8. Có một thứ gọi là tình cảm

Từ sau cái ôm ấy, giữa Gotak và Juntae có điều gì đó đã thay đổi.

Không ai nói ra. Cả hai vẫn giữ những thói quen cũ, như gặp nhau lúc tan học ở sân sau, hoặc lén nhắn nhau vài dòng ngắn ngủi sau mỗi buổi tối. Nhưng trong từng ánh mắt, từng khoảng lặng, dường như có một lớp cảm xúc mỏng manh đang dần dày lên, âm ỉ lan tỏa, chờ một cơn gió thổi qua để bùng cháy.

Gotak chưa từng là kẻ nghĩ quá nhiều, nhưng những ngày gần đây, hắn hay ngồi thừ người trong lớp, mắt dán vào bàn học của mình mà tai chẳng nghe rõ thầy cô giảng gì. Có lúc hắn giật mình vì tự hỏi Juntae đang làm gì, đang ở đâu, có nghĩ gì về cái ôm hôm đó không.

"Người như mình, liệu có đang khiến cậu ấy khó xử?" – hắn tự hỏi như thế vào một buổi trưa khi nhìn thấy Juntae cười nói với bạn cùng lớp. Chỉ một khoảnh khắc rất ngắn, nhưng Gotak lại thấy tim nhói lên, cảm giác lạc lõng len vào, lẫn trong tiếng ồn của sân trường.

Về phía Juntae, cậu cũng không thể xem nhẹ cảm xúc của mình nữa. Cái ôm hôm đó… có một chút bất ngờ, có một chút ấm áp, và nhiều hơn cả là cảm giác mình được chạm vào phần nào đó rất riêng trong con người Gotak – nơi mà cậu chưa từng thấy ai chạm tới.

Từ hôm ấy, ánh mắt Juntae dường như hay vô thức tìm kiếm Gotak trong sân trường. Dù chỉ là lưng áo hắn trong đám đông, hay bước chân lướt ngang hành lang, trái tim cậu cũng nhẹ rung lên, như một cơn gió sớm đầu thu.

Một hôm, trời đổ mưa. Không lớn, nhưng đủ để học sinh phải che áo chạy vội ra cổng.

Juntae đứng trú bên hiên thư viện, mắt nhìn làn mưa rơi thành dòng dài trên bậc thềm. Cậu không có áo mưa, và cũng không vội. Trong lòng như đang đợi điều gì đó.

Và rồi, Gotak đến. Không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa cho cậu cái ô của mình, tay áo hắn đã ướt đến nửa.

“Cậu cần hơn.” — giọng Gotak khàn nhẹ.

“Còn cậu thì sao?” — Juntae ngẩng lên.

Gotak nhìn trời mưa rồi nhếch mép cười khẽ, một kiểu cười chẳng giấu được sự ngốc nghếch:
“Tôi không tan ra được đâu.”

Juntae cầm ô, nhưng không đi. Cậu đứng im một lát, rồi giơ tay lên, che ô cho cả hai.

Khoảng cách dưới ô hẹp lại. Hơi thở chạm nhau trong không gian lặng như ngưng gió. Gotak giật mình, mắt dán vào vành tai đỏ ửng của Juntae. Còn Juntae, tim cậu như muốn nổ tung vì sự gần gũi này.

Họ đi chậm rãi qua sân trường, mặc kệ những ánh mắt thoáng qua. Lần đầu tiên, cả hai không né tránh việc đi cùng nhau ở nơi đông người.

Tối đó, Gotak nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ. Hắn mở điện thoại, gõ vài chữ rồi lại xóa: “Cái ôm hôm trước… với tôi… nó thật sự rất quan trọng.”

Xoá.

“ Tôi có cảm giác kỳ lạ, tôi không biết nó là gì nhưng tôi không muốn xa cậu."

Xoá tiếp.

Cuối cùng, hắn chỉ gửi một dòng ngắn:

“Về nhà an toàn rồi chứ?”

Juntae trả lời ngay: “Ừ. Cậu về nhà chưa?”

Một lát sau, tin nhắn tiếp theo tới: “ Tôi không tan ra, nhưng mà tôi ướt sạch rồi.”

Juntae phì cười. Ngón tay gõ chậm rãi:

“Lần sau, cậu đừng nhường ô nữa. Chúng ta cùng che một cái là được rồi.”

Gotak đọc đi đọc lại tin nhắn ấy. Lồng ngực như có ai đang gõ nhè nhẹ vào bên trong.

Hắn không trả lời. Nhưng ở phía bên này màn hình, hắn mỉm cười — một nụ cười mà chỉ Juntae có thể khiến hắn cười được như thế.

Tình cảm của họ, có lẽ đã không thể quay đầu được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro