CHƯƠNG 71 - 80

71.

Trịnh Hòa phải đi quay phim, còn phải đi khá lâu, trước lúc đi, cậu lưu luyến ông, lải nhải không ngừng. Điều này khiến Bạch Ân cảm thấy vui vẻ, dù cho hai ngày sau đó, ông không nhận được cuộc điện thoại nào của cậu.

Thực ra, Bạch Ân cũng không có nhiều thời gian để ý đến Trịnh Hòa, ngay sau hôm cậu vừa đi, ở xa xa bên kia Thái Bình Dương, vợ trước của ông gọi, nội dung cuộc điện thoại rất ngắn gọn và bất ngờ.

Thằng con Bạch Nhuận Trạch mới 17 tuổi của ông…..

Thành cặp với thằng bé nhà Mertesacker.

Bạch Ân trầm mặc trong 3 phút, sau đó, ông hỏi câu mình muốn biết nhất: “Đứa lớn hay đứa nhỏ?”

Vợ trước cùng trầm mặc, hồi lâu sau mới đáp: “Đứa nhỏ.”

Nhà Mertesacker có hai đứa con trai, đứa lớn cùng tuổi với Bạch Nhuận Trạch, hai đứa là bạn từ thời thơ ấu, đứa nhỏ kém Bạch Nhuận Trạch 2 tuổi, bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh.

Nói theo cách khác, thằng con Bạch Nhuận Trạch của ông, thích một đứa ngốc.

“Khẩu vị độc đáo thật đấy.” Bạch Ân lạnh nhạt nói.

Vợ trước nói: “Tôi không phải đồng tính luyến ái, cũng không biết làm sao, ông có kinh nghiệm, khuyên nhủ Nhuận Trạch đi, đừng để nó có bóng ma tâm lý, ừm….chừng mai nó sẽ đến chỗ ông, nhớ đi đón.”

Bạch Ân nhớ ra, hình như tám năm rồi mình chưa thực hiện trách nhiệm của một người cha, nói: “Được rồi, tạm biệt.”

72.

Bạch Nhuận Trạch là một thiếu niên máu lai xinh đẹp, khả năng tiếng Trung của cậu giống như khuôn mặt tinh tế khác người kia, tệ khác người luôn.

Cậu không dẫn theo con thứ hai nhà Mertesacker – Evan – tới, điều này khiến Bạch Ân thấy Bạch Nhuận Trạch còn chưa ngu đến độ không chữa nổi.

Hai cha con gặp nhau ở sân bay, theo lý thuyết thì lúc này cả hai phải ôm nhau. Bạch Nhuận Trạch đã chuẩn bị để nhận lấy cái ôm của cha, nào ngờ, chào đón cậu là một cú tát của Bạch Ân —

“Chát!”

Bạch Nhuận Trạch ôm mặt, kinh ngạc nhìn người đàn ông mang vẻ mặt bình tĩnh đó.

Bạch Ân rút tay lại, vệ sĩ khom người đeo đôi găng tay trắng cho ông. Bạch Ân chỉnh chỉnh cổ tay áo, vuốt sạch những hạt bụi vô hình: “Lâu rồi không gặp.”

Bạch Nhuận Trạch cảm thấy thực chói mắt, hành động của ông khiến cậu nghĩ rằng ông vừa đụng vào thứ gì đó bẩn thỉu. Sự thực là, Bạch Ân nghĩ thế thật.

“Chẳng lẽ ngài không thấy nên giải thích với tôi sao?” Bạch Nhuận Trạch chỉ vào lốt bàn tay trên mặt mình, giận dữ nói, mái tóc dài của cậu bay bay do lắc lư quá mạnh.

Bạch Ân nhíu mày.

Ông cảm thấy hình tượng không giống đàn ông chút nào của Bạch Nhuận Trạch đúng là ngu ngốc, lợn cũng thông minh hơn nó hàng nghìn lần. Bạch tiên sinh chợt nhớ, hồi mình hơn hai mươi tuổi, hình như cha ông cũng từng mắng như thế. Lúc đó, ông cũng để mái tóc nâu dài đến thắt lưng.

Giờ ông đã hiểu cơn giận của Bạch lão gia tử lúc đó, dù cho phản ứng của ông hồi đấy không kịch liệt như Bạch Nhuận Trạch bây giờ.

“Con cảm thấy ta cần giải thích sao?” Bạch Ân dịu dàng nói, giọng nói không hợp với bầu không khí ông tỏa ra chút nào.

“Đủ quá rồi! Tôi muốn về!” Bạch Nhuận Trạch kéo vali, xoay người định đi, thì bị mấy tên vệ sĩ của Bạch Ân ngăn lại, cậu quay đầu, giận dữ nói: “Ông muốn giam lỏng tôi chắc! Xã hội này là xã hội pháp chế! Hơn nữa, người giám hộ của tôi không phải là ông! Chúng ta không có quan hệ gì cả!”

“Xằng bậy!” Bạch Ân giận dữ.

Bạch Nhuận Trạch co rúm, đám vệ sĩ bên cạnh cũng làm động tác bị dọa sợ.

“Dám nói chuyện tới ta như thế! Ai cho con gan đó?” Bạch Ân tiến lên một bước, Bạch Nhuận Trạch sợ tới mức lùi mấy bước, Bạch Ân nhìn Bạch Nhuận Trạch, ánh mắt ngoan lệ: “Đồ vô dụng, lên xe.”

Cứ thế, cuộc gặp gỡ giữa hai cha con, chấm dứt đầy mĩ mãn.

73.

Bạch Ân cảm thấy mấy hôm nay thực không vừa ý.

Một thằng con không nghe lời, mấy cấp dưới ngốc thái quá, còn có đống giấy tờ không bao giờ ký hết. Điều này khiến cảm xúc của ông luôn ở trong trạng thái nóng nảy.

Giờ ông vô cùng nhớ người duy nhất luôn khiến mình cảm thấy thoải mái – Trịnh Hòa, tiếc rằng cậu không ở bên cạnh ông lúc này.

“Bạch tiên sinh, ngài đang làm gì thế?” giọng nói của Trịnh Hòa vang lên từ điện thoại.

Mỗi ngày hai người phải có 2-3 cú điện thoại như thế, đều là Trịnh Hòa chủ động gọi tới. Bạch Ân không giỏi dùng di động, nhưng rất giỏi trong việc phá giải mật mã trên di động của cậu.

“Tôi đang làm việc, em thì sao?” Bạch Ân đáp rất ngắn gọn, nhưng Tang Bắc đang đứng bên cạnh ông đột nhiên thấy cái người đang tỏa ra tín hiệu ‘dám tới gần – giết không tha’ đó bỗng nhiên lại dịu đi nhiều.

“Em đang quay phim nha, ừm, đúng hơn là đang trong lúc nghỉ ngơi, chừng hơn 1 tiếng nữa quay tiếp, chiều còn hai cảnh. Chỗ này đã có tuyết rơi rồi, lạnh lắm, ở bến đò còn đóng băng, đạo diễn nói, sẽ sắp xếp thời gian để qua đó quay, có một cảnh của em.”

“Trời lạnh thế, sao còn chạy ngoại cảnh? Lạnh.” Chính Bạch Ân cũng không nhận ra sự lo lắng trong lời nói của mình.

Nhưng Trịnh Hòa nhận ra, cậu mỉm cười, nói sang chuyện khác.

74.

Huyết thống nhà họ Bạch rất hỗn tạp, chẳng ông nào coi trọng việc nối dõi tông đường, vậy nên, mọi người rất bình tĩnh khi trưởng tôn nhà họ Bạch – Bạch Nhuận Trạch, come out.

Bạch Nhuận Trạch bị ép ngồi lên ghế, Bạch Ân chậm rãi bỏ găng tay, áo khoác, kính râm sang một bên, sau đó ngồi ngay ngắn ở ghế trên, bắt chéo chân, thân hình hơi nghiêng về bên phải, động tác tao nhã.

Bạch Nhuận Trạch bĩu môi, cậu cực ghét cái thái độ cao ngạo này của Bạch Ân.

“Con, muốn nói gì sao?” Bạch Ân chậm rãi nói, nhấn rõ từng chữ để Bạch Nhuận Trạch nghe hiểu được.

“Tôi nên nói gì sao?” Bạch Nhuận Trạch không hợp tác.

“Con với Evan ở bên nhau đã bao lâu?”

“Mắc mớ gì tới ông?” Bạch Nhuận Trạch trào phúng: “Ông chơi đàn ông, nhưng lại không cho tôi học theo chơi?”

Bạch Ân cho cậu một cái vả, sau đó ngồi lại lên ghế, lạnh nhạt nói: “Đầu tiên, con phải điều chỉnh thái độ, còn như thế, con nói một câu, ta vả một cái. Sau, ta là cha con, ta có khả năng sinh tồn và suy tính nhất định, dù chơi đàn ông cũng không ảnh hưởng gì tới ta, con thì chưa, vậy nên, ta có thể, hiểu không?”

“Ông lấy tư cách gì đánh tôi?” Bạch Nhuận Trạch tức lắm! Từ nhỏ cậu đã bị ông ta bạt tai, gần mười năm rồi, sao cậu vẫn bị bạt tai! Vì sao chứ?!

“Chát!”

Bạch Ân đánh xong, cười, vỗ vỗ đầu Bạch Nhuận Trạch: “Còn muốn thế nữa sao? Tám năm không gặp, ngay cả lễ phép cũng không có phải không?!”

Bạch Nhuận Trạch kìm cơn giận xuống. Cậu biết tính cách của Bạch Ân, đành rút thái độ gay gắt đi, nói: “Tôi biết, giờ ông có thể để họ buông tôi ra chứ?”

Bạch Ân gật đầu với vệ sĩ, nhóm vệ sĩ buông tay Bạch Nhuận Trạch ra, đồng thanh: “Xin lỗi, Bạch thiếu gia.”

Bạch Nhuận Trạch xoay xoay cánh tay, dịch ghế, ngồi xuống đối diện Bạch Ân.

Bạch Ân thấy vị trí ghế của Bạch Nhuận Trạch không đúng lắm, chuyển ghế theo chiều nghịch kim đồng hồ một chút, gióng thẳng hàng, rồi mới ngồi xuống.

Bạch Nhuận Trạch nhìn hành động của Bạch Ân, đỡ trán: “Cha, bệnh của ngài lại nặng thêm.”

“Bình thường, ” Bạch Ân mỉm cười: “Gần đây Evan có khỏe không?”

“Vẫn thế, bác sĩ nói dù em ấy có sống được tới 80 tuổi, chỉ số thông minh cùng lắm cũng không vượt qua 8 tuổi.” Bạch Nhuận Trạch nhún vai: “Con thấy thế cũng tốt lắm rồi, a, em ấy học được cách dùng máy tính, không dễ đâu.”

“Con dạy?”

“Đương nhiên.” Bạch Nhuận Trạch tự hào.

“Xem ra mối quan hệ của hai đứa không tồi. Vậy con có thể cho ta biết, nó có chỗ nào đặc biệt, khiến con cam tâm tình nguyện đồng ý mối quan hệ này?”

Bạch Nhuận Trạch giơ tay: “Con muốn thanh minh, con với em ấy không phải người yêu.”

Hai bàn tay đang đan chéo nhau của Bạch Ân sít chặt hơn, nheo mắt nhìn cậu đầy nguy hiểm: “Con định trốn tránh trách nhiệm?”

“Con nghĩ cha biết con không phải loại người đó, ” Bạch Nhuận Trạch nói: “Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, tháng trước con quyết định sang nước D học, trước lúc đó, con là người luôn chăm sóc Evan….”

Bạch Ân hỏi: “Con chăm sóc? Nhà Mertesacker đồng ý?”

Bạch Nhuận Trạch cười khổ: “Evan luôn dính lấy con. Khụ, con nghĩ, mới sang nước D hẳn sẽ rất bận, không có thời gian chăm sóc em ấy, nên đưa Evan về nhà, nhưng không hiểu sao, em ấy lại muốn tự sát, lúc họ dẫn con tới, Evan đang cầm dao, chết tiệt, ai đưa thứ đó cho em ấy chứ!” giọng nói của Bạch Nhuận Trạch trở nên nóng nảy.

Bạch Ân nói: “Kể thôi, con thả lỏng đi.”

Bạch Nhuận Trạch chậm rãi thở ra một hơi: “Xin lỗi, con chỉ là không muốn nghĩ lại. Sau, em ấy hỏi, sao con lại vứt bỏ em ấy, hỏi con có thích em ấy không, đương nhiên con phải chiều ý nói có. Không hiểu ai nói con với Evan là người yêu, sau rồi mẹ đưa con đến chỗ cha.”

Bạch Ân suy nghĩ một chút, nói: “Đừng trách ta nói thẳng, ta cảm thấy….Evan thích con, thích theo nghĩa yêu đương.”

Bạch Nhuận Trạch trợn tròn mắt: “Cha, chỉ số thông minh của Evan chỉ có 8 tuổi!”

“Nhưng cơ thể nó đã 15 tuổi, ” Bạch Ân nói: “Cương được là có thể gọi là đàn ông, bởi vì đã có khả năng làm tình.”

Bạch Nhuận Trạch thở dài: “Con thực hoài nghi, cha nói thế với con là có mục đích gì.”

“Không có mục đích gì, ” Bạch Ân vỗ vai Bạch Nhuận Trạch: “Cơ thể của đàn ông thích lắm, con sẽ nghiện, tin ta đi.”

Bạch Nhuận Trạch: “….”

75.

Mấy hôm trước Giáng sinh, Trịnh Hòa quay phim xong, trở về. Vừa lúc đó, Bạch Nhuận Trạch bị Bạch lão gia tử ra lệnh cuốn gói về nước J đón năm mới. Bạch Ân vừa tiễn Bạch Nhuận Trạch, ngồi ở quán cà phê trong sân bay đọc sách, thì Trịnh Hòa đi ra.

Bạch Ân không báo với cậu rằng mình sẽ tới đón. Vậy nên, khi Trịnh Hòa đang kéo hành lý ra, thấy người đàn ông mình đã không được gặp suốt nửa tháng, thì mừng lắm: “Sao ngài lại tới?” cậu bỏ hành lý lại, lao tới ôm ông.

“Nhớ tôi không?” Bạch Ân ôm lấy Trịnh Hòa, ông thực hài lòng với sự ‘nhiệt tình’ của cậu.

“Nhớ, ” Trịnh hòa gật đầu, nói tiếp: “Em sắp không nhớ nổi mặt ngài rồi.”

“Ha hả.”

Bạch Ân dắt Trịnh Hòa đi ra sân bay, hai người vừa lên xe, cửa còn chưa kịp đóng đã ôm hôn rối rít, hai bờ môi quyện lấy, cơ thể ma xát, vội vàng như thêm một phút cũng không đợi nổi.

“Bảo bối, đừng cởi đồ của tôi….” Bạch Ân ngăn bàn tay Trịnh Hòa lại, nói: “Lái xe, đi khách sạn gần đây.”

“Bạch tiên sinh, nhanh lên.” Trịnh Hòa dán lấy ngực Bạch Ân, hôn qua lớp áo của ông, áo sơ mi của Bạch Ân bị nước miếng làm cho trong suốt, khiến hai nốt đỏ trước ngực càng quyến rũ.

“Bảo bối, chút chúng ta còn phải đi ra, đừng làm đứt cúc.” Bạch Ân không hiểu sao Trịnh Hòa bỗng dưng lại dồn dập như thế.

“Làm trên xe đi, ” Trịnh Hòa hào hứng nói: “Em thấy không sao cả, cởi quần ngài ra đi, trong này có KY không?”

“Bảo bối…”

_________________

76.

Sau khi abc, hai người nằm oài trên giường.

Trịnh Hòa mọc ra từ trong chăn, bật TV lên, thuận miệng hỏi: “Xem gì giờ?”

Bạch Ân nói: “Không phải phim kinh dị là được.”

“Vì sao?” Trịnh Hòa không hiểu, cậu cảm thấy lần xem phim kinh dị trước của hai người rất tuyệt.

Bạch Ân không đáp, ông thực không biết nên nói gì, mãi lâu sau mới nói một lời dối lòng: “Phim kinh dị diễn giả quá, không đáng nhìn.”

“Được mà, em thấy….xem tình tiết truyện là được rồi.” Trịnh Hòa chuyển kênh liên tục, mãi mới tìm được một đài chiếu phim, vừa liếc tên đã đoán được nội dung câu chuyện – Bóng quỷ núi hoang.

Trịnh Hòa nhìn Bạch tiên sinh rất cẩn thận, nói: “Cái này không giả, thật lắm!”

Mặt Bạch Ân sắp tái xanh đến nơi.

Cuối cùng, hai người xem ‘Thế giới động vật – Thảo nguyên’. Xem xong, Trịnh Hòa lại đổi kênh một lượt, thấy chỉ có phim thần tượng với phim cho các thím, vậy nên, hai người lại xem nốt ‘Thế giới động vật – Dã thú’

77.


“Có ai không?”

Ai đó?

Bạch Ân muốn mở to mắt, nhưng không thể nào làm được.

“Có ai không?”

“Không có nha.”

“Lạ thật, người đâu rồi chứ?”

Những giọng nói vang lên không ngừng, Bạch Ân căng thẳng, bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ông: đừng tìm ra tôi!

“Người đâu rồi?”

“Ở đâu? Ở đâu?”

“Kìa! Lão ở đây!”

Đừng thấy!

Bạch Ân cảm thấy ngực như có gì đè xuống, cảm giác tuyệt vọng không thể diễn tả bao phủ lấy ông. Bị thấy rồi, sao giờ? Chạy! Chạy mau!

Ông muốn trốn, nhưng đến một ngón tay cũng không di chuyển được!

Bị bắt!

Chạy mau!

Bị thấy rồi!

Bị bắt….bị bắt thì sao nữa nhỉ?

Bạch Ân cảm thấy mông lung.

Ai muốn bắt mình?

“Xoạt…”

Trịnh Hòa kéo tấm màn ra, ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào.

“Bạch tiên sinh, sáng rồi, dậy thôi.”

Bạch Ân mở mắt, gương mặt Trịnh Hòa sáng bừng, phấn chấn, trái ngược với bầu không khí trầm lặng của ông, âm dương cách trở.

Rốt cuộc, ai muốn bắt mình chứ?

78.

Bạch Ân kể lại giấc mơ của mình theo kiểu bông đùa với Tang Bắc, lúc ấy, Tang Bắc đang uống nước, anh nghe Bạch tiên sinh nói xong, sặc.

Vậy nên, Bạch tiên sinh trêu thành công.

“Ngài chắc chắn đây là mơ?” Tang Bắc hỏi.

Bạch Ân nhướn mày: “Ý cậu là, hơn nửa đêm có người muốn bắt tôi, rồi bỗng dưng lại biến mất không để lại dấu vết? A, tôi hiểu rồi – chuyện ma, đúng không?”

Mặt Tang Bắc rúm ró: “Chủ tịch, chuyện này chẳng buồn cười chút nào.”

“Tôi có nói chuyện cười đâu.”

“Tôi nghĩ ngài nên đi gặp bác sĩ, thế mới tốt cho ngài.”

“Không cần.” Bạch Ân nói.

“Đây không chỉ là ý kiến chủ quan của ngài, mà là sự thật, tôi nghĩ ngài cần bác sĩ.”

“Lũ bác sĩ đều là phế vật, họ không cứu vớt tôi được.” Bạch Ân nhíu mày.

Tang Bắc thật muốn bổ đầu Bạch Ân ra xem bên trong cất những thứ phản xã hội nào, anh nói: “Chủ tịch, tôi mong ngài đừng trẻ con thế, tôi càng mong ngài đừng lấy cớ đó để không phải chữa bệnh!” Thật ra, anh còn muốn nói thêm một câu: ngài là thằng bé 5 tuổi sao?

“Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa, đi ra ngoài.” Bạch Ân lạnh mặt.

“Được, nhưng tôi sẽ xếp lịch với bác sĩ cho ngài, tôi nhớ rõ, đã hai tháng rồi, ngài chưa kiểm tra định kỳ.”

“Tôi đã bảo, tôi không cần bác sĩ.”

Tang Bắc ghi chú thêm việc khám bệnh vào thời gian biểu, xoay người rời đi.

Bạch Ân nhìn cậu thư ký không nghe lời mình, ánh mắt giận dữ.

Nam giới nhà họ Bạch thường mắc bệnh thần kinh, chỉ khác nhau về độ nặng nhẹ, điều này không khác gì nguyền rủa. Vậy nên, thân là một thành viên của nhà họ Bạch, Bạch Ân mắc chứng tâm thần phân liệt loại hình cố chấp.

Nhưng ông cảm thấy, bệnh của mình có sao đâu, không thiếu tay, thiếu chân, ngoài việc thường xuyên làm ra những chuyện mình không dự định hoặc chưa bao giờ nghĩ tới, thì ông bình thường mà.

79.

Bạch Ân kiên trì phản đối việc Trịnh Hòa quá bận rộn. Vậy nên, tại lần thứ hai Trịnh Hòa từ chối buổi hẹn của hai người vì tăng ca, người đại diện của cậu nhận được ‘lời mời của Bạch tiên sinh’.

Quán trà yên tĩnh.

Bạch Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng đàn sáo ở lầu dưới nhẹ nhàng, nhợt nhạt, mảnh như tơ, phất phơ, chậm chạp, tới lúc lên được trên lầu thì cứ như hơi thở hấp hối đến nơi.

Thành thiếu đứng bên cạnh ông, đã được chừng hơn mười phút. Hiển nhiên là, anh vô cùng căng thẳng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, nhưng anh vẫn cố gắng nắn sống lưng, đứng thẳng tắp. Gương mặt anh không nổi bật, nhưng có khí chất rất tốt.

Bạch Ân quay trở về hiện thực, đưa tay, gõ nhẹ xuống chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi.”

Thành thiếu vừa nơm nớp, vừa ngồi xuống, nói: “Cám ơn Bạch tiên sinh, xin hỏi, ngài gọi tôi đến là có việc gì giao cho tôi sao?”

“Đừng nói tới từ ‘giao việc’, cậu không phải người của tôi.” Bạch Ân chọc thủng ý đồ ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’ của Thành thiếu, ông không có ý tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với cậu ta. Nói thật, bất cứ ai làm ở công ty của giám đốc Tống, trong mắt Bạch Ân đều là con chó.

Người, sao có thể xưng anh em với chó chứ?

Thành thiếu cứng ngắc. Anh lăn lộn trong cái giới nghệ thuật này lâu thế rồi, đương nhiên hiểu được hàm ý sau lời nói của Bạch tiên sinh.

Bạch Ân mỉm cười: “Đừng căng thẳng thế, thoải mái đi.”

Thành thiếu xấu hổ, cười cười, nói: “Ngài gọi tôi tới vì chuyện của Trịnh Hòa phải không?”

Bạch Ân gật đầu: “Em ấy bận quá, tôi không phải người sẽ nhân nhượng cho người khác, vậy nên tôi mong các vị có thể sắp xếp thời gian làm việc của em ấy hợp lý hơn, được chứ?”

Lời này của ông là một mũi tên bắn hai mục đích. Vừa mịt mờ nhắc đến quan hệ dựng nên từ tiền tài của ông và Trịnh Hòa, vừa đá xoáy hiệu suất của người đại diện, của công ty giám đốc Tống quá thấp.

Thành thiếu không biết phản bác thế nào, chỉ có thể nói: “Vâng, tôi sẽ chú ý….Đúng rồi, lúc này Trịnh Hòa hẳn đang huấn luyện, ngài có muốn gặp cậu ấy không? Ngay bên cạnh quán trà này thôi.” Thành thiếu có ý kéo gần quan hệ của mình và Bạch tiên sinh. Dù sao hiện tại, anh là người đại diện của Trịnh Hòa, nếu mối quan hệ giữa Bạch Ân và Trịnh Hòa có thể phát triển lâu dài, anh có thể thường xuyên gặp mặt ông.

“Vì sao? Tôi có lý do gì để đi?” Bạch Ân nhấp một ngụm trà, buông chén xuống, lại rót thêm trà cho Thành thiếu, nước trà chiếm đúng tám phần chén, không nhiều, không thiếu ly nào. Giúp người khác rót trà là thói quen tốt duy nhất ông học được từ Bạch lão gia tử, dù người đối diện là Thành thiếu hay ai thì cũng thế. Đối với việc Thành thiếu mời qua công ty của giám đốc Tống, thực ra, Bạch Ân cũng muốn đi. Kế hoạch của ông là mua lại công ty đó, khiến lão Tống Chấn Hào  mà ông chán ghét đó phải khóc than, nước mặt giàn dụa, sống không bằng chết. Nhưng ông lại phân vân, hay là đập sụp cái tòa nhà đó, một quả bom là đủ rồi.

Lúc này, Thành thiếu quả thực không biết nói gì. Anh cảm thấy, lối suy nghĩ của Bạch tiên sinh và mình không cùng trong một mặt phẳng. Anh lễ phép hỏi ý kiến, Bạch tiên sinh lại giấu kín nơi biển sâu, thỉnh thoảng cầm đinh ba đâm mình một cái rồi chạy, bỏ lại anh đau khổ ngồi vá thuyền thủng.

Thành thiếu đang loay hoay tìm kiếm đề tài thì Bạch Ân sau một hồi suy xét kỹ càng nên ‘mua hay đánh bom’, ông quyết định, tới gặp Trịnh Hòa đã rồi tính sau, tiện thể đón cậu về để abc xyz.

“Đi thôi.” Bạch Ân đứng lên, cầm lấy áo khoác.

“Đi đâu?” Thành thiếu lơ tơ mơ.

Bạch Ân nhìn anh như nhìn thiểu năng trí tuệ: “Chẳng phải cậu nói, đi xem Trịnh Hòa huấn luyện sao?”

Thành thiếu: “…”

Bạch Ân quả là giống lời đồn, cách thức làm việc rất cổ quái.

80.

Bởi vì nhà họ Bạch là hỗn hợp rất nhiều dòng máu, vậy nên, các loại văn hóa cũng bị trộn lẫn, pha tạp. Thế nên, thứ đầu tiên phải hứng chịu hậu quả, là vấn đề ngày lễ.

Trên cơ bản, khi gặp phải tình huống này, con người sẽ có hai cách xử lý: một là, bỏ hết hội hè; hai là, hội nào cũng tổ chức, cố gắng đạt tới sự cân bằng.

Nhà họ Bạch thuộc loại thứ hai, mà Bạch lão gia tử đúng là nhân tài kiệt xuất. Trong ký ức của Bạch Ân, từ năm 10 – 15 tuổi, ông chỉ có thể gặp Bạch lão gia tử trong những ngày lễ. Dù sao thì tháng nào cũng có hội hè, cũng là cơ hội cha con gặp nhau luôn.

Chính vì thế, mười mấy năm sau đó, Bạch Ân cực kỳ ghét ngày lễ, bởi lúc đó, ông sẽ phải gặp cái mặt cười hồ ly của lão già đáng ghét đó.

Mà năm nay, bởi vì Bạch Nhuận Trạch tới nước C, Bạch Ân cảm thấy lễ Giáng sinh cũng không tệ lắm.

Trịnh Hòa đang tham gia huấn luyện được một nửa, thì bị ông kéo lên xe. Cậu giũ giũ áo, mong cho mồ hôi nhanh khô hơn, hỏi: “Sao hôm nay ngài đến sớm thế?”

“Vừa gặp người đại diện của em, tiện đón luôn.” Câu trả lời đúng chất Bạch tiên sinh, không nói dối, nhưng luôn bỏ qua phần nội dung quan trọng.

“Ồ, ” Trịnh Hòa nói: “Hôm nay em mệt cả ngày, giáo viên môn hình thể nói tư thế đứng của em có vấn đề, bắt em đứng suốt 2 tiếng liền, chân tê rần.” nói xong, cậu nghiêng người, cởi giày ra, gác chân lên đùi Bạch Ân. Nếu là trước đây, cậu chắc chắn không dám làm thế, nhưng ở bên ông lâu hơn, Trịnh Hòa nhận ra Bạch Ân cưng chiều mình đến đáng ngạc nhiên. Vậy nên, cách cư xử của cậu cũng thoải mái hơn.

Quả nhiên, đối với hành vi bất nhã của Trịnh Hòa, Bạch Ân chỉ cười vài tiếng, rồi nói: “Tôi cho rằng, không phải tư thế đứng của em có vấn đề, mà là tại hình thể của em, trọng tâm không chuẩn, tư thế đương nhiên sẽ xấu.”

Trịnh Hòa thầm ngạc nhiên, sao lời của Bạch Ân lại giống hệt kết luận của giáo viên thế. Nhưng cậu vẫn chống đối: “Hình thể em không được chỗ nào? Tay thẳng, chân thẳng, ” nói xong, cậu còn dùng chân lần tới lần lui đùi Bạch Ân, cười dâm đãng: “Ngài chẳng phải biết rõ sao, chân em quặp eo ngài chặt thế còn gì.”

Bạch Ân nắm chặt đôi chân nghịch ngợm của Trịnh Hòa, gãi gãi gan bàn chân của cậu. Trịnh Hòa vừa giãy vừa cười, cười đến độ sắp rơi nước mắt, Bạch Ân mới buông tha cho cậu: “Bảo bối, em muốn làm phải không?”

Bị ông trừng phạt thế, Trịnh Hòa thấy hơi sợ, lắc đầu, nghĩ nghĩ thế nào, lại gật đầu: “Trên sách nói, tuổi ông, nếu khỏe mạnh thì một tuần phải làm hai lần, em tính thì, tuần này chúng ta còn thiếu một lần.”

“Vậy ý của em là?” Bạch Ân nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua, bờ mi dài cụp xuống, phần mặt nghiêng của ông đẹp chết người.

Trịnh Hòa cười gian tà, kéo khóa quần của ông xuống, cúi đầu: “Nói làm thì làm đi, em với ngài là ai với ai nha.”

“Ui chao, sao bỗng dưng săn sóc thế?” Bạch Ân trêu ghẹo: “Tôi sắp bị em làm cho cảm động rồi này.”

“Thì cảm động đi.” Miệng Trịnh Hòa đang ngậm thứ khác, nói không rõ ràng lắm.

“Ha hả.” tay Bạch Ân nhẹ đặt lên đầu Trịnh Hòa, tiếp tục lái xe.

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro