Dịch Dương Thiên Tỉ - Giấc mộng thanh xuân

"Người ta bảo cứ mãi tương tư về một người là lãng phí thanh xuân, nhưng họ không biết cậu chính là thanh xuân của tôi."
Thời còn niên thiếu, điên cuồng thích một người, vì người che mưa chắn gió, muốn cùng người đỉnh thiên lập địa, dường như dùng hết tất cả nhiệt thành và dũng khí để mong lưu lại chút ít hồi ức ngày non dại. Dẫu biết không thể nào cùng sánh bước, nhưng lại nguyện ý mang người ấy khảm vào trong tim, tâm tâm niệm niệm, mong muốn ngày ngày trải qua đều có người ấy cùng đi, cũng mong thanh xuân trôi qua thật chậm để níu giữ sơ tâm, còn đủ dũng khí theo đuổi bóng lưng cao ngất của thiếu niên năm ấy, cũng sợ một ngày nhiệt huyết đột nhiên biến mất, ngông cuồng tuổi trẻ mang theo cả tình cảm sôi nổi cháy bỏng vụt qua, hình bóng người sẽ nhạt nhòa dần trong tâm trí. Rất muốn trân trọng, nhưng sợ tình cảm như cát trôi qua kẽ tay, càng nắm chặt càng dễ mất, càng ngộ ra tình yêu tuổi trẻ chẳng qua chỉ là thanh xuân phóng khoáng, là trăng trong nước hư ảo, chỉ cần chạm một ngón tay cũng sẽ tan mất, cũng hiểu chấp niệm thời ngây ngô ấy khi còn bồng bột dù có ôm phủng trong lòng cũng không thấy đáng giá một xu, chỉ khi trưởng thành, phủi sạch tất cả, quay đầu nhìn lại mới thấy có ý nghĩa. Cũng bởi không biết sau này còn có thể đồng hành cùng người ấy hay không, nên giữa những năm tháng lưng chừng nhất của tuổi trẻ mới kiên cường đến vậy. Nhưng nói qua cũng phải nói lại, người đó là Hoàng tử, đến một ngày nào đó sẽ vì Công chúa của riêng mình mà giành lấy phồn hoa, cùng nhau trải qua thiên trường địa cửu, chỉ còn một người vò võ ôm mộng tưởng tự mình địa lão thiên hoang.
-------------------------------------
Viết ngày 28/11/18

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro