02 ○ mưa phùn lất phất.

mưa phùn lất phất.

khi mưa phùn lất phất ngừng bay giọt sầu
xin người hãy đến bên tôi
nụ cười ngày ấy người trao tôi
tôi sẽ lần nữa tặng lại cho người (*)

couple: 𝒔𝒆𝒖𝒍𝒎𝒊𝒏
𝘱𝘢𝘳𝘬 𝘫𝘪𝘮𝘪𝘯 𝘹 𝘬𝘢𝘯𝘨 𝘴𝘦𝘶𝘭𝘨𝘪

(*) song: 𝒕𝒉𝒆 𝒓𝒆𝒂𝒔𝒐𝒏 𝒇𝒐𝒓 𝒎𝒚 𝒔𝒑𝒓𝒊𝒏𝒈 -
𝘱𝘢𝘶𝘭 𝘬𝘪𝘮
(vietsub by hellorange 23)

word count: >𝟏𝟎𝟎𝟎 𝒘𝒐𝒓𝒅𝒔

○ ○

"seulgi à, tớ thích cậu"

"nhưng mà... sao cậu lại khóc!?"

seulgi ngơ ngác nhìn đôi mắt đẫm nước của jimin, có ai đi tỏ tình mà lại khóc như thế không chứ?! em lo lắng đưa tay muốn lau đi nước mắt cho hắn nhưng jimin đã nhanh hơn ngăn bàn tay em lại.

môi hắn vẽ nụ cười của hạnh phúc nhưng chất lỏng trong suốt đó vẫn lăn dài trên đôi gò má:

"tớ xin lỗi... vì đã lỡ thích cậu"

jimin thích seulgi, seulgi cũng rất thích jimin. tuy rằng ngày hôm đó hắn thổ lộ tình cảm với gương mặt đẫm nước mắt cùng lời xin lỗi khó hiểu, nhưng em vẫn chấp nhận.

vì hôm đó bầu trời đẹp lắm, một ngày mùa xuân thích hợp để hẹn hò với người mình thích. jimin tỏ tình với seulgi dưới tán cây anh đào rộng lớn, khoảnh khắc em bảo rằng:

"tớ cũng thích cậu"

những cánh hoa rơi xuống khi seulgi kiễng chân hôn lên gò má của jimin, một cánh hoa may mắn trước khi chạm đất đã lướt qua đôi môi của hắn rồi chạm đến đôi môi của em. năm đó bọn họ 17 tuổi, cái tuổi được xem là cột mốc của mối tình đầu.

jimin có một người người bố là kẻ ưa bạo lực và độc tài, nếu không phải ở trường, hắn nhất định sẽ phải lãnh đủ mọi trận đòn từ ông ta.

ông ta không cho phép jimin được kết bạn, không cho phép hắn được đi chơi sau giờ tan học. vậy mà hắn lại cả gan có một cô bạn gái, hắn đúng là không biết sợ mà.

"b... bố..."

hôm ấy jimin và seulgi ở lại trường tự học để chuẩn bị cho kì thi sắp tới. cùng nhau ôn bài đến tận tối, hắn ngỏ ý muốn đưa em về nhà. tất nhiên seulgi đã đồng ý, đứa con gái nào mà chẳng thích bạn trai mình đưa đi đón về.

nhưng vô tình trên đường lại gặp bố của hắn, seulgi không hiểu biểu hiện của jimin lúc này là gì. đôi mắt hắn sợ hãi, ngập tràn đầy lo lắng:

"cậu ấy là bạn cùng lớp của con..."

hắn nắm chặt tay em, đem em giấu sau mình. seulgi cảm nhận được tấm lưng của bạn trai đang run lên bần bật, nhìn những ngón tay hắn đan chặt vào tay em, lòng em không khỏi đặt ra vạn câu hỏi khó hiểu.

"bọn con vừa từ trường về"

jimin gượng giữ bình tĩnh hết mức có thể, hắn nói với người bố đang nhìn chăm chăm em rồi lại nhìn hắn. ông ta nở một nụ cười kì lạ nói với seulgi:

"con trai ta có một cô bạn gái xinh quá"

em cảm nhận rõ sự sợ hãi của jimin, cảm nhận được bàn tay hắn cầm chặt đôi tay em. và em cũng nhận ra rằng những vết thương mình từng thấy trên cơ thể hắn, là do đâu mà ra...

vài tháng sau ngày hôm đó, seulgi bị đánh ngất trên đường đi học. jimin không thấy em đến trường, lòng đầy lo lắng, hắn gọi cho em nhưng đáp lại chỉ là hồi chuông dài.

"tránh xa con trai của ta ra"

seulgi nằm trên sàn nhà lạnh buốt của một căn phòng ẩm mốc, chỉ có chút ánh sáng của mặt trăng len lỏi qua khung cửa sổ bé tí cùng một ngọn lửa nhỏ đặt giữa căn phòng.

"jimin không phải con trai ông"

em hét lên đầy tức giận, từ sau khi gặp ông ấy, seulgi đã âm thầm tìm hiểu mọi chuyện. em biết được rằng jimin thật ra là đứa trẻ bị ông ta bắt cóc trong một vụ thảm sát gia đình tài phiệt.

em đã định đem chuyện này đến nói với jimin và xác minh sự thật, nhưng nào ngờ lại rơi vào tay ông ta.

"trẻ con không nên biết nhiều"

ông ta nhếch môi nhìn seulgi bị trói, chiếc búa trên tay không ngừng chuyển động như một cách trêu ngươi em.

seulgi kinh hãi khi nhìn thấy những vệt đỏ trên đầu búa, ông ta thấy vẻ mặt đó của em, nụ cười khẩy càng lộ rõ hơn:

"là máu của người yêu mày đấy"

em nhớ đến vết sẹo trên trán jimin trong một lần thấy hắn vuốt tóc. em nghĩ có lẽ là hắn té ngã nên bị thương, nhưng không ngờ đến người đàn ông này đã dùng một chiếc búa để đánh vào đầu hắn.

"đồ cầm thú, ông sẽ phải đền tội"

seulgi gào lên, nước mắt em ướt nhoè cả gương mặt xinh đẹp. jimin của em đã phải chịu đựng những điều như thế suốt bao năm qua. em đau đớn bật khóc, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy sự căm phẫn nhìn người đàn ông đối diện.

"mày có biết ta là người thế nào không!?"

ông ta nhìn seulgi, đưa tay muốn chạm vào gương mặt em nhưng em đã tránh đi, ông nói:

"ta.. là kẻ giết người"

seulgi mở to mắt nhìn người đàn ông máu lạnh giơ cao chiếc búa muốn thủ tiêu em. em run rẩy không thể mở miệng nói một lời nào, thời khắc chiếc búa sắp va vào đầu em, giọng của jimin vang lên:

"seulgi..."

ông ta ngừng tay, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước vào căn phòng, ông trợn mắt đầy giận dữ. seulgi hét lớn khi jimin chạy đến:

"mau trốn đi jimin"

nước mắt em rơi nhiều hơn, như những cánh hoa anh đào ngày hôm ấy vậy. em khóc lớn nhìn hắn tiến đến ôm chặt lấy mình. jimin ngước mặt nhìn người đàn ông mà hắn đã gọi là bố suốt mười mấy năm qua:

"con đã gọi cảnh sát rồi, bọn họ sẽ đến đây..."

seulgi nằm trong vòng tay của jimin, em bấu chặt áo hắn, nước mắt không ngừng tuôn rơi. em không muốn một ai trong cả hai phải mất mạng cả, em không muốn rời xa jimin, càng không muốn jimin rời xa em.

"con... chịu đòn rất giỏi. bố muốn thử không?!"

jimin ôm lấy em, hắn ngước mặt nhìn bố của mình. giọng nói đầy mạnh mẽ, ánh mắt hắn nhìn ông ta cũng trở nên xa lạ và lạnh lẽo.

seulgi lắc đầu nguầy nguậy, em liên tục van xin ông ấy:

"làm ơn đừng tổn thương jimin, làm ơn đừng"

jimin biết bản thân đã chịu những tổn thương gì, hắn không muốn kéo em vào bầu trời xám cùng hắn. nhưng hắn lại không thể để em rời xa mình, hắn chỉ có thể mỗi ngày bảo vệ em, bảo vệ bí mật hẹn hò của cả hai trước người bố giả độc tài.

hôm đó là ngày tuyết rơi rất nhiều, trước khi cảnh sát đến, jimin đã nổ súng vào người đàn ông ấy khi ông ta muốn giết chết em. máu của ông ta nhuộm đỏ chiếc áo trắng của hắn, chúng vươn vãi khắp nền nhà, đọng lại những vệt úa màu trên gương mặt đẫm nước mắt của jimin và seulgi.

"jimin à..."

cả hai được đưa về đồn cảnh sát, sau khi seulgi lấy lời khai, em nhìn jimin cô độc ngồi nhìn chăm chăm vào bàn tay đã bóp cò súng. nước mắt em lại rơi, em tiến đến ôm lấy hắn:

"đó không phải là lỗi của cậu, cậu không làm gì sai cả... jimin à"

hắn đưa tay chạm vào tấm lưng em, môi mấp máy không thể nói thành lời, seulgi tiếp tục nói với hắn:

"hứa với tớ, cậu sẽ sống thật tốt"

khi đó jimin không nghĩ ngợi nhiều về lời nói của seulgi, hắn gật đầu hứa với em. cả hai ngoắt tay nhau, em hôn lên môi hắn. đó cũng là lần cuối cùng hắn được gặp em, nụ hôn đó là cũng là một lời tạm biệt ngọt ngào mà seulgi dành cho jimin.

gia đình seulgi vì lo lắng cho sự an toàn của em mà đã sắp xếp để em ra nước ngoài, ngày hắn biết tin đó, hắn khóc như một đứa trẻ vậy. tại sao chỉ có mỗi mình hắn luôn phải chịu đựng những tổn thương!?

tại sao park jimin lại không được phép hạnh phúc?!

"con trai..."

jimin không phải đứa trẻ không được phép hạnh phúc. chỉ là hạnh phúc của hắn đến muộn mà thôi. thượng đế không bỏ rơi ai cả, seulgi trước khi rời khỏi hàn quốc đã đem hết những tài liệu mà mình thu thập được về jimin gửi cho sở cảnh sát.

15 năm trước, gia đình tài phiệt họ park xảy ra một cuộc thảm sát, jimin năm ấy chỉ mới 3 tuổi đã bị bắt đi làm con tin nhằm để chúng trốn thoát.

15 năm sau, gia đình tài phiệt họ park đã tìm được con trai của họ. park jimin lần đầu cảm nhận được cái ôm của mẹ, lần đầu cảm nhận được tình yêu thương của bố.

đứa trẻ bất hạnh đó rồi cũng nhận được những điều vốn là của nó.

mười năm sau.

học viện cảnh sát hoa kỳ.

kang seulgi một mình trong phòng tập bắn súng, những viên đạn lần lượt ghim vào bia đỡ. ánh mắt em kiên định không để lệch hồng tâm giây nào. em của mười năm trước nằm trong lòng jimin được hắn bảo vệ, em của bây giờ đã đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ mình, cũng có thể là bảo vệ cả hắn nữa.

"bắn hay lắm cảnh sát kang..."

seulgi vừa gỡ tai nghe ra thì giọng nói vang lên ở phía sau, cứ nghĩ là bạn bè trêu chọc mình nên em chẳng để tâm. chậm rãi gỡ súng chuẩn bị dọn dẹp rời đi thì giọng nói đó lại tiếp tục:

"...seulgi à, lâu rồi không gặp em"

park jimin ăn mặc sang trọng đứng đấy mỉm cười nhìn em, hắn dang rộng tay đón lấy seulgi chạy đến ôm chầm lấy mình. em vẫn là em, vẫn luôn khóc ướt nhoè mắt mỗi lúc được hắn ôm vào lòng.

"xin lỗi vì bây giờ mới tìm được em"

"jimin... cảm ơn anh vì đã sống tốt"

chịu đựng 15 năm bị đánh đập, hành hạ. mất thêm 10 năm tìm kiếm người con gái của mình. park jimin cuối cùng cũng đã có được những điều vốn là của hắn. seulgi là mùa xuân của riêng hắn, là cánh hoa rơi trên môi hắn, là điều quý giá nhất mà thượng đế dành cho hắn.

○ ○ ○

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro