Ngoại truyện bản sách: Khúc dương cầm của Giang Thần
Đại khái là tết Nguyên Đán đầu tiên sau sự kiện Trần Tiểu Hi mắc 'bệnh nan y', ở bệnh viện của bác sĩ Giang có một truyền thống, có cái tên nhưng chẳng hề mới "Liên hoan tiệc tối tết Nguyên Đán" giúp cho mấy bác sĩ khoa cấp cứu giảm bớt áp lực trong công tác, hay quy định tỏ rõ nhân tính "Hoan nghênh mang theo người nhà". Tóm lại, người nhà là Trần Tiểu Hi, từ chổ bác sĩ Tô hỏi thăm được chuyện này, liền vẫn luôn tâm tâm niệm niệm chờ Giang Thần mời cô cùng tham gia.
Đại khái kiển chân chờ đợi mòn mỏi hết một tuần, Trần Tiểu Hi đều mau từ người nhà mong thành gia đình liệt sĩ, vẫn như cũ không có chờ được bất luận lời nào từ Giang Thần, mắt thấy ngày mốt chính là Nguyên Đán, Trần Tiểu Hi cảm thấy, cần phải cùng Giang Thần hảo hảo nói chuyện.
Kỳ thật làm người nhà lâu năm của Giang Thần, Trần Tiểu Hi có phong phú kinh nghiệm trong việc ăn vạ anh để tham gia các tiệc hội tụ gặp mặt, mỗi lần vô luận anh có nguyện ý hay không, cuối cùng cô luôn có thể thành công mà lấy một nửa hoặc là chuẩn một nửa thân phận đứng ở bên cạnh anh. Nhưng là, lần này cô đột nhiên không nghĩ lấy da mặt dày đi theo, đương nhiên bạn có thể cho rằng cô đột nhiên lòng tự trọng, nhưng sự thật là, Trần Tiểu Hi mấy ngày gần đây trải qua quá thuận lợi, sau sự kiện kia Giang Thần đối với cô càng ngày càng tốt, cơ hồ có thể đến mức làm cho người nghe phải sợ tới vỡ mật -- "Sủng"! Bởi vậy Trần Tiểu Hi liền cậy sủng mà kiêu, nhưng là loại từ cậy sủng mà kiêu như vậy quá không thích hợp với khí chất của Trần Tiểu Hi, cho nên nói, Trần Tiểu Hi liền bỏ qua mặt mũi mà hất cằm.
Giang Thần tan tầm về đến nhà đã là hơn 10 giờ tối, Trần Tiểu Hi vội đi đến ban công phơi quần áo, thấy anh tiến vào cũng chỉ là ló đầu ra liếc mắt dò xét một cái, ánh mắt lãnh đạm thập phần rõ ràng. Giang Thần bị vắng vẻ thì không thể hiểu được, cởi nút cổ tay áo sơ mi hỏi: "Biểu hiện này là sao?"
Trần Tiểu Hi vừa tiến đến liền nhìn áo khoác của Giang Thần bị ném trên sofa, xoa eo trừng anh: "Quần áo nhặt lên đem tới phóng máy giặt."
Giang Thần nhìn cô liếc mắt một cái, không nói một lời mà hướng trong phòng đi, khí thế cao ngạo của Trần Tiểu Hi bị anh liếc mắt một cái liền yếu đi, thuần thục mà nhặt lấy quần áo trên sofa lên, thuận miệng bịa chuyện nói: "Chỉ là bởi vì ở trong đám người bị ngươi nhìn thoáng qua, không bao giờ có thể đối với ngươi đen mặt......"
Cầm quần áo tắm rửa đi ra Giang Thần nghe được Trần Tiểu Hi hát lung tung những ca từ tự chế, dở khóc dở cười mà ném áo thun lên đầu cô: "Cái này cũng giặt."
Trần Tiểu Hi kéo xuống quần áo, lại trừng mắt liếc anh một cái: "Chính mình sẽ không giặt a?" Nói là nói thế thôi, nhưng vẫn cầm quần áo hướng ban công bước tới nhưng thật ra không có dừng lại.
Giang Thần tắm rửa xong ra, Trần Tiểu Hi đã ở trên sô pha ngủ rồi, anh đi qua muốn ôm cô trở về phòng, tay mới đụng tới cô liền tỉnh, xoa đôi mắt nói: "Giang Thần, em có việc muốn cùng anh nói."
Giang Thần duy trì động tác nâng nửa người cô, nước trên mái tóc bởi vì cúi đầu mà rơi trên mặt cô, Trần Tiểu Hi vẻ mặt vẫn ngốc như cũ chưa thanh tỉnh, Giang Thần buồn cười duỗi tay lau nước trên mặt cô, đỡ cô ngồi xong: "Nói a."
"Từ từ, em quên mất rồi." Trần Tiểu Hi cào cào tóc: "Em ngẫm lại."
Giang Thần cũng không thúc giục cô, đầu tóc ướt gối trên đùi đầu cô, nằm tốt mới nói: "Em cứ chậm rãi nghĩ."
Trần Tiểu Hi mười giây sau mới bình thường trở lại, cúi đầu vừa thấy, quần bị nước trên tóc anh làm ướt một mảng lớn, cũng không thèm để ý, chỉ là đẩy đẩy anh nói: "Ngồi xong, em có việc nói."
Giang Thần nhắm mắt lại vẫn không nhúc nhích: "Anh như vậy lại không phải nghe không được."
"Anh tết Nguyên Đán được nghỉ sao?" Cô quyết định trước nói bóng nói gió một chút, nếu người nào đó còn không thông suốt, liền trực tiếp gõ chết.
"Được về trước một giờ."
"Rồi mới đâu?"
"Cái gì rồi mới đâu?" Giang Thần nhắm hai mắt ngáp.
Trần Tiểu Hi lập tức liền phát hỏa, nắm tóc anh: "Không phải tết Nguyên Đán có tiệc tối sao? Không phải có thể mang theo người nhà sao? Anh không mang em đi theo anh chuẩn bị đưa ai đi!"
Tay nắm tóc anh đều là nước, thế là dùng sức mà sát ở trên người anh: "Anh hiện tại là chê em sợ người khác nhận không ra sao!"
Giang Thần lười nhác mà mở mí mắt: "Trần Tiểu Hi em thực dơ."
Trần Tiểu Hi đối anh hỏi một đằng trả lời một nẻo thực không dối gạt, lại bắt một ít tóc của anh mà tiếp tục nắm: "Vì cái gì không đưa em đi theo?!"
"Em như thế nào biết bọn anh có tiệc tất niên?" Giang Thần không đáp hỏi lại.
"A?" Trần Tiểu Hi rụt rụt cổ: "Theo mấy vị y tá lộ ra......"
"Em suốt ngày chạy bệnh viện bọn anh lăn lộn mù quáng." Trần Tiểu Hi hiện tại cùng người trong bệnh viện từ trên xuống dưới đều hỗn thật sự quen thuộc, đặc biệt là mấy vị lao công, mỗi lần thấy anh liền dặn dò phải đối xử tốt với Trần Tiểu Hi, anh đều cảm thấy nếu có ngày anh làm chuyện có lỗi với Trần Tiểu Hi sẽ bị cây lau nhà đuổi theo đánh......
Trần Tiểu Hi le lưỡi: "Anh bớt giả vờ chuyển đề tài, anh vì cái gì không đưa em đi theo?"
"Bởi vì anh không tính đi."
"A?" Như thế nào lại trả lời ngoài dự đoán, Trần Tiểu Hi suy nghĩ vô số câu trả lời, thậm chí nghĩ tới "Lão tử có người phụ nữ khác vì cái gì còn muốn mang cô xú nữ nhân này đi ra ngoài" phản ứng vậy tương đối có thể rèn liên kỹ thuật diễn, chính là không nghĩ tới anh cư nhiên không chuẩn bị đi! Rốt cuộc là bị làm sao, mới có thể lựa chọn không tham gia tiệc tối miễn phí của đơn vị đâu?
"Anh không tính đi." Giang Thần lặp lại một lần nữa.
"Vì cái gì?"
"Mỗi năm đều là những tiết mục như nhau, nhàm chán."
"Tiết mục gì a? Em cũng chưa xem qua, anh liền lại bồi em đi một lần sao." Trần Tiểu Hi nói.
"Không đi."
"Vì cái gì?"
"Anh không nghĩ đánh đàn." Giang Thần ngồi dậy, có không kiên nhẫn mà nói: "Không biết ai biết chuyện anh biết đánh đàn piano, mỗi năm đều đánh trống reo hò anh lên biểu diễn, thực phiền."
"Anh không phải đánh đàn rất khá sao?" Là người không có chút hiểu biết về nhạc lý, Trần Tiểu Hi phán đoán đánh đàn dương cầm được hay không chính là tiếng đàn có hay không đột nhiên đoạn mà thôi, Giang Thần đàn lên giống nước mũi nhão dính dính, đoạn không được...... Nhìn ngài này so sánh......
"Đang tốt không có nghĩa anh không chán ghét." Giang Thần nói.
Trần Tiểu Hi cảm thấy ý nghĩ của anh như vậy không đúng, cần phải khuyên nhủ một chút, thế là cô nói: "Anh như thế nghĩ a, anh khi còn nhỏ cha mẹ mất nhiều tiền cho anh học đàn dương cầm, chính là vì để anh lớn lên có thể ở trước mặt mọi người hoa lệ mà trang X a! Anh không đi thật lãng phí tiền a......"
......
Giang Thần sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: "Vị cô nương này, em xem góc độ sự tình, thực độc đáo sao......"
Cuối cùng Giang Thần vẫn là không lay chuyển được Trần Tiểu Hi mà đi tiệc tất niên, ăn xong cơm chiều sau đã bị một trận nhiệt liệt vỗ tay reo hò đến ngồi xuống bên cạnh dương cầm, mà để cho anh chán nản chính là Trần Tiểu Hi cư nhiên là người ồn ào vui sướng nhất.
Trần Tiểu Hi kỳ thật thực thích xem Giang Thần đánh đàn, tốt nhất là vừa đàn vừa thâm tình nhìn cô; tốt nhất là vừa đàn vừa hát; tốt nhất đàn đàn liền nói Trần Tiểu Hi anh yêu em, rồi mới thâm tình hôn; tốt nhất là một bên còn có người rải cánh hoa; tốt nhất là phát sóng trực tiếp toàn thế giới...... Ai nha giống như đem trường hợp ảo tưởng đến có điểm long trọng.
Bệnh viện bao trọn một tầng lớn của khách sạn Hải Duyệt Nhân, giữa đại sảnh đặt cây dương cầm trắng, ánh sáng đèn trần nhu hòa nhẹ nhàng chiếu xuống, phản chiếu ra ánh sáng ôn nhu, Giang Thần mặc áo sơ mi màu xanh lam nhạt hướng bên cạnh đàn ngồi xuống, anh tuấn đến mê người.
Giang Thần đàn chính là bài 'Kiss the rain', không phải là một khúc nhạc cổ điển, là Trần Tiểu Hi có một thời gian nghe nhạc Hàn, suốt ngày ở nhà mở đi mở lại nghệ sĩ Hàn Quốc đánh bài này. Anh nghe nhiều cư nhiên đem giai điệu đều nhớ thất thất bát bát.
Đám bác sĩ ngồi bên dưới cơ hồ chưa nghe qua bao giờ, nhưng bọn họ có thể phân biệt ra đại khái chỉ có 'Thư gửi Elise' cùng 'Vận mệnh hòa âm', cho nên không phải này đầu khúc sai, nghe đầu khúc không cần tự ti.
Sau ba bốn âm điệu đầu Trần Tiểu Hi liền nghe ra được, bắt lấy tay bác sĩ Tô bên cạnh liều mình mà lắc, trên mặt cười tươi như đóa hoa.
Bác sĩ Tô thật vất vả đem tay rút ra, vẻ mặt đau khổ nói: "Cô đây là muốn bóp nát tay của tôi sao?"
Trần Tiểu Hi duy trì vẻ mặt tươi như hoa, kích động mà nói: "Này đầu khúc là đàn cho tôi nghe!"
Bác sĩ Tô xem thường giội nước lạnh: "Liền cô một người nghe được a? Toàn sảnh mọi người đều nghe được, có cái gì ghê gớm?"
Trần Tiểu Hi chỉ là cười, không giống nhau, mấy người đều nghe được, nhưng chỉ có tôi nghe hiểu.
Giang Thần trở lại chỗ ngồi liền thấy Trần Tiểu Hi ngước mặt đối anh cười lấy lòng, nhất thời cũng không biết phải hồi đáp cô thế nào, chỉ là theo phản xạ có điều kiện mà vỗ vỗ đầu cô...... Thật là phản xạ có điều kiện, bởi vì cô biểu tình thật sự cũng chỉ kém le lưỡi lắc lắc đuôi......
Nguyên Đán qua đại khái nửa cái cuối tuần, Giang Thần trực ca đột nhiên bị một y tá ngăn cản ở cửa phòng bệnh, ty tá đỏ mặt nói chuyện lắp bắp: "Bác bác bác sĩ Giang, cái kia cái kia anh ngày đó đàn dương cầm, em em cảm thấy rất tuấn tú."
"Cám ơn." Giang Thần gật gật đầu, vòng qua cô ta phải đi, cô ta bước một bước lớn ngăn ở trước mặt anh, lúc này cũng không nói lắp, dồn dập mà nói: "Bác sĩ Giang, em từ nhỏ đến lớn mộng tưởng chính là tìm một người bạn trai biết đánh đàn dương cầm, em biết anh có bạn gái, nhưng là em sẽ không từ bỏ, mộng tưởng là không thể từ bỏ."
Giang Thần lúc này mới nghiêm túc nhìn thoáng qua y tá đang nắm quyền thề ở trước mặt, rất lạ mắt, đại khái là mới tới, cho nên anh nói: "Cô mới tới hay sao?" Lời ngầm là, Trần Tiểu Hi thần kinh nhà chúng tôi còn không có đem ma trảo duỗi đến chổ của cô sao?
Trên mặt y tá trong nháy mắt hiện lên tia bi thương: "Em tới đã hơn một năm, tháng trước còn cùng anh làm giải phẫu."
"A?" Giang Thần sửng sốt, theo bản năng đem phản ứng kinh ngạc của Trần Tiểu Hi kinh học lại đây.
"Bỏ đi." Tiểu hộ sĩ có điểm nhụt chí, "Anh hiện tại đem em nhớ kỹ thì tốt rồi, em kêu Thôi Ninh Ninh, em thật sự cảm thấy bộ dáng anh đánh đàn dương cầm rất đẹp trai , giống như đầu ngón tay hạ xuống chậm rãi chảy xuôi ra đều là thâm tình."
Giang Thần đột nhiên cười: "Đầu năm nay người biết đàn không phải là rất giỏi, mộng tưởng của cô có thể thử xem xem đổi người khác."
"Cái gì?"
"Đạn bông, đạn chỉ thần công linh tinh, tương đối không giống người thường." Giang Thần nói xong cười cười, bỏ qua vẻ mặt không thể tưởng tượng của y tá mà bước đi.
Ngày đó tiệc tối kết thúc, Trần Tiểu Hi cùng Giang Thần tản bộ về nhà, Trần Tiểu Hi la hét ăn quá no rồi đi không nổi, cơ hồ là dựa ở trên cánh tay Giang Thần bị anh kéo đi.
Giang Thần gở tay cô không ra, trừng mắt liếc cô một cái nói: "Đây là tay dùng để phẫu thuật cùng đánh đàn, không phải cho em túm."
Trần Tiểu Hi hừ một tiếng nói: "Thiếu kiêu ngạo, đầu năm nay biết đánh đàn dương cầm không có gì ghê gớm, sẽ đạn bông a, đạn chỉ thần công a, loại này mới kêu không giống người thường, thắng vì đánh bất ngờ."
Giang Thần hơi hơi dùng sức kéo tay cô ra một chút, âm cuối nâng cao uy hiếp: "Em nói cái gì?"
"Em nói anh đánh đàn dương cầm đang thật tốt, đầu ngón tay hạ nhảy lên đều là thâm tình a thâm tình, anh nhất định thực thích đàn cho người phụ nữ kia nghe đúng không?" Trần Tiểu Hi ngửa đầu trơ mặt cười tủm tỉm xem anh.
"......"
"Đúng không đúng không đúng không đúng không?"
"Đúng, cô ấy thực không biết xấu hổ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro