Chương 5: Lời Hứa Dưới Gốc Phượng
Sau những xáo động nhỏ từ sự xuất hiện của Quỳnh Nhi và Thiên Quân, cuộc sống học đường của Gia Huy và Khánh Ngọc lại quay về với nhịp điệu quen thuộc, nhưng sâu thẳm trong lòng cả hai, những cảm xúc đã trở nên mãnh liệt hơn. Họ vẫn thường xuyên học nhóm cùng nhau, những buổi chiều trên thư viện hay dưới mái hiên nhà Gia Huy vẫn diễn ra đều đặn. Tuy nhiên, giữa những công thức Vật lý phức tạp hay những trang Văn chương đầy cảm xúc, là những khoảng lặng, những ánh mắt trao nhau, và những cảm xúc không cần lời nói. Họ tìm thấy sự bình yên và thấu hiểu ở đối phương, một điều quý giá giữa những áp lực từ việc học và những ánh nhìn soi mói từ bên ngoài.
Một buổi chiều cuối tuần, sau giờ học thêm, ánh nắng đã dịu đi, trải dài trên sân trường Nguyễn Khuyến. Gió heo may thổi nhẹ, làm lay động những tán lá phượng vĩ xanh rì. Cây phượng già sừng sững giữa sân, chứng nhân của biết bao thế hệ học sinh, giờ đây lại là nơi Gia Huy và Khánh Ngọc tìm đến để trốn mình khỏi sự ồn ào của thế giới bên ngoài. Dưới gốc phượng, một chiếc ghế đá cũ kỹ, lấm tấm rêu phong, đã trở thành "lãnh địa" riêng của họ. Nơi đây, họ đã từng chia sẻ những bí mật tuổi thơ, những ước mơ ngây ngô, và giờ đây là những tâm tư sâu kín hơn.
Khánh Ngọc ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng vén mái tóc ngang vai ra sau tai. Gia Huy ngồi cạnh cô, giữ một khoảng cách vừa đủ, nhưng anh biết, sự hiện diện của anh đã đủ để Khánh Ngọc cảm thấy an toàn. Tiếng chim ríu rít trên cành, tiếng gió xào xạc qua kẽ lá, tất cả tạo nên một khung cảnh yên bình đến lạ.
"Em có thấy mình sắp 'già' không, Huy?" Khánh Ngọc khẽ nói, ánh mắt nhìn xa xăm vào bầu trời đang chuyển màu. "Mới ngày nào còn là học sinh cấp một chạy nhảy khắp sân, giờ đã sắp tốt nghiệp cấp ba rồi."
Gia Huy khẽ cười, một nụ cười rất nhẹ, chỉ đủ để khóe môi anh cong lên. "Thời gian trôi nhanh thật. Nhưng 'già' hay không là do cách mình sống thôi." Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. "Em vẫn là Khánh Ngọc mà anh biết, hồn nhiên và mơ mộng."
Lời nói của Gia Huy khiến má Khánh Ngọc ửng hồng. Cô cúi xuống, khẽ vuốt ve bề mặt ghế đá lạnh lẽo. "Mơ mộng... Vâng, em vẫn mơ được vào đại học Y. Mơ được trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho mọi người, đặc biệt là những người ở khu mình." Giọng cô nhỏ dần, nhưng tràn đầy sự quyết tâm. Đối với Khánh Ngọc, việc học đại học Y không chỉ là ước mơ cá nhân mà còn là trách nhiệm, là cách cô có thể giúp đỡ gia đình và cộng đồng nơi cô lớn lên. Cô biết, con đường đó rất khó khăn, đòi hỏi sự kiên trì và nỗ lực không ngừng nghỉ.
Gia Huy lắng nghe cô, ánh mắt anh đầy sự thấu hiểu. Anh biết rõ những gánh nặng mà Khánh Ngọc đang mang trên vai. Gia đình cô không khá giả, việc học đại học là một gánh nặng tài chính không hề nhỏ. Nhưng anh tin vào khả năng của cô. "Em sẽ làm được thôi," anh nói, giọng điệu kiên định. "Em thông minh và chăm chỉ. Chắc chắn sẽ đậu."
"Còn anh thì sao, Huy?" Khánh Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh. "Anh muốn thi vào trường nào? Anh muốn trở thành người như thế nào?"
Gia Huy nhìn lên tán lá phượng vĩ, ánh mắt anh hơi xa xăm. Anh ít khi chia sẻ về ước mơ của mình một cách công khai. Dù học rất giỏi các môn tự nhiên, nhưng trong thâm tâm, anh lại khao khát một ngành học liên quan đến luật pháp, hoặc thậm chí là an ninh. Anh muốn trở thành người có thể bảo vệ lẽ phải, bảo vệ những người yếu thế, để không ai phải chịu đựng sự bất công như mẹ anh đã từng. Vết thương về người cha bỏ đi, về sự đổ vỡ của gia đình, đã khắc sâu trong tâm trí anh, thôi thúc anh đi theo con đường này. Anh muốn xây dựng một cuộc sống vững chắc, một tương lai ổn định để bảo vệ những người anh yêu thương, đặc biệt là mẹ anh và Khánh Ngọc.
"Anh muốn thi vào Học viện An ninh," Gia Huy khẽ nói, giọng anh trầm ấm nhưng đầy dứt khoát. Đó là lần đầu tiên anh nói ra ước mơ này với ai đó một cách rõ ràng. "Anh muốn được bảo vệ mọi người, bảo vệ công lý."
Khánh Ngọc mở to mắt ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Gia Huy lại có một ước mơ như vậy. Anh vốn trầm tính, ít nói, nhưng sâu bên trong lại là một con người đầy nhiệt huyết và trách nhiệm. "Thật sao? Em nghĩ anh sẽ thi vào Bách Khoa hay Ngoại Thương chứ."
"Đó cũng là những lựa chọn tốt," Gia Huy nói, "nhưng anh cảm thấy mình phù hợp với con đường này hơn. Nó là thứ anh thực sự muốn làm." Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt anh lấp lánh một tia sáng, tựa như một lời khẳng định.
Khánh Ngọc mỉm cười. Nụ cười của cô rạng rỡ như ánh nắng cuối chiều. "Vậy thì chúng ta sẽ cùng cố gắng nhé! Em vào Y, anh vào An ninh. Sau này, anh sẽ bảo vệ công lý, còn em sẽ chữa bệnh cứu người. Hai đứa mình sẽ cùng nhau xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn."
Gia Huy nhìn cô, một nụ cười hiếm hoi nở trên môi. Nụ cười ấy không chỉ là sự đồng tình, mà còn là một lời hứa, một sự cam kết ngầm. Anh khẽ vươn tay, chạm nhẹ vào bàn tay Khánh Ngọc đang đặt trên ghế đá. Lòng bàn tay anh ấm áp, mạnh mẽ. "Được thôi. Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng. Cùng nhau vượt qua mọi thử thách."
Khoảnh khắc ấy, dưới gốc phượng già, giữa không gian yên bình của sân trường, một lời hứa đã được thốt ra. Lời hứa ấy không chỉ là lời hứa về học tập, về ước mơ nghề nghiệp, mà còn là sự cam kết cho mối quan hệ của họ. Họ hứa sẽ luôn bên cạnh nhau, động viên nhau, và cùng nhau vượt qua mọi khó khăn trên con đường phía trước. Tình cảm của họ không cần những lời tuyên bố ồn ào, chỉ cần một cái chạm tay nhẹ, một ánh mắt thấu hiểu, và một lời hứa thì thầm dưới tán cây già.
Tuy nhiên, sự yên bình của khoảnh khắc ấy không kéo dài. Từ xa, một nhóm học sinh đang đi ngang qua. Đó là Quỳnh Nhi và một vài người bạn cùng lớp, trong đó có cả Trần Thiên Quân. Họ vừa đi học thêm về. Quỳnh Nhi dừng lại, ánh mắt sắc lẹm quét qua cảnh tượng Gia Huy và Khánh Ngọc đang ngồi cạnh nhau, bàn tay Gia Huy khẽ chạm vào tay Khánh Ngọc. Một tia ghen tị cháy lên trong đôi mắt cô ta. Cô ta siết chặt cuốn sách trong tay, khóe môi khẽ giật giật.
Thiên Quân cũng nhìn thấy. Ánh mắt anh ta trở nên lạnh lẽo, đầy vẻ khó chịu. Anh ta không thích cái cách mà Gia Huy luôn ở bên cạnh Khánh Ngọc, luôn là người đầu tiên mà cô nghĩ đến. Đối với Thiên Quân, Khánh Ngọc là một mục tiêu mà anh ta muốn chinh phục, và Gia Huy, là một vật cản cần phải loại bỏ. Anh ta nhếch mép khinh thường, rồi liếc sang Quỳnh Nhi, dường như giữa họ có một sự đồng điệu ngầm nào đó.
Quỳnh Nhi giả vờ không nhìn thấy, cô ta quay sang nói chuyện với bạn bè một cách ồn ào, cố tình tạo sự chú ý. "Ôi, hôm nay mệt quá! Học thêm mãi mà chẳng thấy vào đầu gì cả. Hay tối nay mình đi ăn kem nhỉ?" Giọng cô ta khá to, đủ để Gia Huy và Khánh Ngọc nghe thấy.
Gia Huy khẽ nhíu mày. Anh nhận ra ánh mắt của Quỳnh Nhi và Thiên Quân. Anh biết, sự yên bình của anh và Khánh Ngọc đang bị đe dọa. Anh khẽ siết nhẹ tay Khánh Ngọc, như muốn trấn an cô.
Khánh Ngọc cũng cảm nhận được những ánh mắt đó. Cô khẽ rụt tay lại, có chút ngượng ngùng và lo lắng. Cô biết, dù đã cố gắng giấu kín, nhưng mối quan hệ của cô và Gia Huy đang dần trở thành tâm điểm của sự chú ý, và có lẽ, cả sự đố kỵ.
Quỳnh Nhi và Thiên Quân đi ngang qua, không nói lời nào với Gia Huy và Khánh Ngọc, nhưng những ánh mắt và cử chỉ của họ đã nói lên tất cả. Sự khó chịu, ganh ghét, và cả một ý đồ nào đó đang nhen nhóm trong lòng họ.
Sau khi nhóm của Quỳnh Nhi đi khuất, không khí dưới gốc phượng già lại trở về với vẻ yên bình ban đầu. Nhưng sự yên bình ấy đã bị pha lẫn một chút lo lắng.
"Anh đừng để ý đến họ," Khánh Ngọc khẽ nói, nhìn Gia Huy.
"Ừm," Gia Huy đáp gọn. "Chúng ta không cần bận tâm đến những gì người khác nghĩ. Quan trọng là chúng ta biết mình đang làm gì."
Lời nói của Gia Huy mang đến cho Khánh Ngọc sự an ủi. Cô gật đầu. "Đúng vậy. Chúng ta sẽ cố gắng hết sức cho ước mơ của mình."
Họ lại ngồi thêm một lúc, chia sẻ về những bài tập khó, về những cuốn sách hay, và về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Trong những cuộc trò chuyện ấy, họ tìm thấy sự đồng điệu về tâm hồn, sự thấu hiểu mà không phải ai cũng có được. Đối với Gia Huy, Khánh Ngọc là người duy nhất anh có thể chia sẻ những suy nghĩ sâu kín nhất của mình, những điều mà anh không thể nói với mẹ hay bất kỳ ai khác. Còn với Khánh Ngọc, Gia Huy là chỗ dựa vững chắc, là người bạn, người anh, và hơn thế nữa, là người cô tin tưởng tuyệt đối.
Khi hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả một góc trời, Gia Huy và Khánh Ngọc mới đứng dậy ra về. Cả hai đều mang theo một cảm giác nhẹ nhõm và tràn đầy hy vọng. Lời hứa dưới gốc phượng già, dù không có người chứng kiến, nhưng lại là một lời thề thiêng liêng trong lòng họ.
Về đến con hẻm số 7, mùi cơm chiều đã lan tỏa khắp nơi. Mẹ Gia Huy đang nấu cơm, bà nhìn thấy anh về, ánh mắt bà vẫn nghiêm khắc nhưng có chút dịu dàng hơn khi thấy anh có vẻ vui vẻ. Anh biết, mẹ anh luôn lo lắng cho anh, và anh sẽ cố gắng để mẹ anh không phải lo lắng về anh nữa.
Khánh Ngọc về đến nhà, bà Trâm đang dọn hàng. Bà nhìn con gái, thấy cô có vẻ suy tư hơn mọi ngày. "Con bé này, dạo này có chuyện gì mà cứ thơ thẩn thế?" bà hỏi, giọng điệu có chút lo lắng.
"Dạ không có gì đâu mẹ," Khánh Ngọc cười gượng gạo. Cô không muốn mẹ lo lắng thêm về chuyện tình cảm của mình. Cô biết, con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng. Áp lực học hành, áp lực từ gia đình, và giờ là sự xuất hiện của những người như Quỳnh Nhi và Thiên Quân. Tất cả đều là những thử thách lớn. Nhưng chỉ cần nhớ đến ánh mắt kiên định của Gia Huy, và lời hứa dưới gốc phượng già, cô lại có thêm sức mạnh để vượt qua.
Đêm đó, Gia Huy ngồi vào bàn học, nhìn vào tấm bản đồ thế giới treo trên tường. Anh biết, con đường đến Học viện An ninh không chỉ cần kiến thức mà còn cần bản lĩnh. Anh sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn, nhưng anh đã sẵn sàng. Anh sẽ không để bất kỳ ai cản trở ước mơ của mình, và ước mơ của Khánh Ngọc.
Còn Khánh Ngọc, cô nằm trên giường, khẽ vuốt ve chiếc vòng cổ đơn giản trên tay. Mặc dù không phải là món quà đắt tiền, nhưng nó lại có ý nghĩa đặc biệt với cô. Cô tin vào lời hứa của Gia Huy. Cô tin vào tình yêu của họ. Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cô và anh sẽ cùng nhau vượt qua.
Tiếng gió thu rì rào ngoài cửa sổ, như một lời thì thầm của số phận. Nó mang theo hơi lạnh, nhưng cũng mang theo những hy vọng mới. Dưới tán phượng già, một lời hứa đã được khắc ghi. Và từ lời hứa ấy, một câu chuyện tình yêu đầy sóng gió, nhưng cũng đầy sự kiên cường và lòng dũng cảm, sẽ bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro