17
Jiyong lén lút nhìn quanh, chắc chắn rằng Seunghyun đã đi làm từ sớm mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cậu cầm điện thoại, nhanh chóng gọi cho bà Lee.
-"Bà ơi, kế hoạch bí mật của chúng ta tiến triển đến đâu rồi?"
Jiyong hạ giọng đầy bí ẩn.
Bà Lee từ bên kia đầu dây bật cười, giọng nói tràn đầy sự thích thú.
-"Bánh kem đã đặt xong, hoa cũng chuẩn bị rồi. Chỉ còn phần trang trí nữa thôi, nhóc định làm sao?"
-"Cháu sẽ gọi mấy người bên công ty trang trí đến giúp. Chú ấy lúc nào cũng bận rộn, sinh nhật năm nay phải thật đặc biệt mới được!"
Jiyong hào hứng nói.
Suốt cả ngày hôm đó, căn biệt thự chìm trong không khí nhộn nhịp.
Jiyong cùng bà Lee tất bật với công tác trang trí, chọn màu sắc phù hợp, sắp xếp bàn ghế, thậm chí còn tự tay làm một số món ăn yêu thích của Seunghyun.
Cậu còn nhờ nhân viên trong công ty giữ chân Seunghyun đến tối mới cho về.
Tối đến, khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, Jiyong hồi hộp đi qua đi lại, liên tục nhìn đồng hồ.
Cậu thấp thỏm không biết phản ứng của Seunghyun sẽ ra sao.
Liệu chú ấy có bất ngờ không?
Có vui không?
Hay sẽ trách cậu vì dám bày trò?
Bà Lee nhìn bộ dạng nôn nóng của Jiyong thì không nhịn được cười.
-"Nhóc à, đừng đi qua đi lại nữa. Chắc chắn cậu ấy sẽ rất vui. Con đã dành cả ngày để chuẩn bị mà."
Jiyong mím môi gật đầu.
-"Cháu chỉ sợ chú ấy mệt quá lại không muốn tổ chức thôi."
-"Vậy thì đừng để cậu ấy biết trước. Cứ để cậu ấy về rồi bất ngờ!"
Jiyong hít một hơi sâu, quyết định giữ bí mật đến phút cuối cùng. Khi tiếng xe dừng trước cổng, cậu lập tức ra hiệu tắt hết đèn, nấp sau ghế sofa, chờ đợi giây phút quan trọng.
Tiếng cửa chính mở ra, Seunghyun bước vào, thả những bước chân nặng nề sau một ngày dài làm việc.
Anh vẫn chưa nhận ra sự yên tĩnh khác thường trong căn biệt thự, mọi thứ vẫn im ắng như thường lệ.
Jiyong nín thở, ánh mắt dán chặt vào từng cử động của Seunghyun từ phía sau ghế sofa.
Khi anh bước vào phòng khách, tất cả đèn đột ngột bật sáng, tạo thành một không gian lung linh và ấm áp.
-"Chúc mừng sinh nhật, chú yêu!"
Jiyong bật ra khỏi chỗ nấp, khuôn mặt sáng bừng với nụ cười tươi rói, hai tay giơ ra như một món quà bí mật.
Seunghyun đứng sững lại, ánh mắt đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó là nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.
Anh nhìn quanh căn phòng được trang trí rực rỡ, bánh kem to tướng, hoa tươi đủ màu sắc... và cả những món ăn yêu thích của mình.
-"Nhóc... em thật sự làm tất cả những thứ này sao?"
Seunghyun hỏi, giọng đầy cảm động nhưng cũng có chút lúng túng.
Jiyong gật đầu, tim đập loạn nhịp vì vui sướng.
Cậu thừa nhận, lúc đầu lo sợ sẽ có sự phản đối, nhưng giờ đây, nhìn thấy biểu cảm của Seunghyun, tất cả những lo lắng đó tan biến hết.
-"Tất nhiên rồi! Cứ nghĩ xem, chúng ta đã tổ chức cho em bao nhiêu lần rồi nhưng còn chú thì chưa mà! Lần này phải thật đặc biệt! Em đã cố gắng tạo bất ngờ cho chú đấy!"
Seunghyun tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Jiyong, ánh mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết.
-"Cảm ơn em, Jiyong. Chú không ngờ em lại làm tất cả những điều này cho chú."
Jiyong nở một nụ cười rạng rỡ, trong lòng nhẹ nhõm như thể vừa thở được một hơi dài.
-"Vậy là em đã thành công rồi, phải không? Cảm giác tuyệt thật đấy!"
Bà Lee từ phía sau mỉm cười nhìn hai người.
Cả căn phòng tràn ngập không khí ấm áp, và mọi thứ dường như trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết.
-"Thế là xong rồi, nhóc. Mọi thứ đã sẵn sàng để chúc mừng cậu ấy!"
Bà Lee nhẹ nhàng nhắc, làm cả Jiyong và Seunghyun đều bật cười.
Jiyong lại nhìn Seunghyun, lòng tràn đầy hạnh phúc.
-"Chú cứ tận hưởng nhé. Hôm nay là của chú mà!"
Seunghyun mỉm cười, lần đầu tiên trong ngày, anh cảm nhận được sự ấm áp, tình cảm thật sự từ người em trai mà mình luôn yêu thương.
Jiyong bước tới bàn, nơi chiếc bánh kem sinh nhật được đặt trang trọng ở giữa, bao quanh bởi những ngọn nến nhỏ lung linh.
Cậu cẩn thận cầm dao, nhìn vào Seunghyun với ánh mắt đầy sự hào hứng.
-"Chắc chú không nghĩ em sẽ tự tay làm bánh kem này đâu nhỉ?"
Jiyong cười, một chút tự hào lấp lánh trong đôi mắt.
Seunghyun nhìn vào chiếc bánh kem, lớp kem mịn màng, những hoa văn trang trí tỉ mỉ, và cả những quả cherry đỏ tươi trên đỉnh bánh.
Anh không thể không thán phục.
-"Em làm thật sao? Trông tuyệt vời đấy!"
Seunghyun không giấu được sự ngạc nhiên, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Jiyong.
Jiyong gật đầu, ánh mắt tràn ngập niềm vui.
Cậu khẽ đặt chiếc dao lên bánh, nhẹ nhàng cắt từng miếng đều đặn.
-"Cái này em học được từ một lần thử làm bánh khi còn ở trại trẻ. Nhưng hôm nay em làm đặc biệt vì chú đấy."
Seunghyun cảm thấy trái tim mình ấm lại. Anh bước lại gần, ngồi xuống cạnh bàn, ánh mắt luôn hướng về Jiyong.
-"Cảm ơn em."
Seunghyun thì thầm, cảm giác như mọi lo lắng, căng thẳng từ công việc bỗng chốc tan biến.
Jiyong đưa một miếng bánh kem lên, nhẹ nhàng đưa về phía Seunghyun.
-"Chúc chú sinh nhật vui vẻ, chú Seunghyun! Em hy vọng chú thích tất cả những gì em chuẩn bị."
Seunghyun mỉm cười, nhận lấy miếng bánh, rồi cầm thìa ăn một miếng.
Hương vị ngọt ngào, mềm mịn của bánh tan ngay trong miệng khiến anh không khỏi thán phục.
-"Ngon thật đấy, Jiyong. Chú không thể tưởng tượng được là em lại có thể làm ra món này."
Seunghyun nói, giọng đầy hạnh phúc.
Jiyong nhìn anh, đôi mắt sáng lên.
-"Em chỉ muốn chú có một ngày thật đặc biệt. Mỗi năm trôi qua, em vẫn đều mong muốn được bên chú, cùng chú trải qua những khoảnh khắc như thế này."
Bầu không khí trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Dù không nói thêm gì, cả hai đều cảm nhận được tình cảm trong không khí, một tình cảm chân thành, ngọt ngào, và thật sự thấu hiểu.
Bà Lee từ phía sau quan sát mọi thứ, miệng nở nụ cười hài lòng.
-"Thế là xong rồi đấy. Còn gì vui hơn khi thấy hai người hạnh phúc bên nhau như này."
Jiyong quay lại, thấy bà Lee mỉm cười, lòng không khỏi xúc động.
Cậu nhẹ nhàng đặt chiếc bánh kem lên bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh Seunghyun.
-"Cháu cảm ơn bà, vì cùng cháu bầy ra trò này."
Jiyong nói, mắt vẫn nhìn Seunghyun, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi.
Seunghyun quay sang nhìn Jiyong, ánh mắt anh sáng lên.
-"Chúng ta còn nhiều thời gian nữa để cùng nhau tạo ra những ký ức như thế này. Cảm ơn em, Jiyong. Cảm ơn vì tất cả."
-----
Một buổi sáng yên tĩnh, Jiyong vừa bước xuống phòng khách thì thấy một phong thư đặt ngay ngắn trên bàn. Cậu tò mò cầm lên, nhìn thấy dòng chữ nắn nót ghi tên người nhận:
[Kwon Jiyong & Choi Seunghyun.]
-"Chú ơi, có thư này!"
Jiyong gọi với vào trong bếp, nơi Seunghyun đang pha cà phê.
Seunghyun bước ra, nhướn mày khi thấy Jiyong đang mở thư.
-"Ai gửi thế?"
-"Soojin."
Jiyong đọc lướt qua tấm thiệp rồi mở to mắt.
-"Cô ấy sắp kết hôn!"
Seunghyun dừng lại một chút, nhìn Jiyong với vẻ ngạc nhiên.
-"Thật sao? Với ai?"
Jiyong lật trang trong của tấm thiệp, giọng vẫn còn ngạc nhiên.
-"Một người tên Minhyuk."
Seunghyun im lặng một lúc, rồi nhếch môi cười nhạt.
-"Đúng là anh ta."
Jiyong nhận ra có điều gì đó trong giọng điệu của Seunghyun, nhưng cậu không hỏi ngay. Cậu tiếp tục đọc:
-"Họ sẽ tổ chức tiệc cưới vào cuối tháng này. Cô ấy còn nhắn đặc biệt mong chúng ta tham dự."
Seunghyun cầm tách cà phê, im lặng nhấp một ngụm.
-"Nhóc muốn đi không?"
Jiyong nhún vai, đặt tấm thiệp xuống bàn.
"Em nghĩ là nên đi. Dù sao cô ấy cũng từng là hôn thê của chú. Nhưng... chú thấy sao?"
Seunghyun thoáng trầm ngâm, đôi mắt dõi theo những tia nắng sớm ngoài cửa sổ.
-"Cũng đáng để đi xem thử."
Jiyong quan sát vẻ mặt Seunghyun, rồi chậm rãi gật đầu. Một cảm giác lạ len lỏi trong lòng cậu, không rõ là do sự xuất hiện của Minhyuk, hay là vì Seunghyun có vẻ không hề bất ngờ trước tin tức này.
-----
Ngày đám cưới, Jiyong khoác lên mình bộ vest lịch lãm, còn Seunghyun như thường lệ, vẫn giữ vẻ điềm đạm trong bộ âu phục đen hoàn hảo.
Khi cả hai bước vào hội trường, không gian tràn ngập sắc hoa và ánh sáng lung linh.
Tiếng nhạc du dương vang lên, hòa quyện cùng tiếng cười nói rộn ràng của những vị khách.
Jiyong đảo mắt tìm kiếm cô dâu và chú rể.
Không mất quá nhiều thời gian, cậu đã thấy Soojin trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, đang tươi cười rạng rỡ bên cạnh Minhyuk.
Soojin nhanh chóng nhận ra họ và bước đến với nụ cười thân thiện.
-"Hai người đến rồi! Tôi còn lo rằng anh sẽ không xuất hiện đấy Seunghyun."
Seunghyun mỉm cười nhẹ nhàng.
-"Làm sao tôi có thể không đến được chứ? Hôm nay là ngày trọng đại của cô mà."
Jiyong cười theo, nhưng trong lòng vẫn có chút lấn cấn.
Cậu liếc nhìn Minhyuk, người đàn ông lịch lãm với phong thái tự tin.
Dù không nói ra, nhưng cậu có cảm giác giữa Seunghyun và Minhyuk có một sự kết nối phức tạp mà cậu chưa thể hiểu rõ.
Lễ cưới diễn ra trong không khí ấm áp, nhưng Jiyong không thể ngăn mình thắc mắc: Đây thực sự chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường, hay còn điều gì ẩn giấu sau nụ cười của Seunghyun?
-----
Sau khi buổi lễ kết thúc, khách mời di chuyển đến khu vực tiệc rượu.
Jiyong cùng Seunghyun ngồi vào bàn đã được Soojin sắp xếp riêng cho họ, gần với sân khấu chính.
Khi Minhyuk cầm ly rượu đến chào, không khí xung quanh bỗng chốc trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ.
-"Lâu rồi không gặp, Seunghyun."
Minhyuk lên tiếng trước, ánh mắt có chút dò xét.
Seunghyun nâng ly rượu lên chạm nhẹ vào ly của Minhyuk.
-"Phải, cũng khá lâu nhỉ. Chúc mừng cậu."
Minhyuk cười, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia sắc lạnh.
-"Cảm ơn. Nhưng tôi không ngờ anh lại đến."
Jiyong bất giác nắm chặt chiếc nĩa trong tay, cảm giác có điều gì đó không ổn.
Cậu nhìn giữa hai người, như thể đang xem một ván cờ vô hình đang diễn ra ngay trước mắt.
Sau khi Minhyuk rời khỏi, Jiyong quay sang nhìn Seunghyun, ánh mắt đầy nghi hoặc.
-"Chú, giữa chú và Minhyuk có chuyện gì sao?"
Seunghyun khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng Minhyuk đang hòa vào đám đông.
-"Không có gì đâu. Chỉ là... chuyện cũ thôi."
Jiyong cau mày.
-"Nhưng rõ ràng là hai người không thoải mái khi gặp nhau. Cháu không tin là chẳng có chuyện gì."
Seunghyun thở dài, đặt ly rượu xuống bàn.
-"Jiyong, không phải chuyện gì cũng nên đào sâu đâu. Có những quá khứ không đáng nhắc lại."
Jiyong vẫn không chịu buông tha.
-"Vậy quá khứ đó liên quan gì đến chú? Hay là liên quan đến Soojin?"
Seunghyun im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, anh khẽ cười nhạt, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một sự mệt mỏi.
-"Có thể nói vậy. Nhưng hôm nay là ngày vui của họ, chúng ta không nên phá hỏng bầu không khí. Em ăn đi, đồ ăn ở đây không tệ đâu."
Jiyong tuy không hài lòng với câu trả lời nửa vời đó nhưng cũng không muốn ép Seunghyun thêm.
Bữa tiệc tiếp tục trong không khí rộn ràng, nhưng trong lòng Jiyong lại nảy sinh vô số câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro