Chương 4

Hyeonjoon lái như bay về nhà, xe vừa lăn bánh vào khu dân cư thì cậu đã trông thấy chiếc Mercedes-Benz màu đen đỗ trước cửa nhà mình.

Cậu cố ý nới lỏng chân ga, lái đến gần Mercedes Benz, sau đó kéo cửa sổ xe xuống, gọi với vào chỗ ngồi tối om phía sau xe. "Bà nội"

Đối phương không có bất cứ phản ứng nào, cửa lái phụ lại được mở ra trước, tài xế ngồi trên ghế lái nói: "Cậu Moon, chi bằng cậu mở của garage trước đi. Ngoài kia gió lớn, lão phu nhân sợ lạnh"

Hyeonjoon im lặng hai giây rồi ngoảnh mặt đi. Chiếc xe tiến lên phía trước một chút, sau khi máy quét xong biển số xe, cửa garage từ từ mở ra.

Mercedes-Benz màu đen tiến vào trong trước cậu.

Hyeonjoon đỗ xe xong, trước khi xuống thì đột nhiên nhớ đến điều gì, bèn lấy thuốc lá từ túi quần ra, ném bừa lên ghế ngồi. Chiếc xe màu đen bên cạnh cuối cùng cũng chịu mở, một cụ bà cao tuổi chậm rãi bước ra từ bên trong.

Tóc bà đã bạc trắng, mặc quần áo vừa vặn, cử chỉ nhã nhặn, ung dung. Bà hơi giương mắt lên, nhìn vào trang phục trên người Hyeonjoon, đầu lông mày hơi cau lại rồi trở lại bình thường rất nhanh.

Hai người đã lâu không gặp, Hyeonjoon lễ phép chào một tiếng. "Bà nội"

Nếu nói đến chuyện có ai đó ở nhà họ Moon còn hơi để ý đến cậu thì cũng chỉ có Moon lão phu nhân mà thôi. Không có bà, e rằng bây giờ cậu chính là một tên côn đồ đốn mạt, nghèo kiết xác.

Hyeonjoon không phải hạng người vô ơn. Cậu có thể ngỗ nghịch với tất cả thành viên ở nhà họ Moon, chỉ riêng người bà này là cậu không thể coi thường.

Moon lão phu nhân nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. "Vào nhà rồi nói"

Trong phòng khách, Moon lão phu nhân ngồi ngay ngắn, nhấp một ngụm trà nóng trong chiếc bình tự mang theo.

"Nhiều năm không gặp, cháu cao lên rồi". Moon lão phu nhân nói.

"Bà nội, đã bảy năm rồi chúng ta chưa gặp nhau". Hyeonjoon mỉm cười, nhắc nhở bà, giọng điệu cũng không thân mật lắm.

Moon lão phu nhân gật đầu. "Bảy năm qua cháu cũng chỉ đến gặp ta một lần duy nhất"

Bảy năm trước, Moon lão phu nhân rời khỏi Seoul, đến định cư ở Jeju bốn mùa như xuân.

Hyeonjoon nhe răng cười. "Cháu bận mà, thưa bà"

Đương nhiên Moon lão phu nhân biết đây chỉ là cái cớ. Đứa cháu trai đáng hổ thẹn này của bà lúc đến trường làm phiền giáo viên, sau khi tốt nghiệp cũng không tìm công việc tử tế, ngoại trừ tiêu tiền và ăn chơi trác táng thì chẳng có chuyện bận rộn nào hết.

"Những năm ta không có ở đây, cháu về nhà được mấy lần?"

Hyeonjoon dựa vào sofa, ngồi rất tùy ý. "Bà hỏi gì vậy, ngày nào cháu chẳng về nhà"

"Cháu ngồi hẳn hoi". Moon lão phu nhân nhíu mày. "Cháu biết ta đang nói gì"

Vừa nhắc đến nhà họ Moon, kiên nhẫn của Hyeonjoon cũng hoàn toàn biến mất. "Bà nội, bà nói thẳng ra đi, lần này bà tìm cháu có việc gì?"

Moon lão phu nhân cởi áo choàng xuống, đặt nó sang bên cạnh. "Lễ đính hôn của anh trai cháu sẽ diễn ra vào thứ sáu tuần này, địa điểm ở căn nhà có hoa viên ở ngoại ô, lúc đó cháu đến đó một chuyến"

Thực ra chuyện như vậy chỉ cần báo tin là được, không cần đích thân tới, nhưng hai anh em ruột Sunghoon và Hyeonjoon vì chuyện của người lớn mà nhất định không chịu nhìn mặt nhau. Nếu người khác đến chuyển lời, chỉ sợ Hyeonjoon không nghe.

Đúng lúc bà từ sân bay về nhà, vừa vặn đi ngang qua nên thuận đường rẽ qua.

Hyeonjoon nghe vậy chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, vuốt ve chiếc điện thoại chưa mở khóa. Tay cậu hơi ngứa, muốn hút một điếu thuốc.

Moon lão phu nhân thấy cậu im lặng, bèn nói: "Đây là việc lớn trong nhà, giới truyền thông sẽ đến rất đông, cháu nhất định phải có mặt"

Vào kỷ nguyên internet phát triển như hiện nay, dù có quyền thế lớn đến đâu cũng không thể hoàn toàn che giấu một người còn sống sờ sờ. Sự tồn tại của Hyeonjoon từ lâu đã không còn là bí mật, nếu như hôm đó cậu không đến, chỉ e lời đồn "Nhà họ Moon bạc đãi con riêng" sẽ lại xuất hiện.

"Hyeonjoon..."

"Biết rồi". Hyeonjoon ngắt lời bà, mỉm cười. "Cháu sẽ tới"

Thấy cậu đồng ý dứt khoát như vậy, Moon lão phu nhân lại ngẩn người. Đứa cháu trai đã lâu bà không gặp đang ngồi trước mặt bà, cậu nở một nụ cười ngoan ngoãn, đồng ý thêm lần nữa. "Chuyện quan trọng như thế, sao cháu có thể vắng mặt được? Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ đến đúng giờ"

"Bồ định đến lễ đính hôn của anh hai bồ thật đó hả?!". Ryu Minseok kinh ngạc nói.

"Ờ". Hyeonjoon vắt chéo đôi chân dài, dựa lưng vào sofa, im lặng chống cằm nhìn bạn mình.

Cậu không ngờ rằng có một ngày mình sẽ bước vào một tiệm nail có giấy dán tường Hello Kitty màu hồng phấn.

"Hoa chỗ này vẽ nổi hơn một chút cho em nhé". Ryu Minseok dặn thợ làm móng.

"Chỉ một ngón tay thôi mà cậu còn muốn người ta làm nổi cho cậu. Chi bằng cậu dán ong mật lên luôn đi". Hyeonjoon khinh bỉ, nói: "Đang yên đang lành, giày vò móng tay làm gì?"

"Bọn họ tổ chức hội sườn xám... Ôi, đàn ông lỗ mãng như bồ thì biết gì!". Ryu Minseok đáp: "Vậy bồ tìm tui đến đây với bồ làm gì? Mua quần áo hả? À phải rồi, những sự kiện như vậy đều phải mặc âu phục đúng không? Bồ có không?"

"Có". Hyeonjoon nhớ đến chuyện gì, bèn cười xòa. "Bà nội tôi đưa cho tôi trọn bộ luôn rồi". Bà sợ cách ăn mặc của cậu sẽ bị chế nhạo.

Ryu Minseok nghi ngờ, nói: "Thế hôm nay bồ đến trung tâm thương mại làm gì? Chẳng phải bình thường bồ ghét nhất là đi dạo phố hay sao?"

"Tôi...". Hyeonjoon ngập ngừng, tiện tay vuốt ve tóc mai, nói: "Mái tóc trắng lần trước cậu nhuộm ở salon tóc nào thế?"

Ryu Minseok đáp: "Ở trên tầng. Sao? Bồ muốn làm tóc hả? Chẳng lẽ bồ muốn làm kiểu undercut? Ôi trời, siêu lẳng lơ luôn đó!"

Hyeonjoon không lảm nhảm với cậu ta nữa, cậu đứng dậy, nói: "Tôi lên trên đây"

Ryu Minseok: "Ừ, làm xong tui sẽ lên tìm bồ"

Người làm móng cho Ryu Minseok là bà chủ cửa tiệm. Đợi Hyeonjoon đi rồi, chị ta mới khẽ thì thầm: "Minseokie, sao em không báo trước với chị là Hyeonjoon sẽ đến, để chị còn mặc váy ngắn đẹp hơn một chút"

"Em cũng không biết là cậu ấy muốn đến đây mà". Ryu Minseok trả lời. "Hơn nữa chị cũng đừng tương tư người ta nữa, Hyeonjoon không có hứng với phụ nữ đâu"

Chị gái sững sờ: "Hả? Cậu ấy cũng là..."

"Đúng vậy". Ryu Minseok đá lông nheo. "Không nhận ra phải không?"

"Ừ". Bà chủ nói: "Trời ơi, trai đẹp đều thuộc về mấy cậu rồi, còn chị thì chẳng có gì hết"

Ryu Minseok lắc đầu, khuyên tai đung đưa theo động tác của cậu. "Ấy ấy ấy, không phải của em đâu"

"Sao? Hyeonjoon không đủ đẹp trai à? Em không thích sao?". Bà chủ hóng hớt. "Thế cậu ấy đã từng yêu đương với em chưa?"

"Chúng em thân quá nên em chẳng có cảm giác gì. Em cũng sẽ không ra tay với cậu ấy". Một bên móng đã làm xong, Ryu Minseok cong ngón tay thành hình hoa lan, chống cằm đáp: "Chưa, Joonie của tụi em trong sáng lắm. Cậu ấy bảo thích đàn ông... Nhưng bao nhiêu năm rồi, em chưa thấy cậu ấy yêu ai"

Móng tay của Ryu Minseok được làm rất diêm dúa, cầu kỳ. Một giờ sau mới hoàn thành.

Cậu bước vào salon tóc, sau khi trò chuyện một lúc với ông chủ mới hỏi: "Ấy, Hyeonjoon đâu rồi?"

Ông chủ đáp: "Ở bên trong, vừa mới xong lớp đầu tiên, đang nhuộm tóc"

Bước chân của Ryu Minseok khựng lại. "Nhuộm tóc?"

Lee Minhyeong đưa xe cho cậu trai trông bãi rồi nhìn lướt qua hiện trường.

Vườn hoa của biệt thự có diện tích lớn, được trang trí bằng rất nhiều bóng bay và hoa cỏ, bên cạnh còn treo ảnh chụp chung ngọt ngào của hai nhân vật chính. Phía dưới xếp đầy camera, đám truyền thông được mời đến đang điều chỉnh vị trí máy ảnh.

Hôm nay là lễ đính hôn của đại thiếu gia nhà họ Moon – Moon Sunghoon, nửa tháng trước hắn ta đã gửi thiệp mời cho cậu.

"Lee Minhyeong". Moon Sunghoon đang đứng trước cửa đón khách, chỉ liếc mắt liền nhìn thấy bạn tốt của mình. Hắn vội vã chào người đứng đối diện rồi nhanh chóng đến cạnh Lee Minhyeong. "Tôi còn lo cậu không đến"

"Sao có thể". Lee Minhyeong cười nhạt, bộ âu phục màu đen làm anh thêm phần cấm dục. Chỉ cần đứng yên đã nổi bật hơn hẳn Moon Sunghoon ăn mặc cầu kỳ.

Anh đưa chiếc hộp trên tay cho Moon Sunghoon. "Quà đính hôn, chúc mừng nhé"

"Cảm ơn, cậu tốn kém rồi". Moon Sunghoon nhận lấy món quà. "Nhà cậu... Cậu không sao chứ?"

"Không sao?". Lee Minhyeong đáp.

"Dạo trước tôi không ở trong nước, vừa mới nghe được chuyện này thôi". Moon Sunghoon vỗ vai Lee Minhyeong, nói: "Ván đã đóng thuyền, tôi cũng không muốn nói thêm điều thừa. Sau này cần giúp thì cứ nói nhé"

Đám truyền thông xung quanh nhìn thấy Lee Minhyeong thì ai nấy đều kích động cầm mic, muốn đi lên phỏng vấn.

Lee Minhyeong "ừ" một tiếng. "Tôi vào trước nhé, cậu cứ tiếp đón những người khác đi"

"Đợi đã, ừm...". Moon Sunghoon ho nhẹ. "Chỗ của cậu là ở bàn chính, đừng đi nhầm nhé"

Lee Minhyeong nhướn mày, đang định mở miệng hỏi.

"Anh trai"

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, hai người không hẹn mà cùng ngoảnh lại, nhanh chóng nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Thấy rõ người đến, Lee Minhyeong không kìm được mà khẽ nhếch môi...

Hyeonjoon đứng ngay sau lưng anh, cậu mặc một bộ âu phục được cắt may riêng, eo nhỏ chân dài, cao quý nhã nhặn. Cộng thêm gương mặt vốn dĩ đã tinh xảo, đẹp đẽ, trông cậu chẳng khác nào một vị hoàng tử được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Có điều cậu lại nhuộm tóc màu xanh lá cây cực kỳ nổi bật, dưới ánh mắt trời, mái tóc trở nên... tràn trề sức sống.

Hyeonjoon cũng sững sờ khi nhìn thấy Lee Minhyeong, nhưng cậu tỉnh táo lại rất nhanh. Một nụ cười hồn nhiên hiện trên môi cậu, cậu nói với Moon Sunghoon đang cau mày rằng: "Đính hôn vui vẻ nhé, anh trai"

Moon Sunghoon lạnh giọng, vì có người ngoài ở đây nên hắn đã nhịn nhiều nhưng tiếng nói vẫn vô cùng khó chịu. "Sao mày lại đến đây?"

"Anh trai đính hôn, người làm em đương nhiên phải tới chúc mừng rồi". Hyeonjoon đáp. "Chị dâu đâu rồi nhỉ? Cô gái nhà ai mà xui xẻo thế"

Mặt Moon Sunghoon tái nhợt, đối với hắn mà nói thì đứa em trai này chính là bằng chứng của việc bố hắn đã phản bội gia đình.

Trong mắt mọi người, hắn là một kẻ chín chắn, xứng đáng là người nối nghiệp của nhà họ Moon. Nhưng khi đối mặt với Hyeonjoon, hắn không thể nào kiềm chế được cơn giận của mình. "Không ai gửi thiệp mời cho mày, cút xéo"

"Ấy". Hyeonjoon chợt nhớ tới điều gì, bèn rút một tấm thiệp mời đẹp đẽ từ trong túi áo âu phục ra. Cậu nắm lấy góc của thiệp mời, lắc lư nó trước mặt Moon Sunghoon. "Tôi có thật đấy nhé"

Moon Sunghoon mím môi, bước lên phía trước một bước, thấp giọng nói: "Moon Hyeonjoon, tao cảnh cáo mày, bây giờ một là mày cút, hai là biến mình thành đứa câm, ngồi im bên trong. Nếu hôm nay xảy ra rối loạn... Tao nhất định sẽ không để yên cho mày "

"Moon Sunghoon, khoan hãy bàn đến việc họ Moon này vẫn chưa đến lượt anh làm chủ"

Hyeonjoon thôi cười, ăn miếng trả miếng. "Dù ngày nào đó nó thực sự rơi vào trong tay anh, thì Hyeonjoon này cũng đéo có liên quan gì đến anh. Anh lấy tư cách gì mà lên mặt với tôi?"

Bầu không khí giữa bọn họ rất kỳ quái, đám phóng viên cách đó không xa liên tục quan sát, sau khi nhìn thấy mái tóc xanh lá đậm màu của Hyeonjoon thì không thể rời mắt, bắt đầu ồn ào đoán thân phận chàng thanh niên này.

Cho dù những nam minh tinh nổi tiếng hiện nay có phóng túng thế nào thì cũng hiếm ai nhuộm tóc màu này, lại càng khỏi phải nói đến việc... Nhuộm tóc xanh lét đến dự tiệc đính hôn của người khác.

Quan sát hồi lâu, bỗng có người nhận ra gương mặt của chàng trai này có nét giống Moon Sunghoon.

Tuy mấy năm này ít người nhắc đến, nhưng đám phóng viên chưa từng quên việc nhà họ Moon còn có một cậu con riêng. Dẫu rằng đây chẳng còn là tin sốt dẻo nhưng quần chúng nhân dân vẫn luôn thích hóng hớt về tin đồn trong những gia đình giàu có, chỉ cần vén một góc lên thì không lo không hot.

Rất nhanh đã có phóng viên giật mình hoàn hồn, cầm lấy camera muốn chạy về phía Hyeonjoon. Kết quả là mới đi được hai bước bèn bị đám bảo vệ cao to, vạm vỡ ngăn cản.


Nghe thấy động tĩnh, Hyeonjoon ngoảnh lại rồi vội vã rời tầm mắt. Cậu nhét thiệp mời vào âu phục của Moon Sunghoon, quay lưng đi vào trong.

"Để cậu chê cười rồi". Moon Sunghoon khống chế cảm xúc rất nhanh, hắn rút thiệp mời ra, chuẩn bị lát nữa tìm thùng rác vứt vào.

"Không sao". Ánh mắt Lee Minhyeong vẫn hướng về bóng người đã đi xa kia. "Vậy tôi cũng vào trước đây"

Hyeonjoon vào trong sân, lập tức nhìn thấy nhân vật chính còn lại của ngày hôm nay.

Đó là một cô gái trông vô cùng dịu dàng, hiền lành. Cô mặc trang phục trắng mỏng, có rất nhiều bạn gái thân thiết ăn diện đẹp đẽ đứng xung quanh, nhìn cử chỉ và hành động là biết đây chắc chắn không phải con gái của một gia đình tầm thường.

Cũng phải, với đẳng cấp như nhà họ Moon, rất hiếm có cuộc hôn nhân thuần túy. Cô gái tốt như vậy lại kết hôn với Moon Sunghoon, quả là lãng phí. Hyeonjoon nghĩ.

"Em ngồi chỗ nào?"

Hyeonjoon giật mình, bất giác quay lại thì nhận ra Lee Minhyeong đã đứng sau lưng cậu từ bao giờ.

"Anh đi nhón chân đấy à? Không có một chút tiếng động nào?". Hyeonjoon lặng lẽ thở ra. "Anh đến đây làm gì? Có tặng nổi quà không?"

Bỗng cậu nhớ ra điều gì đó, bèn nheo mắt lại. "Chẳng lẽ anh dùng tiền tôi cho anh để mua quà tặng Moon Sunghoon?"

Hyeonjoon biết mình nói vậy là cố tình gây sự, tiền đã vào tay Lee Minhyeong thì muốn tiêu thế nào là việc của anh, thế nhưng cậu vẫn không thoải mái.

"Không đâu". Lee Minhyeong đáp. "Tôi dùng tiền tiết kiệm của mình để mua. Chỉ là một cặp đồng hồ tình nhân, không tốn nhiều lắm"

"..."

Hyeonjoon cau mày, nói: "Quà quá rẻ sẽ bị người ta coi thường, chuyện này mà anh cũng không hiểu à? Chi bằng đừng đến còn hơn"

Lee Minhyeong thuận miệng nói: "Anh hai của em sẽ hiểu thôi"

Hyeonjoon nhạo báng: "Vậy thì tình cảm của các người quá sâu đậm rồi"

Từ xa, Moon lão phu nhân đã nhìn thấy mái tóc màu xanh lá của cháu trai, dù được giáo dục tốt đến đâu thì bà cũng không kìm được mà nhăn tít lông mày lại.

Bà nên sớm biết rằng Hyeonjoon và Moon Sunghoon như nước với lửa, sao Hyeonjoon có thể ngoan ngoãn đến dự lễ đính hôn được?

Bà lo Hyeonjoon sẽ mặc quần jean nên đã cẩn thận sai người mang một bộ âu phục đến. Không ngờ rằng Hyeonjoon lại hành hạ mái tóc của mình, bà càng nhìn càng thấy chẳng ra thể thống gì.

Làm họ Moon mất hết mặt mũi. Nhưng người cũng đã đến, nghĩ những điều khác cũng vô dụng.

Sợ phô trương nên bàn tiệc của buổi lễ cũng không nhiều lắm, người có thể tới đây hôm nay đều là những nhân vật bề trên máu mặt. Hyeonjoon nhìn lướt qua, chẳng biết ai với ai.

Đây là lần đầu tiên cậu tham gia tiệc của nhà họ Moon, trước kia đều là tiệc nhà nên không mời người ngoài.

"Lee tiên sinh, mời cậu đi bên này". Quản gia theo hầu Moon lão phu nhân đi về phía bọn họ, giơ tay ra mời Lee Minhyeong, nói xong mới nhìn Hyeonjoon. "Cậu Moon, lão phu nhân xếp cậu ngồi bàn thứ ba. Người đã giữ chỗ cho cậu từ trước"

"Biết rồi". Hyeonjoon đáp lời, đi thẳng về chỗ ngồi.

Quản gia thấy Hyeonjoon ngồi xuống bàn thứ ba thì thầm thở phào trong lòng. "Lee tiên sinh, tôi đưa cậu..."

"Không cần". Lee Minhyeong mỉm cười. "Phiền ông sắp xếp thêm một chỗ ở bàn ba cho tôi"

Quản gia sững sờ. "Lee tiên sinh, vị trí của cậu ở bàn chính..."

Hyeonjoon vừa ngồi xuống thì liền nhận được tin nhắn của Ryu Minseok.

Ryu Minseok. "Joonie ơi, sao bồ "nắng" thế! Vòng bạn bè của tui tối nay đang sôi sùng sục vì bồ đấy!"

Hyeonjoon chẳng hiểu gì: "???"

Đối phương gửi ảnh chụp vòng bạn bè đến, Hyeonjoon vừa mở ra đã nhìn thấy mái tóc màu xanh lá kia của mình.

Hình như lúc cậu xuống xe đã bị người khác chụp trộm, đã thế còn là ảnh cỡ to chất lượng cao.

"Tìm 1 trăm ngàn lần trong mơ: Tấm ảnh này sẽ cùng tôi vượt qua những đêm dài sau này"

Bình luận bên dưới choáng ngợp khắp màn hình.

"Đm, chị em à, đằng ấy to gan nhỉ, ai cũng dám "tuốt" à, có biết đây là ai không?"

"Đã lưu ảnh, cảm ơn chị ạ"

"Cảnh cáo chuồng gà"

"Gương mặt này, đôi chân này, bờ vai này, đcm. Tôi bằng lòng quỳ đỏ đầu gối vì anh ấy, vì anh ấy mà căng rách miệng, bất kể ngày đêm... Không, tôi bằng lòng làm top vì anh ấy!"

Hyeonjoon: "..."

Quỳ đỏ đầu gối? Căng rách miệng??? Cái quái gì vậy??? Con mẹ nó, không phải là người này đang dùng trí tưởng tượng để sàm sỡ cậu đấy chứ.

Hyeonjoon hóa đá một lúc rồi mới kịp phản ứng. "Đứa nào viết bình luận cuối? Bố muốn vặt đầu nó"

Ryu Minseok: "Ấy đừng, các chị em đang nói đùa thôi mà"

Hyeonjoon: "Ai chụp ảnh? Bảo người đó xóa vòng bạn bè ngay"

Ryu Minseok: "Hình như là có nhiếp ảnh gia nào đó đăng lên một nhóm lớn hơn ngàn người. Xóa thì xóa rồi, nhưng bạn bè của người đó hơi nhiều, tui vừa liếc qua..."

Ryu Minseok: "Ảnh này bị đăng lên IG rồi, còn bị chuyển tiếp đến trang cá nhân của tui nữa..."

Đcm.

Hyeonjoon đang định gõ chữ thì bỗng thấy tai mình nóng lên, giống như bị người khác nắm lấy.

Đầu ngón tay của đối phương có vết chai mỏng, vuốt ve đến mức làm sống lưng Hyeonjoon tê rần, cậu ngẩng phắt đầu lên.

Lee Minhyeong nhanh chóng buông tay, anh ngồi cạnh cậu rất tự nhiên. "Sao tai em đỏ thế?"

"Ai cho anh chạm vào tôi?". Hyeonjoon vội vã tắt khung chat đi. "Anh là kẻ bám đuôi đấy à?"

Lee Minhyeong mỉm cười, khẽ thì thầm với cậu. "Chẳng phải việc của tôi là ở bên em hay sao"

"Tôi không phải phụ nữ, không cần anh kè kè bên cạnh". Hyeonjoon nói: "Lúc cần tôi sẽ tự tìm anh, bình thường không có việc gì thì đừng đến gần"

Em khóa dưới nói chuyện làm người ta tổn thương thật đấy.

Lee Minhyeong gật gù, giả vờ đau lòng. "Nhưng mãi em chẳng tìm tôi, em chán tôi rồi à?"

Nhóm hai người này quá kỳ lạ, một người là con riêng, kẻ còn lại thì phá sản, những người trên bàn không nhịn được mà đưa mắt quan sát bọn họ.

"Ừ". Hyeonjoon bị nhìn đến phát bực, thầm muốn kết thúc cuộc trò chuyện này thật nhanh. "Tôi chính là trai hư đấy, có ý kiến à?"

"Không". Lee Minhyeong mỉm cười, lúm đồng tiền ở một bên má lõm xuống. "Tôi thích trai hư"

Hyeonjoon: "..."

Hyeonjoon: "... Anh không cần phải liều như thế, con mẹ nó tôi cũng không trừ lương của anh đâu"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro