PHIÊN NGOẠI : Chuông Gió

1.
Kazemaru từng kể rằng bố mẹ cậu đã chuyển về sống ở nông thôn, nhưng sự thật không hẳn là như vậy, ở một nơi phát triển tốt như Nhật Bản, dù cánh đồng lúa tràn ngập thì vẫn sẽ có nhiều tòa nhà và cửa hàng hiện đại. Vừa ra khỏi nhà ga, điều đầu tiên có thể nhìn thấy là một khu phố mua sắm với các quán izakaya, cửa hàng đặc sản ẩm thực, siêu thị, v.v. Đi qua phố mua sắm, con đường càng trở nên khác biệt, hai bên đường dần chuyển sang khung cảnh nhà cửa cùng đồng ruộng giao thoa, giờ đây mới nhận ra mình thực sự đang ở nông thôn.

(Izakaya được ghép giữa 2 từ trong tiếng Nhật là i (ở) và sakaya (nơi bán rượu sake), bởi nguồn gốc của Izakaya là các quán rượu sake nơi thực khách có thể ngồi lại tại quán để thưởng thức. )

  Kazemaru và Gouenji mỗi người mang một chiếc ba lô lớn, một trước một sau đi cùng nhau. Quê hương của Kazemaru nằm giữa một số địa điểm du lịch, có lẽ chỉ những hành khách xuống nhầm xe buýt mới ghé qua đây để mua sắm và ăn uống. Nó hơi nổi tiếng nhưng chắc chắn không phải là lựa chọn đầu tiên của khách du lịch khi ghé thăm. Vì vậy, ở đây thực sự không có khách sạn hay nhà nghỉ nào hết, nếu Kazemaru không dẫn Gouenji về nhà, anh ấy chắc chắn sẽ phải chịu cảnh ngủ ngoài đường, mà Kazemaru lại không đành lòng để anh ấy như vậy, đành dẫn anh trở về.

  Ngoại ô phần lớn là nơi sinh sống của người già hoặc người về hưu, không có người trẻ thì không có chỗ vui chơi giải trí gì cả, nên nhà nào cũng sớm đóng cửa đi ngủ, trong đêm tối chỉ có một ngọn đèn trước cửa nhà được bật lên. Kazemaru chạy tới và mở cánh cổng sắt nhỏ của hàng rào sắt bên ngoài, con chó Akita canh cửa bắt đầu sủa cậu. Lúc đó, một người đàn ông đứng trước cửa vẫy tay ra hiệu cho con chó Akita lui ra phía sau: "Mày sủa gì thế? Không thấy anh mày về à?"

  Gouenji sau đó thừa nhận rằng khi nghe tin Kazemaru nhận một chú chó làm em, anh không khỏi cười khúc khích.

  Cha của Kazemaru là một người đàn ông có nước da ngăm đen, ngoại hình bình thường, thân hình cường tráng, thực sự không giống một người đã đến tuổi nghỉ hưu. Ông tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi ngắn quá khổ, quần dài đến đầu gối và đi dép lê, hoàn toàn giống như một ông chú hàng xóm ăn mặc bình thường, là một người rất khác so với Gouenji Katsuya. Gouenji Katsuya rất chú ý đến ngoại hình của mình ngay cả khi ở nhà, ông không được phép bản thân mặc quần áo không vừa vặn nên không khí trong gia đình anh luôn nghiêm túc, nhất là khi Yuuka lớn lên, không có những lời nói trẻ con và sự hòa đồng của cô, trong nhà càng trở nên giống như một hang băng lớn.

  "Ichirouta, con đã ngồi xe được bao lâu rồi? Thật là, nếu con muốn về thì phải báo sớm cho ba mẹ biết chứ. Chúng ta có thể để lại đồ ăn cho con..." Cha Kazemaru đang dài dòng văn tự dặn dò Kazemaru, ông chợt chú ý đến một chàng trai trẻ ở bên ngoài, mỉm cười hỏi: "Hả? Ichirouta dẫn bạn tới chơi đó à?"

  Kazemaru còn chưa kịp giới thiệu, Gouenji đã nóng lòng muốn tự giới thiệu về mình: "Xin chào chú, cháu là bạn của Kazemaru, chú có thể gọi cháu là Shuya. Lần này trong kỳ nghỉ nên cháu cùng Kazemaru về đây chơi."

  Cha của Kazemaru gật đầu liên tục, để họ bước vào nhà rồi trò chuyện. Vừa vào nhà, bố Kazemaru đã hét lên: "Mẹ nó, Ichirouta mang theo một người bạn, chúng ta nấu thêm một phần nhé."

  "Cái gì?" Một người phụ nữ vội vàng chạy ra, khi Gouenji nhìn thấy bà, anh cảm thấy may mắn vì ngoại hình của Kazemaru giống mẹ đến 90%, mẹ của Kazemaru khi còn trẻ chắc chắn là một thiếu nữ xinh đẹp. Gouenji chủ động chào mẹ Kazemaru, nhưng mẹ Kazemaru đầu tiên lại trách Kazemaru: "Thật là, sao con không nói là có bạn sớm hơn? Bây giờ con không thể cứ làm gì mình muốn được..." Sau đó, bà vội vã quay trở lại nhà bếp, Gouenji sợ Kazemaru sẽ tức giận, nhanh chóng hét lên: "Dì, không cần, con không đói, dì không cần vội vàng đâu ạ." Mẹ của Kazemaru từ trong bếp gọi ra: "Làm sao có thể được? Ngoại trừ Mamoru, Ichirouta chưa bao giờ dẫn theo người bạn nào khác về chơi với chúng ta, sao có thể qua loa được?"

  Cha của Kazemaru vội vàng chạy tới giúp đỡ, chỉ còn lại Gouenji và Kazemaru đứng ở hành lang, Kazemaru nhìn Gouenji một cái rồi tức giận bước vào phòng khách, Gouenji biết mình đã làm Kazemru vừa về nhà đã bị mẹ trách móc nên anh không còn cách nào khác phải lặng lẽ theo sau.

  Cửa trượt phòng khách mở ra, hướng ra ngoài vườn, phía trên cửa trượt treo ba dây chuông gió, chuông gió trông giống như một chiếc bát trà úp ngược, trên bát treo một thanh kim loại nhỏ, giấy hình chữ nhật. những sợi dây treo dưới đó đang nhảy múa trong gió, phát ra những thanh âm đinh đang. Bây giờ đang là mùa hè, nếu ở thành phố, không bật điều hòa sẽ tha hồ nắng nóng, thế nhưng ở đây lại mát lạnh, lộng gió, thậm chí chuông gió còn vang lên đầy khác biệt. Kazemaru ngước lên quan sát, hiểu ý mỉm cười, thật sự đã về nhà rồi.

  Mẹ của Kazemaru ngay lập tức mang đến mấy món ăn đơn giản, hai người không muốn lãng phí lòng tốt của mẹ, vội vàng dùng cơm. Mẹ của Kazemaru ngồi trước mặt họ mỉm cười nhìn họ ăn, Kazemaru cũng xấu hổ, cũng không ngăn cản, hướng Kazemaru và Gouenji bắt đầu nói: "Con có phải là đồng đội cũ của Ichirouta không?"

  "Vâng, dì à!" Gouenji rất nhiệt tình nói chuyện với mẹ Kazemaru, điều này khiến mẹ Kazemaru mỉm cười vui vẻ, thậm chí anh còn xung phong rửa bát. Kazemaru không bao giờ biết rằng Gouenji có da mặt dày và hoàn toàn khác với vẻ nghiêm túc thường ngày của anh như vậy.

  Khi đó, cha của Kazemaru không biết từ đâu tới, bước vào phòng khách và nói với Gouenji: "Shuuya, chúng ta không mua giường mà chỉ ngủ trên chiếu tatami, con có quen không?" Gouenji làm sao có thể nói không, lập tức khéo léo đáp: "Cháu tới đây đã là không có ý tứ làm phiền hai bác rồi, ngủ cái nào cũng đều được hết." Cha Kazemaru tiếp tục: "Nhưng vẫn phải phiền con rồi. Chúng ta dùng phòng khách để đựng thiết bị câu cá, tạm thời cũng chưa thể thể dọn dẹp được, con và Ichirouta chen chật một hôm thôi, dù sao phòng của thằng bé cũng còn rộng."

  "Ba, sao ba lại để thiết bị câu cá trong phòng dành cho khách vậy?" Kazemaru bất lực.

  Mẹ Kazemaru trừng mắt nhìn chồng: "Mẹ thực sự không biết ba con đang nghĩ gì, để bên ngoài thì sợ Fuji Kaze (chó nhà Kazemaru nuôi) nghịch chơi, để ở nhà kho thì sợ chuyển ra chuyển vào phiền phức, thế là để trong phòng của khách, thật là."

  Kazemaru nhìn thấy Gouenji không ngừng cười trộm, không khỏi tức giận, vội vàng nói đi tắm, đánh răng liền ra khỏi phòng khách.

  Tắm rửa xong, Kazemaru bước vào phòng. Cha mẹ cậu luôn dành một phòng cho cậu, ngoài ra còn có một chiếc chuông gió nhỏ treo trước cửa sổ, chỉ là Kazemaru nhìn thấy hai chiếc đệm nằm song song, càng thấy mất kiên nhẫn, cậu kéo một chiếc đệm ra gần cửa sổ ra một chút, chui vào đã sớm ngủ mất.

  Một lúc sau, cánh cửa được mở ra, luồng không khí vô tình chạm vào chiếc chuông gió treo trong phòng, âm thanh của chiếc chuông khiến Kazemaru chú ý đến Gouenji đang bước vào phòng. Chỉ là Gouenji không nói gì với cậu, tắt đèn đi ngủ, cả đêm không có chuyện gì xảy ra.

  Ngày hôm sau Kazemaru tỉnh dậy, nắng đã phơi cao kéo trên cửa, Kazemaru xoa mái tóc dài, lê thân hình còn mệt mỏi đi đánh răng rồi ngáp dài đi vào phòng khách, đã hơn mười giờ, mẹ của Kazemaru đang chăm sóc khu vườn ở ngoài sân, thấy cậu đã rời giường liền nói: "Tay mẹ bẩn rồi, con tự hâm lại bữa sáng đi."

  Kazemaru quan sát một lượt: "Ba đâu rồi ạ? Cả bạn con nữa?"

  "Bố cậu ra đồng thăm đứa con bé bỏng, ban con nói có hứng thú nên đi theo. Shuuya cũng thật sự không có gì để nói, cậu ấy dậy trước bảy giờ để giúp tôi nấu ăn, rồi cùng ba con ra đồng nữa."

  Kazemaru ngồi xuống rót trà: "Con nào ạ?" Mẹ Kazemaru nói: "Lần trước gọi điện cho con, mẹ không nói với con sao? Ba con thuê một mảnh đất nông nghiệp nhỏ, già rồi còn học người ta làm nông phu trồng rau, tự mình bảo rau quả là báu vật, còn luôn mang theo cả Fuji Kaze ra đồng, hại nó chơi đùa trong ruộng và lấm bùn, cuối cùng, người giúp Fuji Kaze tắm rửa không phải là mẹ sao."

  Kazemaru nghe xong những lời đó thì ngạc nhiên, ngày thường bận tập luyện đến nỗi quên mất lời mẹ dặn, cậu lúng túng ăn xong bữa sáng, tự mình đi rửa bát lúc đó mẹ Kazemaru cũng vào bếp mở tủ lạnh để chuẩn bị bữa trưa. Mẹ của Kazemaru nói: "Ngày thường, mẹ sẽ chuẩn bị đồ ăn cho ba con mang đi, nhưng hôm nay Shuuya đi cùng, họ nói sẽ quay lại ăn, chắc bây giờ việc chuẩn bị gần như đã xong rồi." Kazemaru không thương Gouenji thì cũng phải thương ba nên cậu đã giúp mẹ nấu bữa ăn. Chỉ là trong suốt quá trình, Kazamaru không hề cởi chiếc áo khoác dài tay mỏng, mẹ của Kazemaru nhìn thấy tay áo của cậu bị ướt khi vo gạo nên nói: "Sao con lại mặc áo khoác vào ngày nóng như này thế?"

  Từ tối hôm qua đến nay, Kazemaru đã một mực mặc áo khoác thể thao, vết thương do roi đánh trên người vẫn chưa hoàn toàn tiêu biến, cậu cũng không dám để ba mẹ nhìn thấy chút nào. Cậu cúi đầu vo gạo, không dám nhìn mẹ mà nhẹ nhàng hỏi: "Thật sao? Con cảm thấy hơi lạnh." Mẹ Kazemaru không nói gì thêm.

  Mẹ Kazemaru tính thời gian vừa vặn, cơm mới chín tới, ngoài cửa truyền đến tiếng Fuji Kaze sủa, sau đó cửa được kéo ra, ba Kazemaru nói: "Ta về rồi." sau đó có tiếng bước chân, rồi bố của Kazemaru thò đầu vào bếp: "Hôm nay ăn gì thế?"

  Mẹ của Kazemaru lườm ông một cái: "Anh quan tâm món gì làm gì? Còn không mau ra ngoài rửa tay rửa mặt!"

  Sau khi cha của Kazemaru bị đuổi ra ngoài, từ xa có thể nghe thấy ông và Gouenji nói chuyện cười đùa, Kazemaru có chút phiền muộn, động tác không khỏi dùng sức, tiếng lấy thìa bát cũng vang lên rõ ràng.

  Sau khi mẹ Kazemaru bày hết đồ ăn ra, bà dặn Kazemaru bưng cơm lên, bắt đầu bữa ăn. Kazemaru đặt từng chiếc đĩa và bát trước mặt cha mình và Gouenji, lén nhìn trộm bọn họ một chút, phát hiện ra rằng họ đều đỏ bừng vì phơi nắng nóng bên ngoài, da của Gouenji lúc đầu đã hơi ngăm rồi, hiện tại lại đen đi thêm. Họ treo khăn lên vai và xắn tay áo lên, trông thật giống những người lao động chân tay.

  Gouenji thực sự không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để lấy lòng cha mẹ của Kazemaru, anh ấy không ngừng khen ngợi món ăn ngon của mẹ Kazemaru và nói rằng anh ấy đã học được rất nhiều kỹ năng làm nông từ cha của Kazemaru vào sáng nay, điều này khiến họ rất vui. Fuji Kaze ở ngoài vườn nhảy vào nhà, lao thẳng đến chỗ Gouenji, cúi đầu như cầu xin điều gì đó. Cha của Kazemaru nói với vợ: "Vừa rồi Shuuya chơi với nó một lúc, gãi đầu nó, Fuji Kaze biết hưởng thụ rồi, không ngừng cúi đầu làm nũng để Shuuya gãi đầu cho nó."

  Cha mẹ Kazemaru vừa nói vừa cười, nhưng họ không để ý rằng khuôn mặt của con trai họ giờ đã đen hơn Gouenji, bây giờ có vẻ như Gouenji trông giống con trai họ hơn cả Kazemaru!

  Buổi chiều nóng nực, cha Kazemaru và Gouenji không ra đồng, Kazemaru trốn trong phòng bật điều hòa, cậu bấm điện thoại và phát hiện Fudou chưa gửi tin nhắn an toàn cho mình. Đã gần 24 giờ kể từ khi hai người chia tay, bây giờ cậu ấy chắc đã quay lại Ehime rồi phải không? Kazemaru lo lắng gọi điện nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy.

  Lúc đó Gouenji đã tắm xong trở về phòng, vuốt mái tóc ướt của mình, Kazemaru miễn cưỡng hỏi: "Fudou đâu rồi? Kidou bắt cóc cậu ấy à?"

  Gouenji nói: "Bọn họ hoặc là ở sân bay, hoặc là ở trên không trung mấy ngàn thước, mấy ngày nữa em mới có thể tìm được cậu ấy." Kazemaru hỏi: "Có phải Kidou đã đưa cậu ấy đi không?" Gouenji cười trộm: "Nhầm rồi, bọn họ sắp làm một việc còn nghiêm trọng hơn việc bỏ trốn kìa."

  Kazemaru vẫn im lặng, chờ Gouenji giải thích lý do tại sao anh lại theo cậu về quê, nhưng Gouenji chỉ lo quan tâm đến việc lau tóc, Kazemaru cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, lớn tiếng hỏi: "Kabeyama nói với anh à?"

  "Cậu ấy không nói cho anh biết." Gouenji  đặt chiếc khăn xuống: "Cậu ấy chỉ đợi anh ở tầng dưới tại trụ sở Hiệp hội bóng đá, nhét cho anh một đống vé tàu, còn nói với anh: 'Tiền bối tự mình xem xét đi nhé."

  "Vậy chú sớm biết tôi nói dối rồi?" Kazemaru hỏi.

  "Ông ấy không biết, anh cũng giống em, sau khi lên xe mới thông báo cho ông ấy và chủ tịch là anh sẽ tạm thời ra ngoài."

  Nói đến công việc, bây giờ Gouenji đang theo cậu về quê, thấy anh không chịu về dù chỉ một giây, không phải anh đã buông xuống mọi công việc đang bận rộn ở Hiệp hội bóng đá đấy chứ? Kazemaru cảm thấy áy náy, nắm chặt hai tay, do dự hết lần này đến lần khác, sau đó dùng giọng nhỏ như muỗi hỏi: "Còn công việc của anh thì sao?"

  Gouenji cười nói: "Với Toramaru thì không thành vấn đề, hiện tại có thể lướt Internet mọi lúc mọi nơi..." Anh từ trong ba lô lấy laptop ra: "Làm việc ở đâu không quan trọng."

  Kazemaru thầm thở dài, lén nhìn Gouenji đang cúi đầu gõ phím, bình tĩnh nói: "Nơi này tuy rằng xa xôi, nhưng cũng không cách ly với thế giới, gần đây có những điểm du lịch và có rất nhiều chuyến tàu, anh... có thể rời đi bất cứ lúc nào."

  Gouenji nghe xong liền đặt máy tính xuống, bò về phía Kazemaru đang ngồi dựa vào tường, Kazemaru biết chắc chắn anh lại muốn quấn tới làm phiền mình nên nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, nhưng Gouenji đã dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của cậu và kéo mạnh. Kazemaru đột nhiên mất thăng bằng ngã về phía sau, Gouenji lập tức vươn tay đỡ lấy cậu, ôm thật chặt, Kazemaru chưa bao giờ là một cầu thủ lực lưỡng, cho nên không thể thoát khỏi anh, đáng sợ nhất là cậu đang ngồi trên đùi Gouenji. Lúc này trái tim Kazemaru đang đập loạn xạ, cả căn phòng tràn ngập một bầu không khí mơ hồ.

  "Da mặt anh dày đén mức nào vậy?" Kazumaru sợ bố mẹ nghe thấy nên nhẹ giọng giận dữ mắng, nhưng cũng có tác dụng như loại bỏ một đứa trẻ hư.

  "Còn tùy tình huống, ở trong nhà em, anh mặt dày như thế nào cũng mặc kệ." Gouenji lộ một điệu cười gian xảo.

  "Đúng đúng, anh mặt dày như vậy, ngay cả con chó của tôi cũng không thả, anh nhất định rất hài lòng!" Kazemaru tức giận nói.

  "Làm sao anh có thể hài lòng được? Anh còn chưa dỗ được điều quan trọng nhất..." Gouenji trượt một tay ra sau đầu Kazemaru, ấn nhẹ xuống rồi đồng thời đứng dậy, hai người môi hôn lên môi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #goukaze