CHƯƠNG 5
Chỉ một ngày sau thất bại của Kidokawa Seishuu, Nikaidou đã tổ chức lại nội dung huấn luyện, chắc chắn, trước điểm yếu là dựa quá nhiều vào tiền đạo để tấn công của Kidogawa, khóa huấn luyện này nhằm cải thiện khả năng kiểm soát bóng và khả năng phòng thủ của hậu vệ vậy nên Gouenji và ba anh em Mukata cần liên tục tấn công khung thành, trong khi tiền vệ và hậu vệ chịu trách nhiệm đánh chặn, đây là buổi tập duy nhất trong cả ngày, không ngờ cả đội vẫn có phần không hài lòng với điều này.
"Quên đi! Huấn luyện viên nhỏ mới gia nhập Teikoku đã có đủ khả năng lái một chiếc ô tô thể thao. Làm sao chúng ta có thể đánh bại họ nếu chúng ta chỉ chen lấn trên xe buýt và tàu điện ngầm để đến nơi làm việc hàng ngày?"
"Loại hình huấn luyện này có gì đặc biệt?" Một cầu thủ liếc nhìn Gouenji: "Không phải chỉ là một số người không có sức để tấn công khung thành và cướp bóng nên mới mệt mỏi, chỉ làm xấu mặt chúng ta mà thôi!"
Gouenji không nói một lời, các cầu thủ này một đòn đều giống như đấm vào bông, dám đối đầu trực diện, dùng khăn mặt cùng bình nước xung quanh ném loạn lên, sau đó vội vàng rời đi. Một lúc sau, phòng thay đồ đã ngổn ngang rác rưởi, Gouenji, người cuối cùng rời đi, lắc đầu thở dài, loại hành vi mẫu giáo này, đừng nói là Teikoku, bất kỳ đội hạng hai, hạng ba nào đợi một thời gian nữa cũng có thể đánh bại Kidokawa Seishuu.
Gouenji đang định bắt đầu thu dọn đồ đạc thì đột nhiên có tiếng động ở cửa, Kazemaru đẩy một chiếc xe đẩy hai tầng đi vào: "Xin lỗi, tôi sẽ thu dọn đồ đạc."
"Tại sao cậu lại tới thu dọn đồ đạc?" Gouenji cau mày.
"A..." Nghe thấy giọng điệu không hài lòng của Gouenji, Kazemaru tưởng mình đã làm sai điều gì nên nói: "Vừa rồi anh Mukata nói, để tôi vào thu dọn đồ đạc."
Gouenji trợn mắt, họ không chỉ nổi cáu với anh mà còn trêu đùa Kazemaru! Anh nói: "Việc này không phải trách nhiệm của cậu, tất cả đều là của họ. Ngay cả quản lý cũng không cần phải dọn dẹp chứ đừng nói đến cậu. Giữ xe đi, tôi có thể dọn dẹp."
Nhưng Kazemaru lại nói: "Tôi không có việc gì để làm nên tôi có thể giúp. Anh mệt mỏi sau khi tập luyện cả ngày, nên tốt nhất anh nên đi tắm và rời đi." Sau đó cậu bắt đầu thu thập những chai nước rỗng. Gouenji không thể ngăn cản nên anh đã đi vào phòng tắm bên trong phòng thay đồ để tắm.
Khi Gouenji bước ra khỏi phòng tắm và thay quần áo, nhìn thấy Kazemaru đang dọn dẹp, tâm trạng của Gouenji đột nhiên nổi lên: "Đây không phải việc của cậu, cậu không cần phải làm!"
Thái độ đột ngột của Gouenji khiến Kazemaru khó hiểu, cậu nghĩ: Tôi đâu có làm gì sai, tôi chỉ giúp anh dọn dẹp thôi mà, sao anh lại mắng tôi? Kazemaru thản nhiên nói: "Quản lý và người dọn dẹp của đội đã tan sở rồi, tôi không làm thì ai sẽ làm?"
"Tôi." Gouenji dùng một tay giật lấy cây chổi từ tay Kazemaru vừa quét sàn vừa nói: "Rõ ràng là họ đang bắt nạt cậu, sao cậu lại không biết? Cậu là thực tập sinh ngành quản lý thể thao, chỉ có huấn luyện viên Nikaido mới có thể ra lệnh cho cậu. Bọn họ hay kể cả tôi, không thể vung tay múa chân với cậu được. Nếu hôm nay cậu đồng ý với mọi yêu cầu của họ, họ không những không biết ơn cậu mà còn cho rằng cậu dễ bắt nạt. Họ sẽ chỉ tiếp tục để trêu chọc cậu trong tương lai mà thôi! Họ sẽ lại yêu cầu bạn làm bất cứ điều gì, không bằng mọi thứ cứ từ chối thẳng thừng, tự bọn họ cũng sẽ không dám làm càn nữa".
"Thật ra... học cũng tốt. Có lẽ sau khi tốt nghiệp tôi sẽ làm công nhân trong đội mà thôi." Kazemaru cười khổ, cậu từ lâu đã biết rằng những người khác đang bắt nạt mình, nhưng cậu lại nghĩ đó chỉ là chuyện nhỏ, vì vậy cậu không quan tâm đến nó.
"Sau này cậu không thể để người khác bắt nạt mình. Nếu cậu coi thường chính mình, sẽ không có người coi thường cậu." Gouenji dừng động tác, nghiêm khắc dạy dỗ Kazemaru.
Kazemaru gật đầu: "Tuy nhiên, nếu cậu để tôi giúp thì không sao cả, điều này hoàn toàn có thể mà"
Cả hai cùng nhau dọn dẹp phòng thay đồ, sau đó mang khăn và quần áo bẩn vào phòng giặt để giặt sạch. Chỉ là quần áo trên người của những cầu thủ Alpha này có rất nhiều mùi pheromone, khiến Kazemaru rất khó chịu. Cha của Gouenji là một bác sĩ nên đương nhiên anh biết được khuyết điểm của loại thuốc tiêm ức chế này, anh yêu cầu Kazemaru không xử lý quần áo và nhắc cậu đến văn phòng nghỉ ngơi một lát.
Khi Gouenji quay lại, anh nhìn thấy Kazemaru đang xịt thuốc ức chế dạng xịt, nhìn lại thì trên bàn cậu có một chiếc túi có khóa kéo, chứa đầy thuốc xịt và thuốc ức chế dạng uống. Kazemaru thấy anh quay lại, liền cất chiếc túi đi với vẻ mặt ngượng ngùng: "Mẹ đã chuẩn bị sẵn cho tôi và bảo tôi bất kể thay ba lô hay đi đâu cũng phải mang theo."
"Mẹ cậu thực sự rất yêu cậu. Tôi cũng có một cô em gái, nếu con bé là Omega, tôi sẽ còn căng thẳng hơn mẹ cậu nữa." Gouenji đi vòng quanh an ủi cậu, rồi nói: "Sau khi giặt xong, còn phải phơi quần áo, vậy cậu cứ rời đi trước, tôi sẽ khóa cửa."
"Tôi vẫn phải viết báo cáo hàng ngày nên tôi sẽ ở lại thêm một chút." Vì lý do nào đó, Kazemaru không muốn rời đi.
Gouenji không ép buộc mà nhờ Kazemaru đánh thức anh để phơi quần áo, sau đó nằm trên sofa chợp mắt một lát.
Thuốc ức chế ức chế sinh lý của Kazemaru không thể ngăn chặn sự tò mò của chính cậu. Từ khi Gouenji lấy kẹo của cậu, trong lòng cậu đã tự vẽ nên vô số nghi hoặc, bí mật của loại kẹo này là cậu cùng mẹ mình thỏa thuận khi còn nhỏ, làm sao có thể có ai khác ngoài cha mẹ cậu và Endou, vì sao gười đó có đoán ngay được ý nghĩa của chiếc kẹo rong vòng chưa đầy vài ngày quen biết?
Kazemaru thực sự muốn hỏi, tại sao anh lại biết?
Nhưng thấy Gouenji đang luyện tập, dọn dẹp và nghỉ ngơi nghiêm túc, Kazemaru không nỡ làm phiền anh vì một chuyện tầm thường như vậy, trong đầu cậu dàn dựng một màn kịch nhỏ, tự chuẩn bị bài sau đó lưu lại, chờ lần sau hỏi anh.
Sau khi Kazemaru viết báo cáo xong, thấy đã gần đến giờ, cậu bước tới, nhẹ nhàng vỗ nhẹ Gouenji để đánh thức anh , tuy nhiên, Gouenji có vẻ quá mệt mỏi, Kazemaru gọi hai lần nhưng anh vẫn không tỉnh dậy. Kazemaru suy nghĩ một chút, quyết định tự mình giải quyết trước, dù sao quần áo đã giặt cũng không có mùi pheromone, hẳn là sẽ không bị ảnh hưởng. Nghĩ đến đây, Kazemaru tự mình đi đến phòng giặt.
Không ngờ vừa bước ra khỏi cửa văn phòng đã gặp phải một cầu thủ, Kazemaru hiển nhiên sửng sốt: "Hả? Tại sao cậu lại quay lại?"
"Không phải việc của cậu! Cậu là ai và tại sao cậu lại hỏi vậy?"
Chiếc ghế sofa nằm cạnh cửa, Gouenji đang ngủ trên đó nên cầu thủ đó thậm chí không nhận ra Gouenji vẫn ở đây nên đã lộ nguyên hình và mắng Kazemaru.
Kazemaru đã quen rồi: "Vậy cậu muốn làm gì thì làm, tôi đi phơi quần áo."
"Đúng vậy, Omega nên ngoan ngoãn giặt giũ, dọn dẹp. Dù sao cậu cũng chỉ có thể làm như vậy."
Kazemaru cúi đầu cũng không phản bác mà chỉ nói: "Vậy tôi đến phòng giặt đồ, xin nhường đường."
"Đây là thái độ của cậu khi nhờ người khác sao?"
Kazemaru nghĩ thầm, đây không phải chỉ là chủ đích muốn rắc rối thôi sao? Nhưng nghĩ rằng mình vẫn còn là thực tập sinh, cậu hỏi: "Vậy thái độ nhờ người là thế nào?"
Cầu thủ kia trực tiếp kéo cổ áo Kazemaru ra: "Chỉ cho tôi xem." Kazemaru lúc này không nhịn được vội vàng đẩy anh ta ra, cầu thủ này vẻ mặt khinh thường, đang định cho cậu một bài học. Không ngờ, một giọng nam lạnh lùng hét lên: "Cậu đang nhìn cái gì vậy? Sao không nhìn tôi!"
Gouenji đột nhiên xông tới, dọa cầu thủ kia một mặt xám như tro, Gouenji tức giận, mở to mắt nhìn tên kia: "Cậu có thích xem không? Tại sao cậu không nhìn trộm khi chúng ta tắm rửa thay quần áo vào thường ngày ấy?" Giọng điệu của anh lập tức chuyển sang nghiêm túc. : "Nếu cậu dám bắt nạt người khác bằng lời nói và bàn tay của mình, đừng trách tôi đã dùng quyền lực với tư cách là đội trưởng để đình chỉ cậu. Cậu quay lại làm gì?"
Cầu thủ kia tức giận nhưng cũng không nói gì, chỉ nói: "Tìm đồ."
"Tìm xong liền rời đi. Hôm nay tôi sẽ để lại cho cậu thể diện, sẽ không nói cho ai biết, lần sau thì tôi không chắc."
Cầu thủ kia lao vào văn phòng, lấy chiếc ví bỏ quên trong tủ đựng thức ăn rồi vội vàng rời đi.
Gouenji thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy cổ áo của Kazumaru bị lệch, anh đưa tay nắn thẳng lại cho cậu, khi tay anh chạm tới, mặt Kazemaru đỏ tới mức không dám nhìn thẳng vào anh. Gouenji thu tay lại không được, để đó cũng không xong, mập mờ trả lời một câu: "Bảo vệ tốt chính mình."
"Ừ." Kazemaru trả lời bằng giọng mỏng như muỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro