III. Tiếp khách

Sau tin nhắn đó, Gojo không nhận được hồi âm.

Công việc bận rộn đẩy hắn trở về guồng quay thường nhật: tiếp phái đoàn chính phủ Pháp, mở rộng kênh đầu tư vào Trung Đông, làm việc với đại diện thương mại từ các đại sứ quán. Những con người bước vào không gian của hắn luôn chỉn chu, có chức danh, luôn nói bằng ngôn ngữ ngoại giao, luôn mang theo mục đích rõ ràng.

Một đêm đầu tháng Ba, trong cơn mưa phùn ẩm lạnh Tokyo, Gojo được mời đến một club kín ngự sâu trong tòa nhà không biển hiệu nằm trong một con ngõ nối giữa Minato và Roppongi. Bên ngoài là mặt kính đen hoàn toàn, phản chiếu lờ mờ những ngọn đèn LED từ cao ốc đối diện. Không có tiếp tân, không có lối vào công cộng – khách muốn đến phải đặt lịch trước thông qua kênh nội bộ, thường là từ các công ty luật, đại diện ngoại giao hoặc người quen giới thiệu.

Hắn từng tới vài lần, không thường xuyên, và lần nào cũng vì công việc. Những cuộc gặp mặt không thể diễn ra ở nhà hàng khách sạn công khai, nơi các bên đều cần giữ mặt mũi, giữ nguyên các điều khoản "chưa có gì được ghi nhận". Nơi này có đủ tiêu chuẩn để phục vụ cho những cuộc dàn xếp kiểu đó.

Hôm nay hắn đến theo lời mời của một tổng giám đốc ngân hàng đầu tư châu Âu – một kẻ thường xuyên tiếp xúc với chính giới và các tập đoàn quốc phòng. Cuộc gặp không chính thức, nhưng mang tính chiến lược, là tiền đề cho một chuỗi thương vụ hậu trường giữa các quỹ đen và dòng tiền chưa được hợp thức hóa.

Một quản lý trẻ người Nhật dẫn hắn đi qua ba lớp cửa, rồi rẽ vào hành lang trải thảm sẫm màu. Tất cả đều bài trí theo lối tối giản: vách tường phủ gỗ xám, tranh trừu tượng mảng lớn, đèn âm sàn và gương đồng gắn chìm. Không có nhạc, không có mùi hương nhân tạo, không một dấu hiệu cho thấy đây là chốn giải trí. Mỗi phòng có tên riêng, đặt theo tên các loại gỗ hiếm. Họ dừng lại trước phòng Zelkova.

"Giám đốc Getou và khách đã đến," Quản lý lễ phép mở cửa rồi rút lui ngay sau đó.

Khi Gojo bước vào, đã có ba người đàn ông ngồi chờ sẵn.

Ngài Nanami – đeo kính gọng vàng, áo vest màu đá phiến, cầm ly rượu không chạm môi.
Giám đốc Getou – người đại diện cho quỹ đầu tư của Gojo ở Nhật, tay này thì chuyên trị những phi vụ "trung gian mờ ám".
Và một người châu Âu – có vẻ là đại diện ngoại giao trá hình, quốc tịch Luxembourg, nhưng nói tiếng Nhật như người bản địa.

Rượu được rót, cuộc trò chuyện khởi đầu bằng những câu đùa nhạt, vừa đủ để làm nền cho việc triển khai những gói "ưu đãi gỡ rối chính sách", đúng như kỳ vọng.

Sau vòng rượu đầu tiên, gã giám đốc mắt hí đẩy ly sang bên, nói với vẻ thân mật: "Bữa nay là để thư giãn thôi. Không bàn việc, chỉ làm quen chút chút. À, bên tôi có chuẩn bị vài người dễ chịu, nếu ngài Gojo muốn chọn thì cứ tự nhiên."

"Vài người dễ chịu" - câu từ rất khéo, tình huống vô cùng "tình cờ", không có từ nào nghe khả ố. Gojo quá quen với kiểu nịnh bợ này, nới lỏng cà vạt, ngồi dựa hẳn về phía sau.

Cánh cửa lụa sau lưng Getou mở ra.

Một nhóm năm người được quản lý dẫn vào: ba nam, hai nữ. Tất cả đều trẻ, ăn mặc kín đáo nhưng lựa chọn rõ ràng để tôn dáng: áo sơ mi lụa, vest slim-cut, váy cocktail. Những đôi giày da bóng nhanh chóng xếp thành hàng, làn da lộ ra dưới bắp chân những người nữ và vùng ngực của người nam lung linh hẳn lên dưới ánh sáng mập mờ. Mỗi người đều giữ khoảng cách chuyên nghiệp, không cúi chào quá sâu để các vị khách quý có thể chiêm ngưỡng trọn vẹn dung nhan của họ.

Dù rõ ràng những mỹ nhân đó đều được ưu tiên đứng ngay trước mặt Gojo nhưng suốt quá trình hắn đều không có chút tự giác nào của người nắm quyền định đoạt.

Thật ra hắn chẳng có hứng. Trước giờ nếu hắn gần gũi ai thì đó là quyết định cá nhân, không bao giờ qua sắp đặt. Hắn không phải kiểu háo sắc đến mức lúc nào cũng phải kèm người đẹp bên cạnh mới được. Nhưng việc "có chọn ai không" chỉ là một phần của nghi thức ngoại giao, đôi khi không lựa chọn cũng mang ý nghĩa quá rõ ràng, làm người khác mất mặt.

Gojo hiểu điều đó, nên thường sẽ chọn một người — trông có vẻ biết điều, không tỏ ra quá thuần thục.

Nhưng khi vừa nhìn thoáng qua, hắn hơi khựng lại.

Trong hàng đó có một gương mặt rất quen. Một cậu trai, chân dài, mắt to, tóc ngắn, mặc sơ mi lụa màu sáng có hàng khuy kiểu Pháp, cổ áo mở một nút, đứng hơi nghiêng vai, như thể đang cố làm bản thân trông bình tĩnh.

Yuuji.

Cậu cũng đã nhận ra hắn. Giống như tìm thấy một điểm tựa trong căn phòng xa lạ, ánh mắt cậu thoáng ngỡ ngàng rồi lập tức sáng lên, một thứ vui mừng chân thực không kịp che giấu. Cậu rụt rè vẫy tay với hắn, biên độ nhỏ thôi, đủ để thu hút sự chú ý của người cần chú ý.

Gojo nhấc ly lên, nhấp một ngụm, rồi nhìn lại. Không ra hiệu gì cụ thể, nhưng ánh nhìn hắn hiện ra ý cổ vũ, như thầm nói: "Cu đến đi."

Yuuji bắt được tín hiệu nhỏ của Gojo. Cậu mừng rỡ toan rời khỏi hàng, người quản lý đứng cạnh cau mày, tay giơ lên định ngăn.

Gojo cất lời:

"Tôi chọn cậu ấy."

Giám đốc Getou liếc sang, không giấu được chút ngạc nhiên. Nhưng gã ta không hỏi gì, nụ cười lại hiện trên mặt.

"Một chàng trai rất đáng yêu."

Gã lại tiếp tục phân bổ đều những lời khen xã giao với những người khác trong phòng, những tiếp viên cũng được phân phối đều đến tay các vị khách. Cuộc chơi do Getou sắp xếp bắt đầu khi ánh sáng chìm xuống từ từ và tiếng nhạc chuyển dần thành những điệu Nu Jazz quyến rũ.

Yuuji ngồi xuống bên cạnh Gojo, rót rượu vào cái ly đã cạn. Cử chỉ của cậu vẫn hơi vụng về, nhìn là biết mới vào làm, vẫn chưa kịp quen thuộc với quy tắc nơi này.

"Làm ở đây từ bao giờ?" Gojo hỏi, giọng vẫn đều đều.

Yuuji đang cố nhớ lại từng bước phục vụ khách, khó khăn đáp lại: "Dạ... Mới hơn tháng. Em nghỉ ở bên xưởng vẽ rồi. Ông họa sĩ cũng đi triển lãm nước ngoài. Em gặp lại người môi giới cũ, anh ta nói có chỗ này đang tuyển nhân viên mới. Em xin vào làm..."

Gojo chỉ đung đưa ly rượu mà không nói gì.

"Em không làm gì quá đâu," Cậu nói. Giọng nhỏ lại, nhưng không phải kiểu cố ý giải thích, chỉ là muốn rõ ràng.

"Em chủ yếu rót rượu, nói chuyện. Mấy người khách cũng không tệ, chỉ ngồi một lúc rồi đi. Em cũng không phải loại dẻo miệng nên có người thích, có người không. Nhưng làm ở đây tiền tốt. Em đang để dành..."

Yuuji ngập ngừng, rồi lôi trong túi ra một chiếc điện thoại cũ, nứt màn hình. Màn hình chỉ còn một bên hiển thị được, vệt sọc đen dọc theo mép viền khiến cậu mỗi lần mở máy phải nghiêng nghiêng đầu đoán chữ.

"Cái điện thoại cũ này hỏng rồi... Em đã cố nhập tin nhắn cho ngài nhưng không bấm nút gửi được. Em đang cố dành tiền mua cái mới. Cho em xin lại số được không? Đừng là số agency nữa... Em không có tài khoản business đâu."

Câu cuối cậu nói nhỏ hơn, gần như lí nhí trong cổ họng. Cậu không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông, chỉ có thể lấm lét nhìn qua bàn tay hắn, như cố nhìn ra xem những đường gân rắn rỏi trên mu bàn tay đẹp đẽ kia có thể tiết lộ thêm gì về người đàn ông này.

Gojo không phản ứng ngay.

Hắn im lặng vài giây, để một khoảng trống đủ để khiến Yuuji hoảng hốt tưởng như mình vừa làm điều gì ngu xuẩn. Cậu đã lo rằng mình lại đi quá giới hạn, lại khiến hắn thấy phiền. Nỗi lo quen thuộc khiến Yuuji theo bản năng siết chặt chiếc điện thoại đang cầm trong tay, móng tay vì căng thẳng mà ra sức cậy mạnh vào viền kính chống lực đã nát tả tơi.

Đợi đến khi thanh niên trước mặt đã rối tung rối mù hết lên thì Gojo mới ung dung rút điện thoại ra. Những ngón tay thành thục thao tác vài bước trên màn hình, sau đó đưa ra trước mặt cậu.

"Đây là số cá nhân của tôi."

"A?"

Yuuji không ngờ hắn sẽ thực sự cho. Cậu ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm mắt với hắn, nhưng rồi cũng vội cụp mắt xuống ngay. Có thể là do quá mừng rỡ, hoặc sợ Gojo đổi ý, cậu vội vã mở điện thoại.

Mỗi con số hiện ra trên màn hình như đang thi gan với sự run rẩy trong ngón tay cậu. Cậu bấm sai cái tên "Ngài Gojo" tới ba lần trước khi lưu được vào danh bạ, dù vẫn giữ vẻ mặt cố tỏ ra không có gì. Gojo quan sát suốt cả quá trình. Khi thấy cậu cuối cùng cũng lưu xong, hắn mới thu lại điện thoại, rời mắt đi như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Sau đó, buổi gặp tiếp diễn như không có gì đặc biệt.

Yuuji rót rượu, nhưng đến ly thứ hai Gojo đã ngừng nhấp môi. Hắn cũng không coi buổi hôm nay là để thư giãn thật nên không thích uống nhiều để giữ cho bản thân tỉnh táo. Trái lại thiệt thòi cho Yuuji, từ khi cậu ngồi xuống tiếp hắn đã được gần một giờ thế mà vẫn không thể khui thêm chai rượu nào, trong khi trên mặt bàn những vị khách kia đã bày ra năm, sáu chai rượu quý. Cậu không dấu vết thở dài, không biết tháng này có đủ chỉ tiêu không nữa.

Phiền não của Yuuji chẳng thể nào ảnh hưởng đến bầu không khí trong phòng. Những tiếng nói chuyện tiếp tục râm ran, chủ yếu là Nanami và người đại diện châu Âu trao đổi về tình hình lãi suất trái phiếu khu vực, đi kèm vài nhận định mơ hồ mang tính thăm dò. Gojo không tham gia nhiều. Hắn im lặng, như thường lệ, vừa đủ để người khác tự hiểu hắn đang quan sát.

Buổi tiệc kết thúc vào khoảng 11 giờ đêm. Gojo là người đứng dậy đầu tiên. Cả buổi tối hôm đó hắn không trao con Yuuji thêm một ánh nhìn nào nữa. Hắn chỉ gật đầu với Getou, rút điện thoại khỏi túi áo khoác như kiểm tra lịch trình, rồi quay người bước đi. Tiếng giày của hắn vừa bước ra khỏi địa phận của căn phòng trải thảm long trọng liền va xuống nền gạch ngoài hành lang, tạo nên một nhịp điệu đều đặn, dửng dưng.

Yuuji chỉ biết đứng đó, hơi cúi đầu tiễn khách, cậu đã sớm lĩnh hội được năng lực phớt lờ người khác của Gojo thế mà vẫn hụt hẫng. Cảnh tượng này giống y như tình huống lần đầu gặp mặt giữa cậu và hắn. Hắn thản nhiên rời đi, rút hết độ ấm trong cơ thể của cậu cùng đi theo, chỉ để lại một nỗi bàng hoàng, cùng với cảm giác trở tay không kịp.

Mắt cậu hoa lên, máu trong người rần rật như đang thôi thúc bản thân làm điều gì đó nhưng không biết nên làm gì. Cậu không muốn mọi chuyện lại như trước, cậu biết lần gặp mặt này là may mắn, một khi cậu để vuột cơ hội thì dãy số điện thoại cá nhân này cũng chỉ là vô nghĩa. Nếu đêm nay cậu không làm được gì thì sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai nữa.

Khi vị khách cuối cùng đứng dậy, cậu vẫn ngồi im, cẩn thận chỉnh lại túi vải lẫn áo khoác mỏng. Không ai chú ý đến cậu. Vài nhân viên trong đoàn đang đùa nhau về đồ tráng miệng, còn quản lý cậu thì mải nói chuyện điện thoại ở hành lang.

Không gian đã thưa người. Trong gương phản chiếu của vách kính, Yuuji nhìn thấy bóng lưng những vị khách khuất dần.

Cậu đếm nhịp tim. Một, hai, ba... Mười.

Sau đó, cậu đứng lên, dáng vẻ như thể chỉ đang vô tình ra về.

Bãi xe ở tầng trệt đã vắng người. Trời mưa nhẹ, không đủ ướt người. Một chiếc xe đen đỗ ngay cạnh lối ra riêng. Gojo vừa mới châm điếu thuốc, khói trắng lơ lửng quanh đầu, gương mặt nghiêng nghiêng nhìn trời. Tay trái hắn cầm điện thoại, ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt đầy xa cách.

Cậu có thể quay đi, làm như không thấy. Nhưng chân lại bước về phía trước, từng bước đều như bị kéo bởi một lực vô hình.

Khi còn cách chừng vài mét, cậu dừng lại, cố nở một nụ cười mà cậu hy vọng là tự nhiên.

"Ngài Gojo..."

Hắn quay lại, ánh mắt chậm rãi dừng trên gương mặt cậu.

Đây là lần đầu tiên Yuuji nhìn thẳng vào Gojo mà không né tránh. Đôi mắt của hắn có màu xanh như một viên ngọc quý, trong suốt, bị che khuất một nửa dưới rèm mi dày trông vừa lạnh nhạt vừa khó đoán. Trong khoảnh khắc ấy, cậu không tìm được lời nào hữu dụng trong đầu.

Cậu vốn không phải đứa nhanh trí, chỉ có chút mưu mẹo sống sót, nhưng đứng trước mặt Gojo thì hoàn toàn bất lực. Tất cả mọi chiến thuật, mọi câu thoại soạn trước đều rơi rụng không còn một chữ. Chỉ còn lại một cái xác lóng ngóng, và một trái tim đập loạn không kiểm soát.

Mãi cậu mới rặn ra được một cái lý do sứt sẹo:

"Em chưa chắc... đã lưu đúng số. Cái điện thoại em nó dở chứng suốt... Không biết ngài có thể thử gọi sang một lần không?"

Giọng cậu vừa nhẹ, vừa hơi ngượng. Như một cậu em nhỏ nhờ vả đàn anh. Như thể hoàn toàn không có chút toan tính gì.

Gojo nhìn vào mắt cậu. Hắn cười nhạt.

"Cái điện thoại cũ đó?"

"Dạ..." Yuuji đưa ra cái máy vỡ toe toét mà cậu đã khoe một lần trong Zelkova.

Hắn nhận lấy, cuối cùng mới tỏ ít thái độ quan tâm.

"Máy như này mà còn hoạt động?"

"Thỉnh thoảng... ạ" Yuuji đáp, mắt cụp xuống. "Nhưng thường là không."

Gojo nhét chiếc máy vào túi áo vest của mình như thể tịch thu, rồi quay đi một bước.

Yuuji tưởng thế là xong, cậu đã lố một nhịp. Nhưng rồi hắn dừng lại, không quay đầu:

"Cậu tính đi đâu giờ này?"

Cậu ngẩng lên, chớp mắt như bất ngờ.

"Dạ... em định ghé ăn gì đó gần đây. Hôm nay được tip khá, nên... ăn mừng một chút."

Một khoảng lặng.

"Nhưng đi một mình thì hơi chán," Cậu nói thêm, lần này giọng thấp hơn. "Nếu ngài chưa vội thì em mời."

"Có một tiệm Nhật em biết... gần đây thôi. Rất đáng thử ạ."

Cậu vội vã nói, tay vô thức vò góc áo.

Thực ra cậu chưa đến đó bao giờ. Không có tiền. Chỉ từng nghe lỏm được vài mẩu chuyện trong các buổi tiếp khách, và ghi nhớ như một bí mật quý giá.

Gojo không phản đối:

"Vậy cậu dẫn đường đi."

____

Khoảng mười phút sau, họ dừng trước một nhà hàng Nhật truyền thống nằm khuất trong ngõ nhỏ. Nhìn bên ngoài bình thường đến mức có thể bị bỏ qua, nhưng bếp trưởng là truyền nhân trực hệ của đầu bếp hoàng gia — đây là thứ đắt giá nhất mà cậu có thể nghĩ tới.

Không gian đẹp. Nhưng Yuuji thì không. Lúc nãy do vội vã chạy đuổi theo nên cổ áo đã xộc xệch, cái áo khoác ngoài lịch sự đã bị cậu bỏ quên tại chỗ làm, lại còn dính chút ẩm, mái tóc ngắn của cậu bắt đầu chỉa lên vô phép.

Cậu định là sẽ trưng ra cho Gojo thấy một khía cạnh sở trường của mình, rằng mình cũng có thể đẹp đẽ, lịch thiệp, chuyên nghiệp không kém ai. Nhưng suốt bữa tối, cậu lại quay về nguyên trạng: một Yuuji cầm đũa cũng vụng về, khi gọi món líu lưỡi, lúc đổ tương thì thiếu chút nữa đã làm giọt xuống khăn trải bài.

Cậu cố gắng bắt chuyện – về món ăn, công việc, cả những chuyện mà cậu nghĩ những người giàu sẽ muốn nghe. Cậu dò từng phản ứng nhỏ trên gương mặt Gojo, tìm cơ hội gợi mở một chút thân mật, một kẽ hở để chạm vào thế giới xa cách ấy. Nhưng mọi lời nói đều vấp phải một bức tường kính vô hình. Gojo đáp lại bằng những câu trả lời lịch thiệp, chừng mực đến mức vô trùng – từng chữ đều cắt đứt mọi khả năng tiếp diễn, như thể hắn đang dọn sạch bàn ăn lẫn cuộc đối thoại cùng một lúc.

Cậu không thể hiện được gì.

Yuuji vốn không ngu, có hay chăng cũng chỉ là không đủ sắc sảo. Cậu biết một số mánh khoé đối nhân xử thế. Cậu không giỏi diễn, nhưng biết gợi lòng thương. Chính cái sự vụng về yếu thế đó lại tạo ra cảm giác khiến người ta muốn bao bọc. Những kẻ thông thường mặc dù cũng nhìn ra hết mánh khóe của cậu nhưng vẫn động lòng.

Nhưng Gojo không phải kiểu người biết thương cảm với người khác.

Hắn không bị lay động. Không bao giờ nảy ra cảm giác "không nỡ" với bất kì ai. Cậu không làm hắn mềm lòng. Cậu không làm hắn thấy cậu đáng yêu. Cậu không làm hắn thấy cậu đặc biệt.

Bữa ăn kết thúc trong sự lặng lẽ không lời. Không có gì nặng nề, nhưng Yuuji rơi vào một trạng thái rã rời. Cậu chẳng giữ lại được gì, không một câu nói có hồn, không một dấu ấn nào trong mắt người đàn ông kia. Mọi nỗ lực lấy lòng tan thành bọt nước – thất bại im lặng.

Chiếc xe đỗ sẵn ngay trước cửa. Có vẻ như Gojo đã nhắn cho tài xế từ trước, hoặc chiếc xe vẫn luôn đi theo họ.

Yuuji đứng cạnh bậc thềm, vai hơi rũ. Trong đầu cậu đã bắt đầu tính đến quãng đường trở về: nếu bị bỏ lại, cậu sẽ phải đi bộ ít nhất bốn cây số mới tới trạm xe buýt gần nhất. Cậu đã quen rồi. Với cảnh tượng Gojo lên xe, cánh cửa đóng lại, và cậu đứng chôn chân nơi lề đường như kẻ qua đường vô nghĩa.

Cậu toan thò tay vào túi kiểm tra tiền lẻ thì bất ngờ—

Sau khi cẩn thận đóng cửa bên Gojo, người tài xế vòng sang phía đối diện. Ông cúi đầu, tay đưa ra – lịch thiệp, chính xác – mời cậu bước lên.

Yuuji khựng lại.

Một giây trước đó, cậu đã chuẩn bị tinh thần để bị bỏ rơi. Vậy mà giờ đây, hung thủ vừa kéo sập lại cả ván cờ của cậu, lại âm thầm bày lại bàn, cho phép cậu đi thêm một nước nữa.

Trong khoảnh khắc ấy, Yuuji thấy mình như bị ném vào một bài kiểm tra không báo trước. Cậu cúi đầu nhìn vào trong xe. Bóng tối phủ kín nội thất da đen, chỉ thấy dáng người đàn ông đã ngồi yên ở đó ung dung, khó đoán, như một vị thần đang nhắm mắt làm ngơ trước tất cả những gì đang xảy ra.

Sự bối rối khiến cơ thể cậu chững lại, như muốn đóng đinh vào mặt đất. Nhưng khát khao được ở gần hắn vẫn cháy lên, mãnh liệt hơn cả sự ngượng ngùng, sợ hãi, hay tự trọng.

Trước khi kịp suy nghĩ thêm, Yuuji đã bước lên xe – như một kẻ chết đuối chớp lấy chiếc phao cuối cùng.

Ngay sau khi cửa xe vừa đúng lúc đóng lại, mưa bắt đầu điên cuồng trút xuống. Không gian trong xe như biệt lập với thế giới. Ghế bọc da màu đen với từng đường chỉ khâu tỉ mỉ, mùi thơm gỗ tuyết tùng và da thuộc cao cấp thoang thoảng trong không khí, ngột ngạt với sự kín đáo và quyền lực. Dọc theo thành xe, hệ thống đèn led ẩn soi rọi những đường viền nhỏ bằng thứ ánh sáng màu xanh lạnh lùng.

Yuuji co người lại. Cậu tưởng cậu sẽ thở phào nhẹ nhõm, vì đã tránh được cơn mưa, vì cuối cùng đã được ngồi chung xe với Gojo, nhưng không hiểu sao lại bồn chồn vô cùng. So với Gojo—kẻ đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi đầy tự nhiên và bất khả xâm phạm—Yuuji trông thật đáng thương. Mặc dù cả hai cùng ngồi ở hàng ghế sau, nhưng cậu giống như một con mèo hoang tội nghiệp đang run rẩy, còn hắn giống như vị chúa sơn lâm đang ngự trị trong lãnh địa của mình.

Ánh đèn đường lướt qua những khung cửa kính tối màu như từng nhát dao cắt ngang khuôn mặt của người đàn ông. Yuuji chỉ dám len lén liếc nhìn người bên cạnh qua góc mắt, từng lát sáng viền theo đường nét khuôn mặt đầy nam tính của hắn: xương lông mày rõ ràng kéo xuống sống mũi cao thẳng, tạo thành một đường uốn tuyệt đẹp từ nhân trung xuống đôi môi đầy đặn, cuối cùng kết thúc ở đường quai hàm sắc bén.

Lúc này trong đầu Yuuji là một mớ hỗn độn: vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, vừa hy vọng mong manh. Cậu không biết Gojo đang nghĩ gì, càng không biết vì sao hắn lại để mình lên xe. Vốn là một người luôn sống dựa vào việc quan sát sắc mặt của người khác, cậu không thể ngăn những ý nghĩ dò đoán về người đàn ông, dù biết là vô dụng.

Yuuji cứ thế dằn vặt với những dòng suy nghĩ miên man, rối bù, hoàn toàn không nhận ra xe đang di chuyển tới đâu. Chỉ đến khi những ánh đèn vàng đặc trưng của thành phố dần được thay thế bằng ánh đèn trắng lạnh lẽo và đều đặn của hầm gửi xe, cậu mới choàng tỉnh. Không khí trở nên khép kín hơn, ánh sáng phản chiếu trên những bức tường bê tông sơn epoxy, chiếc xe bắt đầu chậm lại.

Một tiếng "kịch" rất nhẹ vang lên từ hệ thống phanh tự động, đèn trong xe chậm rãi lan tỏa khắp nơi, chiếu lên vẻ mặt chưa kịp định thần của Yuuji.

Tài xế nhẹ nhàng lên tiếng: "Chúng ta đến nơi rồi, thưa ngài."

Gojo không trả lời, hắn chỉ gật nhẹ rồi đẩy cửa, một tay đút túi áo khoác, một tay kéo thẳng lại vạt áo vest, sải bước ra ngoài. Sải chân của hắn dài, nhịp nhàng như đang bước trên sàn diễn.

Mãi cho đến khi thấy hắn bước tới gần cánh cửa kính dẫn đến lối lên thang máy Yuuji mới phản ứng lại. Cậu gần như bật dậy theo phản xạ, đầu hơi đụng vào trần xe vì chưa kịp định vị không gian, sau đó lồm cồm bước ra, chạy bước nhỏ đuổi theo người đàn ông.

Cả hai người đều không nói gì. Nữ lễ tân giữ cửa thang máy cho đến khi Yuuji bám đuôi Gojo bước vào, lúc này cánh cửa mới chậm rãi đóng lại.

Thang máy đưa bọn họ tới tầng 26.

Hành lang khách sạn không có người, ánh đèn vàng kim hắt nhẹ lên những bức tường thạch cao phẳng mịn. Những đồ trang trí hoa lệ xung quanh lặp lại liên tục, lướt qua tầm mắt của Yuuji. Lúc này tầm mắt của cậu chỉ chú tâm bám theo bờ vai rộng và cặp chân dài phía trước, đôi giày màu đen bóng mỗi khi nhấc bước đi lại lấp ló hiện ra đế giày màu đỏ, cuối cùng đảo một vòng xuống bước chân vội vã và hai bàn tay đang bấu víu lấy nhau đầy khúm núm của mình.

Lễ tân mở cửa và trao chìa khóa. Gojo bước vào, để lại cánh cửa đang khép dần phía sau lưng Yuuji như một dấu chấm hết cho những gì gọi là lựa chọn. Hắn tự nhiên cởi áo khoác rồi ngồi xuống trước chiếc ghế bành.

Căn phòng rộng, không gian mở.  Trần cao, cửa kính sát sàn. Chiếc giường lớn được trải ga phẳng phiu, từ giường nhìn sang trái là toàn cảnh thành phố, bên phải là phòng tắm lớn, cách biệt bởi vách kính trong suốt. Mọi ranh giới giữa riêng tư và phơi bày gần như bị cố ý xóa bỏ.

Đến lúc này, những câu hỏi bóp nghẹt lấy cậu từ lúc theo hắn ngồi lên xe đến giờ cuối cùng đã rõ ràng. Gojo chỉ cần dẫn cậu đến đây, không gian này, chiếc giường đó, toàn bộ là đáp án.

Yuuji dần hoảng hốt. Nhưng nỗi hoảng loạn trong cậu không bộc phát thành hành động. Trái lại, nó khiến mọi phản ứng trở nên trì độn. Càng hiểu chuyện gì sắp đến, cậu càng không dám phản kháng. Đó là bản năng của kẻ đã quen bị dẫn dắt, như thú nhỏ nhận ra mình đang nằm trong miệng mãnh thú, càng cử động sẽ càng đau. Gojo nói cậu vào phòng tắm, cậu vào phòng tắm. Hắn bảo cậu tắm kỹ, cậu tắm kỹ. Hắn dặn khi ra chỉ cần mặc áo choàng tắm, cậu chỉ khoác mỗi chiếc áo choàng tắm, không còn thứ gì bên dưới lớp áo đó.

Mất hơn 20 phút để Yuuji máy móc hoàn thành mọi điều Gojo ra lệnh. Khi cậu bước ra, Gojo đã chuyển vị trí sang đứng bên cạnh quầy bar ở gian phòng mở thông đối diện. Chỉ khi hắn mặc đồ mỏng như thế này cậu mới nhận ra người đàn ông này cao lớn vạm vỡ thế nào, lưng áo sơ mi khi căng ra, khi rủ nếp gấp xuống theo tác động bả vai của hắn. Có vẻ hắn đã tự pha cho mình một ly rượu trong lúc chờ đợi. Chắc do lúc nãy chưa được uống thỏa thích.

Hắn không cần nhìn, hắn nói Yuuji lại gần đây. Cậu tới gần, Gojo đóng cửa tủ lạnh vào, quay người lại.

Tất cả cứ như là một giấc mơ, nơi Yuuji có sự thuần phục tuyệt đối, còn Gojo có sự thống trị tuyệt đối.

Giọt nước còn đọng nơi cằm cậu, hắn đưa tay quệt lấy. Khuôn mặt cậu non nớt, nhỏ nhắn, đôi mắt ngoan ngoãn vô cùng, bên trong ẩn chứa nỗi sợ hãi, bị hắn sờ đến còn hơi run rẩy.

Gojo chỉ cần móc nhẹ một cái, dây áo tắm bị buộc lỏng lẻo đã rời ra, vạt áo nhanh chóng vén sang hai bên, để lộ thân hình của cậu trai trẻ trước mắt hắn.

Dáng người cậu rất đẹp, lớp da mịn màng của một người chưa hoàn toàn trưởng thành, bọc lấy cấu trúc cơ bắp vừa nổi lên dưới da – chưa đủ để gọi là vạm vỡ, nhưng cũng không còn là thiếu niên.

Xưa nay hắn chưa bao giờ nghi ngờ xu hướng tính dục của mình, hoặc nói đúng hơn, hắn chưa từng thật sự nghĩ về nó. Dục tính trong hắn tồn tại như một chức năng sinh học – cần thì giải quyết, như đói thì ăn, khát thì uống. Hắn đã từng bóp nắn bờ ngực người đàn bà, ôm những vòng eo gầy đến sắp đứt, bị những mái tóc dài trói buộc đến đầm đìa mồ hôi. Nhưng thứ hắn nhớ sau cùng chỉ là cảm giác bắn ra – một cái chạm đích đơn giản, không để lại dư âm. Hắn chưa bao giờ nghiện tình dục. Hắn tìm đàn bà vì tính hiệu quả, vì bản năng là đàn ông, vì sức hấp dẫn giới có thể giúp vấn đề tình dục dễ giải quyết hơn.

Ngược lại, không có thứ gì ở Yuuji phù hợp với chuẩn mực dị tính của Gojo, chính vì thế mà cậu lại giống như một trang giấy trắng, chưa bị mặc định hóa bởi những vai trò giới trong tình dục. Rõ ràng là một cơ thể nam giới vừa vừa cứng cáp vừa dẻo dai, thế nhưng lại có bản năng thuần phục dưới một người đàn ông khác. Giống như lần đầu thấy bộ tranh đó, hắn đã bị hấp dẫn mạnh mẽ bởi khả năng có thể uốn nắn, định nghĩa một cơ thể mang đặc điểm giới tính vô cùng đặc trưng.

Ý nghĩ đó đã đủ để đánh thức cơn đói trong hắn.

Hắn đưa tay, vén vạt áo sang một bên, để lộ bờ ngực, đường bụng, và cả sự co lại rất nhỏ nơi rốn cậu trai trẻ. Khi bàn tay Gojo vừa chuẩn bị chạm xuống sâu hơn, tiến thêm một đoạn cuối cùng qua lằn ranh của thân thể, một lực nhẹ ép lên mu bàn tay hắn, ngăn lại.

Yuuji cuối cùng cũng có phản ứng: bàn tay cậu đè tay hắn lại, một nỗ lực yếu ớt, nhưng cũng không hoàn toàn thụ động nữa.

Gojo nhìn bàn tay đó, rồi ngước lên mặt cậu. Đôi mắt cậu không dám nhìn lại. Lông mi khẽ run.

Thực ra hắn không ghét những kẻ như Yuuji, yếu ớt, hèn nhát, không có năng lực để làm loạn, dù có cho vào chuồng mà không nhốt lại cũng vẫn thành thật không dám bước ra dù chỉ nửa bước. Hắn không khinh cậu. Hắn chỉ không cảm thấy hứng thú với thứ gì đã quá ngoan mà vẫn chưa chịu ngoan trọn vẹn.

"Tôi không cưỡng ép cậu." Gojo nói, bình thản.

Yuuji siết vội áo choàng, như thể lời đó vừa đánh sập một cánh cửa cuối cùng trong cậu. Cái ôm yếu ớt cho vùng bụng dưới là phản ứng bản năng – vừa xấu hổ, vừa tự vệ.

"E... em... chưa bao giờ..."

Câu nói rớt dần. Hai từ sau cùng bị dồn vào họng, tan ra thành thứ âm khàn khàn đáng thương. Cậu không khóc, nhưng giọng đã như người sắp òa lên.

Gojo mất kiên nhẫn ngắt lời.

"Cậu tiếp cận tôi là vì chuyện này mà, đúng không?"

Không tiếng đáp.

Cậu không gật, cũng không lắc. Chỉ cúi đầu. Vai sụp xuống, như thể trọng lượng của chính mình cũng trở nên quá nặng để gánh.

Bàn tay cậu siết lấy vạt áo, các khớp ngón gồng lên trắng bệch. Gojo nhìn một lúc. Cảm giác ham muốn vừa nhen lên trong hắn tắt ngấm như tàn than rơi vào nước.

Hắn vớ lấy ly rượu trên quầy, uống cạn. Một kẻ như Gojo không có kiên nhẫn cho những trò nước đôi, càng không có nhu cầu làm người hướng dẫn dịu dàng cho những kẻ ngập ngừng trên bờ mép của dục vọng.

"Về đi." Giọng hắn đều đều, không thương xót cũng không trách cứ. Hắn đứng dậy, bước thẳng ra khỏi bếp, bóng lưng cao lớn khuất sau vách ngăn.

Yuuji không cử động. Cậu nghe tim mình đập trong đầu, rối loạn, nặng nề, nghẹn cứng. Cả gian bếp như thu hẹp lại, trần nhà như thấp xuống, không khí như bị rút đi một phần.

Không thể kết thúc ở đây. Không thể. Không phải là như thế.

Cậu đã bước đến mức này. Đã để hắn thấy thân thể mình. Đã nằm trong bồn tắm nhà hắn. Đã bỏ lại cả lòng tự trọng ngoài cửa.

Chẳng phải vì muốn được hắn động vào sao? Vậy mà đến khi hắn thực sự muốn, cậu lại dừng lại, vì cái gì?

Sợ? – Cậu đã sợ từ đầu. Nhục? – Cậu đã nhục đến tận đáy rồi. Vậy còn gì để giữ?

Tức giận trào lên, nhưng không có nơi để phát tiết. Cậu muốn tự tát mình một cái. Không phải vì bị từ chối, mà vì bản thân luôn là kẻ không đủ dứt khoát. Nếu ngay cả việc hiến dâng còn không làm trọn, thì cậu mò đến đây để làm gì?

Hai vai run lên, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở dồn dập. Một phút trôi qua. Rồi hai. Không có ai gọi cậu. Không có tiếng bước chân quay lại.

Cậu không thể bỏ cuộc thế này được.

Cuối cùng – như thể bị bứt khỏi một cái vỏ bọc bám dính lấy da thịt, Yuuji hít một hơi sâu. Cậu bước ra khỏi bếp, chân trần lặng lẽ đạp lên sàn gỗ.

Gojo ngồi tựa lưng vào sofa, khuỷu tay gác lên đầu gối, một tay chống trán, ánh đèn từ sau lưng kéo dài bóng hắn như vệt mực loang dưới chân ghế. Dáng ngồi ấy nói rõ: hắn không mong đợi gì thêm. Cũng không cần.

Yuuji dừng lại trước mặt hắn. Không nói gì. Hắn cũng không ngẩng lên, đang bận rộn trên chiếc điện thoại làm gì đó.

Cậu chờ đợi một lúc, hắn vẫn không chịu ngẩng lên. Yuuji cắn môi, rề rà cởi áo. Lớp vải tuột xuống từng chút một, lặng lẽ trượt khỏi vai, mãi cho đến khi cậu trần như nhộng, Yuuji trèo lên đùi người đàn ông.

Không phải một sự buông xuôi. Mà là một chọn lựa. Một sự đầu hàng đã được cân nhắc.

Tấm áo choàng bị trút xuống sàn, nghe thanh âm như một tiếng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro