9. Ghen hay không ghen

Trời bât đầu vào thu gió thổi se lạnh qua hàng cây ngả bóng trong sân trường. Juntae kéo cao cổ áo đồng phục, tay kẹp vở ôn tập cho bài kiểm tra sắp tới. Dù đã là buổi chiều, sân trường vẫn còn lác đác tiếng học sinh đá cầu, cười nói rôm rả. Cậu đi nhanh qua dãy lớp học, tim đập rộn ràng như thể vẫn chưa hết bối rối vì những cái nắm tay và những chiếc ôm thật chặt giữa cậu và Gotak.

Cái ôm đó. Sự ấm áp đó. Ánh mắt Gotak nhìn cậu. Juntae không thể ngừng nghĩ đến nó. Dù không ai nói ra điều gì, mọi thứ như thay đổi hẳn sau khoảnh khắc ấy. Gotak không còn lạnh lùng buông lời cộc lốc, và cậu - dù cố làm như không có gì - lại luôn thấy ánh mắt mình tự động tìm đến hắn mỗi khi đến trường.

Hôm nay Gotak có tiết thể dục nên tan muộn. Juntae chần chừ đứng ở hành lang tầng hai, liếc nhìn về phía sân vận động. Hắn đang đứng cạnh một cô bạn nào đó, lớp bên. Juntae không quen, nhưng cô gái trông khá thân mật, còn vỗ nhẹ lên tay áo hắn khi nói chuyện.

Juntae cảm thấy cổ họng khô khốc. Một cảm giác khó chịu bỗng trào lên, rất lạ. Cậu quay phắt đi, nhưng chưa kịp bước thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

"Cậu đứng đây làm gì đấy? Định chờ ai à?"

Là Minjoo - bạn cùng lớp cấp 2 của Juntae, có thể nói cô là một trong những người người bạn hiếm hoi của cậu. Cô cười, nhéo nhẹ tay áo cậu như thể trêu chọc. Juntae luống cuống lắc đầu, "Không, chỉ... chỉ đứng hóng gió thôi."

"Ừ, hóng gió vào cái lúc nhìn chằm chằm xuống sân thể dục à?"

Juntae chưa kịp phản bác thì Gotak từ xa đi lại. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng dừng lại khá lâu trên tay Minjoo đang đặt trên vai Juntae. Ánh mắt đó lạnh và sắc đến mức chính Juntae cũng rùng mình.

"Về chưa?" - Gotak hỏi, giọng không rõ là đang bực hay chỉ đơn thuần hỏi.

"À... Ừ. Về."

Juntae rút vai khỏi tay Minjoo và bước về phía Gotak, nhưng không hiểu sao lòng cậu hơi lấn cấn. Như thể vừa bị bắt quả tang làm điều gì sai. Mà rõ ràng cậu đâu có làm gì sai?

Hai người đi song song trên con đường nhỏ dẫn ra cổng trường. Gió lùa qua khe áo, nhưng không ai lên tiếng. Cuối cùng, Gotak cất lời, "Cái cậu ban nãy... là bạn thân à?"

"Ừm, cô ấy gần nhà tớ, bọn tớ học chung từ nhỏ...Sao thế?"

Gotak khẽ nhún vai, nhưng không đáp. Một cơn gió mạnh thổi qua, thổi tung vài chiếc lá khô rơi xuống đường. Hắn đưa tay vào túi áo, lấy ra thanh socola nhỏ - loại Juntae hay ăn - rồi chìa ra, "Ăn không? Hôm nay mẹ tôi mua cho mà tôi không muốn ăn."

Juntae nhận lấy, lòng chợt mềm ra. Những cơn gió ghen tuông thoảng qua bỗng tan dần trong sự quan tâm nhỏ nhặt ấy. Cậu nhìn sang hắn, lần đầu dám hỏi thẳng:

"Hồi nãy cậu đứng với ai vậy?"

Gotak sững người một chút, rồi chậm rãi nói:

"Bạn lớp bên qua hỏi bài. Mà tôi không thân."

Câu trả lời ngắn gọn, có phần vụng về. Nhưng Juntae vẫn thấy môi mình khẽ cong lên. Cậu quay mặt đi, cắn nhẹ đầu thanh socola rồi thì thầm:

"Tớ tưởng cậu thân chứ. Còn để bạn ấy vỗ tay lên áo cậu."

Gotak quay sang, ánh mắt hơi nheo lại:

"Cậu ghen à?"

Juntae đỏ mặt:

"Ai... ai ghen chứ! Tớ chỉ nói thế thôi. Cậu đừng có nghĩ bậy."

Gotak cười khẽ - nụ cười hiếm hoi, nhưng lại làm tim Juntae đánh rơi một nhịp. Hắn không nói thêm gì, chỉ bước gần lại, vai chạm nhẹ vào vai cậu.

Đôi khi không cần những lời sến súa. Chỉ là một thanh socola, một câu hỏi bâng quơ, hay một cái vai chạm vào nhau giữa gió đầu đông. Thế là đủ để khiến mối quan hệ tưởng như im lặng ấy dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Juntae quay sang, nhìn Gotak đang bước bên cạnh, im lặng như mọi khi nhưng lại không hề xa cách. Cậu bỗng muốn thời gian đứng yên. Muốn cứ thế mà đi bên hắn, như hai người bạn - hoặc hơn cả bạn - mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro