3

Từ sau khi tôi mất, tôi căn bản không thể rời khỏi Gojo Satoru.

Qua thật nhiều năm sau hắn mới tiếp thu được sự thật tôi đã chết, sau đó lần đầu tiên đi quét mộ.

Hắn mang một cái rương chứa toàn bộ thư tình của tôi theo, đứng ở trước mộ của tôi bật lửa.

Đốt cháy từng cái một.

Cảm ơn cậu, Gojo Satoru, cảm ơn!

Tôi khom lưng, lần đầu tiên từ tận đáy lòng biết ơn hắn, cảm ơn hắn đã thay tôi làm việc tôi muốn làm nhất trước khi chết! Không hổ danh là người anh em tốt của tôi!

Đáng tiếc hắn đốt tới một nửa lại dập tắt, ngồi xổm nhìn những phong thư chưa thiêu đốt mà phát ngốc.

Tôi ngồi như thế thì sẽ lộ ra quần bảo hộ hình gấu Teddy, còn hắn ngồi thì lộ ra đôi chân thon dài như siêu mẫu, chỉ ngồi yên một chỗ cũng là cảnh đẹp thích mắt vui tai.

Tôi hận.

Khuôn mặt tươi cười của tôi trên bia mộ đen trắng, chụp lúc mới nhập học, cười ngây ngô lộ cả hàm răng, còn có hơi méo mó, nhìn xấu quá.

Đừng nhìn.

Gojo Satoru, đừng nhìn.

Hắn muốn nói lời tạm biệt với quá khứ, nhưng lại phát hiện làm cách nào cũng không quên được.

Sau khi Suguru trốn chạy, ngày nào tôi cũng chạy đến ký túc xá của hắn. Nói hình tam giác là kết cấu ổn định nhất, sợ cái gì, tôi lập tức sẽ kéo Suguru trở về, chúng ta vẫn tiếp tục cùng nhau đi học đi dạo phố làm nhiệm vụ, bốn người chúng ta lại cùng chen chúc nhau ăn một cái bánh crepe vị matcha! Sau đó Gojo Satoru cậu phải làm ngựa cho tôi cưỡi!

Chỉ là tôi không thể mang Suguru về, bản thân cũng mất mạng.

Thật mẹ nó ngu si.

Cao chuyên đã từng là bốn người, bây giờ chỉ còn hai.

Tôi thử chạm vào tóc hắn nhưng rồi lại lướt qua hư không như mọi lần.

Tóc trắng thật ra rất tiện ích, cho dù già rồi mọc ra tóc bạc cũng không có ai phát hiện.

Tôi và hắn giống như nhau, vĩnh viễn trẻ trung, vĩnh viễn dừng lại ở mùa đông năm đó.

Tôi lặng lẽ đứng bên bia mộ, khuôn mặt thiếu nữ trong bức ảnh đen trắng dần dần chồng lên khuôn mặt tôi, tôi vẫn trẻ trung, ở độ tuổi đẹp nhất và thực hiện được ước mơ cuối cùng của mọi người phụ nữ - vĩnh viễn không già đi.

Nhưng cái giá phải trả là tử vong.

Chỉ cần tôi còn ở bên cạnh hắn một ngày, đồng nghĩa với việc hắn sẽ không bao giờ buông bỏ quá khứ.

Tình yêu là lời nguyền vặn vẹo nhất.

Như vậy, nếu không yêu thì sao?

Sau khi chết rất nhiều năm, tôi bắt đầu chờ mong ngày chính mình tiêu tán.

Nếu yêu thầm là bệnh tật.

Tôi đây đối với Gojo Satoru hẳn là ung thư.

Cảm mạo phát sốt còn có khả năng hồi phục, nhưng tôi chỉ có thể triền miên trên giường bệnh, dáng người tiều tụy, đến chết mới thôi.

Tôi đã chết, cho nên tôi vĩnh viễn không thể tốt hơn, vĩnh viễn yêu hắn.

Vĩnh vĩnh viễn viễn.

Sẽ không thay đổi.

Nhưng Gojo Satoru còn sống, chỉ cần tồn tại thì sẽ có vô vàn hi vọng, quên đi quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.

Gojo Satoru, nghe tớ nói, tớ nên là quá khứ để cậu lãng quên.

Thứ đầu tiên trở nên trong suốt chính là bàn chân.

Hắn có một đám học sinh đáng yêu, rất nhiều nhiệm vụ phất trừ chú linh nguy hiểm. Hắn còn muốn thay đổi toàn bộ giới chú thuật.

Không hổ là chàng trai tôi yêu thầm, siêu cấp lợi hại.

Hắn ngày càng bận rộn, quay đi quay lại giữa trường học và làm nhiệm vụ, thời gian để hồi tưởng quá khứ cũng không còn.

Dần dần, khoảnh khắc mà hắn nhớ đến tôi cũng ít hơn.

Bụi bẩn rơi xuống chiếc hộp đựng những bức thư tình đã lâu không được mở ra.

Lẳng lặng đặt ở nơi đó, thật lâu sau yên lặng nhìn chằm chằm.

Thứ tiếp theo biến thành trong suốt là hai chân.

Khi đang dọn dẹp lại căn phòng cũ, nhìn thấy bức thư tình trong góc, hắn sững người một lúc, dùng ngón tay phủi bụi trên đó rồi đặt chiếc hộp về chỗ cũ, một lúc lâu sau, hắn vẫn không mở nó ra để đọc như mọi khi.

Màu sắc ở bàn chân trong suốt của tôi trở nên đậm hơn trong giây lát, rồi lại trong suốt trở lại, đồng thời phần cẳng chân dưới đầu gối cũng mờ dần.

Tôi ngập ngừng chạm vào phần trong suốt, nó tê cứng, giống như cảm giác khi máu khó lưu thông.

Cũng giống như tình yêu, dù mãnh liệt đến đâu cũng sẽ có ngày tê liệt nguôi ngoai.

Hắn đã sắp quên tôi rồi.

Ngày tháng trôi qua như con dao cùn mài thịt, cơ thể tôi trở nên trong suốt một cách chậm rãi nhưng không thể phủ nhận, từng chút một, tôi đang dần biến mất.

Tôi như ếch xanh bị luộc trong nước nóng, chờ đợi giây phút cuối cùng.

Tôi vẫn rất bình tĩnh, đáng lẽ vào năm đó tôi đã nên chết đi.

Từng ngày từng ngày trôi, phần trong suốt đã lan đến ngực.

Tôi chỉ là không nghĩ tới một ngày nào đó tôi đột nhiên hỏng mất, đau đến khóc thành tiếng.

Học sinh của hắn đang xem những bức ảnh nhóm trước đây của chúng tôi. Họ đang ríu rít, giống như một tổ chim, giống như chúng tôi đã từng. Ngón tay chỉ vào từng người, đây là cô Shoko, đây là thầy Gojo, đây là?

Đây là ai? Getou Suguru?

Getou Suguru là ai?

Gojo Satoru nói: "Là bạn thân của thầy, người bạn duy nhất."

Sau đó ngón tay bọn họ chỉ đến tôi.

Thiếu niên tên Itadori Yuuji hỏi: "Cô ấy là ai vậy?"

Cậu ta chỉ tôi đang đứng bên cạnh Shoko mỉm cười, cười đến đôi mắt híp hết lại, thoạt nhìn đặc biệt xấu, khốn kiếp, sao tôi lại không biết Gojo Satoru hiểm ác như thế, vậy mà còn chụp ảnh dìm của tôi.

Gojo Satoru dừng một chút.

Vẻ mặt tôi đông cứng, trái tim như bị đè nặng.

Hắn đã không thể nói ra tên của tôi một cách lưu loát.

Gojo Satoru, xin chào:

Mặc dù tớ muốn cậu quên tớ, nhưng đâu cần phải triệt để như vậy.

Bây giờ thừa nhận hối hận còn kịp không?

Đừng quên tớ.

Tớ nguyền rủa cậu.

Không được quên tớ, vĩnh viễn nhớ rõ tớ.

Tựa như nguyền rủa, sinh sinh tử tử, mỗi cái kẻ hở linh hồn đều là bộ dáng của tớ.

Con người tổng cộng sẽ có hai lần tử vong, tôi đã trải qua lần đầu tiên.

Khi hắn hoàn toàn quên mất tôi, khi tên tôi bị chôn vùi dưới lớp sỏi ở nơi sâu nhất của cung điện ký ức thì cái chết thứ hai thực sự mới bắt đầu.

"Cô ấy là bạn gái của thầy, thế nào, dễ thương lắm đúng không." Hắn khoe khoang nói.

Vừa chớp mắt, nước mắt đã rơi xuống.

Tôi nửa ngồi xổm xuống, khóc đến không thành tiếng.

Gojo Satoru! Tôi mười bảy, hắn 28, trâu già gặm cỏ non, dụ dỗ nữ sinh cấp 3, không biết xấu hổ!

"Thật xinh đẹp."

"Đúng là đại mỹ nhân!"

Học sinh của hắn rất năng động, sôi nổi khen tặng.

Tôi chỉ cách đó vài bước chân, khóc đến mức mi mắt trắng xóa.

Ngay cả như vậy, hắn vẫn như cũ không bước ra khỏi quá khứ.

Hắn vẫn nhớ rõ tôi, vẫn yêu tôi.

Những yêu thương đau đớn ấy chôn sâu trong tim, chỉ cần một cơ hội, chúng lại ùa về, lâu ngày không bộc lộ, chỉ tăng chứ không giảm.

Hắn làm việc chăm chỉ, cố gắng và dồn hết thời gian cho công việc, cho rằng sự bận rộn và kiệt sức có thể xua đi mọi phiền muộn trong quá khứ, nhưng hắn lại không thành công.

Chú thuật sư mạnh nhất Gojo Satoru tựa như thật sự bị chú lực của tôi nguyền rủa, không thể quên được tôi.

Phụ nữ thật là khó hiểu. Vài phút trước tôi còn muốn nguyền rủa hắn, giờ lại hối hận.

Gojo Satoru, cậu vẫn nên quên tớ đi.

"Vậy bạn gái của thầy đang ở đâu thế? Cô ấy sẽ đến dạy tụi em sao?"

Gojo Satoru rất lâu không nói gì.

Tôi khóc đến co giật, lại không thể gặp được hắn, ngón tay lần lượt xuyên qua thân thể hắn.

Tớ ở đây, tớ ở chỗ này.

"Cô ấy quá lười, không muốn làm việc." Cuối cùng, Gojo Satoru cười hì hì nói.

"A......"

"Thật đáng tiếc......" Bọn học sinh tiếc nuối phát ra âm thanh.

Tôi khóc lóc muốn đánh cho hắn một quyền.

Gojo Satoru lại đồn thổi tin đồn thất thiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro