho mày tránh?" Kazu quạu quọ đá vào chân cậu.
Không thể đánh trúng nhân vật của Gojo trong game thì cô sẽ trực tiếp đánh cậu ngoài đời!
Nhưng trớ trêu làm sao, ngay cả ngoài đời Kazu cũng không thể đánh trúng Gojo.
Có gì đó rất kì lạ. Cậu không có phản ứng gì đặc biệt, cũng không tránh né. Vậy thì tại sao cô lại cảm giác như mình chẳng thể nào chạm được vào Gojo?
Kazu quay sang nhìn cậu, lần này ánh mắt của cô tràn ngập sự hoang mang.
Như đọc được suy nghĩ của Kazu, Gojo tỉnh bơ nói: "Thuật thức của tao đấy, nó được gọi là Vô hạ hạn."
"H-hả?"
Cậu vừa nó gì vậy? Cô nghe không hiểu.
"Phức tạp lắm, có giải thích thì người "giỏi" toán, lý như mày cũng không hiểu được đâu." Gojo cười cười, đưa tay vò đầu Kazu mà cất giọng mỉa mai.
Cô phồng má, tức giận lườm cậu. Mặc dù rất không cam tâm trước lời nói vừa rồi nhưng Kazu không thể lên tiếng phản bác được, bởi vì Gojo nói đúng quá...
"Thuật thức này có thể làm cho người khác không thể chạm vào mày có đúng không?" Cô suy đoán.
Gojo gật gật đầu: "Đại loại là vậy."
Kazu ngồi thẳng lưng, chằm chằm nhìn cậu. "Sao tự dưng lại cho tao biết về Thuật thức của mày vậy?" Cô tò mò hỏi.
Gojo tì khuỷu tay lên thành ghế, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Kazu. Đôi đồng tử xanh biếc phản chiếu bóng hình của người con gái bé nhỏ.
Lúc này, trong mắt cậu chỉ có Kazu. Còn trong lòng thì...
"Vì mày là người quan trọng."
Câu trả lời này Gojo không thể nói ra ngay bây giờ. Cậu sẽ tạm thời giữ nó cho riêng mình.
Gojo nhướng người về phía trước, mặt đối mặt với cô. Khoảng cách của cả hai lúc này đã được thu hẹp chỉ còn lại chừng một gang tay.
"Vì..." Cậu kéo dài giọng một cách đầy kịch tính. Điều đó khiến Kazu cũng bắt đầu bị cuốn theo.
"Vì?" Cô hồi hộp mím chặt môi, bản thân đang rất muốn nghe được câu trả lời.
Trông thấy vẻ mặt mong chờ của Kazu, Gojo đột nhiên ôm bụng, thích chí cười phá lên.
"Vì Kazu là đồ ngốc, có tiết lộ cho mày thì cũng chẳng gây hại gì." Cậu thẳng thừng chê bai.
Kazu đờ người ra một thoáng, não bộ đang rơi vào trạng thái xử lí thông tin.
Và khi đã load được những gì vừa diễn ra, sắc mặt của cô tối sầm lại. Kazu đứng phắt dậy, Gojo cũng đã đứng lên.
Cậu phản xạ nhanh nhạy, rất nhanh đã phóng qua chiếc ghế sofa mà chạy vòng xuống bếp.
"Mày nói ai là đồ ngốc hả?!" Cô hét lên.
"He he he, còn ai ngoài mày nữa!" Gojo trưng ra vẻ mặt gợi đòn, cậu vẫn không chút hối cải mà tiếp tục buông lời chọc ghẹo Kazu.
"Đừng để tao bắt được mày!" Dứt lời, Kazu cầm theo chiếc gối ôm rồi lao thẳng xuống bếp.
Cuộc rượt đuổi chính thức bắt đầu!
.
Mười lăm phút sau.
Kazu chợt nhận ra một sự thật đau lòng, rằng với tốc độ của cô thì còn lâu mới có thể theo kịp được Gojo.
Kazu dừng lại, tay chống hông, khom người thở dốc: "Được...rồi...tụi mình... huề nhau đi."
"Bây giờ...ăn trưa nhé? Trong đó...còn bánh su kem đấy." Cô chỉ tay vào tủ lạnh rồi nói.
Nụ cười nở rộ trên gương mặt của Gojo, đó là nụ cười của kẻ chiến thắng và đồng thời cũng là nụ cười của sự vui vẻ khi sắp được thưởng thức món bánh ưa thích.
Cậu hí hửng nhảy chân sáo đến chỗ tủ lạnh.
Kazu nhếch môi đầy nham hiểm, cái bẫy mà cô vừa mới giăng ra quả thật là rất có hiệu quả!
Vào khoảnh khắc Gojo mở tủ lạnh tìm bánh su kem, đó cũng chính là lúc cậu mất cảnh giác nhất.
Kazu chỉ chờ có vậy, cô ngay lập tức lao đến, rất nhanh đã thành công túm lấy Gojo. Cả hai giằng co qua lại, cuối cùng tạo nên tư thế cô nằm trên, cậu nằm dưới.
Kazu sẽ không đánh, không đấm, không mắng chửi.
Gojo nhạy cảm lắm, cậu rất dễ bị nhột. Vì vậy ngay bây giờ cô sẽ chọc léc cậu!
"Há há há, đừng mà! Dừng lại đi! Há há!" Gojo uốn éo hệt như con giun đất, cậu vừa cười lớn vừa tha thiết yêu cầu Kazu dừng tay.
Dừng lại sao? Làm gì có chuyện Kazu dễ dàng bỏ qua như thế! Nụ cười dần trở nên mất nhân tính, cô chọc léc ngày càng dữ dội hơn.
Gojo cười đến mức chảy cả nước mắt. Trong cơn buồn cười, cậu quơ tay loạng xạ, cuối cùng cũng chụp được tay của Kazu.
Lúc bấy giờ, vị trí đã được thay đổi. Gojo ở trên, cô ở dưới...
Kazu nghệch mặt ra đó, mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức cô không biết nên trưng ra biểu cảm gì cho phù hợp.
Kazu vẫn chưa hả hê đủ kia mà, sao lại thành ra thế này rồi? ༎ຶ‿༎ຶ
"Bây giờ đến lượt tao nhé?" Cậu lịch sự lên tiếng thông báo.
Căn bếp nhỏ phút chốc đã được lấp đầy bởi tiếng cười giòn tan của Kazu. Cuộc sống này đúng thật là rất dễ lên voi xuống chó...
[...]
"Ngày mốt mẹ tao về rồi, lúc đó không đến chơi được nữa đâu." Kazu bảo.
Gojo bĩu môi: "Biết rồi."
.
.
#còn_tiếp
Nhớ để lại vote, cmt và ấn theo dõi truyện để nhận được thông báo khi có chương mới nha 🎀
Lúc Gojo bật Vô hạn là ảnh đang muốn cho Kazu phần nào biết về Thuật thức của ảnh. Còn bình thường thì dù chị bé có quánh, có chọc léc hay gì gì thì Gojo cũng không xài đến Thuật thức đâu. Tại ảnh thích tiếp xúc da thịt=)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro