CHƯƠNG 91 - 100
91.
Trịnh Hòa bị Bạch Ân làm cho tức lộn ruột, hùng hổ lên lầu, Bạch Ân nhắc với lên: “Đúng rồi, Bạch Nhuận Trạch cũng ở trên đó.”
Trịnh Hòa giơ ngón giữa với ông, Bạch Ân muốn nói với cậu rằng ‘đưa tôi 1500 Euro’, nghĩ nghĩ rồi lại bật cười, Trịnh Hòa đương nhiên không có nhiều tiền thế, vậy ‘mần’ em ấy nhiều hơn mấy lần, coi như để trả nợ đi.
Nhà họ Bạch phủ sóng rất rộng, hầu như mỗi gia tộc đều có họ hàng, thân thích với họ. Đến đời Bạch Ân, ông còn có chừng 4-5 anh chị em họ nữa, bàn về quyền quản lý gia tộc thì ông không nói chính xác được. Nhưng một mình ông, không chỉ phát triển kinh tế ở nước C, mà ở nước J cũng sinh sôi, nảy nở không ngừng. Người trong gia tộc biết rõ năng lực của Bạch tiên sinh, vậy nên đều làm lơ trước một số chuyện không tiện nói ra.
Chào qua một lượt đám thân thích xa lạ, Bạch Ân quét xung quanh, không thấy Trịnh Hòa đâu liền lên lầu tìm, vừa mở cửa ra, ông thấy Bạch Nhuận Trạch và Trịnh Hòa đang bốn mắt nhìn nhau, không ai nói câu nào.
Gõ gõ ván cửa, Bạch Ân thấy cả hai đều nhìn về phía mình, ông hất cằm về phía Bạch Nhuận Trạch, giới thiệu: “Bạch Nhuận Trạch, con tôi.”
Trịnh Hòa cười nói: “Vâng, em cũng đoán thế, tôi là Trịnh Hòa, chào cậu.” nói xong, cậu đưa tay ra, định bắt tay với Bạch Nhuận Trạch.
Bạch Nhuận Trạch lắc lắc đầu, nói: “Nhập gia tùy tục, theo như quan hệ của anh với ông già nhà tôi, thì tôi nên gọi anh là gì nhỉ? Mẹ nuôi ?”
Trịnh Hòa cười cười, xấu hổ: “Mẹ nuôi…..thế sao được, tôi có phải nữ đâu.”
Bạch Nhuận Trạch suy nghĩ rất nghiêm túc: “Thế gọi gì giờ, aiz, tiếng Trung phức tạp thế.”
Bạch Ân lạnh nhạt nói: “Ngu ngốc.”
Bạch Nhuận Trạch nổi giận: “Lão già, ông nói gì thế! Tôi biết 10 thứ tiếng đó nhé! Ông biết không ?”
Bạch Ân đáp: “Chỉ biết nói, không biết viết, dựa theo pháp luật thì vẫn thuộc giai đoạn thất học, đắc ý cái mọe gì.” Cái từ cửa miệng ‘mọe’ đó là bị Trịnh Hòa lây bệnh.
Nghe Bạch Ân mắng Bạch Nhuận Trạch như thế, Trịnh Hòa ngạc nhiên. Trong mắt cậu, Bạch Ân là một người trầm ổn và dịu dàng, giận thế nào cũng không nói tục. Sao lại thế nhỉ? Cậu kéo kéo gấu áo Bạch Ân: “Thôi mà, cha con ngài lâu lắm mới thấy mặt, đừng vừa gặp đã đánh nhau chứ.”
“Ai đánh nhau với nó, hạ thấp trí thông minh của tôi.” Bạch Ân khoanh tay nói.
Bạch Nhuận Trạch quát: “Nếu ông không phải cha tôi, tôi đã cầm dao đâm chết ông rồi!”
“Ta là cha con thì sao chứ, có công góp một con tinh trùng chứ mấy, không cần để ý đâu, ” Bạch Ân dùng ngón trỏ, gõ gõ vào ngực mình, đưa mắt nhìn về phía Bạch Nhuận Trạch, vẻ mặt âm trầm lại lộ ra sự quyến rũ chết người: “Nào, đâm chỗ này, kiếp sau ta vẫn làm cha con, con vừa sinh ra, ta sẽ bóp chết, sinh một đứa bóp một đứa, sinh hai đứa, chết cả đôi.”
Bạch Nhuận Trạch căm quá, định lao đến thì bị Trịnh Hòa ngăn lại: “Được rồi, được rồi, đừng đánh mà, bớt giận đi.”
Bạch Nhuận Trạch hô: “Cút đi! Cái gì mà kiếp sau chứ, cái loại như ông, lúc đầu thai tôi chắc chắn sẽ trốn đi, nhất quyết không để ông tìm được! Ông thích thì cứ bóp chết đi, chúc kiếp sau, con cháu ông đời đời kiếp kiếp đều chết sạch!”
Bạch Ân nhẹ nhàng nói: “Được rồi, nhìn con như thế, chắc chắn con sẽ chết trước ta, kiếp sau làm cha ta đi, ha hả, ” giọng nói của Bạch Ân trở nên lạnh lẽo: “Đùa chết con luôn.”
Trịnh Hòa buồn đến bạc đầu mất thôi.
Cha con nhà này sao thế không biết, ai đời lại cãi nhau như thế, nguyền người kia chết, cần oán hận đến thế sao.
92.
Bạch Nhuận Trạch là tiểu hồ ly, sao có thể so được với con hồ ly tinh như Bạch Ân. Đẳng cấp còn xa lắm.
Thấy cậu bé sắp tức đến độ phải vào bệnh viện, Trịnh Hòa vội kéo Bạch Ân – vẫn đang dùng giọng điệu bình thản, chọc tức chết con mình – đi.
Vừa đi cùng Trịnh Hòa, Bạch Ân lại trở về trạng thái bình thường, săn sóc đặt mấy miếng bánh ngọt vào đĩa cho cậu, bảo cậu ăn trước để chút nữa không bị đói.
Trịnh Hòa cảm thấy thực rối rắm, cậu cảm thấy, có lẽ, lúc ở cạnh Bạch Nhuận Trạch, Bạch Ân mới bình thường. Cái vẻ lạnh lùng ẩn dấu dưới sự ấm áp đó, quen lắm, lần đầu tiên gặp ông, Bạch Ân tỏ vẻ như không thứ gì lọt vào mắt ông được, khóa chặt trái tim mình trên tòa tháp đạo mạo, hơn người.
Trịnh Hòa nghĩ thế, cảm thấy Bạch Ân thật đáng thương, cầm lấy một miếng bánh, nói: “Ngài cũng ăn thử đi.”
Bạch Ân ngạc nhiên, sau đó phụt cười, ánh mắt lấp lánh, dịu dàng: “Cám ơn.”
Trịnh Hòa che mặt, nói: “Ngài đừng cười thế được không, may mà là em, chứ ai không kiên định, chắc đã lao tới đòi ‘làm’ với ngài.”
Bạch Ân vẫn mỉm cười, ông không hiểu ý cậu: “Tôi cười sao thế? Kỳ quái lắm à?”
Trịnh Hòa ngậm ngùi nói: “Không, là đẹp quá, thẳng cũng sẽ bị bẻ cong nha.”
Nụ cười của Bạch Ân càng trở nên yêu nghiệt.
Quả thế mà.
Trịnh Hòa nghĩ.
Lúc ở bên cậu, Bạch Ân mới không bình thường.
93.
Trịnh Hòa không biết bất cứ ai trong số những người ở đại sảnh tầng một, cậu chỉ cần nghe người ta xưng hô với nhau thôi đã thấy hoảng. Thành phố H này chỉ có mấy người đức cao vọng trọng, Trịnh Hòa đi theo ông đã khá lâu, cũng biết mặt những vị đó. Nhưng hôm nay cậu mới biết, núi cao còn có núi cao hơn.
Từng tốp, từng tốp người đến chào hỏi với Bạch tiên sinh.
“Trịnh Hòa lại đây.” Bạch Ân kéo Trịnh Hòa tới, nói: “Để tôi giới thiệu cho em vài người, đều thuộc giới của em, em cứ nói chuyện với họ, thấy thích đề tài nào thì chọn, vụ đầu tư không cần lo.”
Trịnh Hòa hiểu Bạch tiên sinh muốn giúp mình, cậu bước nhanh hơn, giữ chặt tay ông, cùng nhau sóng vai.
Trịnh Hòa nắm chặt tay ông, cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Ông tốt với em thế. Em biết báo đáp sao.”
“Hửm?” Bạch Ân không nghe rõ, quay đầu nhìn lại.
Trịnh Hòa không nói.
94.
Cuối cùng, cục trưởng Tống đưa dự án ‘khai thác nguyên thạch’ cho người khác. Vương Thư Hoa lo lắm, chạy vội tới tìm Bạch Ân, nốc hết cốc cà phê mới pha, uống xong lè lưỡi: “Đắng quá.”
Bạch Ân cười tủm tỉm: “Đắng thế thì, nhổ chỗ ông vừa uống ra đi.”
Sống lưng Vương Thư Hoa lạnh run, vội chỉ vào tay mình: “Tay tôi chưa khỏi mà, ông đừng nghĩ ra trò gì nữa.”
Bạch Ân nói: “Không tán nhảm với ông, đến chỗ tôi làm gì? Sao phải vội thế.”
Vương Thư Hoa gõ đầu: “Lão Bạch, cái dự án mà cục trưởng Tống nói muốn đưa ông, giờ lại cho người khác. Ông nghĩ thế nào? Giờ vẫn có cơ hội giành về được đấy.”
“Giành làm gì?” Bạch Ân lại gần, ngồi lên bàn, hai chân vắt chéo, cầm tách cà phê, uống.
“Chẳng phải ông vẫn muốn….” Vương Thư Hoa không hiểu hết nổi ý đồ của Bạch Ân, cứ tưởng ông ấy coi trọng vụ này lắm, không ngờ lại chẳng là cái thá gì.
“Giờ tôi bỏ, ” Bạch Ân nó: “Dự án này, cứ để cho ông ta đi.”
Thấy Bạch Ân như thế, Vương Thư Hoa nhíu mày, nhưng rốt cuộc vẫn không nói suy nghĩ trong lòng ra.
Bạch Ân cúi xuống, nhìn bóng mình phản chiếu trong tách cà phê, chậm rãi nở một nụ cười.
Cục trưởng Tống đang nhảy vào cái bẫy ông giăng ra đây mà, dự án này đương nhiên phải chuyển cho người khác, tốt nhất là không cần liên quan gì đến ông.
Sao phải giành lấy chứ?
95.
Sau Giáng sinh, Bạch Nhuận Trạch và Evan chơi thêm vài ngày ở thành phố H rồi mới đi. Bạch tiên sinh phải tiếp đãi hai cậu nhóc, bận tối mắt tối mũi, khó khăn lắm mới được rảnh rỗi thì ông chợt nhận ra, mấy ngày nay, Trịnh Hòa không liên lạc với mình.
Sáng sớm.
Trong căn phòng sạch sẽ và gọn gàng.
Bạch Ân đã mở mắt từ lâu, ông nhìn cánh tay trống rỗng của mình, lạnh tới run người. Muốn đưa tay chỉnh nhiệt độ điều hòa cho ấm lên, nhưng nó giống như không chịu sự điều khiển của ông nữa, cứng ngắc.
Tám rưỡi, Candy gõ cửa rất đúng giờ, bưng báo và bữa sáng tới.
Bạch Ân thều thào nói: “Candy, chỉnh cho ấm lên.”
Candy hoảng sợ: “Chủ tịch, ngài tỉnh rồi.”
Bạch Ân liếc mắt nhìn hắn: “Cả đêm tôi không ngủ được, lạnh chết mất.”
Candy lo lắng: “Chủ tịch, ngài nghe thư ký Tang , sang nước A du lịch đi, đợi mấy tháng nữa, trời ấm lên rồi về.”
Bạch Ân ném thằng điều khiển từ xa vào mặt Candy: “Ý kiến càng ngày càng tệ, nâng nhiệt độ lên, dọn bữa sáng đi đi, tôi không ăn nổi.”
“Không ăn được cũng phải ăn, bác sĩ đã dặn tôi rồi, hơn nữa, chủ tịch, ở ngăn tủ cạnh giường ngài có hương an thần, về sau khó ngủ, ngài làm ơn nâng lên cánh tay tôn quý của ngài, ấn chuông, OK?” Candy vừa nói vừa tăng nhiệt độ cho điều hòa.
Bạch Ân day day huyệt Thái Dương, sau khi phòng ấm lên, ông mới thấy buồn ngủ. Thực ra, chính ông cũng cảm thấy kỳ quái, tối qua bởi vì không có cái lò tự nhiên Trịnh Hòa, nên ông mới lạnh tới độ không ngủ được.
____________
96.
Trịnh Hòa có scandal tình ái.
Đối tượng là cô minh tinh mới nổi cùng công ty cậu – Đào Tiệp.
Sau khi tỉnh lại, Bạch Ân phi xe từ Tứ Hoàn ra ngoại thành, khiến cho Trần Minh đi phía sau ông xém chút nữa bị dọa chết.
Kỹ năng lái xe của Bạch tiên sinh thì ai cũng biết, tệ kinh khủng, chỉ cần lái nhanh hơn 60km/h là có khả năng cao xảy ra tai nạn rồi.
Trần Minh vội vàng gọi cho ‘hội trung thành với Bạch Ân’ – các thành viên trong ban giám đốc – bên đó nghe tin liền hoảng rùm beng lên, may mà Tang Bắc dẹp yên. Sau đó, anh cùng các lão trong ban giám đốc có số tuổi trung bình là 45, dụ dỗ Bạch Ân tới BEACHER, quẳng cho ông một đống văn kiện không quá khẩn cấp cho ký. Mục đích là dùng công tác để ông phân tâm.
Bạch Ân xếp gọn gàng chồng văn kiện theo thứ tự độ dày của chúng, sau đó mở cửa số, nhìn ra con sông phía xa xa, hút thuốc.
Ông không nghiện thuốc lá nặng, có thể nói, ông là người cái gì cũng đặt lên miệng hút được, không quan tâm mùi vị hay độ tinh khiết. Đối với ông, xì gà hay thuốc lá chẳng khác gì nhau.
Cai ma túy xong, thứ duy nhất khiến ông nghiện, là làm tình.
Nhưng thứ duy nhất có thể cứu rỗi ông ấy, giờ lại khiến ông ghê tởm.
Bạch Ân không thể tưởng tượng được, cậu Trịnh Hòa nằm dưới thân mình, quấn lấy mình, hơi thở gấp gắp, ánh mắt mọng nước đó, sẽ vần nhau với một phụ nữ khác. Đó quả là ác mộng.
Bạch tiên sinh cầm lấy tờ báo đăng ảnh Trịnh Hòa và Đào Tiệp ôm nhau, dụi tàn thuốc lên đầu Đào Tiệp, chậm rãi thở ra một hơi thuốc, khói bay lên, che khuất tầm mắt của ông.
Ông không bảo người xử lý tin tức này ngay sau khi nó được đăng lên, là vì ông muốn cho Trịnh Hòa một cơ hội, ông lựa chọn tin tưởng cậu, mong rằng Trịnh Hòa không khiến ông thất vọng.
97.
Trịnh Hòa đẩy cửa ra, đi vào, thấp thỏm nói: “Bạch…Bạch tiên sinh.”
Bạch Ân cố gắng đè xuống cơn ghen trong lòng: “Nói đi.”
Trịnh Hòa giơ hai tay lên trời, biểu hiện rằng mình vô tội, nói: “Đầu tiên, em với Đào Tiệp chỉ là bạn bè bình thường.”
Sau khi tỉnh táo lại, Bạch Ân tin Trịnh Hòa không có gan làm chuyện này, hơn nữa, trong hồ sơ về cậu, Bạch Ân cũng không thấy cậu từng quan hệ với phụ nữ. Điều này chứng minh, Trịnh Hòa 70% là bẩm sinh đồng tính luyến ái. Nhưng ông không tin công ty của cậu, nhất là Tống Chấn Hào. Ông hãm hại lão ta nhiều lần như thế, Bạch Ân không tin lão tiểu nhân đó sẽ ngoan ngoãn.
Chuốc thuốc, mê gian, thôi miên.
Có rất nhiều cách để đồng tính luyến ái cùng một người khác giới lên giường.
Bạch Ân nói: “Chứng cứ.”
Ánh mắt Trịnh Hòa trở nên tội nghiệp như con chó nhỏ.
Bạch Ân nghĩ, hỏi như thế, có hành hạ cái đầu kém thông minh đó của Trịnh Hòa quá không.
Quả nhiên, Trịnh Hòa bắt đầu đưa ra những lý do rất kỳ quái, tuy rằng không thể chứng minh giữa cậu và Đào Tiệp không có vấn đề gì, nhưng có thể thấy được, cậu đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Giờ, Bạch Ân đã xác định được, chuyện này chỉ là tin đồn thất thiệt. Đang lúc ông định nói với Trịnh Hòa rằng ông tin cậu, thì Trịnh Hòa đột nhiên nói: “Tối nào ngài cũng áp bức em! Em làm gì còn sức cùng Đào Tiệp chim chuột chứ? Ngài cũng phải động não chút đi! ”
Sét rạch ngang trời.
Bạch tiên sinh giật mình.
Trịnh Hòa chu môi, mặt phụng phịu, tròn như cái bánh bao, liếc nhìn ông kiểu ‘em đang lên án ngài đấy, ngài phải nghiêm túc vào’.
Bạch tiên sinh sắp không giữ được cái vẻ mặt lạnh của mình rồi.
Trịnh Hòa nói tiếp: “Sự thật chính là thế! Em tính rồi, từ khi theo ngài, trừ mấy hôm quay phim ở xa, có hôm nào em được ngủ đúng giờ đâu? Dù có mê công việc đến mấy cũng phải có chủ nhật! Hôm trước đi cân, em sút 2kg đấy!”
Bạch Ân nhịn không được, nhéo nhéo mặt Trịnh Hòa, cuối cùng ôm cậu vào lòng.
Đáng yêu chết mất.
Sao lại đáng yêu đến thế cơ chứ.
98.
Trịnh Hòa vui vẻ đặt miếng thịt mỏng vào nồi, rán cho chín một nửa, sau đó bỏ miếng thịt đó vào một cái bát chứa thứ nước đen thùi, cuối cùng mới đặt lên khay nướng.
Bạch Ân vẫn dựa vào cửa nhìn Trịnh Hòa làm nãy giờ: “Em nấu món gì thế?”
“Chắc là thịt nướng…..” Trịnh Hòa bỏ khay nướng vào lò đã chỉnh nhiệt độ, thè lưỡi, nói: “Em cũng không biết, tự nghĩ ra.”
Bạch Ân nhìn cái bát đựng nước đen sì: “Ăn được sao, không có độc chứ.”
“Sao có thể?!” Trịnh Hòa nói: “Em ăn bao nhiêu lần rồi, không sao đâu, thật đấy !”
Bạch Ân trêu cậu: “Nhỡ là độc mạn tính thì sao.”
Trịnh Hòa day day mũi: “Thế thì chúng ta cùng chết, ngài chết trước, em theo sau.”
Bạch Ân cười không ngừng.
“Đừng cười, ” Trịnh Hòa đẩy đẩy Bạch Ân: “Ngài không giúp em thì thôi, cứ nói linh tinh.”
“Tôi đâu biết nấu cơm.” Bạch Ân thản nhiên nói.
“Em không tin, chẳng nhẽ trứng gà cũng không biết nấu ?”
Bạch Ân nói: “Không chỉ trứng gà, cơm tôi cũng không.”
Vẻ mặt Trịnh Hòa trở nên kỳ quái, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Trong lúc nói chuyện, từ bếp đã dậy mùi, cậu nhấc vung lên, nhìn nước canh cá đã trong vắt, bỏ cẩu kỷ (1) vào, quấy: “Dạo này ăn đồ ở công ty, em ngán đến sắp nôn ra rồi, mãi mới có ngày nghỉ, để em làm một bữa cải thiện.”
Bạch Ân nhìn lò nướng đầy thịt, món chính còn là canh cá, còn thịt xào chua ngọt (2) đã sắp ra bát, lắc đầu.
Bạch lão gia tử tin phật, ăn chay. Bạch Ân sống với ông mấy năm, chẳng học được thói tốt gì, nhưng khẩu vị lại quen với ăn chay, dù sau này có đi tới những bữa tiệc thì ông đều ăn nhiều rau dưa, thịt thì chỉ vài miếng. Nhưng Trịnh Hòa lại là người không có thịt không ăn nổi. Điều này khiến Bạch Ân buồn rầu.
99.
Không biết hôm nay Trịnh Hòa làm sao, Bạch Ân vừa cầm đũa, cậu đã gắp một đống đồ ăn cho ông, hơn nữa toàn là thịt.
Bạch Ân nhìn núi thịt trong bát, chẳng muốn ăn nữa, nói: “Em không cần gắp đồ cho tôi đâu, cứ ăn đi.”
“Không sao mà, ” Trịnh Hòa cười tủm tỉm: “Mấy món này là làm cho ngài hết.”
Bạch Ân đặt đũa xuống, nheo mắt: “Sao bỗng dưng hôm nay lại tốt với tôi thế?”
Mắt Trịnh Hòa đảo qua đảo lại: “A….bình thường em không như thế sao?”
Bạch Ân nhìn kỹ Trịnh Hòa, nói: “Em muốn tôi nói thẳng mọi hoài nghi sao?”
“Được rồi, được rồi, ” Trịnh Hòa mếu máo: “Em nói là được chứ gì, ngài nhớ cái kịch bản “Xuân Kiếp” em nhận chứ?”
Bạch Ân gật đầu, trong lòng thở ra nhẹ nhõm, nếu là vì công tác thì ông chấp nhận được.
Trịnh Hòa há miệng, lại khép lại, chần chừ mãi mới nói: “Thôi, cũng không phải việc lớn gì, chúng ta ăn tiếp đi.”
“Em nói đi.” Bạch Ân cảm thấy Trịnh Hòa ấp úng thế thật bất thường, chuyện gì có thể khiến một người có thần kinh không nhạy như cậu lại rối rắm chứ.
Trịnh Hòa liếc nhìn Bạch tiên sinh, nói rất thận trọng: “Đạo diễn của “Xuân kiếp” nhờ em nói với ngài: địa điểm quay không thuê được, cần thêm kinh phí.”
Đến mí mắt Bạch Ân cũng không thèm nâng lên, hỏi: “Được gì.”
“A?….A, ông ấy nói, ” Trịnh Hòa cúi đầu, ngón tay cậu xoắn xít lấy nhau: “Cảnh diễn của em được thêm mấy tập.”
Bạch Ân gật đầu: “Được rồi, chuyện này tôi đồng ý, chút sẽ bảo thư ký giải quyết.”
Trịnh Hòa như đứng đống lửa, ngồi đống than , cầm đôi đũa gẩy gẩy cơm trong bát, không giống đang vui một chút nào.
Bạch Ân không hiểu, điều kiện của Trịnh Hòa, ông đã đồng ý, sao cậu lại không vui? Tình nhân cũ của ông – A Vinh – cũng không khó nắm bắt như Trịnh Hòa, đương nhiên, cậu ta cũng không khiến ông vừa lòng như Trịnh Hòa.
“Lại đây, ” Bạch Ân lùi ghế ra sau, vỗ vỗ đùi mình: “Ngồi chỗ này.”
Trịnh Hòa ngồi lên đùi Bạch Ân, hai tay quàng qua cổ ông rất tự nhiên, đặt cằm lên vai ông, không nói gì.
“Sao đột nhiên em lại không vui?” Bạch Ân hỏi.
Trịnh Hòa lắc đầu, cười nói: “Đâu có.”
Bạch Ân gõ gõ trán Trịnh Hòa: “Gượng cười, nghĩ tôi không thấy được chắc, nói mau.” Nói xong, ông vỗ nhẹ mông Trịnh Hòa.
Mãi lâu sau, cậu mới lến tiếng: “Bạch tiên sinh, ngài quên chuyện em vừa nói đi, ngài không cần vì mấy cảnh diễn của em bên “Xuân Kiếp” mà đắp tiền vào. Thật đấy.”
“Có nhiều cảnh diễn không tốt sao?” Bạch Ân hỏi ý kiến cậu, ông không rõ diễn nhiều có tốt hay không.
“Được diễn nhiều hơn, em đương nhiên là vui….” Giọng điệu của Trịnh Hòa trở nên nặng nề: “Nhưng nó không phải do khả năng của em mà có, hơn nữa, ngài đã giúp em nhiều thế rồi, em không muốn ngài phải tiêu tiền thêm vì em nữa.”
Bạch Ân không đồng ý với quan niệm của Trịnh Hòa, ông đắp tiền cho cậu là chuyện đương nhiên, nếu có ngày, Trịnh Hòa không dựa vào ông nữa, khi đó ông sẽ biết, quan hệ giữa hai người đã đi đến cuối.
Nhưng nói thật….cái điệu bộ này của Trịnh Hòa, khiến lòng Bạch Ân rục rịch.
Ông ôm lấy cậu, nói: “Đừng nghĩ nhiều, tôi đầu tư cho “Xuân Kiếp” cũng là vì thấy giá trị của nó, đây là lợi nhuận cho cả hai bên, em chỉ cần đóng thật tốt, nếu đã thích nhân vật đó, thì hết lòng vì nó, được không?” Ông hôn lên mí mắt Trịnh Hòa, cảm giác con ngươi dưới lớp da chuyển động, ông lại đưa lưỡi ra liếm.
Trịnh Hòa mềm mại dựa vào bờ ngực ông, thì thầm: “…..Được.”
“Nói lớn lên.” Bạch Ân thò tay vào quần cậu, ngạc nhiên: “Em không mặc s….” Mặt Trịnh Hòa đỏ bừng, vội che miệng ông lại: “Đừng nói ra nha!”
Bạch Ân cười quyến rũ, ngậm lấy ngón tay cậu, liếm láp. Trịnh Hòa vội vàng rụt tay về, Bạch Ân lại tóm được, cắn vào động mạch, không mạnh, nhưng lại có cảm giác như ông muốn xé nát da cậu. Trịnh Hòa sợ run trong lòng.
“Nếu đã sợ, lúc đầu đừng làm thế.” Bạch Ân ôm Trịnh Hòa, ngã xuống sa lông, lấy gối lót dưới eo cậu, nhanh chóng cởi quần.
Trịnh Hòa ôm lấy chỗ hiểm, ngượng ngừng nói: “Không phải em không mặc, là vì chỗ ngài không có đồ cho em thay!”
Nghe Trịnh Hòa nói thế, Bạch Ân mới nhận ra, để cho tiện, ông kéo luôn Trịnh Hòa tới căn nhà mình hay ở lại nhất.
Nơi đây giống như đại bản doanh của ông, trong thư phòng chứa các văn kiện bí mật không được để cho ai biết. Ngoại trừ Tang Bắc, chưa từng có ai đến đây, hơn nữa, cậu ta chỉ tới đưa văn kiện, không ở lại qua đêm.
Có thứ gì đó thay đổi.
Bạch Ân lạnh lùng nhìn Trịnh Hòa đang mê say cùng nụ hôn. Không biết trong lòng ông đang nghĩ gì.
100.
Trịnh Hòa buồn bã nói: “Em đi thật sao?”
Giọng Bạch Ân rất bình tĩnh: “Đúng thế, về sau, chúng ta không gặp nhau nữa.”
Trịnh Hòa nói: “Vì sao? Anh đã làm gì sai?”
Bạch Ân nói: “Không phải lỗi của anh, là do em, em không thể khiến anh ở bên em nữa, quá nguy hiểm.”
Trịnh Hòa vội vàng nói: “Anh không sợ! Thật đó! Anh…anh yêu em.”
Bạch Ân thở dài: “Chính vì thế, nên chúng ta phải xa nhau, em không cần yêu, anh cũng không nên vì em mà hủy hoại tương lai của mình”
Đôi mắt Trịnh Hòa đong đầy nước mặt: “Nhưng…..vì sao, em có thể nói cho tôi biết vì sao chứ?”
Bạch Ân lắc đầu, kiên quyết nói: “Không.”
“Đừng!” Trịnh Hòa giữ chặt Bạch Ân: “Đừng đi, anh….phụt!” Cậu ôm bụng cười ha ha.
Bạch Ân lật lật kịch bản, khó chịu: “Em khóc không đúng thời điểm lắm, tôi cảm thấy, với tình tiết ở đoạn này, mắt em phải hoe hoe, ướt ướt từ đầu mới đúng.”
Trịnh Hòa vẫn cười ngả nghiêng: “Bạch tiên sinh! Giọng ngài buồn cười lắm! Tỏ rõ vẻ khó chịu luôn! Ngài có thể thêm câu ‘Dám không cho tôi đi, tôi bắn nát sọ!’. Ha ha ha.”
Bạch Ân quẳng kịch bản sang một bên: “Tôi thấy cái tình tiết này nực cười thật đấy, không muốn người ta đi, trói lại là được, nếu muốn người ta tự do, cần gì tăng sự đau lòng lúc chia tay.”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Em hiểu cảm xúc của Thừa Dương (nhân vật nam chính trong “Xuân Kiếp” do Trịnh Hòa thủ vai), ngài nghĩ mà xem, cậu ấy và nữ chính lớn lên bên nhau, khó khăn lắm mới nhận ra tình cảm, quyết định thành đôi, đùng một cái chia xa, có thấu tình đạt lý thế nào thì cũng sẽ không cam tâm.”
Bạch Ân nói: “Thế nên tôi mới bảo, trói cô ta lại, không cho đi là xong.”
Trịnh Hòa không biết giải thích sao: “Bạch tiên sinh, không phải ai cũng như ông, không, là rất ít người sẽ làm như ông.” Cậu quơ quơ hai chân đang bị cà vạt trói lại: “Hôm nay em không đi là được mà, ngài cởi ra cho em được chưa?”
Bạch Ân cười, lắc đầu, nhìn đồng hồ nói: “Giờ mới hơn 11h, đợi công ty em tan tầm, tôi sẽ cởi.”
Trịnh Hòa nói: “Bạch tiên sinh, nếu ngài không hài lòng với thời gian công tác của em, ngài có thể nói cho người đại diện, đừng để em sáng dậy thấy mình bị trói gô lại chứ.”
Bạch Ân thản nhiên đáp: “Tôi chỉ trói chân thôi mà, hơn nữa, sao em biết tôi chưa tìm người đại diện của em để bàn về vấn đề này ?”
Trịnh Hòa trợn tròn mắt: “Ngài nói thật ấy hả ?” sau đó bịt kín mắt: “Xong rồi, em sắp bị đưa đi đóng băng rồi.”
“Có tôi đây, không có chuyện đó đâu.” Bạch Ân ngồi bên cạnh Trịnh Hòa, ôm cậu vào lòng, nói: “Nghiên cứu kịch bản tiếp không ?”
Trịnh Hòa trợn trắng mắt, đặt đầu lên vai Bạch Ân, nói: “Không, em mệt, em muốn ăn một bữa thật đã.”
“Được rồi, em muốn ăn gì cũng được.” Bạch Ân hôn hôn mí mắt Trịnh Hòa.
—— sau một tuần Trịnh Hòa tăng ca, không để ý tới sự dụ dỗ của Bạch tiên sinh, Bạch Ân quyết định trừng phạt cậu ‘nhẹ nhàng’ như thế.
________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro