Nghỉ học

25/4/2025,tớ xin nghỉ học rồi,tớ sợ lắm và cảm thấy trống rỗng,và nguyên do của tất cả những điều đó...
Tớ có chơi với một nhóm bạn 3 người rất thân,trong đó có bạn lớp trưởng,ban đầu tớ đều cùng mọi người trải qua những ngày tháng vui vẻ,những khoẳng khắc vô lo vô nghĩ,đơn giản bật cười bởi những điều nhỏ nhặt...có hai bạn trong nhóm đấy hay dỗi nhau lắm,tớ giúp các cậu ấy chơi lại với nhau,tớ truyền thư hai bên,cố gắng an ủi,khuyên
nhủ,giúp đỡ những gì có thể giúp,tớ bao ăn rất nhiều,cùng các cậu ấy đi qua những chuyện tồi tệ trong cuộc đời,khi cả lớp không ai chơi với các cậu ấy do xích mích,chỉ riêng tớ ở lại chơi cùng,đơn giản tớ hiểu việc trải qua những điều ấy kinh khủng đến mức nào,rồi cuối cùng tất cả lại đoàn tụ cùng nhau sau,lúc đó tớ cảm thấy một chút vui vẻ trong lòng,tớ tự hào mình đã giúp được một số người,giúp được một số điều nhỏ nhoi trong cuộc sống,tớ vừa góp phần loại bỏ bè phái và ganh ghét,rồi tất cả những ngày này sẽ được trả lại bằng sự hạnh phúc,đáp lại tất cả những gì tớ đã bỏ ra...đúng không?...
Đầu tháng tư,tớ cảm thấy stress,tớ rất mệt bởi lịch học dày đặc và kín mít năm cuối cấp,tớ là người có lịch học dày nhất lớp,tớ cảm thấy điểm số mình tụt lùi dù đã học rất nhiều,cùng với việc nhận thấy bản thân hay bị bơ đi sau các cuộc trò chuyện của các bạn,tớ bắt đầu ghét bản thân,tớ thất vọng vì mình chả làm được gì cả,tớ để những cảm xúc tồi tệ ấy chảy trong đầu mỗi ngày,vì tớ không kìm lại được.Đến một ngày,tớ dần nói chuyện ít đi với các bạn trong nhóm 3 người đó,vì thật ra có nói chuyện cũng sẽ bị bỏ qua mà thôi,tớ lao đầu vào học như điên,tớ chọc bút vào tay để cố kiềm chế cảm xúc,giống như s.e.l.f.h.a.r.m nhưng để lại những vết sẹo nhỏ hơn,những vết lấm tấm như chấm bi trên tay,rất khó để thấy nhưng hiệu quả hơn rất nhiều.Bên cạnh đó,do bộ dạng lờ đờ,thiếu sức sống ấy khiến các bạn trong nhóm cũng dần cách xa tớ,tỏ ra khó chịu,hỏi ra mới biết các cậu ấy thấy cái con người stress như tớ quả là phiền phức,còn làm tụt mood của họ,tớ nhìn họ mà không nói lên lời,tớ cảm thấy thất vọng,bối rối,sao họ lại nhìn mình như thế..? Sao họ lại tỏ ra như thế? Rõ ràng tớ đã giúp họ mà? Thật sự đến mức như thế sao...tớ chỉ cần một cái ôm,một vài câu hỏi han thôi,tớ tham lam lắm á? Tớ ích kỉ thật,rõ ràng đó không phải nghĩa vụ của họ là phải an ủi tớ,và tớ càng đáng lẽ nên nhận ra sớm hơn giúp người khác không phải là để đòi hỏi được nhận lại...nhưng sao tớ cảm thấy chơi vơi quá..sâu trong lòng,tớ vẫn mong muốn họ sẽ thương lấy tớ,đáng buồn thật,thảm hại đến mức đó,bản thân của quá khứ,cuối cùng chỉ là đứa trẻ con đòi hỏi sự quan tâm, tỏ ra đáng thương cái quái gì chứ? ai chẳng muốn làm nạn nhân trong câu chuyện của chính mình,rồi ai sẽ thèm thương hại chính tớ..
Và thế là,họ đề xuất nghỉ chơi một thời gian với tớ,để tớ tự cảm thấy ổn hơn rồi hẵng quay lại với họ,họ bảo tớ "ai cũng có stress riêng,sao m lại phải cảm thấy như thế,đứa nào trong lớp này mà không bị stress?" Đúng rồi,họ bị stress,tại sao tớ không kiềm chế được như họ? Rõ ràng tớ không phải họ...tớ không làm được...tớ không làm được...bảo tớ thua kém à,đúng rồi,cuối cùng tớ bị chính cái gọi là cảm xúc ấy quật ngã,đau điếng đến mức không tự đứng dậy được,tệ thật

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #guitoitoi