13. Tình yêu đơn giản thế đấy
Cả hai ngồi vào một quán cà phê nhỏ sau khi đi dạo trong công viên. Gotak kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện với Juntae, nhìn vào chiếc cốc thủy tinh lạnh ngắt trên bàn. Lúc này, không khí có vẻ dịu dàng hơn, không vội vã như những ngày trước nữa.
“ Cậu muốn uống gì?” Gotak hỏi, giọng vẫn như mọi khi, không quá ấm áp nhưng cũng không lạnh lùng.
“ Tớ muốn... trà chanh, cậu chọn cho tớ đi,” Juntae đáp, mỉm cười.
Gotak gật đầu rồi nhìn về phía quầy bar. Cả hai không nói gì thêm nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thoải mái giữa họ. Từ khi bắt đầu quen nhau, Juntae dần nhận ra Gotak là người ít nói, không giống như những người bạn xung quanh. Nhưng điều đó không khiến cậu cảm thấy khó chịu, mà ngược lại, cậu thấy thích thú với sự im lặng dễ chịu ấy.
“ Cậu… có hay tới đây không?” Juntae đột nhiên hỏi khi Gotak quay lại với hai ly nước trên tay.
“Thỉnh thoảng thôi.” Gotak trả lời đơn giản rồi đưa cốc trà chanh cho Juntae, nhìn cậu mỉm cười. “ Thế còn cậu?”
“ Tớ thì không, chỉ mới đến lần đầu thôi. Quán dễ thương mà, đúng không?”
“Ừ, đúng thế,” Gotak nhìn quanh, rồi bất chợt quay sang nói: “Cảm giác như ở đây giống như… không gian của riêng bọn mình ấy.”
Juntae khẽ cười, lắc đầu. “Sao lại giống thế được? Chỉ là một quán cà phê thôi mà.”
“Thì tại cậu và tôi đang ở đây mà, không gian ấm cúng, cảm giác như mình là những người duy nhất ở đây vậy.” Gotak nhún vai.
Juntae nhìn hắn ta, khóe miệng hơi cong lên. “ Cậu lúc nào cũng thế, nói mấy câu kì lạ, nhưng mà dễ thương lắm í.”
Gotak ngạc nhiên. “Dễ thương? Tôi á?”
Juntae gật đầu một cách chắc chắn. “Ừ, dễ thương. Đặc biệt là những lúc cậu làm mặt nghiêm túc, tớ thấy thích lắm đấy.”
“ Cậu là một một tên kì lạ...đúng không ?” Gotak nhìn cậu đầy nghi ngờ.
Juntae bật cười, lắc đầu. “Không, tớ không kỳ lạ. Chỉ là tớ thấy cậu không giống những người khác thôi.”
Gotak cảm thấy một chút gì đó ấm áp trong lòng. Không giống những người khác. Chỉ một câu nói ấy thôi, nhưng lại khiến hắn cảm thấy… mình thật sự có ý nghĩa đối với ai đó.
“Vậy cậu có thấy tớ kỳ lạ không?” Juntae hỏi lại, mắt sáng lên như đang đùa giỡn.
Gotak khẽ nhướng mày. “Không, cậu bình thường mà. Cũng đáng yêu nữa.”
“Hì!” Juntae vui vẻ, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Gotak. “ Tớ cũng thấy cậu rất đáng yêu.”
Gotak mỉm cười, ánh mắt có phần ngại ngùng. “Đừng có vỗ đầu tôi như vậy, cậu cứ như trẻ con ý.”
Juntae mỉm cười, cậu mỉm cười nhìn hắn lâu thật lâu, ánh mắt như muốn nói nhiều điều nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cảm giác này, nhẹ nhàng, dễ chịu, như không có gì phải vội vàng.
Cuối buổi, khi cả hai ra ngoài, bầu trời đã sẩm tối, gió mát thổi qua. Juntae khẽ rụt cổ lại khi cảm thấy hơi lạnh.
“Lạnh không?” Gotak hỏi, không chờ đợi câu trả lời, lấy áo khoác trên tay mình khoác lên vai cậu.
Juntae hơi ngạc nhiên, sau đó cậu cúi đầu, mỉm cười. “Cảm ơn cậu, ấm thật.”
“Không có gì.” Gotak trả lời ngắn gọn, nhưng vẻ mặt lại hơi đỏ lên.
Cả hai đi bên nhau, không nói gì thêm nhưng mỗi bước đi lại giống như một bước gần hơn về phía nhau. Không cần lời nói, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro