4. Phía sau cánh cửa.
---
“Cậu có muốn… về nhà tớ một lát không?”
Gotak hỏi khi hai người vừa rẽ khỏi trạm xe buýt. Giọng nói của cậu trầm hơn mọi khi, như đang giấu một điều gì đó trong gió.
Juntae chớp mắt. “Hả… về nhà cậu á?”
Gotak gật đầu, nhìn thẳng. “Ừ. Chỉ là… muốn cho cậu thấy nơi tớ sống.”
Juntae không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng trong ánh mắt Gotak, không có ép buộc – chỉ có sự chân thành kỳ lạ khiến tim cậu mềm lại.
“…Ừm, được.”
---
Căn hộ của Gotak nằm trên tầng 3 của một tòa nhà cũ. Không sang trọng, nhưng rất gọn gàng. Ánh sáng vàng dịu lan tỏa khắp phòng, mùi trà thơm nhẹ phảng phất trong không khí.
“Đây là lần đầu có người ngoài bước vào.” – Gotak nói khi cậu đặt ba lô của Juntae xuống ghế sofa.
Juntae nhìn quanh: một giá sách gọn gàng, một cây đàn guitar đặt sát tường, vài bức vẽ nguệch ngoạc dán trên tủ lạnh. Mọi thứ rất… Gotak. Ít lời, nhưng có chiều sâu.
“Cậu sống một mình à?”
Gotak gật đầu, rót trà cho cả hai. “Ba mẹ tớ đi công tác dài hạn. Tớ quen rồi.”
Juntae im lặng. Có chút gì đó nhói lên trong ngực – một nỗi cô đơn mà cậu chưa từng biết Gotak đang mang.
“Cậu không cảm thấy… buồn à?”
Gotak ngồi xuống cạnh cậu, không trả lời ngay. Rồi cậu khẽ đưa tay ra, chạm vào tay Juntae – nhẹ, chậm, như hỏi ý.
“Có chứ. Nhưng giờ thì không nữa.”
Juntae khẽ run khi Gotak nắm lấy tay mình. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Juntae có thể cảm nhận được nhịp thở của cậu kia phả nhẹ vào tóc mình.
“Juntae.”
“Ừm?”
“Cho tớ ôm cậu… được không?”
Không hiểu sao câu hỏi ấy khiến tim Juntae như vỡ òa. Cậu gật đầu, thật khẽ – như một lời chấp nhận không lời.
Gotak vòng tay qua vai cậu, ôm cậu vào lòng. Cái ôm không vội vã, không khao khát – mà chỉ là một sự chở che đầy dịu dàng. Juntae vùi mặt vào ngực Gotak, cảm nhận được nhịp tim đều đặn của cậu – vững vàng, ấm áp, và thật sự ở đó vì cậu.
“Chỉ cần cậu ở đây,” Gotak thì thầm, “ngôi nhà này không còn trống rỗng nữa.”
Juntae khẽ mỉm cười, nước mắt lặng lẽ thấm vào áo Gotak. Không phải vì buồn. Mà vì lần đầu trong đời, cậu cảm thấy mình thuộc về một nơi – một người.
---
Tôi muốn viết h+ mà con bạn nói không nên tôi thôi nha... 🤡
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro