CHƯƠNG 381 - 390
381.
Bạch tiên sinh thực ra còn sống giống một nghệ thuật gia hơn cả Trịnh Hòa, nhất là sau khi rời khỏi BEACHER, toàn thân ông không ám chút hơi tiền, phiêu trần thoát tục đến kỳ lạ.
Ông không hề nhận ra sự thay đổi của mình nhưng mỗi lần nhìn Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa lại ngơ ngẩn.
Cậu nhớ rõ ràng, lần đầu tiên gặp nhau, ông chỉ là một người đàn ông trung niên ngoại hình thường thường, tóc maiđiểm bạc nhưng khí chất rất xuất sắc mà, sao chỉ qua hai năm đã khác thế này? Trịnh Hòa nghĩ mãi không ra, cuối cùng đành quy hết là do ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’. Nhưng rồi, một câu nói của chị Phương khiến cậu phải nghĩ lại.
Chị Phương lén lút hỏi cậu: “A Hòa, có phải Bạch tiên sinh đi phẫu thuật thẩm mỹ không?”
Trịnh Hòa ngẫm nghĩ hồi lâu, hỏi rất nghiêm túc: “Chị Phương, chị có thấy em giống đi phẫu thuật thẩm mỹ không?”
“Chị đang nói chuyện nghiêm túc với em đó.” Chị Phương nói.
“Em chẳng thấy nghiêm túc gì cả,” Trịnh Hòa than thở, “Em ở cùng với ông ấy suốt ngày, mặt đó có đổi gì đâu. Hơn nữa, ở nhà ông ấy còn không thèm đắp mặt nạ, đi tắm cũng chỉ dùng xà phòng là xong. Chị thấy người như thế sẽ đi phẫu thuật sao?”
Chị Phương bị Trịnh Hòa lôi sang đề tài khác: “Giờ mà còn có người chỉ dùng xà phòng tắm?”
Trịnh Hòa gật đầu, nói thêm: “Gội đầu cũng dùng xà phòng.”
“Ôi mẹ ơi,” chị Phương cảm khái, “Qua loa thế.”
Trịnh Hòa không vui: “Đấy là men lỳ nhá, chị chưa thấy cơ bụng của ông ấy thôi, hàng chuẩn chất lượng cao đó.”
Chị Phương không tin: “Đừng chém gió, nói tay ông ấy có cơ bắp chị còn tin, có cơ bụng thì đúng là khoác lác. Mấy người trong giới đó, cùng lắm thì chạy bộ, làm gì có thời gian rèn luyện.”
Trịnh Hòa nói: “Em nói thật mà!”
Chị Phương gật đầu cho có: “Được rồi, chị tin là được, mai bấm máy rồi, đi làm việc đi.”
Trong lòng Trịnh Hòa, cơ bụng của Bạch tiên sinh là điều thần thánh không thể xâm phạm. Cậu bực dọc, bỗng nhiên, nảy ra một kế.
382.
Trịnh Hòa vẫn ủ dột từ lúc quay về từ trường quay, Bạch tiên sinh không chủ động hỏi vì sao, dù sao thì cậu cũng sẽ tự nói ra.
Trịnh Hòa cũng tự biết mình là người không dấu được chuyện gì trong lòng, vừa về đến nhà, cậu ngóng ông rửa tay rửa mặt xong, tự giác đưa khăn qua rồi nói: “Bạch tiên sinh, em có chuyên muốn nói với ông.”
Bạch tiên sinh lau khô tay, ‘ừm’ một tiếng.
Trịnh Hòa thấy thuật thẳng lại cuộc đối thoại của mình và chị Phương thì không ổn lắm bèn hỏi vòng vo: “Bạch tiên sinh, nếu có người nghi ngờ cơ bụng của ông, ông sẽ làm gì?”
“Cái đó có gì hay mà nghi ngờ?” Bạch tiên sinh nhận ra, mình không hiểu nổi cấu tạo não của Trịnh Hòa, “Ai rỗi hơi đi nói về cơ bụng của tôi chứ.”
Trịnh Hòa và chị Phương trúng đạn: “….”
Trịnh Hòa nói: “Thế… nếu thật sự có người nghi ngờ cơ bụng của ông, ông sẽ làm thế nào, trả lời em nghiêm túc.”
Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa rồi hỏi: “Nói đi, em nói chuyện về cơ bụng của tôi với ai?”
Trịnh Hòa cười chột dạ: “Hờ hờ hờ hờ….”
Bạch tiên sinh không cười cũng không nói chuyện, làm mặt lạnh.
Tuy Trịnh Hòa biết Bạch tiên sinh chỉ đang hù cậu, không phải giận thật, nhưng gan cậu nhỏ nha, chống cự chưa được 3 giây đã gục: “Chị Phương.”
Bạch tiên sinh kéo má Trịnh Hòa sang hai bên. Đây là động tác ông mới học được, vừa không làm đau Trịnh Hòa, vừa khiến mặt cậu biến dạng: “Nếu tôi biết kéo chị Phương qua đây khiến hai người buôn dưa với nhau mỗi ngày, tôi chắc chắn sẽ đổi người.”
“Ông đổi người cũng không sao nha.” Trịnh Hòa ra vẻ không thèm để tâm, “Thế vụ cơ bụng thế nào?” – Đây mới là điều khiến cậu lo nhất.
“Em muốn làm thế nào?” Bạch tiên sinh hỏi.
Trịnh Hòa cười gian trá, lắc lắc điện thoại: “Cho em chụp một tấm?”
Bạch tiên sinh nghiêm túc cài hai cái nút áo trên cùng bị bung lại: “Không được.”
“Một tấm thôi!”
“Nửa tấm cũng không được.”
“Thế một phần tư thì sao?”
Bạch tiên sinh ra tối hậu thư: “Em mà dám chụp, tôi khiến em mai không xuống giường được.”
Trịnh Hòa đỏ mặt, nhăn nhó hồi lâu mới hỏi: “Thật sao?”
Bạch tiên sinh: “…”
Bạch tiên sinh cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Sao tôi thấy như…..em thích lắm?”
383.
Sau khi Bạch tiên sinh dùng ba tiếng để thảo luận chủ đề ‘cuộc sống tình dục không hài hòa của vợ chồng là một vấn đề rất nghiêm trọng’, Trịnh Hòa liền an giấc. Bạch tiên sinh đáng thương, vừa phải xoa phần eo phải hoạt động không ngừng nghỉ, vừa tắm cho cậu, vừa dọn phòng, tới hơn nửa đêm còn chưa được ngủ.
Đột nhiên, cái điện thoại thường xuyên im thin thít cả tháng của ông chợt vang lên.
Bạch tiên sinh ngạc nhiên. Người của BEACHER biết tính ông, trong khoảng thời gian này không có chuyện gì đáng để họ gọi đột xuất lúc nửa đêm thế này. Đám Edward chắc đang mải cày cấy, làm gì có thời gian để ý tới người bạn này. Ông cầm di động, thấy cái tên hiện trên màn hình liền nhíu mày. Nhìn Trịnh Hòa vẫn đang ngủ ngon lành, ông đắp chăn che mông cho cậu, rồi mở cửa đi ra ngoài ban công.
Bấm nút nhận cuộc gọi, không đợi người ở đầu bên kia lên tiếng, ông đã mở miệng: “Không ngờ cậu còn nhớ số của tôi.”
“Ha ha,” Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo của một người thanh niên, hắn cười một lúc mới nói, “Số của Bạch tiên sinh, tôi đương nhiên nhớ chứ, chỉ sợ ngài quên tôi rồi.”
“Xem ra là tôi chưa quên.” Bạch tiên sinh nói. Tầm mắt của ông phóng về phía chân trời, chất lượng không khí ở trung tâm thành phố không được tốt, dù trời quang mây tạnh vẫn không thấy sao.
“Lâu rồi không nói chuyện với ngài, tôi sắp quên giọng ngài rồi đó.” Người thanh niên bỗng nhiên tỏ vẻ như rất nhớ nhung.
Thực ra, Bạch tiên sinh là người rất có văn hóa, tuy sau này bị Bạch lão gia tử nuôi thành vặn vẹo nhưng khả năng làm ra vẻ vẫn đứng số một, chỉ cần ông không tỏ rõ thái độ, không ai biết được ông thực sự nghĩ gì nhưng ông không muốn khách sáo khi nói chuyện với người này: “Cậu để thứ đó đâu rồi?”
“Ngài hỏi tôi làm gì? Thật nực cười.”
Bạch tiên sinh siết chặt di động, ông nhắm mắt lại, cố bình tĩnh: “Chuyện năm đó, nếu cậu có ý kiến gì với tôi, tôi có thể bồi thường, nhưng thứ tôi gửi chỗ cậu, cậu nhất định phải trả lại.”
“Bồi thường? Chúng ta nói về nó đi, nghiệt trái ông làm ra, ông bồi thường được sao?” Cậu ta cao giọng.
Bạch Ân nói: “Nhiều năm thế rồi, dù tôi biết cậu trộm đồ của tôi nhưng vẫn không ép cậu cùng đường chính là vì niệm tình cũ, không muốn cá chết lưới rách mà thôi. Nhìn rõ lại thân phận của mình đi!”
“Bạch Ân, tôi cho ông biết! Tôi mất hết rồi! Chính ông đã hủy diệt mọi thứ của tôi! Tôi chẳng còn gì cả! Tôi chẳng sợ gì cả!”
Bạch Ân không thích bới móc lại chuyện cũ nhưng nghe người nọ nói thế lại nói ra miệng: “Cậu dám đụng tới món đồ quan trọng nhất của tôi, khi ấy tôi đã nói rồi, ai nấy đều có nghịch lân.”
“Đúng thế….ha ha, chỉ trách khi đó tôi quá khờ, còn tưởng ông yêu tôi.”
Bạch Ân nghe đến đó liền thấy kỳ lạ. Thật không hiểu nổi năm ấy cậu ta kiếm đâu ra lắm tự tin như vậy, rằng cậu ta nhắm tới ai, người đó cũng sẽ ưng cậu ta; chỉ cần cùng nhau nói chuyện vài câu sẽ yêu cậu ta; nếu không thích, cậu ta nghĩ tinh thần người đó không bình thường. Hồi đó bệnh của Bạch Ân chưa nặng như lúc gặp Trịnh Hòa nhưng cũng đã bị cậu chàng nói là ‘đồ thần kinh’ nhiều lần. Chẳng hiểu sao hồi đấy ông có thể tha thứ cho cậu ta dễ dàng thế.
“Tôi không thích cậu, tôi chưa từng thích cậu.” Bạch Ân nói.
“Ông lừa tôi.” Người thanh niên nói, “Chẳng nhẽ ông không gác lòng tự tôn của mình lại được sao? Thừa nhận vì yêu mới sinh hận là khó khăn thế sao?”
Bạch Ân bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là rỗi hơi mới nửa đêm không ngủ mà đi nói chuyện với kẻ đầu óc có vấn đề này, vừa định cúp máy thì người bên kia nói: “Này này này! Ông muốn cúp máy sao?! Không cho cúp!”
“Sao tôi phải nghe lời cậu?” Bạch tiên sinh hỏi rất thực lòng.
“Thứ đó tôi vẫn đang giữ! Ông biết tôi quay trở lại nước C rồi đó, cần làm gì, ông cũng tự hiểu rồi.”
Bạch Ân thực ra muốn nói thẳng ‘Tôi không cần nó nữa!’ rồi về phòng đi ngủ. Ông sợ lạnh, thế mà khi nãy không biết đầu óc chập cheng thế nào lại đi nói chuyện hơn mười phút điện thoại với kẻ não teo này, không chịu nổi nữa, lạnh chết mất: “Ờ, tôi biết, cúp máy.”
“Ông không muốn lấy lại thứ đó sao?” Người thanh niên sốt ruột.
“Muốn chứ,” Bạch tiên sinh nói,“Cứ gửi tạm chỗ cậu đi.”
Ông cúp máy. Dường như người ở đầu bên kia còn nói gì đó, nhưng Bạch tiên sinh không còn tâm trạng nghe tiếp. Ông chắc chắn rằng, khi bắt máy, đầu óc ông không bình thường, cứ tưởng nói chuyện gì quan trọng chứ.
Quay về phòng, hơi ấm khiến toàn thân ông thả lỏng, ông mò lên giường. Trịnh Hòa tựa như bị ông làm bừng tỉnh, mơ màng nhìn qua, ngáp một cái rồi kéo chăn, ôm lấy Bạch tiên sinh lảm nhảm một câu: “Làm gì mà người lạnh thế này…..” rồi lại ngủ tiếp.
Bạch Ân nắm chặt lấy tay Trịnh Hòa, kề sát đầu cậu.
384.
Hôm sau Trịnh Hòa dậy muộn, cậu cuống cuồng tìm quần áo rồi học lời thoại, mãi đến khi Bạch tiên sinh đi chạy bộ về nhắc cậu giờ quay là buổi trưa thì Trịnh Hòa mới yên lòng.
“Tới muộn chút có sao đâu, thời gian đâu cố định chứ.” Bạch tiên sinh đặt bữa sáng lên bàn.
Trịnh Hòa nói: “Ông không hiểu, ông đến trễ, cả đoàn làm phim sẽ phải đợi ông, nếu thời gian đợi quá dài, sẽ có người nói ra nói vào. Nghệ sĩ sợ điều này nhất, thanh danh quan trọng lắm đó.”
“Lắm quy tắc thật.” Bạch tiên sinh nói, “Tôi chưa từng tới công ty đúng giờ mà có ai dám nói gì đâu, khéo em nghĩ nhiều quá.”
“Thôi đi, ông là chủ tịch, là ông chủ của họ, họ dám nói gì chứ. Ông còn thường xuyên bỏ bê công việc đấy, thư ký Tang chỉ dám xin từ chức, có dám đuổi ông đi sao.” Trịnh Hòa nói.
Bạch tiên sinh gật đầu: “Tôi thấy em nói rất đúng, à, đúng rồi, thế em có muốn làm ông chủ không?”
Trịnh Hòa nhìn ông cảnh giác: “Ông lại định cho em cái gì đấy phải không?”
Bạch tiên sinh cười tủm tỉm: “Đoán đúng rồi.”
“Em không cần, ” Trịnh Hòa nói, “Em không thích mấy cái đó, em đủ tiền tiêu rồi, em rất hài lòng với hiện tại, hơn nữa, giờ mọi thứ em dùng đều tiêu tiền của ông, tính ra cũng không ít đó.”
“Vậy em sẽ nhận sính lễ chứ?” Ý của Bạch tiên sinh là 3% cổ phần BEACHER đó.
Trịnh Hòa cười nhạo: “Nghe ông nói mới nhớ, em còn chưa đưa của hồi môn cho ông nhỉ.”
Thấy Trịnh Hòa sắp vệ sinh cá nhân xong, Bạch tiên sinh bỏ cháo vào lò vi sóng hâm nóng. Trịnh Hòa sợ ông lại quên giờ, vừa ngậm bàn chải vừa nói: “Để hai phút là được rồi!”
Vốn Bạch tiên sinh hẹn bốn phút, nghe thế, ông chỉnh xuống còn hai. Rồi ông nhớ lại cách hấp đồ trước đây Trịnh Hòa dạy mình, hấp nóng bánh bao. Dọn món lên bàn xong thì cũng vừa lúc Trịnh Hòa xuống lầu
Bạch tiên sinh cười hỏi: “Ăn đồ tôi nấu, em có vui không?”
Trịnh Hòa bĩu môi: “Ngày nào em chẳng nấu cho ông.”
Bạch tiên sinh đưa tay nhéo nhéo eo cậu, Trịnh Hòa ngứa, cười cười, hôn mặt ông: “Ông nhà em đúng là giỏi làm.”
“Cám ơn.” Bạch tiên sinh hôn đáp lại.
Ăn sáng xong, Trịnh Hòa dọn dẹp nhà cửa. Cậu đuổi Bạch tiên sinh lên ghế, bảo ông đọc lời thoại của ngày hôm nay cho cậu nghe. Bạch tiên sinh đọc một câu, cậu đáp một câu, dọn xong thì kịch bản cũng đọc được bảy, tám phần. Thấy đã qua 11 giờ, cậu mang theo đồ, chuẩn bị tới trường quay.
Bạch tiên sinh cầm di động của cậu lại hỏi: “Còn muốn chụp không?”
“Chụp cái gì?”
“Hôm qua chẳng phải em muốn chụp cơ bụng của tôi sao?” Bạch tiên sinh nói.
Trịnh Hòa trợn tròn mắt: “Ông cho em chụp sao?”
“Ừm.” Bạch tiên sinh cởi chiếc áo sơ mi trắng ra, hơi gồng lên, cơ bắp hiện rõ mồn một, thậm chí còn thấy được đường gân.
Trịnh Hòa bị cái niềm vui bất ngờ này làm cho ngơ ngẩn, cậu cứ cầm di động ngớ ra một lúc, lơ ngơ chụp vài tấm, nhưng đều không hài lòng. Bạch tiên sinh không tạo dáng quê mùa như mấy người mẫu cơ bắp trên tạp chí, ông nghiêng người, tay đặt lên ghế rất thoải mái, thực tao nhã.
“Bạch tiên sinh, ông tốt với em quá.” Trịnh Hòa nịnh.
“Về sau tôi sẽ càng tốt với em nữa, được không?” Bạch Ân cười.
“Không cần, thế này là đủ rồi.” Trịnh Hòa rất biết thỏa mãn với những gì mình có.
Hôm nay Trịnh Hòa chỉ chụp poster phim nên không tốn nhiều thời gian, hơn nữa, cậu nhất định phải khoe ảnh với chị Phương. Bạch tiên sinh chỉ đỗ xe vào bãi, không theo Trịnh Hòa vào trường quay. Ông đóng cửa bật điều hòa, vô thức xoay xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay phải của mình.
Ông để Trịnh Hòa chụp mình không phải vì áy náy do nói chuyện với tình nhân cũ vào đêm hôm trước, mà vì sự xuất hiện của A Vinh khiến ông đột nhiên nhận ra, Trịnh Hòa chịu ở bên mình đúng là đáng quý.
Tiếng nhạc vang lên, Bạch tiên sinh cũng ngâm nga theo đôi câu, tiếc rằng ông không bắt kịp nhịp điệu.
Ông nhắm mắt lại, cố gắng để đầu óc trống rỗng, không nghĩ gì cả.
Con người vốn ti tiện, sao cần phải nghĩ nhiều.
385.
Trịnh Hòa hí hửng cầm theo ảnh của Bạch tiên sinh vào đoàn làm phim.
Cậu chỉ muốn tóm một ai đó lại, cho người nọ xem ảnh, đợi đến lúc người nọ bị nhan sắc của Bạch tiên sinh mê hoặc thì dõng dạc hô: “Đây là người đàn ông của tôi!”
Đương nhiên, Trịnh Hòa chỉ tưởng tượng thế thôi.
Thực ra là, Trịnh Hòa lén lút đi vào trường quay như kẻ trộm, còn bồn chồn lo lắng, thiếu điều nhét di động vào quần sịp để bảo vệ. Đợi đến lúc thấy chị Phương, cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý mấy phút mới nhịn xuống ý nghĩ ‘chỉ mình mình mới được xem ảnh này’ để cho chị xem được.
“Chị Phương, em cho chị xem cái này.” Trịnh Hòa giơ di động lên nói.
“Mặt như thế là có ý gì, nhìn chị mà cũng bi thương thế sao?” chị Phương nói không chút nể tình, đi qua giật lấy điện thoại của Trịnh Hòa, mở ra…
Chị Phương há hốc mồm hồi lâu, chỉ vào tấm ảnh được Trịnh Hòa chỉnh chế độ đen trắng để tăng độ nổi bật của cơ bắp: “Ghép phải không?”
Trịnh Hòa giật lại điện thoại, cơ bụng của Bạch tiên sinh bị cậu cắn đâu chỉ một lần, trăm phần trăm là hàng thật, cậu xầm xì nói: “Tin hay không tùy chị, trả di động lại cho em!”
“Đợi đợi đợi đã!” chị Phương nhìn đi nhìn lại vài lần, Trịnh Hòa có thể thấy rõ hai mắt chị biến thành hình trái tim. Trong lòng cậu đang đan xen cả cảm xúc tự hào, lẫn sự chua xót khi bảo bối của mình bị người ta ao ước. Nói chung là rối như tơ vò.
Tay chị Phương sờ qua sờ lại phần mặt của Bạch tiên sinh mấy lần, ngẩng đầu hỏi Trịnh Hòa: “Không phải ảnh ghép thật à?”
Trịnh Hòa phiền lòng, giật điện thoại lại: “Ghép đấy, chị đừng nhìn nữa!”
Nghe cậu nói thế, chị Phương tin đây là hàng thật. Nhớ lại tấm ảnh mình vừa xem, cô lắc lắc đầu, nói: “Bạch tiên sinh đẹp trai quá đi.”
Bạch tiên sinh mà được khen, người vui vẻ nhất là Trịnh Hòa, cậu quẳng hết sự khó chịu đối với chị Phương đi, tự hào nói: “Đúng thế, đúng thế! Nam thần của em đấy!”
A Long vẫn quanh quẩn phía sau hai người từ nãy đến giờ, rốt cuộc không nhịn được liền xán lại hỏi: “Ôi Trịnh ca, có thể cho em xem cái đó là cái gì được không?”
Trịnh Hòa không vui: “Tò mò giết chết mèo đó.”
A Long nói: “Không sao, mèo có chín mạng cơ mà!”
Trịnh Hòa nhìn chị Phương vừa tội nghiệp vừa ai oán.
Bạch tiên sinh là của riêng mình em thôi!
Chị Phương che mặt Trịnh Hòa lại, mở phần album chứa ảnh của Bạch tiên sinh ra. Giờ nhìn kỹ mới giật mình, ngoài tấm ảnh khi nãy, trong đó còn mấy tấm khác với những tạo hình khác nhau. Tấm quyến rũ nhất là tấm Bạch tiên sinh quay lưng về phía Trịnh Hòa, chỉ để lộ ra một bên mặt, cơ lưng nổi lên, quả là tác phẩm nghệ thuật.
“Ôi đệt…” A Long không nhịn được, chửi thề một câu: “Thế này thì người khác sống sao.”
Chị Phương cũng nói móc theo: “Xem người ta kìa, muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, ngoại hình cũng hơn ối cậu, bảo sao hai mươi bảy tuổi rồi mà cậu còn chưa có bạn gái. Là do điều kiện không đủ nha.”
A Long lật đi lật lại mấy tấm ảnh đó, làm một động tác dâm dê trước mặt Trịnh Hòa: “Cơ bắp thế này, lúc được đè lên, anh có thích không?”
Nếu là mấy năm trước, Trịnh Hòa chắc sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng từ khi ở cùng Bạch tiên sinh, chuyện đáng xấu hổ nào mà chẳng làm mấy lần, vậy nên cậu cũng làm ra bộ mặt dâm tà đáp đòn: “Thích lắm, vừa được nhìn vừa được sờ, ” sau đó liền ra vẻ nghiêm túc, “Tiếc là, cả đời này cậu cũng không được hưởng.”
A Long: “…”
Chị Phương cười trộm: “Hì hì.”
_____________
386.
Trịnh Hòa vẫn luôn được mẹ dạy rằng: đồ của mình phải biết giấu. Lòng người dễ bị cái xấu xa dụ dỗ, nếu để người khác thấy được thứ tốt đẹp mình vất vả lắm mới đạt được, người ta sẽ muốn trộm nó đi.
Những năm qua, Trịnh Hòa từng chứng kiến rất nhiều chuyện như thế. Từ lúc cho chị Phương xem ảnh, cậu đã hối hận. Tuy Bạch tiên sinh không phải đồ vật, nhưng là người đàn ông tốt khó kiếm, Trịnh Hòa chỉ cần nghĩ tới rồi sẽ có từng nhóm, từng nhóm những bé thụ mĩ miều leo lên giường ông ấy mà đã ê ẩm, hậm hực. Cậu ghét nhất thể loại chuyện em yêu anh, anh yêu anh ấy, anh ấy yêu một anh khác gì gì đó. Hai người đàn ông yêu nhau không sao, nhưng yêu kiểu sến súa sướt mướt thì đúng là có sao.
Cậu lặng lẽ thắp nhang cho tương lai của mình, đợi được trang điểm xong liền đi chụp ảnh.
Chị Phương nhận thấy Trịnh Hòa không vui, hôm nay cô lại có việc phải quay về trung tâm thành phố nên dặn A Long mấy câu: “Cậu kín miệng vào, đừng có nói lung tung chuyện của Bạch tiên sinh cho người khác.”
A Long vâng dạ nghe lời, vốn cũng định không nói cho ai nhưng rồi lại có biến. Sau khi Trịnh Hòa và chị Phương đi rồi, cậu ở lại chuẩn bị trang phục cho ngày mai, trong lúc nghỉ ngơi, A Long đi ăn cơm chiều với mấy người bên tổ đạo cụ. Tính cậu vốn nhiệt tình nên chẳng mấy chốc liền hòa mình với họ, nhất là với cô nàng bên đội phục trang, lúc rảnh rỗi, cô ấy vẫn giúp chỉnh sửa lại đồ của Trịnh Hòa cho hoàn thiện. Trong lúc nói chuyện phiếm, cậu để lộ rằng ‘dáng người’ của Bạch tiên sinh đẹp lắm. Vừa thốt ra thế, A Long đã hối hận, thấy không ai có ý định nói tiếp liền vội ăn xong cơm, rời đi.
Cậu định gọi điện cho Trịnh Hòa, nhưng nghĩ lại, lúc trên bàn rượu, không ai tỏ vẻ gì, chắc họ tưởng mình nói bừa nên thôi, cất di động đi.
Nhưng cậu không ngờ rằng, chuyện cậu nói đêm đó lại lên mấy tạp chí lá cải.
Trịnh Hòa đang chuẩn bị đi ngủ thì bị một cuộc điện thoại khiến ngủ không yên. Cậu không ngờ là, ban ngày vừa lo không biết sau này có gặp kẻ thứ ba, kẻ thứ tư gì không thì đến tối, kẻ thứ ba đã xuất hiện, còn chính là A Long.
Mau thật đấy.
Nghe phía bên kia điện thoại nói chuyện, Trịnh Hòa càng nghĩ càng thấy chuyện này không rắc rối như họ nghĩ. Đầu tiên, Bạch tiên sinh và A Long chắc chắn không có bất kỳ thứ tình cảm kỳ lạ nào. Theo như kinh nghiệm của buổi đầu gặp gỡ, Bạch tiên sinh nhốt cậu trong phòng tắm suốt một tiếng, không tắm rửa sạch sẽ không cho ra ngoài; A Long giữa hè nóng nực mà bảy, tám ngày không tắm là chuyện thường thì sao có thể lọt vào mắt ông ấy. Hơn nữa, A Long cũng không thể chịu nổi cái bệnh sạch sẽ điên khùng của Bạch tiên sinh.
Thế nên, Trịnh Hòa nghe thư ký ngoại viện của bên công ty Edward kể chuyện ‘yêu hận tình cừu giữa Bạch tiên sinh và A Long’ mà như nghe chuyện cười, còn bật loa ngoài, vẫy Bạch tiên sinh lại gần nghe cùng.
Nghe những phân tích của người ở đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt Bạch tiên sinh trở nên thâm thúy, cứ như vẻ mặt của một vị tuyệt thế cao nhân nhìn thấy một con kiến lao đến hô: “Ta muốn giết ngươi~~~~~~~~”. Trịnh Hòa đột nhiên cảm thấy, vị thư ký ngoại viện đang mải phun nước miếng tứ tung đó đúng là đáng thương, thế nên cậu cắt lời thao thao bất tuyệt của người ta, nói: “Đương sự đang ở ngay cạnh tôi này.”
Vị thư ký đó im bặt, đợi một chút mới hỏi lí nhí: “Ai thế? A Long à?”
“Không, ” Trịnh Hòa nói ra sự thật tàn khốc, “Bạch tiên sinh.”
Phía đầu kia điện thoại đứt hẳn tiếng, một lúc sau, Trịnh Hòa bật màn hình lên mới biết người ta cúp máy từ lúc nào rồi.
387.
Bạch tiên sinh ngáp một cái, day day huyệt Thái Dương, nói: “Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho em thẩm vấn suốt đêm rồi.”
“Ông thích tự ngược đãi mình à.” Trịnh Hòa trợn mắt khinh bỉ, “Mau, lên giường đi ngủ.”
Bạch tiên sinh ngạc nhiên hỏi: “Sao em không hỏi mấy câu như: vì sao tôi biết A Long, mối quan hệ giữa tôi và cậu ta là gì, trộm gặp nhau bao lần rồi?”
“Em hỏi làm gì?” Trịnh Hòa vỗ vỗ chăn, buồn ngủ đến độ nói không rõ tiếng, “Mai em tự làm bữa sáng, bánh bao mua ngoài chẳng ngon gì cả….”
Bạch tiên sinh ngồi cạnh cậu, sắc mặt ông càng ngày càng xấu, ông vào thư phòng tra tìm tin tức giữa mình và A Long, rầu rĩ hồi lâu. Rốt cuộc không nhịn được, ông xuống tầng, lay Trịnh Hòa dậy: “Em không yêu tôi phải không?”
Trịnh Hòa vẫn nhắm tịt mắt, tai nghe được câu này còn nghĩ không biết ai đang nói chuyện với mình, sao nghe giọng như sắp khóc đến nơi? Mấy phút sau, cậu đột nhiên nhận ra đó là Bạch tiên sinh mới bật dậy. Bạch tiên sinh đang mải chìm đắm trong u sầu cũng giật mình hoảng hốt.
Trịnh Hòa bật đèn, ngẩng đầu nhìn ông, thấy không khóc mới yên tâm, vỗ vỗ trán mình, hỏi: “Ông vừa nói gì thế? Em nghe được, nhưng quên rồi.”
Giờ Bạch tiên sinh lại không muốn nói lại, ông quay đầu đi, không nhìn Trịnh Hòa cũng không nói gì. Trịnh Hòa nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra câu nói khi nãy. Chẳng mấy khi cậu tin ông ấy một lần, sao Bạch tiên sinh lại tỏ ra không vui? Chẳng nhẽ cách biểu đạt của mình sai chỗ nào? Cậu nói: “Em yêu ông, đương nhiên là em yêu ông.”
“Thế sao lại lại kệ cho tôi có scandal với người khác?” Bạch tiên sinh nhớ tới lúc mới thấy cái ảnh mình và A Long đi vào khách sạn, ông đã giận điên lên, muốn đập nát mọi thứ trước mặt, sau đó ăn cái người khiến ông mất bình tĩnh đang ngồi trước mặt này vào bụng!
Trịnh Hòa nói: “Báo lá cải là thế, không có gì cũng bôi ra cho có, ông cứ kệ đi, mấy ngày sau là hết.”
Bạch tiên sinh nói: “Tôi không giận mấy người đó, em chưa hiểu sao? Tôi giận là vì em!”
Trịnh Hòa trợn tròn mắt: “Ông giận em? Sao lại thế?”
Bạch tiên sinh tức đến nội thương: “Em biết tôi là A Long biết nhau, nhưng lại không hề quan tâm tới chuyện xảy ra hôm nay một chút nào. Tôi không hiểu em có yêu tôi không nữa.”
Trịnh Hòa biết Bạch tiên sinh có lẽ đang buồn bã và thất vọng, nhưng cậu vẫn không nhịn cười được.
Trong mối quan hệ của cả hai, thoạt nhìn thì tưởng Bạch tiên sinh là người làm chủ, là trụ cột gia đình, nhưng trên lĩnh vực tình cảm, Trịnh Hòa mới là người cầm trịch. Thực ra Bạch tiên sinh rất cảm tính, qua những thứ ông viết ra lúc rảnh rỗi có thể thấy được cái bản chất mong manh u sầu như Lâm muội muội của ông. (1)
Trịnh Hòa chôn mặt vào chăn, cười yên lặng hồi lâu sau đó mới làm mặt lạnh, nhìn Bạch tiên sinh chăm chú, nói: “Em không tra khảo là vì em tin ông không phản bội em. Đừng nghĩ nhiều, tin em nhiều hơn, được không?”
Bạch tiên sinh nghiêng đầu, Trịnh Hòa hôn hôn mặt ông: “Anh đẹp trai à, đừng giận nữa, đi ngủ đi.”
Bạch tiên sinh gật đầu, ôm Trịnh Hòa ngủ mới thấy lòng yên tâm.
388.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Trịnh Hòa mới thấy mọi chuyện diễn ra không bình thường.
Tối qua cậu buồn ngủ quá, chỉ nghĩ là phải an ủi Bạch tiên sinh cho ông ngủ ngon, giờ ngẫm lại….Đùa! Bạch tiên sinh với A Long có scandal, chính cung như cậu sao lại phải đi an ủi cái lão có “cờ màu bay bay” này chứ? Hơn nữa, cái lý do của Bạch tiên sinh đúng là không có căn cứ chút nào ——
Em không tra hỏi chuyện ông có tin đồn này nọ với người khác, nghĩa là em không yêu ông ấy hả?
Cái logic gì thế.
Cậu định đưa tay chọt chọt mặt Bạch tiên sinh, nhưng nhìn gương mặt ngủ an bình ấy lại không nỡ. Chửi thầm mình một tiếng, cậu nhẹ nhàng hôn lên trán ông rồi lặng lẽ xuống giường.
Nhà có hai cái tủ lạnh, chúng đều được đặt bên ngoài phòng bếp. Trịnh Hòa đi lấy thức ăn cho chó theo thói quen, lại nhớ ra là họ không dẫn theo hai con chó tới đây. Chủ yếu là do Trịnh Hòa hay đãng trí khi quá bận bịu, Bạch tiên sinh chăm mình còn chưa xong, nói chi chăm chó. Thành ra không đưa chúng theo cùng.
Hầy, bỗng nhiên cảm thấy u sầu.
“28 giờ sau gặp lại” chưa chính thức khởi quay. Bình thường tới trường quay Trịnh Hòa cũng chỉ làm mấy việc lặt vặt, hôm nay chụp poster, mai quay một đoạn phim ngắn, hôm sau lại định trang. Đạo diễn cho cậu nghỉ bốn ngày để làm quen với kịch bản. Trịnh Hòa thấy hôm nay không cần đi làm nên quyết định nấu ngon một chút. Tài nấu nướng của Trịnh Hòa cũng bình thường, cậu nghĩ mãi, cuối cùng quyết định nấu mì…. Được rồi, thực ra là vì Trịnh Hòa lười.
Trịnh Hòa vừa rung đùi vừa cán bột, cắt mì, lại thấy trong tủ lạnh có sườn liền rửa sạch bỏ vào nồi nước. Đợi đến khi cà chua khiến nước đỏ lên, cậu nếm thử mới thấy, vốn định làm mì trứng cà chua lại thành canh cà chua nấu sườn.
Nhìn hai quả trứng gà trong tay, Trịnh Hòa chỉ hận không thể băm nát tay mình ra. Thèm trứng gà mấy ngày nay rồi, khó lắm mới có thời gian xuống bếp nấu, nào ngờ nấu nhầm.
Cậu rầu rĩ tắt bếp, đợi Bạch tiên sinh ngủ dậy thì nấu mì lại. Rảnh chẳng có việc gì làm, lại không muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Bạch tiên sinh, cậu ôm điện thoại nằm xuống sa lông, dạo quanh trạng thái của mấy người bạn. Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy dòng trạng thái của một đàn em từng nói chuyện mấy câu với cậu. Cô ấy nói mới cùng bạn đi tới bệnh viện tâm thần đưa cơm, còn chụp mấy tấm ảnh. Từ khi Trịnh Hòa biết Bạch tiên sinh có bệnh về tinh thần, cậu luôn để ý tới mảng này. Cậu bấm vào xem ảnh, thấy những người bệnh ấy, lòng Trịnh Hòa lại chua xót.
Cậu mường tượng hiểu ra, có lẽ trạng thái tinh thần của Bạch tiên sinh tối qua không được bình thường. Cậu đăng ký một tài khoản mới trên diễn đàn, kể hết mọi chuyện, đương nhiên đã bỏ hết các chi tiết thực tế liên quan đến thân phận của mình đi. Mọi thành viên trong diễn đàn này đều là bác sĩ, trang này được nhiều người đề cử, cũng rất có uy tín. Thực ra Trịnh Hòa cũng chỉ thử thế thôi. Đăng topic xong, cậu tắt tiếng TV, ngồi xem phim truyền hình. Xem xong một tập, Bạch tiên sinh vẫn chưa dậy, cậu chán quá lôi di động ra xem giờ, vừa bật màn hình thì topic đó tự động nhảy ra. Trịnh Hòa thấy một đống bình luận dưới bài đăng của mình.
Trịnh Hòa: “…”
Cậu nghiêm túc đọc ba bình luận trên cùng, sau đó, cậu nhận ra, đăng chuyện đó lên này đúng là ngu ngốc mà. Định nghĩa về một đứa ngây ngốc đáng yêu đủ tiêu chuẩn đơn giản là thế này: đừng để nó ở nhà một mình, cũng đừng để nó cảm thấy nhàm chán, bởi nó mà làm chuyện gì trong lúc bạn không để ý, đó chắc chắn là một chuyện long trời lở đất.
Trong bài viết, sau khi xong đoạn đầu tiên cậu bắt đầu chém gió, cái gì mà cậu và Bạch tiên sinh yêu nhau tới chết đi sống lại, Bạch tiên sinh mua cho cậu một căn phòng 90m2, còn cố tình tạo cảm giác người viết (tức chính cậu) là một cô nàng, rồi còn làm nổi bật sự vô tình vô nghĩa, tính cách khó chiều của Bạch tiên sinh. Từ rất lâu rồi, chị Phương từng nói với Trịnh Hòa rằng: nếu cậu đổi nghề làm biên kịch, chắc chắn sẽ dùng máu chó thấm đẫm ‘giờ vàng chiếu phim’.
Một tin nhắn xuất hiện.
Người bình luận vừa nhìn đã biết là dân chuyên. Đầu tiên, người này nói chính xác bệnh tình của Bạch tiên sinh, sau đó chỉ ra rằng khi phát bệnh, người bệnh thường có hành vi tự ngược đãi, khuynh hướng tự sát, tấn công người khác không cần lý do và thường xuyên thấy được những thứ người khác không thấy.
Trịnh Hòa nhớ tới một quyển tiểu thuyết mình từng đọc. Nhân vật chính mắc bệnh thần kinh, trong mắt anh, một nam chính khác là con tôm hùm khổng lồ. Lúc ấy Trịnh Hòa còn nghĩ bệnh này thú vị thật, mình mà cũng mắc chắc chảy nước miếng cả ngày.
Cậu từng hỏi Bạch tiên sinh, lúc phát bệnh, ông thấy cậu như thế nào. Bạch tiên sinh lắc đầu, nói bình thường thấy cậu như thế nào, lúc phát bệnh cũng thấy như thế.
Điều này khến Trịnh Hòa thực thất vọng. Cậu nói ra chi tiết đó trong topic thì bị dân chuyên tổng xỉ vả cho một hồi, hơn nữa càng mắng càng độc địa. Người đó nói, tính tình bệnh nhân tâm thần luôn mẫn cảm, đa nghi, dù thế nhưng bọn họ rất lương thiện, cậu có nói bao điều khiến người ta tổn tưởng, người ta cũng sẽ thông cảm, chỉ lặng thầm đau lòng.
Trịnh Hòa nghe thế liền cuống lên. Tuy bình thường cậu hay càm ràm, nhưng cậu thật sự thích Bạch tiên sinh. Thế nên, Trịnh Hòa không thèm để tâm người này vừa mắng mình, còn hỏi han chân thành xem mình sai ở đâu, để về sau khỏi tái phạm.
Có lẽ người nọ thấy được sự chân thành của Trịnh Hòa nên bắt đầu phân tích, tư vấn. Đầu tiên là về chuyện tối qua của hai người. Bệnh tâm thần rất dễ ảnh hưởng tới tính cách của bệnh nhân. Chỉ một chút điểm khác thường của Trịnh Hòa cũng đủ khiến Bạch tiên sinh chú ý. Trịnh Hòa nên nói thẳng những gì mình nghĩ từ đầu, đừng để người bệnh tự suy diễn, 100% là càng nghĩ càng bi kịch, khéo còn dẫn đến hành vi gây hại tới bản thân bệnh nhân.
Trịnh Hòa vừa nghĩ Bạch tiên sinh phải trải qua những tâm lý như thế liền buồn bực chôn đầu vào gối sa lông.
Cậu nhận ra mình thực ngốc, ngốc hết thuốc chữa luôn.
389.
Bạch Ân ngủ thẳng tới 9 giờ, điều này rất hiếm khi xảy ra với người thường xuyên dậy sớm như ông.
Việc đầu tiên sau khi ông mở mắt là nhìn Trịnh Hòa nằm bên. Đầu óc Bạch tiên sinh vẫn lơ tơ mơ, ngây ra mấy phút mới nhận thấy không có ai ở đó, ông vò tóc, mơ màng đi vào phòng rửa mặt, đi vài bước mới nhận ra chưa đi dép đành quay ra tìm.
Trịnh Hòa sờ sờ nồi nước, thấy đã bị nguội bớt thì nghĩ cứ nấu đi rồi tính, vừa hâm nóng xong thì nghe tiếng cửa mở trên tầng. Cậu quay ra nhìn, Bạch tiên sinh quần áo xốc xệch, vào bếp ôm Trịnh Hòa: “Sao hôm nay em dậy sớm thế?”
“9 giờ hơn rồi đó.” Trịnh Hòa nói.
Bạch tiên sinh cọ cọ bên cổ Trịnh Hòa, nhìn cậu nấu mì, nói: “Muộn thế này rồi à, sao em không gọi tôi?”
“Đổi lịch đột xuất, hôm nay em không phải tới trường quay nên để ông ngủ thêm một lát, ” Trịnh Hòa quay sang, hôn lên miệng Bạch tiên sinh, “Mấy hôm nay mệt lắm phải không? Ông vất vả rồi.”
Bạch tiên sinh nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng, mắt ông rủ xuống: “Sao hôm nay tốt với tôi thế? Hôn chào buổi sáng, rồi lại nói chuyện nhẹ nhàng.”
Trịnh Hòa nhìn bờ mi dài của ông, nói: “Chẳng nhẽ bình thường em không tốt với ông sao? Nói tội nghiệp như thế, em còn tưởng em ngược đãi ông đó.”
“Không giống mà, ” Bạch tiên sinh nói, “Khoảng thời gian mới bên nhau là lúc em tốt với tôi nhất, lúc ấy em còn dậy sớm nấu cơm cho tôi. Sau này em lười, bữa sáng chỉ ăn rất tùy tiện.”
Nhớ tới lần đầu tiên làm bữa sáng cho Bạch tiên sinh, cậu chỉ muốn bật cười: “Ai, em hỏi ông chuyện này, lúc thấy em dưới BEACHER, sao ông lại để em lên xe nha?”
Giờ Bạch tiên sinh không cần kị Trịnh Hòa điều gì, nói thẳng: “Chẳng phải em được giám đốc Tống đưa cho tôi sao, lúc ấy tôi còn nghĩ ông ta bảo em làm thế, hơn nữa, lúc ấy ấn tượng của tôi đối với em không tệ, nhìn hợp mắt nên kéo lên xe. Hình như thế, tôi cũng không nghĩ nhiều, thấy em liền đi qua.”
Trịnh Hòa nghe đến thế thì hưng phấn: “Hay là khi đó ông đã thích em rồi?”
Bạch tiên sinh ôm chặt lấy Trịnh Hòa: “Tôi không biết, tôi vẫn nghĩ mình sẽ không thích người khác, cũng chưa từng nghĩ về vấn đề này. Em đột nhiên hỏi, tôi cũng không rõ nha.”
“Thật là….” Trịnh Hòa thực không hài lòng với câu trả lời vô trách nhiệm của Bạch tiên sinh, “Thế ông có thể nói bắt đầu thích em từ lúc nào không?”
Tai Bạch tiên sinh đỏ ửng lên, ông hỏi ngược lại: “Thế em thì sao? Thích tôi từ bao giờ?”
“Chẳng phải em từng nói cho ông biết rồi sao.” Trịnh Hòa nói.
“Có sao?” sao Bạch tiên sinh lại không nhớ nhỉ?
Trịnh Hòa nói: “Ừm, để em nói lại cho ông đi, cái đêm đầu tiên gặp nhau. khi thấy cơ bụng của ông thì em đã thích ông rồi. Thật đó!”
Bạch tiên sinh sờ sờ cơ bụng, cảm thấy may mắn. Hồi đó, huấn luyện viên còn bảo chỉ cần luyện võ cho có mấy cơ bắp là được, nhưng ông lại nhất quyết muốn rèn luyện toàn thân. May mà thế, nếu không Trịnh Hòa đã không đối xử tốt với mình như vậy.
Trịnh Hòa nói: “Nha, em nói hết rồi, đến lượt ông.”
“Tôi không có gì để nói.” Bạch tiên sinh gác đầu lên cổ Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa giật giật tóc ông: “Không cho quỵt, không thì tối nay em ôm chăn ra sa lông ngủ, mau lên.”
Bạch tiên sinh nói: “Tôi thật sự không có gì để nói .”
“Đừng ngại nha, em muốn nghe mà.” Trịnh Hòa dụ dỗ.
Thấy Trịnh Hòa hào hứng thế, ông nói: “Tôi cũng không rõ mình thích em từ lúc nào, hẳn là sau khi lên sơn trang. Tôi đã quen việc ngày nào cũng ở bên em, không thấy em thì khó chịu. Sau đó, khi em bận bịu với công việc, tôi nghĩ xem cách nào có thể trói em bên mình. Có người đề xuất bảo tôi kết hôn với em. Vào cái đêm cầu hôn, nhìn em đeo nhẫn, tôi bỗng nhiên cảm thấy em chính là cuộc đời của tôi.”
390.
Mấy hôm nghỉ ngơi, đến một trang kịch bản Trịnh Hòa cũng chưa giở ra. Cậu đặt mua mấy quyển sách y học, nội dung của chúng đều hướng dẫn cách chăm sóc người bệnh tâm thần. Biết mình không thể nào lừa được Bạch tiên sinh, nên lúc sách tới, cậu mở thùng ngay ở cửa, còn hỏi: “Ông đọc không?”
Ánh mắt Bạch tiên sinh lóe lên, ông cười nói: “Sao bỗng dưng lại mua sách này?”
“Bổ sung tế bào não chứ sao, chứ em rỗng tuếch này.” Trịnh Hòa giở giở, cậu biết người mắc bệnh tâm thần đều rất sợ bị người khác nói rằng có bệnh, vậy nên lúc đặt sách, cậu còn chọn bừa mấy quyển ở trang nhất làm ngụy trang. Trịnh Hòa đặt sách về bệnh tâm thần ở bên mình, quẳng một quyển bìa vàng nào đó cho Bạch tiên sinh: “Nè, em đọc về ông, ông đọc về em. Chúng ta tìm hiểu về nhau.”
Ban đầu, sắc mặt Bạch tiên sinh còn u ám, nhưng thấy quyển sách Trịnh Hòa đưa mình lại bật cười, cười khiến Trịnh Hòa phát sợ luôn. Cậu nhoài qua nhìn, cảm nghĩ là thế này: “……”
Lúc ấy cậu không nhìn cẩn thận, thấy tên sách là “Tôi trẻ con nhất” thì nghĩ chắc cũng liên quan tới tâm lý liền tiện tay bấm vào. Nào ngờ giờ nhìn lại, phía dưới còn một dòng chứ: đời sống sinh hoạt của Husky.
Trịnh Hòa: “…”
Bạch tiên sinh cười cầm lấy quyển sách: “Rồi, tôi sẽ đọc nó.”
Mặt Trịnh Hòa đúng kiểu mặt troll “Fuuuuuu” : “Bạch tiên sinh! Em mua nhầm! Chút em trả lại! Ông đừng mở ra đọc.”
Bạch tiên sinh chậm rãi mở sách ra, thì thầm: “Nếu muốn khiến nó luôn vui vẻ, cách tốt nhất là chơi cùng nó……Nói đúng chưa này. Áp dụng với em là hợp rồi, phải không?”
Trịnh Hòa nói: “Đấy là đặc điểm chung của cả người và chó mà. Không tính!”
Bạch tiên sinh lại lật sang trang khác: “Chỗ này lại thế này: trước khi ăn, bạn hỏi nó xem muốn ăn gì, dù nó không thích cũng sẽ nói là thích, hơn nữa còn vui vẻ ăn hết. Tôi từng gặp rất nhiều Husky, chúng nó không kiêng ăn bao giờ. Đối với chúng, thế giới này chỉ có hai phần: ăn được và không ăn được.” Sau đó, ông nhướng mày nhìn Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa ôm mặt, cậu không còn lời nào để phản bác.
____________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro