DuongKieu - Ngày đặc biệt, Người đặc biệt

Trần Đăng Dương - Nguyễn Thanh Pháp

---

Cơn mưa đổ nhẹ như một tấm màn lấp lánh giữa sân khấu. Ánh đèn tím hồng phản chiếu qua từng giọt nước khiến mọi thứ trở nên mộng mị, như một giấc mơ dịu dàng mà người ta chẳng nỡ tỉnh giấc.

Tiếng reo hò vẫn vang lên khắp khán đài, ánh đèn rọi xuống ba bóng người đứng sát nhau. Đăng Dương trong bộ vest hồng nổi bật, đứng bên cạnh là Thanh Pháp người mặc chiếc áo tím ánh kim, và Quang Anh với áo vest trắng điểm xuyến những bông hoa hồng. Họ cùng nhau cất lên những giai điệu của “Hào Quang”, ca khúc từng khiến hàng triệu trái tim xao xuyến, một lần nữa khiến tất cả khán giả chìm vào cảm xúc.

Mưa nhẹ lăn trên gò má Pháp, hoà vào nụ cười có phần rưng rưng khi nhìn về phía Đăng Dương.

Hôm nay là tròn hai năm debut của em, cũng như MV "Mất kết nối" của anh đạt 100 triệu view.

Hai năm với bao đêm trắng, bao lời đồn đoán, bao lần tưởng chừng gục ngã. Và có lẽ, với Pháp, không gì quý giá bằng việc hôm nay, giữa sân khấu ngập ánh sáng, người ấy vẫn còn ở bên cạnh để hát cùng em.

Cách đây gần một năm, giữa những tin đồn, tranh cãi và khoảng cách, họ từng nghĩ sẽ không bao giờ cùng đứng trên sân khấu nữa. Mất kết nối là nỗi đau mà anh gói gọn, cất vào ca khúc như một lời từ biệt không dám nói.

Nhưng điều kỳ diệu là dù có đi lạc bao xa, họ vẫn quay về cùng một điểm: ánh sáng, sân khấu và nhau.

Đăng Dương vẫn kiên trì.

Dù đã từng bị ánh mắt ấy tránh né.
Dù không được gọi tên.
Dù từng bị gạt ra khỏi ánh sáng.

Nhưng anh vẫn ở lại.
Bởi vì, Đăng Dương thương người ấy rất nhiều.

Họ cùng nhau bước xuống sân khấu trước. Dưới ánh đèn mờ ảo và tiếng vỗ tay không ngớt, Đăng Dương khẽ nghiêng người che cho Thanh Pháp khỏi làn mưa lạnh. Cử chỉ nhỏ thôi, chẳng ai nhìn thấy. Nhưng em thì có.

Và em đã run lên một chút.

Chỉ một chút thôi.
Đủ để tim Đăng Dương đau lại.

---

Chiếc bánh kem dâu được đưa tới với ngọn nến nhỏ xinh lấp lánh. Thanh Pháp đưa tay che miệng, bật cười đầy bất ngờ – đôi mắt cong cong, ánh lên như thể cả thế giới vừa ghé thăm trái tim em.

“Chúc mừng hai năm debut, Kiều ơi!”
Tiếng hò reo, tiếng chúc mừng vang lên khắp phòng.

Em cảm thấy hạnh phúc thật sự. Ấm áp thật sự.

Đăng Dương không rõ mình đã đứng nhìn em bao lâu. Anh nghĩ về khoảnh khắc ánh sáng đổ xuống sân khấu và nụ cười của Pháp lấp đầy mọi khán đài.

Anh cũng nghĩ về khoảng thời gian dài đứng bên nhau mà giờ đây anh đã chỉ có thể dõi theo từ xa.

Nhưng giữa tất cả những nghĩ suy lặng lẽ đó, anh mừng cho em, nhìn em toả sáng rực rỡ như thế, dù không biết đã bao nhiêu lần, chỉ cần nhìn thấy em, Dương lại rung động thêm một chút.

---

Pháp bước ra khỏi phòng hậu đài, thấy Dương đứng một mình dưới mái hiên. Áo khoác đã tháo, tóc ướt vì mưa, nhưng vẫn không chịu đi vào.

Anh quay lại. Ánh mắt đó – vẫn là ánh mắt từng làm Pháp mềm lòng trong vô số lần.

"Anh chưa về ạ?"

Đăng Dương mỉm cười nhìn em.

"Anh đợi em."

"Đợi em?"

Dương gật đầu: "Chúc mừng hai năm em debut nhé, em thật sự rất giỏi, anh thấy tự hào thay em đấy."

"Cảm ơn anh, cũng chúc mừng MV của anh đạt 100 triệu view nhé."

Rồi họ im lặng. Trước lúc tạm biệt, Đăng Dương mới lên tiếng.

"Em đã ước gì thế, lúc thổi nến ấy?"

"Bí mật nha." Mắt em cười cong cong.

"Vậy cho anh xin một điều ước được không?"

"Anh ước gì?"

"Ước rằng – nếu lần sau em định rời đi… thì xin hãy quay đầu nhìn lại. Vì anh luôn ở sau lưng em, dù có bao nhiêu người phía trước.”

Em yên lặng nhìn anh, rồi cười và gật đầu, đêm ấy mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng ai đó không còn lạnh nữa.

Ngồi trên xe nhìn cơn mưa còn nặng hạt. Mắt em lấp lánh dưới ánh đèn đường, Dương không biết rằng, trong vô vàn những lời ước nguyện, em đã ước rằng dù thế nào, người ấy vẫn bên cạnh em, cùng đứng trên sân khấu với em, vẫn khiến đôi mắt em lấp lánh và trong lòng đầy ấm áp.

---

Anh vẫn ở phía sau em, nhưng lần này thì khác, em đã nhìn về phía anh rồi.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro