Chương 2
Sau khi qua A6 "nấu xói" với mấy đứa bạn thân xong, tôi quay trở về lớp trong trạng thái cực kỳ nôn nóng muốn biết Thiên Minh là ai. Đầu thì nghĩ ngợi lung tung, tay thì nhắn tin lia lịa cho Quốc Vinh, năn nỉ tra hỏi về danh tính thực sự của Thiên Minh, còn mắt thì dán chặt vào màn hình điện thoại.
Rồi đúng lúc đó, khi tôi vừa mới ra khỏi A6 được vài bước thì...
"ĐÙNG!"
Tôi va phải ai đó. Cú va đó làm tôi ngã xuống nền gạch, còn người tôi đụng thì không.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Tớ không cố ý!" – Tôi luống cuống cúi đầu xin lỗi lia lịa, giọng líu cả lại vì bất ngờ.
"Không sao. Cậu có sao không?"
Tôi ngước lên.
Khoảnh khắc đó, tôi hơi sững lại.
Cậu ấy... là một trong hai người mà tôi đã nghĩ là Thiên Minh khi đi ngang A5 lúc nãy. Nhưng điều khiến tôi hơi "quê độ"chính là phù hiệu cậu ấy để tên:
"Nguyễn Nhật Duy."
Thôi xong.
Đớn đó. Đoán sai rồi.
Mà thôi cũng không sao. Nhờ cú va định mệnh này, tôi đã loại trừ được một người, đồng nghĩa với việc người còn lại chính là Thiên Minh!
Tôi lí nhí xin lỗi thêm lần nữa, rồi quay đầu... chuồn thẳng về lớp. Không dám quay lại, nhưng có cảm giác Nhật Duy vẫn đang nhìn theo. Mà kệ, quê tới nóc rồi, về lớp cho đỡ nhục!
Vừa đặt chân vào lớp, chưa kịp ngồi xuống ghế thì điện thoại tôi tinh một cái — là Quốc Vinh.
"Tèn ten, đây là Thiên Minh nè."
Cậu ấy gửi ngay cho tôi một tấm hình chụp. Tôi click vào xem.
Đúng rồi! Chính là người còn lại mà tôi đã lén nhìn hồi nãy. Không sai vào đâu được!
Vậy là cuối cùng, tôi cũng biết được mặt người đang nhắn tin với mình suốt cả tối hôm qua.
____
Mấy ngày sau, tôi và Thiên Minh vẫn nhắn tin qua lại đều đều. Không có gì quá đặc biệt, chỉ là vài câu chuyện nhỏ xoay quanh trường lớp, bài vở, đôi khi là vài chiếc meme vu vơ hay mẩu tin vui buồn trong ngày. Một buổi chiều nọ, tôi có lịch tập múa chuẩn bị cho ngày hội Xuân của trường.
Đội múa lớp tôi chưa điểm danh đủ người, nên thay vì vào chỗ tập đợi, cả nhóm kéo nhau ra băng ghế đá ngồi chờ. Trên sân khấu thì đội múa lớp A5 đang tập dợt. Không khí có phần rôm rả, người tám chuyện, người hóng hớt đội bạn múa ra sao.
Tôi thì khác.
Tôi lẳng lặng trèo lên một dụng cụ tập thể dục ngay gần đó, cái loại để tập đung đưa hông, nhưng có hai thanh ngang đủ ngồi lên. Vậy là tôi ngồi vắt vẻo trên đó, thả chân đong đưa, ánh mắt hướng lên sân khấu xem đội A5 đang làm gì.
Tôi nhìn chăm chú khá lâu. Vũ đạo họ tập cũng ổn. Nhưng chẳng hiểu sao mắt tôi lại đảo xuống dưới chân cầu thang sân khấu - nơi có một nhóm nam sinh đang đứng tụ lại. Là mấy bạn nam bên lớp A5.
Lúc đầu, tôi chỉ lướt qua. Nhưng sau vài giây, tôi nhận ra... họ đang nhìn tôi.
Tôi ngồi khá cao, lại đung đưa chân trên cái dụng cụ thể dục, có lẽ trông cũng hơi lạ. Nhưng không hiểu sao cái cách họ nhìn, rồi khúc khích cười với nhau, lại khiến tôi thấy có gì đó hơi... khác thường. Và trong nhóm ấy, có cả Thiên Minh.
Cậu ấy không nói gì, chỉ đứng cười nhẹ, ánh mắt vẫn hướng về phía tôi.
Tôi chột dạ. Không biết mình có quá nhạy cảm, hay là... cậu ấy thực sự đang nhìn tôi?
Thế là tôi đành lẳng lặng trèo xuống khỏi chỗ ngồi, lẩn vào nhóm múa để chuẩn bị tập cùng mọi người.
Chứ cứ ngồi đó mãi, vừa bị nhìn, vừa bị cười, tim thì loạn nhịp mà mặt cũng bắt đầu đỏ lên... ở lại thêm chắc quê chết.
_____
Vài hôm sau, trong một lần chở nhỏ bạn về nhà lấy đồ, tôi chạy ngang trường và tình cờ cũng đi ngang công viên — nơi đội múa bên A5 vẫn thường tập.
Vừa lúc đó, tôi mở điện thoại nhắn tin cho Quốc Vinh:
"Muốn uống nước không? Tao ghé mua cho."
Cậu ấy nhắn lại liền, không quên thả thêm icon trái tim.
Tôi ghé vào một tiệm nước gần đó, mua hai ly trà đào — một cho Vinh, và một ly khác... tôi định bụng dành cho Thiên Minh.
Khi tôi lái xe đến chỗ các bạn A5 đang tập, không khí hình như hơi xôn xao. Mắt một vài người nhìn về phía tôi, kiểu gì đó vừa bất ngờ, vừa tò mò. Tôi cũng có liếc thấy Thiên Minh ở đó. Nhưng khi tôi gọi Quốc Vinh ra lấy nước, thì lại... không thấy cậu ấy đâu nữa.
Quốc Vinh chạy ra, cười toe với tôi:
"Con gái mẹ đem nước cho mẹ hả?"
"Chứ sao nữa."
Vinh liếc nhìn túi nước, rồi hất mặt hỏi:
"Sao tới hai ly dữ vậy?"
Tôi đáp nhỏ, giọng hạ thấp như sợ người khác nghe thấy:
"Cho bà... với Minh."
Cậu ấy cười cái kiểu "hiểu rồi nha", nhưng không nói gì thêm. Tôi đưa nước xong, vội chở nhỏ bạn đi tiếp.
_______
Một hôm khác, lớp tôi có lịch tập múa đến tận chiều tối. Hôm đó, ai về nhà nấy, tôi cũng tự chạy xe một mình trên con đường vắng. Trời bắt đầu tối, gió lạnh thổi vù vù vào mặt khiến tôi hơi co người lại. Tôi vốn là đứa hay lo xa, mà tệ hơn là có cái tật... cứ chạy xe là hay nhìn gương chiếu hậu. Không hiểu vì sao, chỉ là thói quen — như thể cứ phải biết phía sau có gì thì mới an tâm được.
Và chính cái thói quen đó hôm nay lại khiến tôi trả giá.
Khi tôi vừa liếc vào gương chiếu hậu, chưa kịp nhìn lại phía trước thì... "RẦM!"
Trước mặt tôi là một chiếc xe đang dừng. Tôi thắng không kịp, chiếc xe loạng choạng rồi đổ rầm xuống đường. Tôi ngã theo, quần áo lấm lem, người ê ẩm.
Cơn đau lúc đó... tôi khẳng định là không phải dạng vừa đâu.
Tập múa mệt rã rời chưa kịp nghỉ, giờ lại thêm một cú té trời giáng, quả là combo hành xác cuối ngày. Người dân gần đó thấy vậy thì chạy lại đỡ tôi dậy. Tôi còn chưa định thần, mặt đỏ gay vì xấu hổ, vừa luống cuống vừa xin lỗi chủ xe phía trước lia lịa. May sao họ không sao, lại còn rất lịch sự hỏi lại tôi:
"Cô bé có sao không? Có cần đưa đi viện không?"
Tôi thì... trời ơi, tôi có sao chứ.
Ngàn cái "sao" lấp lánh luôn á.
Gối trái ê ẩm, khuỷu tay trầy xước thấy cả máu, ngón chân cái thì rướm đỏ. Nhưng mà... vẫn còn chạy xe được. Nên tôi cắn răng, gật đầu:
"Dạ, con ổn ạ..."
Một cô chú sống gần đó thương tình, rót cho tôi một ly trà đường nóng. Tôi vừa cầm vừa run, cũng một phần do đau. Chú còn xin số điện thoại để có gì tiện liên lạc, tôi cũng ráng cười gượng mà cho. Dù gì cũng do tôi gây ra va chạm trước.
Người ta bị đụng mà vẫn lịch sự hỏi thăm tôi đủ điều. Còn tôi thì vừa đau, vừa ngại, vừa chỉ muốn... bốc hơi khỏi thế gian.
Lúc có thể chạy xe về, tôi lái chậm, tim đập loạn vì đau và vì... sợ bị ba mẹ thấy. Vừa tới nhà, tôi lập tức dắt xe vào, lẻn vào phòng, khóa cửa như trốn truy nã.
________End chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro