CHƯƠNG 291 - 300

291.

Trịnh Hòa rất tò mò, sao mấy hôm nay tâm trạng của Bạch tiên sinh lại bất thường thế. Trước đây, cậu cảm thấy Bạch tiên sinh rất tốt tính, ôn hòa, không dễ giận, hơi chút liền cười với người khác. Nụ cười ấy xứng đáng được vote 5 sao, nếu ông đang đi trên đường mà cười thế với người khác, chắc chắn sẽ gây ra tai nạn xe cộ.

Nhưng sau khi trải qua những ngày tháng trên sơn trang hết sức tưởng tượng, Trịnh Hòa giống như hoàn toàn lột xác. Cậu có thể nắm bắt rất chuẩn những suy nghĩ, cảm xúc của ông. Ví dụ như, đôi khi Bạch tiên sinh cười không phải vì vui, mà là cảm thấy thực nhàm chán, không muốn nói gì mà thôi. Hơn nữa, tính cách của ông rất tệ. Giờ, lúc gặp những nghệ sĩ khác, dù là nam hay nữ, Trịnh Hòa đều không dám kề vai sát cánh với người ta nữa, mọi động tác thân mật đều bị loại bỏ. Bạn tốt sao đấu nổi với người vợ ác bá xinh đẹp ở nhà chứ!

QAQ!

Trải qua mấy đường trung gian, cuối cùng Trịnh Hòa cũng liên lạc được với Tang Bắc. Tang Bắc tội nghiệp đành phải cố gắng giấu giếm mấy chuyện xảy ra trong thời gian này, nhưng vẫn chọn lọc những chi tiết Trịnh Hòa được phép biết. Nghe xong, Trịnh Hòa sửng sốt, tuy chuyện bị giấu rất nhiều, nhưng chút chi tiết lẻ lẻ này cũng để Trịnh Hòa chạy lên mạng, lập topic rồi.

Trịnh Hòa chuẩn bị rất nhiều trong đầu, vốn cậu định hỏi một cách khéo léo, nhưng khi phát thành lời lại thành: “Bạch tiên sinh, gần đây ông sao thế? Tâm trạng không tốt? Công ty xảy ra chuyện gì sao”

Bạch Ân thông minh vượt quá sự tưởng tưọng của con người. Vừa nghe Trịnh Hòa hỏi thế, ông liền bắt được từ trọng điểm. Đầu tiên là ‘gần đây’, sau đó lại tới ‘tâm trạng’, từ quan trọng nhất là ‘công ty’. Sinh vật đơn bào Trịnh Hòa sao có thể nghĩ ngay rằng công ty có chuyện? Hơn nữa, trước giờ Trịnh Hòa vẫn rất đúng mực, cậu vẫn luôn đặt tôn chỉ ‘biết càng ít càng tốt’ về chuyện công việc của ông. Thế nhưng, bỗng dưng cậu ấy lại hỏi thế, chắc chắn có vấn đề.

“Nói đi.” Bạch Ân tao nhã ngồi trên ghế sa lông, chỉ vào vị trí bên mình: “Ngồi đây, Tang Bắc nói gì mới em. Kể lại hết cho tôi, không sót một chữ.”

Trong tình huống thế này, người khác sẽ thấy ‘đau trứng trym’, không hiểu sao Trịnh Hòa lại thấy ‘đau cúc hoa’.

Trịnh – cute – đau cúc hoa , nhìn vị trí cạnh Bạch Ân, trống chừng nửa mét, mà bên kia, chỉ có khoảng 30cm trống. 30cm đủ để làm gì? Nếu như dùng súng thì chắc chắn làm gì cũng được, nhưng 30cm cùng lắm chỉ để được hơn nửa cái mông cậu, khéo còn phải kê lên cả ngài Bạch tiên sinh cao quý. Thế nên, cậu ton ton chạy sang bên dài nửa mét, phệt mông xuống.

Bạch Ân nheo mắt lại: “Em không biết xác định phương hướng sao?”

Trịnh Hòa co thành hình con tôm.

“Lại đây.”

Trịnh Hòa nhăn nhó, nghĩ làm thế nào để nhét vừa mông mình vào 30cm, còn không được đụng tới Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh bị cái sự ngốc của Trịnh Hòa làm bật cười, ông hỏi: “Em đứng đó làm gì.”

Trịnh Hòa đáp rất sâu sắc: “Em đang tự hỏi.”

“Cần gì tự hỏi chứ.”

Trịnh Hòa đảo mắt, hỏi: “Bạch tiên sinh, nếu em là bạch tuộc, em có thể làm mông mình nhỏ đi đúng không?”

Bạch Ân thực hoang mang, ông chỉ muốn Trịnh Hòa ngồi lên đùi mình thôi mà, hay là vì gần đây ông gầy đi nhiều, Trịnh Hòa nghĩ chân ông không chịu nổi mông cậu ấy?

Ông sờ sờ chân mình qua lớp quần, cơ bắp săn chắc khỏe mạnh, hơn nữa ông ra viện đã thấy tháng, số cân bị sụt đi đã được Trịnh Hòa bù hết về. Không hiểu bảo bối nghĩ gì nữa.

“Chuyện mông để sau đi, ” Bạch Ân nói: “Tôi muốn em ngồi lên đùi tôi thôi mà, khó khăn thế sao?”

Trịnh Hòa hiểu sai ý Bạch Ân, lại còn có liên tưởng đen tối, nên đành bị trí thông minh của mình vả vào mặt.

292.

Dưới áp lực của Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa hiển nhiên là nhận được huân chương ‘ba mươi năm cần cù vì sự nghiệp hãm hại bạn bè’.

Nghe xong lời Trịnh Hòa nói, Bạch Ân cho Tang Bắc hai tuần nghỉ phép, lại báo tin này cho Tiết Thanh Hòa.

Trong đầu Trịnh Hòa xuất hiện hình ảnh Tang Bắc bị ăn sạch sẽ, cậu đột nhiên cảm thấy, hình như mình vừa làm chuyện gì không thể dung thứ.

Bạch Ân thực sự rất giận. Ông vẫn luôn cố gắng bảo vệ Trịnh Hòa, không để cậu dính tới công việc của mình. Ông như con nhện dệt võng, che kín hy vọng ‘tương lai có được Trịnh Hòa’ bằng cạm bẫy, không để bất cứ kẻ nào xông vào đó. Đây là nghịch lân của ông. Ông nghĩ rằng mình đã biểu hiện rất rõ, nhưng lại bị Tang Bắc – người vốn hiểu rõ ông nhất, làm một vố.

“Ông đừng giận…” Trịnh Hòa nói: “Nếu ông không muốn em biết, em cũng sẽ không hỏi. Em chỉ muốn biết, Tang Bắc sẽ không sao chứ? Em thấy Tiết Thanh Hòa thâm hiểm lắm.”

“Bảo bối, giờ em còn đầu óc để nghĩ tới chuyện người khác sao.” Bạch Ân nhéo nhéo phần thịt nhột ở eo Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa đau khổ nhịn cười.

Trước đây, kết cấu cơ thể của cậu thế này: đầu, bả vai, thân, ngực, hai cái đùi, trên thân cắm hai cánh tay. Từ khi bị Bạch Ân khai phá, kết cấu cơ thể cậu thành: hố có thể XX, thịt nhột, hố có thể XX, thịt nhột.

Sao bỗng dưng thấy mình giống người ngoài hành tinh thế nhỉ? Trịnh Hòa không ngăn lại được sự liên tưởng của mình.

293.

Bởi vì một số nguyên nhân khiến cảnh của Trịnh Hòa được quay trước, hơn nữa, do khả năng diễn xuất bùng nổ của cậu, vậy nên khoảng thời gian quay từ 4 tháng rút xuống chỉ còn 1 tháng liền over.

Trịnh Hòa nói với chú biên kịch: “Cho tôi thêm mấy cảnh được không?”

Chú biên kịch hói đầu, bụng vác cả thùng bia, ngậm điếu thuốc, nhìn Trịnh Hòa khinh thường: “Thêm cảnh? Đây là chuyện nực cười nhất tôi được nghe đấy.”

Trịnh Hòa cảm thấy, chẳng buồn cười tí nào.

Ông chú biên kịch lại hỏi: “Cậu biết làm gì? Hát? Nhảy? Kể chuyện cười?”

Trịnh Hòa gật đầu lia lịa: “Mấy cái đó tôi đều biết! Hơn nữa, cái nào cũng tinh thông!”

“Rầm!” ông chú biên kịch đập tay xuống bàn, cả căn phòng nghỉ rung lên, ông gầm gừ nói: “Cậu cho rằng chỗ này là chỗ nào? Chơi đồ hàng ở nhà trẻ mẫu giáo chắc? Mấy khả năng đó, tôi ra đường quơ được cả đống, tìm cậu làm gì! Tôi yêu cầu cậu phải giỏi tiếng của 12 nước, leo núi, cưỡi ngựa, giám định đồ cổ đều phải tinh thông! Học được hết chỗ đó, cậu mới có tư cách đòi thêm cảnh diễn ở chỗ tôi! Biết chưa? Biết rồi thì ra ngoài, rẽ phải, dọn hành lý ra khỏi đoàn làm phim đi. Hạng như cậu cũng muốn tôi viết thêm cảnh cho? Hừ!”

Trịnh Hòa ngớ ra. Trước Bạch tiên sinh còn khen biên kịch của phim này dở hơi, giờ cậu mới biết đúng thật, thần kinh có vấn đề!

Thêm cảnh diễn thôi mà, cần gì nhắc tới  12 ngoại ngữ chứ.

Trịnh Hòa tự nhận ngôn ngữ thứ hai của mình là tiếng Anh còn lắp bắp, nếu nói chuyện với người nước ngoài, cả hai đều chẳng hiểu nhau nói gì. Vậy nên, cậu lặng lẽ đi tìm người đại diện của mình, chuẩn bị về.

Cảnh cuối cùng phải quay là cảnh mưa. Cậu phải mặc độc cái áo, chạy dưới thời tiết -10 độ C. Chạy chưa tới 10 phút, mặt đã tái xanh, nhìn còn sinh động hơn thợ trang điểm tô vẽ. Sau khi quay xong, cậu bọc khăn tắm to hồi lâu vẫn thấy lạnh lẽo. Bạch Ân hình như sợ cậu rảnh quá không có việc, còn tìm thêm rắc rối cho cậu: “Thành thiếu đang bàn với nhà sản xuất về công việc sau này của em. Cậu ta bảo chúng ta đi trước. Qua đây, tôi chườm cho em.”

Bạch Ân đặt túi chườm nóng lên tay Trịnh Hòa, cởi giày cậu ra, đặt chân Trịnh Hòa lên đầu gối mình, xốc áo mình lên, cho chân cậu vào.

“Sao thế được.” Trịnh Hòa thực lăn tăn. Trong tay những người đại diện vàng đều có mấy nghệ sĩ, bởi Bạch tiên sinh dọa sợ giám đốc Tống nên lão ta mới không dám khắt khe với Trịnh Hòa, do đó, Thành thiếu chỉ phụ trách một mình cậu. Trịnh Hòa biết đầu, không biết cuối, nên vẫn cho rằng công ty muốn dồn sức bồi dưỡng mình.

“Không được chỗ nào?” Bạch Ân hỏi.

Trịnh Hòa có chút ngượng ngùng: “Em đã làm phiền anh ấy nhiều rồi, cũng đâu phải người mới, đâu cần việc gì cũng phải để anh ấy làm hộ. Anh ấy là người đại diện, chuyện nhỏ thế này, để em tự làm là được rồi.”

“Chắc chắn em sẽ không đòi được ích lợi cao nhất.” Bạch Ân nói thẳng.

“Có sao đâu, coi như biết thêm bạn mới.” Từ khi được Bạch Ân bao dưỡng, cậu cũng cậy vào đấy, không quan tâm chuyện lợi ích nữa: “Không làm phiền Thành thiếu không được sao.”

“Đó là công việc của cậu ta, bảo bối, tôi không muốn phải nhắc em tới lần thứ hai.” Bạch Ân nói.

Trịnh Hòa nhe răng: “Bạch tiên sinh, ông đúng là tư sản ác độc, lúc nào cũng công tác, công tác, có nhiều thứ quan trọng hơn mà? Cùng một công việc, nhưng họ có thể nhàn hạ hơn chứ!”

Bạch Ân nói: “Em nói đúng, vậy nên mới cần nhà quản lý sử dụng một số thủ đoạn nho nhỏ, khiến họ vừa cảm kích, mang ơn, lại kích thích được sự nhiệt tình với công việc.”

Trịnh Hòa: “…”

Hỏi: Anh ‘công’ nhà tôi nhìn vẻ ngoài rất xấu bụng, mở miệng ra nói cũng rất xấu bụng, nhưng lại rất logic, chắc chắn có thể đổi trắng thay đen, biết làm sao giờ!!!! Đợi trả lời – ing….

294.

Công cuộc theo đuổi Tang Bắc của Tiết Thanh Hòa không suôn sẻ chút nào.

Nguyên nhân lớn nhất là do, Tang Bắc cho rằng cậu thích bạn trai cũng của mình. Dù cho Tiết Thanh Hòa có tắm rửa sạch sẽ, nằm sấp trên giường, chuẩn bị đủ kiểu, thì sự thật phũ phàng đón chờ cậu là —

Giọng nói lãnh đạm nhưng vẫn lộ chút thân thiết của Tang Bắc vang lên: “Trời lạnh, đừng ngủ trần như thế, mặc quần áo vào đi.”

Trái tim Tiết Thanh Hòa tan nát.

Có lẽ do phải chịu tâm trạng bực bội này quá lâu, Tiết Thanh Hòa đành có bệnh từ vái tứ phương, cậu tìm Bạch tiên sinh, hỏi lại xem trước đây ông theo đuổi Trịnh Hòa thế nào.

Bạch Ân nghĩ, thấy chắc do mấy thứ như tiền tài, sự nghiệp gì đó mới khiến Trịnh Hòa đồng ý bò lên giường của mình. Nhưng không hiểu sao, ông bỗng nhiên muốn nghe đáp án từ chính Trịnh Hòa: “Bảo bối, sao em lại đồng ý đến với tôi?”

Trịnh Hòa đang chải lông cho Husky, nghe thế liền trả lời ngay: “Cơ bụng!”

Bạch tiên sinh ngạc nhiên: “Chỉ vì thế?”

“Không chỉ thế, ” Trịnh Hòa nói: “Lúc mới thấy ông, em bị cái khí thế mặt người dạ thú của ông khiến cho đầu óc chập cheng thế nào, nên mới đi theo. Nhưng lý do cơ bản vẫn là cơ bụng.”

295.

Trịnh Hòa thu dọn hành lý rất nhanh. Trước lúc rời khỏi đoàn làm phim, cậu vốn định chào tạm biệt Thành thiếu, bởi cậu đã xin nghỉ phép vì Bạch tiên sinh, lần này đi, chắc 2 tháng sau mới gặp lại. Lúc ra khỏi cửa, cậu thấy Thành thiếu và giám chế Tống đang đi trên con đường đá cạnh rừng cây, chắc đang nói chuyện nghiêm túc. Bạch Ân gõ đầu cậu: “Sắp đến giờ rồi, em muốn nói gì với cậu ta thì nhờ trợ lý chuyển lời là được rồi.”

Khi nãy, Bạch Ân nhận được một cú điện thoại từ nước J, nói rằng Bạch Nhuận Trạch chọc giận mẹ vì Evan, thằng nhóc bay cả đêm sang chỗ Bạch lão gia tử lánh nạn.

Bạch tiên sinh hiểu rõ những gì vợ trước mình nghĩ. Cô ta chắc chắn không nghĩ người sai là Bạch Nhuận Trạch, mà đổ hết cho Evan. Gia tộc Tos có quan niệm về giai cấp rất sâu sắc, nếu là quý tộc sống ở thời Trung cổ, thì Angelina cũng không đến nỗi. Nhưng quan niệm này đã thành bản chất thâm căn cố đế. Nếu không phải cô ta quá khó chịu, thì với tính cách của Bạch Ân, ông không đến nỗi phải ‘không ly dị không chịu được’.

Bạch Ân cảm thấy con trai mình thật đáng thương, hơn nữa, Evan chỉ là người bị liên lụy. Chuyện gia đình phải đóng cửa giải quyết, Angelina lại đùng đùng nổi trận lôi đình, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Ông bảo Trịnh Hòa hai người với tới nước J giải quyết một số vấn đề rồi mới tính đến chuyện du lịch được. Trịnh Hòa chỉ hơi lộ chút vẻ thất vọng, nhưng rồi lại rất săn sóc: “Có việc quan trọng thì du lịch để sau cũng được, ông đừng khiến mình chết mệt giống lần trước, nhớ uống thuốc.”

Cậu vẫn luôn cho rằng, hồi năm mới, bệnh của Bạch tiên sinh bỗng nhiên nặng hơn vì quá mệt mỏi với công việc.

“Cám ơn em, bảo bối.” Bạch Ân ôm Trịnh Hòa vào lòng. Đôi khi, Trịnh Hòa tốt đến nỗi Bạch Ân cảm thấy mình không xứng với cậu.

Nhưng là, cho dù mình không xứng với cậu ấy, Bạch Ân cũng nhất quyết không buông Trịnh Hòa ra.

_________

296.

Ngoại trừ một số đặc điểm riêng, ở những khía cạnh khác, Bạch Nhuận Trạch gần như giống Bạch Ân như đúc. Vậy nên ông không hề bất ngờ trước hành vi phản kháng quyết liệt này của nó.

Ông đã nói với vợ trước từ sớm: “Cách giáo dục của cô đối với Bạch Nhuận Trạch có vấn đề.”

Cô ta cứ khư khư cố chấp nên mới dẫn đến hậu quả hôm nay. Dù không có Evan, Bạch Ân cho rằng, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra.

Đến nước J, Bạch Ân vừa dẫn Trịnh Hòa vào trong sân thì thấy Bạch Nhuận Trạch đâm đầu đi tới. Ông biết thằng bé cố tình đi ra đón mình, ngẫm lại, gần đây Trịnh Hòa hay nhắc mình phải làm dịu đi mối quan hệ cha con, đang định hỏi thăm xem nó ở nước J thế nào, thì Bạch Nhuận Trạch mở lời trước: “U giờ, ông già, giờ ông vẫn bao dưỡng cái anh chàng xấu xí này à, đúng là càng già khẩu vị càng tệ.”

Bạch Ân cảm thấy, vụ làm dịu mối quan hệ cha con cứ để sau đi.

297.

Sau khi giới thiệu Trịnh Hòa cho mọi người, Bạch Ân bảo Bạch Nhuận Trạch vào thư phòng để nói chuyện. Ông hỏi thẳng: “Chuyện giữa con và Evan rốt cuộc là sao?”

“Con muốn làm gì đó vì Evan, nhưng không ngờ lại thành như thế.”

Bạch Ân thầm than thở, phương pháp giáo dục của nhà họ Tos đúng là hại người: “Đừng trách ta nói thẳng, trước lúc sang đây, mẹ con bảo rằng con khiến một cô bạn cùng lớp có bầu, thật hay không? Đừng vội phủ nhận, con từng nói với ta rằng muốn có một đứa trẻ thụ tinh trong ống nghiệm, liên hệ với chuyện này, con là người đáng ngờ nhất.”

“Nhưng đây thực sự chỉ là hiểu lầm.” Bạch Nhuận Trách đỡ trán: “Con quả thực biết cô nàng đó, nhưng lúc ấy con nghĩ cô ta thích Evan, con muốn Evan có bạn gái nên mới mời cô ta tới nhà trọ của con và cậu ấy.”

“Con có ở đó lúc lúc Evan là cô bé đó ở cùng nhau không?” Bạch Ân hỏi.

“Đương nhiên, ” Bạch Nhuận Trạch nói: “Evan thẹn thùng lắm, hơn nữa con cũng không tin ai khác.”

Bạch tiên sinh hiểu rõ mọi chuyện, ông bình tĩnh nói: “Thế có nghĩa là…..con với Evan còn chưa làm tình?” Sau đó ông quay đầu đi, vẻ mặt khinh bỉ: “Vô dụng.”

“Cha!” Bạch Nhuận Trạch rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đỏ mặt hô: “Sao lúc nào cha cũng nghĩ con và Evan là quan hệ như thế? Con, con….” Cậu không nói tiếp được nữa.

Bạch Ân xem mồm: “Muốn làm thì làm, Evan sẽ không trách con.”

Bạch Nhuận Trạch ngước mắt nhìn chằm chằm Bạch tiên sinh, sắc mặt dịu đi: “Cha….chấp nhận chuyện này sao?”

“Có gì mà không chấp nhận được?” Bạch Ân nói: “Ta cũng yêu bảo bối….” Bạch Ân khựng lại, ông gần như bất ngờ với điều mình vừa nói, nhưng câu nói này như chôn trong lòng ông từ rất lâu rồi. Ông chưa từng được nếm trải tình yêu, cũng không biết thế nào mới là yêu.

Ông sa vào một câu đố không có đáp án.

Ông yêu Trịnh Hòa, đúng không?

298.

Trịnh Hòa thấp thỏm đợi Bạch tiên sinh về.

Bạch Ân ôm lấy cậu từ phía sau, khiến cậu giật mình, vai khẽ run lên. Bạch Ân nhăn mày, vỗ nhẹ lưng Trịnh Hòa, hỏi: “Em sao thế? Sợ gì à?”

“Không sao….đứng một mình lâu quá thôi, ông đi đâu thế?” Trịnh Hòa dựa vào lòng Bạch tiên sinh.

“Nói chuyện với Bạch Nhuận Trạch một chút, nó sắp bị mẹ nó dạy ngu người rồi, còn ngây thơ ngơ ngác lắm.”

Trịnh Hòa cọ cọ vào cánh tay trần của ông, nói: “Ông yêu cầu nhiều quá, cậu ấy mới bao nhiêu tuổi chứ, em thấy thế là giỏi rồi.”

Bạch tiên sinh vẫn không hài lòng.

“Được rồi, phải rộng lượng với con mình chứ, hổ phụ vô khuyển tử mà.” Lần này, Trịnh Hòa ăn nói rất có trình độ.

Bạch tiên sinh cảm thấy thả lỏng hơn nhiều, ông ôm Trịnh Hòa, đặt cậu lên chân mình, hôn mặt cậu: “Nếu em là con tôi thì tốt, tôi chắc chắn sẽ thương em vô cùng.”

“Dùng ‘chỗ nào’ thương?” Trịnh Hòa cười, vỗ vỗ thằng nhỏ của Bạch tiên sinh, cảm thấy thứ đó giật giật trong tay mình, cậu biết mình xong đời, vội rụt lại.

“Em muốn dùng chỗ nào thì dùng chỗ đó, cam đoan sẽ không xuống giường được, nhé?” Bạch Ân híp mắt, ngậm vành tai của Trịnh Hòa vào miệng, nhẹ nhàng hút.

Trịnh Hòa cảm thấy một dòng điện tê tê truyền từ phía tai chạy sắp toàn thân, sau đó, sự sảng khoái trào lên, ngón chân cậu bất giác gập lại, ôm lấy ống quần ông: “Đừng, đây là nhà ông mà.”

Bạch Ân cười nhẹ thành tiếng: “Đúng chỗ quá, tôi còn chưa dẫn em tới phòng tôi bao giờ, hôm nay thử trong đó.”

“Đừng thế mà, nãy em thử rồi, cách âm ở đây không tốt….ngại lắm.” Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng lực kháng cự của cánh tay Trịnh Hòa đã về số 0.

Bạch Ân túm lấy eo Trịnh Hòa, cọ cọ qua lớp quần áo. Trịnh Hòa hô lên một tiếng, tay chân mềm nhũn: “Đừng! Thật mà.”

“Tôi cũng đang ‘thật’ lắm đấy. Đêm nay ở với tôi đi, được không, bảo bối.” Bạch Ân đưa lưỡi, xẹt một vòng qua cổ Trịnh Hòa. Trịnh Hòa rụt rụt cổ thì lại bị người đàn ông xoay sang một bên, cậu để lộ hầu kết và một phần xương đòn.

“Nhưng sẽ có tiếng đấy….” Trịnh Hòa bị kích thích đến độ khóe mắt chảy nước. Đối với cậu, Bạch tiên sinh còn hơn cả ma túy.

Bạch tiên sinh đẩy Trịnh Hòa lên sa lông, lục tìm trong ngăn tủ của bàn trà cuối cùng, ông tìm được một cuộn băng dính bạc, hai  mắt sáng lên: “Dùng cái này, bảo bối.”

Trịnh Hòa chần chừ một hồi, cuối cùng kiên quyết gật đầu: “Được rồi.”

299.

Lần tới nhà họ Bạch này, điều khiến Trịnh Hòa vui nhất là gặp A Bối.

A Bối là ông chủ của ảnh viện ‘Chạc cây’ cậu từng làm. Cậu không ngờ trên thế giới lại có chuyện trùng hợp đến thế.

“A Bối, sao….” cậu muốn hỏi sao hắn lại ở đây, nhưng nghĩ lại, cậu thấy hỏi thế không ổn lắm.

May mà A Bối cũng không so đo, cười vui vẻ chào đón.

Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa ngỡ ngàng, liền giải thích: “A bối từng là vệ sĩ của tôi.”

Từ đầu tới đuôi, A Bối đều là người của Bạch lão gia tử. Lúc ấy Bạch tiên sinh định đi nước C, bèn mượn ba người của Bạch lão gia tử, Tang Bắc, Kiệt Tử và A Bối. Người Bạch tiên sinh tin tưởng nhất là A Bối, không khó nắm giữ như Kiệt Tử, cũng biết điều hơn Tang Bắc. Tiếc là, khi ông phát hiện người này trộm thêm thứ khác vào hộp thuốc của mình, dù có tin tưởng thế nào thì cũng không thể giữ hắn bên người được nữa.

Bạch tiên sinh bảo Bạch lão gia tử đón hắn về, thế nên đã chừng tám, chín năm rồi, ông không gặp người này. Lúc thấy ảnh hắn trong di động của Trịnh Hòa, Bạch Ân đã cảnh giác, sau khi điều tra, phát hiện mọi chuyện chỉ là trùng hợp, ông mới an tâm để Trịnh Hòa đi theo mình.

Thái độ của A Bối đối với Bạch tiên sinh rất thản nhiên, cứ như người phải chột dạ rời đi không phải hắn, mà là Bạch tiên sinh vậy. Hắn nói: “Nếu biết trước A Hòa là người của Bạch tiên sinh, khi đó tôi nhất quyết không để cậu ấy đi.”

Bạch Ân kiêu ngạo nói: “Anh không giữ được.” Cái tay đang ôm eo Trịnh Hòa càng kéo chặt cậu về phía mình, ý: xem anh túm kiểu nào.

Trịnh Hòa che mặt.

Ông nhà cậu đúng là hẹp hòi.

300.

Dựa vào cái sự ngố của mình, Trịnh Hòa trở thành minh hữu của Bạch Nhuận Trạch.

Sau khi tiếp xúc, Trịnh Hòa nhận ra, Bạch Nhuận Trạch chỉ là độc mồm độc miệng và tính tình hơi khó chịu thôi, nhân phẩm vượt xa Bạch tiên sinh mấy con phố. Trịnh Hòa cảm khái, tuy Bạch tiên sinh nói sự giáo dục của mẹ cậu ấy của vấn đề, nhưng nếu bình tĩnh nhìn lại, người bị dạy dỗ sai phải là người sống cạnh Bạch lão gia tử – Bạch tiên sinh, mới đúng.

Bạch tiên sinh cực kỳ ngạc nhiên khi Trịnh Hòa và Bạch Nhuận Trạch có thể thân nhau. Bạch Nhuận Trạch cũng không ngừng lầu bầu, ánh mắt Trịnh Hòa thế nào mà lại đi thích cái ông già vừa hẹp hòi, vừa mắc bệnh thần kinh như Bạch Ân.

Trịnh Hòa mắc kẹt giữa hai người. Thỉnh thoảng, Bạch lão gia tử còn cười tủm tỉm, đi qua đi lại để chứng minh sự tồn tại của mình. Cậu cảm thấy, kẹp giữa cái gia đình thuộc hành tinh meo meo thế này, thực khổ nha.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro