chương 44


Buổi chiều hôm đó, sau hành trình leo núi dài khiến cả lớp ai nấy đều mệt nhoài, trại hè chìm vào một sự yên tĩnh lạ lùng. Gió núi thổi lộng, mang theo mùi cỏ khô, đất đá và hơi nước phảng phất từ dòng suối. Trời đã về chiều, và ánh nắng cuối ngày nhuộm mọi thứ thành một màu vàng mật ong ấm áp.

Minhyung tắm xong, tóc còn ướt lòa xòa, áo phông trắng dính vài giọt nước, đôi mắt sáng long lanh vì… nhớ. Anh chạy thẳng về lều, tim rộn ràng theo nhịp bước chân. Trong đầu anh chỉ nghĩ:

“Cún nhỏ chắc đang nằm đắp chăn chờ mình.”

Nhưng khi kéo khóa lều lên, thứ xuất hiện trước mắt anh chỉ là sự trống trải.

Không có Minseok.

Không có bóng lưng nhỏ cong cong mỗi khi cuộn trong chăn.

Không có tiếng cún con thở khẽ, hơi ấm luôn khiến tim anh mềm đi.

Tim Minhyung hụt một nhịp.

— Minseok đâu rồi?

Anh gọi nhỏ:

“Seokie?”

Không ai trả lời.

Anh gọi lớn hơn:

“Cún nhỏ?”

Vẫn là sự im lặng.

Trong khoảnh khắc, một nỗi lo ập đến, mạnh và nhanh như cơn gió núi lật tung hàng cây. Anh chạy ra ngoài, đôi dép kêu lạch cạch, mắt đảo khắp khu cắm trại. Hỏi đám bạn — không ai thấy. Hỏi lớp trưởng — không biết. Hỏi nhóm nữ — bĩu môi: “Ai rảnh nhìn nó.”

Nỗi lo trong lòng anh chuyển thành hoảng.

Đến khi hỏi cô giáo, cô mới mỉm cười chỉ về phía ngọn đồi phía xa:

— “Minseok nói muốn ra đó ngắm hoàng hôn.”

Nhìn theo hướng tay cô, Minhyung thoáng thấy một gốc cây cổ thụ, bóng dài của nó đổ xuống dưới ánh nắng chiều. Và… hình như có bóng một người nhỏ bé đang ngồi dưới tán cây ấy.

Trái tim Minhyung siết lại.

Không đợi thêm một giây nào, anh chạy.

Chạy bằng tất cả sức lực.

Chạy như thể thế giới đang chao đảo nếu anh không tới kịp.

Mỗi bước chân vang lên, hòa trong tiếng thở gấp gáp nhưng đầy quyết tâm:

— Cún nhỏ… đừng biến mất khỏi tớ như vậy…

---

Khi lên đến nơi, anh khựng lại.

Trước mắt anh—

Minseok.
Ngồi nép dưới gốc cây cổ thụ, đôi chân gập lại sát người, dáng nhỏ như luôn phải che chắn khỏi thế giới. Trong tay cậu là những bông hoa dại đủ màu: tím, vàng, trắng, xanh nhạt. Và… một chiếc vòng hoa nhỏ đã được đan xong.

Gió chiều thổi qua mái tóc Minseok khiến những sợi tóc trước trán khẽ rung. Ánh hoàng hôn ôm lấy cậu, khiến cả người cậu như phát sáng.

Cún nhỏ của anh…

Nhìn mong manh đến mức Minhyung chỉ muốn bước đến ôm vào ngực ngay lập tức.

Tim anh mềm xuống như bị ai bóp nhẹ.

Bước chân anh chậm lại, không muốn làm người ấy giật mình.

Đến khi chỉ còn cách vài bước, anh cúi người, khẽ nói:

— “Minseok…”

Một tiếng gọi nhẹ như chạm vào trái tim.

Cậu giật mình, quay lại.

Đôi mắt to tròn mở lớn, mi cong run nhẹ. Trông cậu hoảng một chút… rồi khẽ thở ra như vừa được cứu.

— “Min… Minhyung? Sao cậu… lên đây?”

Minhyung mỉm cười, thở hổn hển vì chạy quá nhanh:

— “Cậu không ở lều. Tớ lo muốn chết.”

Giọng anh vừa mệt vừa trách yêu, còn mắt thì vẫn dán vào cậu — như thể chỉ cần chớp mắt, Minseok sẽ biến mất.

Cậu cúi đầu, nhỏ giọng:

— “Tớ… chỉ muốn ra đây một chút thôi.”

Minhyung khẽ ngồi xuống cạnh, vai hai đứa vô tình chạm nhau. Cả hai đều giật nhẹ, nhưng chẳng ai né ra.

Hoàng hôn nhuộm ngọn đồi thành màu cam óng. Gió thổi khiến những nhành hoa nghiêng mình như đang hát.

Một lúc lâu, Minseok lên tiếng, giọng nhỏ xíu:

— “Tớ… làm cái này.”

Cậu đưa chiếc vòng hoa lên. Nó đẹp một cách kỳ lạ — đơn giản nhưng tinh tế, đúng kiểu một cún nhỏ tỉ mỉ làm bằng cả trái tim.

Minhyung tròn mắt:

— “Cho tớ sao?”

Minseok gật.

Minhyung nghiêng đầu, cúi xuống để cậu dễ đội. Minseok khẽ nâng chiếc vòng, đặt lên tóc anh.

Ánh hoàng hôn khiến khoảnh khắc đó đẹp như tranh.

Minseok ngượng đến mức cả tai đỏ lên, nhưng khoé môi lại cong cong.

Minhyung bật cười, mắt sáng rỡ:

— “Tớ… đẹp không?”

— “Ờm… đẹp.”

Minseok đáp lí nhí.

Minhyung đưa tay chỉnh chiếc vòng cho ngay ngắn rồi nghiêng đầu bông đùa:

— “Vậy là cậu đang phong tớ làm… tiên hoa của cánh đồng này à?”

Minseok bật cười khúc khích, nụ cười rung nhẹ như cánh bồ công anh.

— “Ngốc.”

— “Ừ, tớ ngốc. Ngốc vì chỉ biết nghĩ tới cậu.”

Minhyung nói trơn tru như đó là điều hiển nhiên, khiến trái tim Minseok đập mạnh trong lồng ngực.

Một lúc sau, Minhyung rút chiếc vòng còn lại từ tay Minseok.

— “Vậy cái này… cho ai?”

Minseok chớp mắt vài cái.

Minhyung không đợi cậu trả lời. Anh nhẹ nhàng đội nó lên đầu cậu.

Ngón tay anh lùa qua tóc Minseok, chạm nhẹ vào da đầu. Cảm giác ấm áp khiến cậu khẽ run.

— “Hợp lắm.”
Minhyung thì thầm, mắt không rời gương mặt nhỏ.

Cậu đỏ mặt.

— “Thật… hả?”

— “Thật. Cậu giống… cún con với vòng hoa.”

“… C-Chứ không phải mèo.”

Minhyung bật cười to, tiếng cười giòn và ấm áp.

— “Không. Cậu là cún. Cún nhỏ của tớ.”

Minseok quay ra hướng mặt trời lặn để giấu gương mặt đỏ như quả cà chua. Nhưng Minhyung vẫn nhìn thấy hết.

Anh đưa tay vén sợi tóc đang bị gió thổi qua mặt cậu, giọng thấp và mềm:

— “Cậu biết không, tớ chạy đi tìm mà tim muốn nhảy khỏi lồng ngực luôn.”

Minseok im lặng.

Gió thổi đưa hương hoa dại lẫn mùi gỗ thông đến bên họ.

— “Tớ sợ…” Minhyung nói tiếp, “sợ cậu buồn… rồi lại một mình khóc.”

Trái tim Minseok chùng xuống.

Cậu quay sang, đôi mắt đen hơi ướt vì hoàng hôn chiếu vào.

— “Minhyung…”

— “Ừ?”

Minseok cắn môi.

— “Tớ không khóc.”

— “Cún nhỏ, mắt cậu đỏ hết rồi.”

“… Đó là do bụi.”

— “Bụi của cậu… rơi thành giọt luôn à?”

Minseok đấm nhẹ vai anh, còn Minhyung thì cười rũ ra.

---

Hai đứa ngồi sát nhau, im lặng một lúc lâu.

Không khó chịu. Không gượng gạo.

Mà… ấm.

Rất ấm.

Minhyung ngả lưng vào gốc cây, hơi nghiêng đầu để cậu tựa vào nếu muốn. Và Minseok… chậm rãi, như bị một lực hút vô hình kéo lại, tựa đầu vào vai anh.

Gió chiều thổi, vòng hoa trên đầu hai đứa rung nhẹ.

Tim Minhyung đập mạnh.

Nhưng anh không nhúc nhích.

Anh chỉ để yên cho Minseok tựa vào mình — nhẹ nhàng, tự nhiên như việc hít thở.

— “Minhyung…”

— “Ừ?”

— “Cậu lúc nào cũng… tốt với tớ.”

— “Vì tớ thích như vậy.”

Minseok im lặng, ngực hơi phập phồng.

— “Tớ không giỏi nói ra… nhưng khi ở cạnh cậu… tớ thấy bình yên.”

Câu nói làm Minhyung như bị ai đánh trúng tim.

Anh nhìn nghiêng sang — và bắt gặp ánh mắt Minseok.

Hai đứa nhìn nhau.

Thời gian như dừng lại.

Ánh hoàng hôn phủ lên đôi mắt Minseok, khiến chúng long lanh như mặt hồ buổi sáng. Tóc cậu bay nhẹ trong gió. Vòng hoa rung rinh.

Minhyung không kịp suy nghĩ gì nữa.

Anh đưa tay đặt lên đầu Minseok, chỉnh nhẹ vòng hoa, rồi khẽ nói:

— “Cún nhỏ…”

— “Hửm?”

— “Cậu… ở đâu tớ cũng sẽ tìm được.”

Minseok khẽ cười.

Một nụ cười đủ để làm tan chảy cả hoàng hôn phía sau.

— “Vậy… tớ sẽ không chạy nữa.”

— “Tốt. Vì tớ không muốn mất cậu.”

Minseok đỏ mặt, cúi đầu, dụi nhẹ vào vai anh như một chú cún con tìm hơi ấm. Minhyung tựa đầu lên đỉnh tóc cậu, khẽ nhắm mắt lại.

Trong lòng anh chỉ có một cảm giác:

Thứ gì đó đang nở.
Rất chậm.
Rất ấm.
Rất thật.

Một thứ tình cảm mà cả hai…
Đều không gọi tên được.
Nhưng đều cảm nhận được.

Và hoàng hôn hôm đó —
chứng kiến hai đứa trẻ tuổi 15 lặng lẽ bước vào thế giới dịu dàng của nhau.

Không ồn ào.
Không kịch tính.
Chỉ có gió, có hoa, có vòng hoa chạm tóc, và hai trái tim đang khẽ khàng tìm đến nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bl#guke#t1