14. Hôm nay là tết thiếu nhi, mà sao người lớn lại đi chơi nhiều
Sáng mùng 5 tháng Năm, trời nắng nhẹ. Juntae bật dậy từ sớm, trong lòng rạo rực như một đứa trẻ đúng nghĩa. Cậu nhắn cho Gotak từ lúc sáu rưỡi sáng:
"Tak ơi, cậu dậy chưa? Hôm nay là Tết Thiếu Nhi đó!"
Tin nhắn được “seen” sau tận 15 phút.
"Biết rồi. Để tôi ngủ thêm tí."
"Không! Hôm nay phải đi khu vui chơi!"
Gotak im lặng, và Juntae tưởng đâu hắn đã ngủ lại. Cậu ngồi bó gối nhìn điện thoại, gõ vào màn hình một dòng khác, lần này là tuyệt chiêu:
"Tớ mua sẵn hai vé rồi đó."
Mười giây sau, tin nhắn đến, "Mặc áo nào thì hợp với chỗ đó?"
Juntae bật cười thành tiếng.
...
Một tiếng sau, họ gặp nhau ở trạm xe buýt gần nhà. Gotak mặc sơ mi trắng đơn giản, tay đút túi quần, trông có phần gượng gạo. Juntae thì trái lại, mặc áo phông in hình Pikachu, đội nón lưỡi trai nhỏ, nhìn chẳng khác gì một nhóc tiểu học.
"Nhìn cậu nghiêm túc ghê," Juntae huých nhẹ tay Gotak.
Gotak nhìn cậu một lúc, rồi thở ra, lẩm bẩm, "Tôi chưa từng đi mấy chỗ kiểu này..."
"Vì cậu không có tuổi thơ hả?" Juntae bật cười, rồi nghiêng đầu nhìn Gotak. "Hôm nay để tớ bù cho cậu."
"Ừ, cố gắng."
Hắn đáp gọn lỏn, nhưng ánh mắt không giấu được sự mềm lòng. Cậu nhóc cạnh bên đang cười đến mức hai mắt cong tít, má phồng lên như kẹo mochi, nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh đến mức... ai mà nỡ từ chối cơ chứ?
---
Khu vui chơi hôm nay đông kín người, phần lớn là phụ huynh dắt con nhỏ đến chơi. Nhưng không ai để ý hai nam sinh cao ráo, một người mặt lạnh như tượng đá, một người cười toe đến sáng cả một góc đường. Juntae lôi Gotak vào khu trò chơi như một cơn gió mùa hạ: nhanh nhẹn, ồn ào, và đầy háo hức.
“Tak ơi Tak ơi, chơi cái này đi, vòng quay ngựa gỗ này này!”
“Cái đó cho con nít á.”
“ Cậu cũng là ‘thiếu nhi’ mà? Hôm nay là lễ của cậu đó.” Juntae vừa nói vừa kéo tay Gotak, lôi hắn vào hàng chờ như thể đó là điều hiển nhiên.
Gotak không phản kháng, chỉ thở dài và để mặc cho cậu dẫn đi. Hắn lén nhìn bàn tay Juntae đang nắm lấy cổ tay mình — nhỏ hơn tay hắn, nhưng ấm và chắc chắn.
Khi vòng quay bắt đầu, Juntae huých hắn, “ Cậu phải cười lên chứ, người ta chụp hình đó.”
“Cậu thì cười cái gì mà cười hoài.”
“Vì tớ vui.”
Câu trả lời đơn giản đến mức Gotak không thể không bật cười. Trong nhạc nền ngân vang của khu vui chơi, giữa tiếng cười con trẻ, tiếng gió và tiếng loa thông báo, tiếng cười nhỏ của Gotak vang lên như một bí mật chỉ có hai người nghe thấy.
---
Sau vòng quay ngựa gỗ là đu quay, nhà gương, rồi tàu lượn mini. Juntae tràn trề năng lượng, còn Gotak — không biết bằng phép màu gì — cũng chẳng than mệt. Có lần hắn lỡ chạm mắt mình trong gương méo ở nhà gương và bật cười, đến mức Juntae sững người.
“ Cậu vừa... cười trước gương đó hả?” Juntae nhìn hắn như thể thấy được sinh vật lạ.
“Không hề.”
“Có! Tớ thấy rõ ràng. Cậu dễ thương ghê á.”
Gotak quay đi, mặt hơi đỏ. Juntae cười khúc khích, rồi nghiêng đầu nhìn kỹ hắn.
“Thật ra, cậu dễ thương hơn khi không cau mày đó.”
“Cậu nói nhiều quá đó.” Gotak nắm đầu Juntae, xoa đến nỗi mái tóc cậu rối tung lên.
“Thì tớ là thiếu nhi mà, được quyền nói nhiều.”
“Cậu không nhỏ hơn tôi bao nhiêu đâu...”
“Hai tháng cũng là nhỏ hơn rồi.”
Gotak lắc đầu, nhưng môi vẫn giữ nụ cười mím nhẹ. Juntae cầm lấy ly nước và chìa ra trước mặt Gotak.
“Uống đi. Tớ đi lấy nước cam cho cậu á.”
“Biết tôi thích nước cam từ khi nào vậy?”
“Từ cái lần ở thư viện, cậu nhìn lon nước cam của tớ rồi quay đi chỗ khác.”
Gotak hơi khựng lại. Không ngờ cậu nhớ được cả chuyện nhỏ xíu như vậy
Gotak cầm ly nước, quay đi, che giấu khóe môi đang cong lên. Juntae bước lên song song, và trong khoảnh khắc ấy, cậu cầm lấy tay hắn. Lần này không phải cổ tay, mà là mười ngón tay đan xen.
---
Cuối buổi chiều, khi ánh nắng đã dịu lại, họ cùng ngồi trên ghế đá nhìn những đứa trẻ chơi đùa. Juntae đang ăn một que kẹo bông gòn màu xanh da trời, má dính một ít.
“ Cậu lại gần đây.” Gotak nói, rồi bất ngờ cúi đầu, dùng tay lau phần đường dính nơi khóe miệng Juntae. Cậu giật mình, hơi né ra theo phản xạ, nhưng rồi lại để yên.
“Mặt cậu gần quá rồi đó...” Juntae thì thầm, mắt chớp liên tục.
“Đừng nhúc nhích.” Gotak cau mày nhẹ, nhưng môi hắn đang cong lên.
Juntae khựng lại. Gotak vẫn còn nhìn cậu. Một tia gió thoảng qua, mùi kẹo ngọt lẫn với mùi tóc, mùi của mùa hè — khiến mọi thứ trở nên chậm lại.
Gotak ngập ngừng. Juntae nhìn hắn, mắt vẫn long lanh như sáng nay, khi cậu xin đi khu vui chơi.
Hắn cúi xuống.
Nụ hôn nhẹ, như một cái chạm khẽ, nhưng khiến cả hai người sững lại trong vài giây.
Không sâu, không vội. Chỉ là môi chạm môi, lặng yên như một bí mật nhỏ giữa lễ hội nhộn nhịp.
Juntae mở mắt trước, môi còn khẽ run.
“...Vì miệng tớ dính đường đúng không?” Cậu hỏi, giọng lí nhí.
“Ừ, ngọt lắm.” Gotak trả lời, mặt không đổi sắc, nhưng hai tai đã đỏ hồng.
Juntae vẫn ngồi im, mặt đỏ rực như trái cà chua chín. Cậu cầm que kẹo bông trên tay mà chẳng biết phải làm gì với nó nữa. Gotak thì vẫn nhìn thẳng về phía đám trẻ con chơi cầu trượt, giả vờ như chưa có gì xảy ra. Nhưng tay hắn vẫn không buông tay Juntae.
Một lúc sau, Juntae lầm bầm: “ Cậu không thấy kỳ hả?”
“Cái gì kỳ cơ?” Gotak nghiêng đầu.
“Thì… mình hôn nhau ở khu vui chơi. Xung quanh toàn con nít.”
“Ừ, thì Tết Thiếu Nhi mà.” Gotak tỉnh bơ, rồi quay sang Juntae, khóe môi hơi nhếch lên. “Mình cũng là thiếu nhi còn gì.”
Juntae phì cười. “ Cậu thì thiếu nhi gì nữa chứ.”
"Mới nãy cậu vừa bảo tôi là 'thiếu nhi' mà, với cả tôi cũng đang ngồi ăn kẹo bông với cậu đây còn giề."
"Có mà thiếu đánh."
Cả hai cùng cười. Tiếng cười nhỏ nhưng đủ để át đi tiếng ồn xung quanh. Bầu không khí nhẹ tênh, ấm áp, và bình yên đến lạ.
---
Lúc đi ra khỏi khu vui chơi, trời đã ngả hoàng hôn. Ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng những tòa nhà xa xa, và phủ lên vai nhau một lớp ánh sáng dịu dàng. Gotak cầm túi đựng đầy mấy món quà Juntae thắng được trong trò ném vòng.
“ Cậu lấy mấy thứ này làm gì vậy? Gấu bông mini, móc khóa hình thỏ, sticker hình trái tim…”
“Để tặng người ta.” Juntae cười ranh mãnh.
“Ai?”
“Thì người vừa hôn tớ lúc nãy á.”
Gotak khựng lại một chút rồi bật cười thành tiếng. Lần hiếm hoi hắn không thể kiềm chế được cảm xúc mà cười rõ ràng như vậy. Juntae khoái chí, đẩy đẩy vai hắn.
“Thấy chưa, tớ biết cậu sẽ cười mà.”
“Cậu… đúng là...”
“Nhưng tớ dễ thương đúng không?”
“…Chắc vậy.” Gotak quay đi, cố giấu gương mặt hơi đỏ.
---
Sau khi rời khu vui chơi, hai người ghé qua một quán ăn vặt nhỏ gần đó. Juntae gọi một đống đồ ăn — xúc xích chiên, bánh cá nhân, kem cây và cả một ly trà sữa to chà bá.
“ Cậu ăn gì không?” Juntae hỏi, miệng đang ngậm nửa cây xúc xích.
“Không. Nhìn cậu ăn cũng no rồi.”
“Câu này nghe giống mẹ tớ hay nói á.”
“Thì tôi lớn rồi còn gì.”
“Nhưng vẫn là ‘thiếu nhi đặc biệt’ của tớ.” Juntae nói rồi cười híp mắt.
Gotak không đáp, chỉ im lặng nhìn Juntae ăn. Lâu lâu hắn lại đưa tay gạt sợi tóc rối trên trán cậu hoặc đỡ ly trà sữa sắp đổ. Những hành động nhỏ xíu nhưng nhẹ nhàng và tự nhiên đến mức không cần lời giải thích.
---
Tối đến, hai người đi bộ về. Đường về nhà không quá xa, nhưng cả hai cứ bước thật chậm. Có đoạn đường vắng, chỉ còn ánh đèn đường vàng nhạt và tiếng giày thể thao chạm mặt đất đều đều.
“ Cậu nhớ không?” Juntae hỏi, đột nhiên nhỏ giọng. “Lần đầu mình đi bộ về chung là hồi cuối học kỳ trước, cậu cho tớ mượn ô.”
“Ừ, hôm đó trời mưa. Cậu ướt sạch, còn tôi thì ướt một nửa.”
“Tớ nhớ cậu đưa ô cho em mà còn bĩu môi nói ‘phiền phức ghê’.”
“Thì thật sự phiền phức mà.”
“Nhưng vẫn đưa.” Juntae mỉm cười.
“Cậu cũng hay nhớ mấy chuyện linh tinh nhỉ.”
“Không linh tinh đâu. quan trọng với tớ lắm.”
Gotak quay sang nhìn Juntae. Gương mặt cậu lúc này không còn rạng rỡ như ban sáng, mà nhẹ nhàng và lặng lẽ hơn. Như ánh đèn đường phản chiếu trong mắt — yên ắng mà sâu.
“Cảm ơn cậu,” Juntae khẽ nói. “Vì hôm nay đã đi cùng tớ, dù cậu không thích chỗ đông người.”
Gotak siết nhẹ tay cậu. “Lúc đầu thì không thích. Nhưng đi với cậu thì… cũng không tệ lắm.”
Juntae nhìn hắn, mắt mở to, miệng nở một nụ cười rõ to. “ Cậu đang khen tớ đấy hả?”
“Không có.”
“Có! Cậu ngại thừa nhận thôi!”
“Im đi. Ồn ào quá.”
“ Tớ không thích đấy.”
“Chắc tại tôi dở hơi mới thích cậu.”
Lần này, Juntae đứng sững lại giữa đường. Cậu chớp mắt liên tục. “ Cậu mới nói gì đó?”
Gotak vẫn bước tiếp, nhưng lưng đã ửng hồng. “Không nói nữa.”
“Cậu đứng lại đó!” Juntae chạy lên chặn trước mặt hắn.
Gotak im lặng, nhìn xuống cậu — người con trai nhỏ hơn mình một chút, nhưng lúc nào cũng có thể khiến hắn mất kiểm soát.
Hắn bước tới, cúi đầu lần nữa.
Lần này nụ hôn không bất ngờ như lúc ở khu vui chơi. Nó nhẹ nhàng hơn, sâu hơn một chút — đủ để Juntae nhắm mắt lại, tay bám nhẹ lấy vạt áo sơ mi của hắn.
Khi rời môi nhau, Gotak nhìn thẳng vào mắt cậu.
Không cần phải nói thêm điều gì, họ biết là họ có nhau.
---
Đêm Tết Thiếu Nhi kết thúc như vậy. Không có pháo hoa, không có quà to đùng, chỉ có hai đứa con trai 17 tuổi, một buổi hẹn bình thường và hai cái nắm tay không rời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro