9. Suho Sieun

Quay về một khoảng thời gian trước.

Suho là người đầu tiên trong nhóm nhận thấy điều bất thường.

Gotak chưa bao giờ là người kiên nhẫn, càng không phải kiểu sẽ dừng mọi thứ chỉ để lắng nghe ai đó nói linh tinh. Ấy vậy mà dạo này, cứ mỗi lần Juntae mở miệng, cậu ta lại tự động nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe như thể Juntae đang đọc bản đồ kho báu.

" Quá kì lạ." Suho nói, giọng thấp, khi đang đứng cạnh Sieun bên ngoài tiệm kem sau một buổi chơi arcade. "Hắn ta chưa từng như thế. Và cậu thấy rồi đấy, tay Gotak hôm nay để sát Juntae như thể nếu cậu ấy đứng dậy thì cậu ta cũng ngã theo."

Sieun liếc mắt sang Suho, người đang cúi đầu, lông mày nhíu chặt lại. "Cậu đang ghen thay ai vậy?"

"Không," Suho đáp nhanh. "Tôi không phải. Chỉ là tôi đang quan sát, hắn có gì đấy lạ lắm. Như thể đang giấu tụi mình chuyện gì."

Sieun không nói gì thêm, nhưng ánh mắt cậu ấy lại trôi xa về phía Gotak và Juntae, lúc này đang ngồi bên nhau ở bàn bên kia, Juntae cười toe toét còn Gotak cúi đầu, che miệng, nhưng không giấu được ánh mắt dịu dàng lạ thường.

Suho thở dài. "Cậu biết không, tôi mà là Gotak, chắc cũng không thoát được đâu. Juntae đáng yêu quá mức."

Sieun nghiêng đầu. "Vậy cậu đang thừa nhận rằng cậu ta có lý à?"

"Không. Ý tôi là nếu thật sự cậu ta đang lén lút hẹn hò với Juntae thì tôi muốn biết. Cậu không tò mò à?"

Sieun nhìn Suho, ánh mắt dịu lại. "Tôi không tò mò. Nhưng nếu cậu quan tâm đến chuyện đó đến vậy thì tôi sẽ giúp."

Và thế là hai người bắt đầu âm thầm theo dõi.

---

Ngày hôm đó, họ giả vờ tình cờ "rẽ nhầm đường" khi cả nhóm chia nhau đi mua đồ ăn. Sieun kéo tay Suho rẽ sang phía sân sau của quán net gần trường – nơi mà không ai thực sự lui tới… trừ khi muốn trốn ai đó.

Và đúng như linh cảm của Suho.

Ở góc khuất giữa hai bức tường, Gotak đang đứng rất gần Juntae. Rất gần. Quá gần để chỉ là bạn bè. Đôi bàn tay Gotak vòng ra sau lưng em ấy, và Juntae – ngửa mặt lên, hai má đỏ rực – mỉm cười trước khi Gotak cúi xuống hôn em ấy.

Không phải là một cái chạm môi thoáng qua.

Là một nụ hôn thật sự. Dồn dập như thể cả hai đã chờ suốt cả tuần chỉ để có được giây phút lén lút thế này. Juntae níu lấy áo Gotak, hơi rướn lên để không đứt quãng, còn Gotak thì thở dốc, tay giữ chặt lấy eo em như sợ em ấy sẽ tan biến.

"Mẹ ơi." Suho thì thầm.

Sieun không nói gì. Cậu ấy chỉ đứng yên, ánh mắt khựng lại. Có điều gì đó xao động thoáng qua nét mặt cậu ấy – không phải giận dữ, cũng không phải sốc – mà là một thứ cảm xúc mềm lặng hơn. Như thể… cảm động.

Suho quay sang, nhìn thấy ánh mắt ấy. “Cậu ổn chứ?”

Sieun khẽ gật đầu. "Ừm. Họ thật sự... đáng yêu."

Suho cười nhẹ. "Tôi đã nói mà. Cậu ta có lý do để trở nên kỳ lạ như vậy."

Sieun im lặng. Rồi đột nhiên, cậu ấy nắm lấy tay Suho.

"Nhưng cậu cũng kỳ lạ," Sieun thì thầm.

Suho khựng lại.

"Cậu làm mọi chuyện rối tung lên chỉ vì tò mò, rồi lại mềm lòng khi thấy họ hạnh phúc."

Suho cười nhăn nhó, bước lại gần cậu ấy. " Tôi không mềm lòng. Tôi chỉ... muốn chắc rằng không ai bị tổn thương. Và tôi cũng—" Hắn khựng lại khi mắt Sieun ngước lên nhìn.

"Cậu cũng sao?" Sieun hỏi, giọng nhỏ như gió.

Suho không nói gì. Thay vào đó, hắn nhấc tay lên, nhẹ nhàng đặt lên má Sieun, ngón tay khẽ lướt qua gò má ấm nóng.

Sieun không rụt lại. Cậu ấy đứng yên, ánh mắt dịu xuống. Rồi, bằng giọng khẽ như gió thoảng: "Nếu tôi cũng đang giấu gì đó... cậu sẽ đi tìm như Gotak à?"

"Không," Suho thì thầm. "Tôi không cần phải tìm, vì tôi luôn nhìn thẳng vào cậu, Sieun à."

Và lần này, chính Suho là người cúi xuống hôn.

Không vội vã, không cuồng nhiệt như Gotak, nhưng cũng không chần chừ. Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, như thể hắn đã chờ rất lâu, và cuối cùng cũng được phép chạm vào trái tim cậu ấy.

Sieun hít một hơi. Tay cậu ấy vòng ra sau gáy Suho, kéo hắn lại gần hơn.

Cái mềm yếu mà Suho luôn nói rằng cậu ấy che giấu, giờ đây bộc lộ trọn vẹn – chỉ cho một mình Suho thấy.

---

Khi cả hai quay lại với nhóm, Gotak và Juntae đang ngồi bên nhau, lúng túng tột độ vì bị bắt quả tang. Juntae đỏ bừng cả tai, còn Gotak thì cứ cúi mặt không nói gì.

Suho bật cười. "Yên tâm, bọn này không tố cáo đâu. Nhưng lần sau nhớ tìm chỗ kín hơn nhé."

Sieun lặng lẽ gật đầu. "Hoặc ít nhất là đừng có hôn quá lâu như vậy."

Gotak há hốc miệng. Juntae thì muốn chui xuống gầm bàn.

Nhưng giữa ánh nhìn bối rối đó, Suho và Sieun chỉ khẽ chạm tay nhau dưới bàn – như một lời hứa: Từ nay về sau, bốn người bọn họ sẽ cùng nhau cất giữ những bí mật ngọt ngào ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro