4.1 Minhyeong | Mơ Hồ
Lee Minhyeong vừa đi trên đường vừa suy nghĩ ngẩn ngơ, chốc chốc cậu lại ngước nhìn ánh trăng đang lấp ló sau những đám mây.
Có một chuyện cậu cứ nghĩ mãi thôi, lúc nãy khi mà Moon Hyeonjoon vẫn đang bất tỉnh ấy.
"Giờ cô đi họp chút, em ở đây canh bạn ấy nhé."
Sau khi cô phụ trách dặn dò cậu để ý Hyeonjoon một chút, cô bảo cô lên phòng hiệu trưởng để đi họp sẵn tiện cô gọi điện cho phụ huynh của em đến đón em về luôn, vậy nên lúc ấy trong phòng y tế chỉ còn lại hai người thôi.
Cứ vậy mà một người thức trông một người vẫn hôn mê. Minhyeong kéo ghế lại gần sát giường Hyeonjoon sau đó chuẩn bị một bình nước ấm đặt ở tủ đầu giường để lỡ lát Hyeonjoon có tỉnh mà khát nước thì có nước liền cho em, cậu cũng không quên thay khăn ấm chườm trán liên tục để em giảm sốt nữa.
Minhyeong hồi nhỏ bình thường cũng hay chăm sóc cho các chị em mình lúc họ bị sốt nên đối với những chuyện này cậu cũng không bối rối cho lắm ngược lại cậu còn rất có kinh nghiệm đấy nhé.
Làm xong mọi việc rồi Minhyeong mới yên vị ngồi xuống ghế, cũng không quên đắp lại chăn cho Hyeonjoon. Lúc chỉnh chăn, cậu có vô tình chạm qua tay em.
Gầy quá.
Trông Hyeonjoon lúc sáng cũng đâu đến nỗi, cậu còn nghĩ cậu ta nhiều thịt cơ bắp cuồn cuộn đấy. Nhưng hoá ra chẳng phải, có lẽ do bộ đồng phục rộng cộng với thân hình cao gần ngang Minhyeong mà cậu đã phán đoán sai rồi.
Minhyeong trong lòng nổi lên suy nghĩ thật muốn chăm sóc cậu bạn này béo tốt lên ghê gớm. Như vậy ôm vào chắc sẽ vừa tay đấy nhỉ?
"Ahh, Minhyeong mày điên rồi."
Minhyeong lấy hai tay vỗ chát vô gò má của bản thân hòng thức tỉnh mình khỏi suy nghĩ vớ vẫn ấy. Nghĩ sao vậy, cậu ta là con trai đấy, đã vậy còn là bạn cùng bàn của cậu nữa.
Cậu nhắc nhở bản thân từ này mà còn suy nghĩ tào lao nữa sẽ phạt bản thân chạy bộ từ ga Seonjeongneung đến Lotte Tower.
"Mẹ, mẹ đừng đi..."
Minhyeong nghe tiếng của Hyeonjoon tưởng em tỉnh nhưng hoá ra không phải, mắt em vẫn nhắm chặt, mồ hôi túa ra ướt đẫm vầng trán, tay em nắm chặt ga giường, miệng nhỏ không ngừng thều thào, dường như Hyeonjoon đang gặp ác mộng kinh khủng lắm nên chốc chốc em cứ nói mớ như vậy, nước mắt thì không ngừng chảy, cả người run run từng đợt.
Minhyeong lo lắm, giờ cô phụ trách không có ở đây, nhỡ Hyeonjoon gặp chuyện gì thì sao.
" Tôi mệt mỏi rồi, buông tha cho tôi đi."
Hyeonjoon nức nở nói, lần này tay em đưa lên không trung quơ loạn xạ, Minhyeong tiến đến ôm chầm lấy em, bao bọc em trong lồng ngực mình.
Cậu không biết vì sao mình lại làm như vậy, nhưng cậu nghĩ rằng mình không thể bỏ mặc Hyeonjoon.
Cứ thế vài giây sau Hyeonjoon từ từ buông thỏng tay xuống giường, em không còn nói mớ nữa, nhưng nước mắt vẫn chảy mãi, cả người em run rẩy không thôi. Minhyeong lẳng lặng vỗ về em, cậu cứ hết xoa lưng rồi lau nước mắt cho em, cũng không quên thì thầm an ủi em.
"Bình tĩnh nào, cậu không một mình, còn có tôi ở đây mà."
Minhyeong dùng bàn tay của mình bao lấy bàn tay của Hyeonjoon. Thời gian cứ như lắng đọng lại khoảnh khắc ấy, Minhyeong lâu lâu lại lấy khăn lau nước mắt cho em, một lúc sau em mới đỡ hơn ban nãy, ngoan ngoãn mà ngủ trong vòng tay của gấu bự.
Lại là hơi ấm quen thuộc, em cứ vậy mà rúc sâu vào lòng Minhyeong, như không muốn sự ấm áp kia biến mất.
Đừng bỏ tôi một mình nhé...
•
Minhyeong cảm thấy bản thân đang thay đổi rồi. Nhất là những khi ở gần Hyeonjoon, cậu cứ như chẳng phải là chính mình.
Minhyeong thở dài, cậu cũng chẳng biết nữa. Nói chung giờ suy nghĩ nữa chắc đầu cậu sẽ nổ tung mất. Thôi thì cậu cứ coi như mình vừa giúp đỡ bạn bè vậy.... ha?
Ừ thì đồng ý là sự giúp đỡ của cậu có chút hơi quá phận một chút đi.
Minhyeong xua xua tay dẹp những suy nghĩ kì lạ kia sang một bên, cậu không muốn nghĩ về nó tiếp nữa đâu. Giờ cứ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên đi.
"Minhyeong?"
Minhyeong nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình từ sau lưng thì quay lại nhìn.
"Anh hai. Anh đang làm gì ở đây vậy?"
Hoá ra là anh lớn, trên hai tay anh còn xách theo túi lớn túi nhỏ, có vẻ như anh vừa mới từ siêu thị trở về. Minhyeong vội chạy đến cầm phụ anh lớn túi đồ nặng nhất, sau đó cả hai cùng nhau vừa đi về nhà vừa tán gẫu.
"Hôm nay làm thêm hả, về trễ thế."
"Không ạ."
Minhyeong lắc đầu.
"Em có chút chuyện đột xuất ở trường cần giải quyết nên hôm nay em nghỉ làm."
Anh lớn nghe Minhyeong nói vậy cũng khá ngạc nhiên. Bình thường Minhyeong luôn đi làm rất chăm chỉ, trông vậy thôi chứ anh chưa bao giờ thấy Minhyeong nghỉ làm một bữa nào ngoại trừ có việc gia đình hay công chuyện trong nhà Minhyeong mới nghỉ phép, anh biết Minhyeong đang cố gắng cho mục tiêu mở quán cà phê của mình nên anh luôn là người bao che cho cậu mỗi khi ba mẹ phát hiện ra điều gì đó.
Hiếm khi thấy cậu lại vì một chuyện đột xuất bên ngoài mà nghỉ làm đấy.
Vậy lí do mà khiến cậu em của anh nghỉ làm là gì đây? Anh không khỏi tò mò.
"Minhyeong, em đang gặp vấn đề gì sao? Có muốn chia sẻ với anh không?"
Minhyeong nghe anh bảo như vậy cũng có chút giật mình. Cậu có cảm giác mình vừa bị anh lớn bắt quả tang bản thân làm gì xấu xa nha.
Ừm thì cũng có chút.. Nhưng cái này cậu chỉ có mục đích là giúp bạn cùng bàn thôi!!!
"Em không ạ, anh đừng bận tâm."
Anh lớn nghe câu trả lời của Minhyeong như thế cũng không cố gặng hỏi nữa. Anh chỉ xoa nhẹ đầu cậu, dặn dò cậu đừng giữ phiền muộn nhiều trong lòng quá, cậu nên nhớ cậu còn có gia đình bên cạnh, nếu gặp khó khăn cậu có thể chia sẻ với gia đình bất kì lúc nào cũng được hết.
Minhyeong gật đầu, đối với Minhyeong anh lớn là người cậu tôn trọng và yêu quý nhất, cậu với anh từ nhỏ đến lớn đều như hình với bóng nên hầu như suy nghĩ và hành động của cậu anh có thể nhìn thấu được.
Sớm hay muộn thôi.
Minhyeong có chút bức bối trong lòng một chút. Chắc có lẽ một chút nữa cậu phải chạy bộ thôi.
Guma ơi còn nghĩ vậy nữa là phải zị thiệt đó, bạn chịu khôm 🤣 nguồn bản đồ từ page @ởđâydịchstreamcủaGumayusi
Bắt đầu từ chap này sẽ có tiêu đề nhé, mỗi tiêu đề sẽ ứng với từng giai đoạn của hai em nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro