Chương 5
Chương 5: Lạc
Hơn năm giờ, Bội Minh Ngọc mới đến trường học đón Thẩm Khiêu Châu nhưng thứ bà ấy nhìn thấy là cổng rào của trường đã đóng chặt, bên trong vắng tanh không một bóng người. Bội Minh Ngọc hốt hoảng, trái tim dần tăng nhịp đập, bà ấy chạy đến chỗ bảo vệ gõ vào cửa kính.
Ông chú lớn tuổi đang nghe radio mở cửa sổ kính ra hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Trường học sao lại đóng cửa rồi?”, Bội Minh Ngọc trợn tròn mắt, gấp gáp hỏi.
Ông chú kia thấy khó hiểu, chân mày cau lại, “Đã tan học rồi thì phải đóng cổng chứ?”
“Nhưng mà tôi còn chưa đón con gái của tôi!”
“Cái gì? Rõ ràng là mấy đứa nó đi về hết rồi, cô giáo cũng về rồi! Cô mau gọi hỏi người thân của cô đi!”
“Tôi…”, Bội Minh Ngọc vốn định nói không có người thân, lại chợt nhớ tới Lục Mai liền lấy điện thoại ra gọi, chỉ mấy tiếng reo bên kia liền có người nghe máy.
“Alo, Minh Ngọc hả? Có chuyện gì vậy con?”
Bội Minh Ngọc lúc này mới lấy lại được hơi thở, bà ấy đặt toàn bộ kì vọng vào cuộc gọi này, “Dì Mai, dì có đến trường đón Tiểu Châu không?”
Chỉ một giây sau đó, toàn bộ hi vọng như sụp đổ, Lục Mai nói, “Hả? Con nhớ nhầm rồi sao? Hôm nay dì đã xin nghỉ, bây giờ dì đang ở chỗ bệnh viện… Alo, Minh Ngọc…”
Bội Minh Ngọc cảm giác như trời đất tối sầm lại, bà ấy đứng không vững ngã người tựa vào tường, cảm giác tội lỗi dấy lên trong lòng, nước mắt bà ấy lưng tròng. Thấy tình hình như vậy, ông chú bảo vệ liền mở cửa chạy ra an ủi, “Cô thử gọi cho người khác đi, bạn bè, đồng nghiệp, hỏi xem họ có đến đón con bé không!”
Nước mắt lặng lẽ rơi trên má, bạn bè của bà ấy ở thành phố này căn bản chưa từng gặp Thẩm Khiêu Châu, người thân… không có một ai quan tâm tới mẹ con hai người, Thẩm Thiên Thành cũng không có lý do chạy đến đây đón Thẩm Khiêu Châu. Một đứa trẻ năm tuổi thì có thể đi đâu được chứ? Có thứ gì khiến con bé thích thú mà chạy khỏi trường sao? Đến lúc này Bội Minh Ngọc mới biết căn bản bà ấy không biết con gái mình thích cái gì, ghét cái gì. Bà ấy chỉ đành bất lực chạy đi tìm trong vô vọng, chỉ cầu Thẩm Khiêu Châu không có chuyện gì.
Thẩm Khiêu Châu ngồi ở dãy ghế gỗ có mái che bên vệ đường, cô đung đưa hai chân cúi đầu nhìn mặt đất.
“Em muốn đi đâu?”
Thẩm Khiêu Châu ngẩng đầu lên nhìn cô gái ngồi bên cạnh, đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, tóc cột đuôi ngựa, đeo tai nghe, mặc đồng phục. Ông nội đã từng dạy cô không được nói chuyện với người lạ nên Thẩm Khiêu Châu lại cúi đầu không trả lời cô gái kia.
“Đây là trạm xe buýt, em có biết không?”, cô gái kia lại nói, “Ở đây không phải có một chiếc xe mà còn rất nhiều xe khác, nếu em đi sai xe sẽ đi lạc có biết không?”
Trạm xe buýt? Thẩm Khiêu Châu không biết nó, cô chỉ nghĩ đây là chỗ để nghỉ chân giống ở công viên. Cô gái kia lại tiếp tục hỏi, “Em có biết đọc chữ không? Có biết xe buýt mà em cần đi là số nào không?”, Thẩm Khiêu Châu khẽ lắc đầu.
Cô gái kia nghĩ ngợi một chút rồi hỏi, “Vậy em có nhớ địa chỉ nhà không?”
Địa chỉ nhà? Thẩm Khiêu Châu nhớ, vì ông nội đã dạy cô trước đây, nếu có đi lạc cứ nói địa chỉ nhà sẽ được đưa về nhà, “Khu An Bình!”, Thẩm Khiêu Châu nói nhỏ.
“Khu An Bình? Là thành phố N sao? Trùng hợp ghê, chị cũng ở gần đó!”, cô gái kia nghĩ ngợi gì đó một lúc rồi hỏi, “Nhưng mà sao em ở đây một mình? Ba mẹ của em đâu rồi? Họ để cho em tự đi xe buýt sao? Hay là… em trốn nhà đi bụi?"
Bị nói trúng tim đen, Thẩm Khiêu Châu cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau siết chặt.
“Hả, làm sao đây? Nếu em không chịu nói, chị sẽ đưa em đến đồn cảnh sát đó!”, cô gái kia híp mắt, nhếch miệng cười.
Thẩm Khiêu Châu bị dọa sợ, liền thành thật nói, “Em muốn… muốn đến chỗ ông nội…”
“Chỗ ông nội… ý em là khu Bình An sao?”
Thẩm Khiêu Châu gật gật đầu.
“Ba mẹ em đâu, tại sao lại không đưa em đi?”
“Ba mẹ… không sống cùng nhau!”
Cô gái kia nghe Thẩm Khiêu Châu nói vậy liền im lặng, dường như là cảm thấy đáng thương, cô gái đưa tay xoa đầu cô, “Vậy em đang ở cùng với mẹ sao?”
Thẩm Khiêu Châu lại im lặng gật đầu, cô gái nói, “Mẹ em có vẻ bận rộn nhỉ? Cũng không đến đón em!”
Thẩm Khiêu Châu không trả lời lại, cô gái kia một mình nói, “Ba mẹ chị cũng không sống cùng nhau, họ ly hôn từ lúc chị còn nhỏ, sau đó ba chị có gia đình mới, mẹ chị… gần đây cũng có gia đình riêng của bà ấy!”, cô gái nói rồi cười nhạt, như tự cảm thương cho mình, “Không sao đâu, sau này lớn lên em sẽ thấy những chuyện này không đáng là gì, nhất định chúng ta sẽ tìm được một người chấp nhận chúng ta!”
Khoảng ba mươi phút sau, chiếc xe buýt màu xanh dừng ở trạm, cô gái kia nắm tay Thẩm Khiêu Châu, “Xe tới rồi, chắc là em không có tiền, để chị mua vé cho em!”, cô gái dẫn cô lên xe mua vé rồi tìm một hàng ghế để hai người ngồi vào.
Chiếc xe buýt lăn bánh, Thẩm Khiêu Châu nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, xe đi ngang qua trường học, cô vẫn ngoái đầu lại nhìn, có phải mẹ đang tìm mình hay không? Thẩm Khiêu Châu không muốn Bội Minh Ngọc lo lắng nhưng nghĩ đến mỗi ngày đều ở nhà một mình, buổi tối chỉ dám khóc thút thít vì tủi thân, đi học ở trường lại bị bạn bè bắt nạt, cô thật sự không muốn ở đây nữa.
Dường như nhìn ra được Thẩm Khiêu Châu đang lo lắng, cô gái kia vỗ vỗ vai cô nói, “Sợ mẹ em lo lắng sao? Thỉnh thoảng nên để bà ấy lo lắng một chút để sau này bà ấy biết trong cuộc sống của bà ấy còn có sự tồn tại của em!”
Thẩm Khiêu Châu ngủ gà ngủ gật trên xe, đến khi cô gái bên cạnh gọi cô dậy thì ngoài trời đã tối đen, đèn đường cũng đã được mở lên, “Xuống thôi, đến nhà của em rồi!”, cô gái kia lại dắt tay Thẩm Khiêu Châu xuống xe.
“Đằng kia, rẽ trái bên đó chính là khu Bình An, em có biết đường không?”, cô gái chỉ tay. Thẩm Khiêu Châu nhìn theo hướng đó, cô gật đầu, nơi này đã từng đi qua rất nhiều lần, “Vậy em về nhà đi, chị cũng đi đây! Tạm biệt!”
Thẩm Khiêu Châu còn chưa kịp nói “cảm ơn” cô gái kia đã chạy đi mất.
...
Bội Minh Ngọc chạy đi tìm Thẩm Khiêu Châu suốt một giờ hơn, những nơi có thể tìm bà ấy đã tìm, những nơi khác cũng đã tìm hết nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Khiêu Châu. Bà ấy vừa chạy vừa thở, đầu tóc đã rối tung lên, chân mang giày cao gót cũng sưng lên đau nhói. Nước mắt không ngừng rơi xuống hai má, Bội Minh Ngọc dừng lại ở một trạm xe buýt, ngồi bệt xuống hàng ghế. Lúc này đầu óc bà ấy mờ mịt, không biết nên làm gì, báo cảnh sát sao hay là gọi cho Thẩm Thiên Thành, bà ấy run rẩy lấy điện thoại ra. Chỉ mấy tiếng reo, bên kia liền có người nghe máy, mọi thứ như vỡ òa, Bội Minh Ngọc bật khóc.
“Minh Ngọc!”
“A Dung, Tiểu Châu… Tiểu Châu đi lạc rồi…”
Cảnh Dung đang rửa chén, dì ấy kẹp điện thoại ở bả vai, nghe Bội Minh Ngọc nói vậy động tác của Cảnh Dung liền dừng lại, “Minh Ngọc, cậu bình tĩnh lại! Sao Tiểu Châu lại đi lạc, chẳng phải cậu nói có người giúp việc trông chừng con bé sao?”
“Hôm nay bà ấy xin nghỉ… sáng nay mình còn đưa con bé đến trường… chiều nay mình có cuộc họp nên đến trễ… lúc mình đến cổng trường đã đóng, mình không nhìn thấy Tiểu Châu…”
“Cậu đã thử tìm con bé chưa? Có thể nó đi đến nhà bạn học hoặc là cậu gọi cô giáo đi!”
“Mình không biết… mình không biết bạn học của Tiểu Châu… mình… mình không biết số điện thoại của cô giáo…”, Bội Minh Ngọc chợt nhận ra bản thân quá vô tâm, bà ấy càng khóc lớn hơn.
Cảnh Dung thở dài nói, “Minh Ngọc, mình biết là cậu lo lắng nhưng hiện tại cũng không thể làm gì hết! Cậu nghe mình quay về nhà trước, nếu Tiểu Châu đến nhà bạn học chơi, chắc chắc sẽ có người tìm cách liên lạc cho cậu để đón con bé.”
“Lỡ như con bé không ở nhà bạn học thì sao?”
“Trường hợp này… có thể là Tiểu Châu thật sự đi lạc, vậy thì sẽ có người đưa con bé đến chỗ cảnh sát. Hơn nữa bây giờ chỉ mới có mấy tiếng, cậu muốn đi báo án cũng không được, chúng ta chờ đến sáng mai, cậu quay lại trường học hỏi cô giáo rõ ràng, tại sao bọn họ giữ trẻ mà lại để cho đứa trẻ đi lạc được! Nếu sáng mai vẫn chưa có tin tức của Tiểu Châu, mình đến đó giúp cậu tìm con bé, cũng sẽ truy cứu trách nhiệm trường học đó!”
Cảnh Dung phải an ủi và khuyên nhủ một lúc lâu Bội Minh Ngọc mới yên tâm trở về nhà, dì ấy tắt điện thoại, không ngừng thở dài. Cảnh Nghi từ lúc nào đã đứng ở chỗ bàn ăn nhìn dì ấy, Cảnh Dung xoa đầu nàng, “Cục cưng của mẹ, sao con còn chưa thay đồ ngủ nữa?”
…
Thẩm Khiêu Châu tìm được đường về nhà ông nội, cô đứng trước cổng một lúc lâu cũng không dám gọi người bên trong. Thẩm Khiêu Châu sợ, Thẩm Thiên Thành sẽ không cho mình ở đây hoặc là cô sẽ bị mắng vì dám tự ý chạy về đây. Càng về đêm bên ngoài càng lạnh, hai bàn tay của cô đã lạnh như băng, cánh tay trái thì không ngừng đau nhức.
Bên trong đột nhiên mở cửa, bà Lý mang túi rác đen ra cổng để bỏ vào thùng rác công cộng, lúc quay lại bà ấy nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhỏ đứng nép bên cổng, bà Lý hỏi, “Con cái nhà ai trời tối rồi còn ở ngoài đường vậy?”. Càng đến gần bà Lý càng nhận ra đứa nhỏ này có chút quen, mái tóc ngăn ngang vai, tay chân gầy gò, thân hình nhỏ nhắn, bà Lý kinh ngạc, “Tiểu Châu?”
Khi thật sự xác nhận đó là Thẩm Khiêu Châu, bà Lý vội vàng chạy đến ôm lấy cô, “Tiểu Châu, sao con lại ở đây? Sao lại một mình đứng ở đây vậy hả? Mẹ của con đâu?”, bà Lý vừa nói vừa nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai.
Tay chân Thẩm Khiêu Châu đã lạnh đến cứng đờ, bà Lý vội càng dẫn cô vào nhà, “Ông chủ, ông chủ, mau ra xem, Tiểu Châu về rồi!”
Ông nội Thẩm vẫn ngồi trên cái ghế gỗ tựa ở phòng khách xem TV như trước đây, nghe bà Lý gọi ông ấy lập tức ngồi dậy nhìn. Thấy cháu gái mình thương yêu đi vào cùng bà Lý, Thẩm Chính liền đứng dậy đi đến ôm lấy cô, “Tiểu Châu đến thăm ông sao?”
Bà Lý nói, “Hình như chỉ có một mình Tiểu Châu ở đây!”
Thẩm Chính kinh ngạc, ông ấy nhìn Thẩm Khiêu Châu hỏi, “Tiểu Châu, con tự đến đây hay mẹ đưa con đến đây?”
Thẩm Khiêu Châu cúi đầu, cô thút thít nói, “Con… con tự đến!”
Thẩm Chính và bà Lý không tin được mà nhìn nhau, “Vậy mẹ con đâu?”
“Mẹ… không biết!”
Bà Lý hốt hoảng, “Minh Ngọc không biết con đến đây sao?”
“Dì Lý mau đi gọi điện thoại cho Minh Ngọc, nói Tiểu Châu đang ở chỗ chúng ta, chắc mẹ con bé đang lo lắng lắm!”
Nghe Thẩm Chính nói vậy, bà Lý lập tức chạy đi gọi điện thoại báo tin cho Bội Minh Ngọc. Thẩm Chính thấy tay chân Thẩm Khiêu Châu đã lạnh, ông ấy dắt tay cô nói, “Tiểu Châu đi thay đồ đi!”
Thẩm Thiên Thành và vợ sắp cưới của ông ta đứng trên lầu nhìn xuống, Lâm Mỹ ôm cái bụng to nói, “Con của anh mới có năm tuổi mà đã biết đi từ thành phố này đến thành phố khác rồi ha!”
Ông ta nhìn Thẩm Khiêu Châu bằng ánh mắt lạnh nhạt, “Ba à, có khi là Bội Minh Ngọc đưa nó tới đây, nó mới năm tuổi làm gì biết đường mà về đây, cô ta cũng có tốt lành gì đâu!”
Thẩm Chính ngẩng lên nhíu mày nói, “Tiểu Châu còn nhỏ, sao con có thể nói như vậy trước mặt con bé?”
Thẩm Thiên Thành không trả lời, ông ta cùng Lâm Mỹ đi vào trong. Thẩm Chính dẫn Thẩm Khiêu Châu về phòng ngủ của cô, sau khi bà Lý gọi điện thoại cho Bội Minh Ngọc liền chạy lên giúp Thẩm Khiêu Châu thay quần áo, lúc bà Lý cởi quần áo và mặc đồ ngủ cho cô, cảm thấy cánh tay Thẩm Khiêu Châu không nhấc lên được liền lo lắng.
Đợi Thẩm Chính mang sữa vào phòng, bà Lý nói, “Ông chủ, nhìn Tiểu Châu xem, sao lại ốm đến như vậy? Với lại, hình như tay của con bé có vấn đề!”
Thẩm Chính đi đến giường ngủ ngồi xuống, ông ấy đưa ly sữa cho Thẩm Khiêu Châu rồi hỏi, “Tiểu Châu, ông nội hỏi con, con phải nói thật cho ông nội biết!”, Thẩm Khiêu Châu uống một ngụm sữa, cả ngày không ăn gì bụng đã đói meo, cô gật đầu.
“Con tự mình đến đây thật sao?”
Ở trước mặt ông nội, Thẩm Khiêu Châu không có gì phải sợ, cô thành thật gật đầu.
“Làm sao con đến đây được?”
“Có một chị đã giúp con đi xe buýt!”
“Ôi trời, Tiểu Châu sao lại đi theo người lạ!”, bà Lý kinh ngạc thốt lên.
Thẩm Chính khẽ thở dài, “Tại sao con không ở cùng mẹ? Con không thích mẹ con sao?”
Thẩm Khiêu Châu cúi đầu buồn bã, “Con nhớ ông nội, mẹ không ở nhà, con ở nhà một mình với bà Mai, mỗi ngày đều phải đi học, con không muốn ở đó!”
Bà Lý cau mày hỏi, “Bà Mai là ai? Hình như đâu phải bà ngoại con bé!”
Thẩm Chính thấy cháu gái của mình đáng thương như vậy liền ôm cô vào lòng, mắt rưng rưng nước, “Tiểu Châu à, dù có nhớ ông nội cũng không được tự ý đi theo người lạ, lỡ như con đi lạc, ông nội biết tìm con ở đâu?”
Nhìn hai ông cháu họ khóc thút thít bà Lý cũng không cầm được nước mắt. Một lúc sau, Thẩm Chính mới nhìn cánh tay trái của Thẩm Khiêu Châu hỏi, “Tiểu Châu bị đau tay sao? Ngày mai ông nội đưa con đi bệnh viện kiểm tra!”
Sáng hôm sau, Thẩm Khiêu Châu bị đánh thức bởi tiếng cãi nhau. Cô nghe thấy giọng của Thẩm Thiên Thành và Lâm Mỹ đang cãi nhau với ông nội.
“Không được, tôi không đồng ý để nó ở đây, nếu anh muốn nuôi nó, vậy tôi sẽ ra khỏi nhà này!”
“Em bình tĩnh lại đi! Ba à, con nói rồi, Mỹ Mỹ sắp sinh, sau này phòng đó là phòng của đứa nhỏ, nếu để nó ở đây thì không đủ chỗ, hơn nữa dì Lý phải chăm sóc ba, sau này còn chăm sóc đứa nhỏ, làm gì có ai trông chừng nó?”
“Tiểu Châu không phải là con của con hay sao?”
“Ba đừng có so sánh như vậy!”
Thẩm Khiêu Châu đứng dựa vào cửa, cô không hiểu hết những gì mà bọn họ nói nhưng cô biết bọn họ cãi nhau là vì cô. Trước đây cũng vậy, Thẩm Thiên Thành và Bội Minh Ngọc cứ chạm mặt liền cãi nhau, lý do duy nhất chính là cô.
Một lúc lâu sau, Thẩm Chính quay lại phòng ngủ của Thẩm Khiêu Châu, ông ấy nhìn thấy cô ngồi trên giường, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt. Thẩm Chính đau lòng, ông ấy đến xoa xoa đầu cô, “Ông nội gọi bà Lý tắm rửa cho con sau đó cùng ông đi bệnh viện!”
Thẩm Khiêu Châu ngoan ngoãn làm theo lời ông nội, sau đó Thẩm Chính dẫn cô đến quán ăn mà trước đây hai ông cháu vẫn thường ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro