7. Gần như một lời tỏ tình.
Tiết học hôm sau, Gotak không thể nào tập trung nổi. Hắn ngồi chống cằm, nhìn chằm chằm vào quyển vở trắng tinh, đầu óc cứ chạy lùi về khoảnh khắc chiều tối qua—nơi ánh đèn đường mờ nhòe in bóng Juntae.
"Đồ ngốc," Gotak lẩm bẩm, cắn nhẹ đầu bút. Hắn không hiểu nổi tại sao tim mình lại đập loạn đến thế, chỉ vì cái cách Juntae khẽ run khi đứng cạnh hắn, vì cái siết tay yếu ớt mà như nài nỉ ấy.
Ở lớp bên kia, Juntae cũng không khá hơn. Cậu lật tới lật lui trang vở mà chẳng đọc nổi chữ nào. Mọi hành động của Gotak ngày hôm cứ như khắc lên trí nhớ cậu—giọng khàn khàn đó, và cái cách hắn nắm lấy tay cậu.
Juntae cắn môi. Tim cậu chẳng nghe lời nữa, cứ mỗi lần nghĩ đến Gotak là một luồng ấm áp lại lan tràn. Và điều đáng sợ nhất là—cậu cũng không muốn dập tắt nó.
Buổi trưa hôm đó, như thể vô tình mà cũng như cố ý, Gotak lại xuất hiện trước cửa lớp của Juntae. Lũ bạn cùng lớp cậu huýt sáo trêu chọc, có đứa còn nói đùa:
" Lại tới đòi cơm à Gotak? Cậu này chăm cậu kia ghê."
Juntae đỏ mặt, lén liếc Gotak. Hắn nhún vai, chẳng buồn phủ nhận.
" Đi ăn không?". Gotak hỏi, mắt dán chặt vào cậu.
Cậu gật đầu, hơi lí nhí: "Ừm... đợi tớ lấy áo khoác."
Hai người họ bước đi cạnh nhau trong tiếng xì xào sau lưng. Không ai nói gì nhiều, nhưng khoảng cách giữa hai người hôm nay gần hơn. Gotak có lần chạm nhẹ vào khuỷu tay Juntae, còn cậu thì cũng không né đi như mọi khi.
Khi tới sân sau trường—nơi hai người trốn đến ăn trưa để tránh đám đông—Gotak đặt túi xuống, ngồi phịch xuống băng ghế.
" Tôi nói này." – hắn bắt đầu, giọng có chút cộc cằn hơn bình thường, như để che đi sự bối rối – "Từ giờ nếu mà có chuyện gì, cậu phải nói với tôi trước, dưngd cơ một mình chịu đựng."
Juntae im lặng một lát, rồi khẽ nói: "Tớ không muốn phiền cậu."
" Cậu đúng là tên phiền phức." Gotak gắt nhẹ, nhưng ánh mắt hắn dịu đi, "Nhưng tôi muốn cậu làm phiền đấy."
Câu nói đó như một mồi lửa. Juntae quay mặt đi, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu mím môi, lén nhìn sang, thấy Gotak cũng đang cúi mặt, tay gãi đầu liên tục như muốn chôn luôn cả khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Bầu không khí đặc quánh lại, dường như chỉ cần một cú đẩy nhẹ là sẽ vỡ òa.
Và cú đẩy ấy đến từ cơn gió bất chợt, khiến khăn quàng của Juntae bị gió cuốn, vướng vào vai Gotak. Khi cậu loay hoay kéo lại, tay cậu chạm vào cổ hắn, lạnh buốt và run rẩy. Gotak khựng lại, nắm lấy cổ tay cậu.
"Cậu... đừng làm vậy."
Juntae nhìn hắn, mắt mở to: "Tớ làm gì cơ?"
"Làm tôi muốn ôm cậu."
Xịt keo.
Chỉ có tiếng tim đập hỗn loạn trong lồng ngực cả hai.
Juntae không né tránh. Cậu cúi đầu, khẽ thì thầm, "Vậy thì... cậu đừng chỉ nói miệng."
Đó gần như là một lời mời. Một sự chấp nhận. Một cái gật đầu cho cảm xúc đã kìm nén bấy lâu.
Gotak siết tay, kéo cậu vào lòng. Không có nụ hôn vội vàng nào. Chỉ là một cái ôm. Ấm áp. Dứt khoát. Và rất thật.
Lần đầu tiên, họ không còn giấu giếm thứ gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro