Chương 5
Moon Sunghoon mặc âu phục màu trắng, giữa túi còn cắm một đóa hoa. Đến lúc này mà nét mặt hắn vẫn khó đăm đăm, ngay cả nụ cười cũng mang vài phần cứng nhắc.
"Chúc mừng, chúc mừng". Một vị khách nắm tay hắn. "Sao mặt mũi kém thế, hồi hộp à?"
Moon Sunghoon nặn ra một nụ cười. "Cũng hơi hơi"
Sau khi tiếp đón đối tác xong, Moon Sunghoon đang định thở phào thì bỗng nghe thấy một giọng nói uy nghiêm. "Moon Sunghoon"
Moon Sunghoon vội vã ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên trước mặt mình. "Bố, bố đến rồi"
"Ừ". Moon Junsik vừa xuống máy bay, ông ta nhìn cách trang trí xung quanh một vòng rồi kết luận. "Làm ăn keo kiệt quá. Sao không bày tiệc ở sảnh khách sạn?"
"Cô ấy thích vườn hoa". Người được nhắc đến là vị hôn thê của hắn.
Moon Junsik gật đầu. "Bà nội của con đến rồi à?"
Moon Sunghoon nói: "Bà đã ở trong rồi"
Moon Junsik "ừ" một tiếng, đang định nhập tiệc thì Moon Sunghoon vồn vã bước về phía trước, giọng điệu kìm nén. "Bố... Sao thằng đó lại tới đây?"
Moon Junsik phản ứng rất nhanh. "Nó đã đến rồi à? Là ý của bà nội con, cứ nghe bà đi"
Moon Sunghoon: "Bố... Mẹ sẽ không vui đâu"
"Là con không vui hay mẹ con không vui? Yên tâm, mẹ con biết nặng nhẹ". Moon Junsik nhìn hắn. "Còn con nữa, đừng mất bình tĩnh vì một người không quan trọng"
Moon Sunghoon nghiến răng. "Con hiểu rồi"
"Mà", Moon Junsik vừa đúng nhớ ra điều gì. "Lee Minhyeong có đến không?"
Hyeonjoon vắt chéo đôi chân dài, đặt điện thoại lên bàn chơi PUBG. Cậu căm ghét những nơi như thế này, chỉ tiếp chuyện thôi cũng ngốn một đống thời gian, ngồi đây nửa giờ rồi mà lễ đính hôn vẫn chưa bắt đầu.
Cũng may hiện giờ nhiều trò giải trí, đeo tai nghe, mở game ra, tất cả mọi người xung quanh đều chẳng có quan hệ gì với cậu...
Cũng không hẳn là vậy.
"Dưới góc phải có người kìa"
"Ồ, hóa ra là đồng đội của em à?"
"Đồng đội đang bảo em mở mic trong khung chat kìa"
Hyeonjoon thấy rất phiền, cậu giận đến mức điên cuồng bấm lên nút âm thanh, chỉnh tiếng đến 70%.
Tai nghe bên phải đột nhiên bị tháo xuống, Lee Minhyeong nói: "Bật tiếng to như vậy, em không cần lỗ tai nữa hả?"
Hyeonjoon cướp tai nghe về, nhỏ giọng mắng anh. "Sao anh phiền phức thế..."
"Lee Minhyeong". Moon Sunghoon chẳng biết đã tiếp khách xong từ bao giờ, hắn đi đến bên cạnh Lee Minhyeong, không thèm liếc mắt nhìn Hyeonjoon. "Sao cậu lại ngồi ở đây? Chỗ của cậu ở bàn chính cơ mà. Mấy nhân viên phục vụ kia không nói cho cậu biết à?"
Bàn chính?
Hyeonjoon nhìn Lee Minhyeong bằng ánh mắt nghi ngờ. Cậu vừa mới liếc qua chỗ đó thì thấy bàn chính đều là trai gái nhà thông gia, còn có mấy gương mặt lạ hoắc, già dặn, vừa nhìn đã biết ngay là đám trung niên có địa vị cao.
Càng khỏi phải nói đến mấy anh em kia của Moon Sunghoon, bọn họ đều đang ngồi ở vị trí trung tâm.
Một người phá sản như Lee Minhyeong được mời đến đây đã làm cậu rất bất ngờ, bây giờ Moon Sunghoon lại còn muốn mời anh ta đến bàn chính?
"Tôi ngồi đây cũng được". Lee Minhyeong nói: "Đã lâu không gặp Hyeonjoon, đúng lúc muốn ôn chuyện với em ấy"
"Hai người quen nhau à?". Moon Sunghoon nhíu mày. "Chuyện cũ thì ôn lại lúc nào chẳng được, bên kia đã giữ sẵn chỗ cho cậu rồi, đi thôi"
Lee Minhyeong đang định từ chối thì đột nhiên cảm thấy vai mình trĩu xuống. Mùi nước hoa đàn ông thơm nồng, ngang ngược bay vào trong khoang mũi của anh.
Hyeonjoon vung tay phải lên, đặt thẳng nó lên vai Lee Minhyeong. "Không hiểu tiếng người à? Anh ta muốn ôn chuyện với tôi"
Moon Sunghoon đang định nổi nóng thì Lee Minhyeong đã cướp lời trước. Anh bỗng đưa tay ra nắm lấy đầu ngón tay của Hyeonjoon, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: "Sao có thể không quen chứ? Đây là em khóa dưới của tôi mà. Cậu đi đi, tôi không sang đó ngồi đâu, hỏi thăm bác Moon giúp tôi nhé"
Đầu ngón tay bị hơi ấm vờn quanh, Hyeonjoon vô thức muốn rút về, ai ngờ đối phương lại dùng sức, thế là cậu không giãy dụa nữa.
Lee Minhyeong nắm lấy cậu, anh dùng ngón cái vuốt ve lòng bàn tay của cậu dưới góc độ người khác không nhìn thấy được.
Đcm.
Moon Sunghoon nói: "Thôi được, tiệc kết thúc thì cậu chớ vội đi, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với cậu về mảnh đất trống ở đường X kia"
"Ừ"
Moon Sunghoon vừa đi, Hyeonjoon lập tức giật phắt tay lại. Bên cạnh quá nhiều nguời, cậu không tiện nổi khùng lên, vậy là bèn lặng lẽ véo Lee Minhyeong dưới bàn.
Véo xong mới thấy sai sai. Cử chỉ mập mờ dưới bàn, con mẹ nó giống như đang tán tỉnh!
Hyeonjoon tập trung vào trò chơi, không thèm để ý đến anh nữa. Bấy giờ cậu mới phát hiện ra nhân vật game của mình bị người khác nã đạn vào đầu, biến thành cái hộp luôn rồi. Cậu hừ một tiếng, out khỏi game rồi mở level 2 ra.
Âm thanh ở hiện trường rất to, dù cậu có đeo tai nghe thì vẫn nghe được một ít. MC nói liên miên một thôi một hồi, cậu biết anh ta đang cố gắng pha trò cười nhưng nhảy còn thú vị hơn.
Hai nhân vật chính là quan hệ thông gia, không hề có cơ sở tình cảm, việc hồi tưởng lại những kỷ niệm cũ chẳng khác nào con số 0 tròn trĩnh nên tiết mục này qua đi rất nhanh.
Chẳng dài bằng một phần năm thời gian tiếp khách.
Hyeonjoon tắt game, đang âm thầm tính toán lúc nào có thể rời đi.
"Minhyeong"
Hyeonjoon cứ ngỡ cả đời này mình sẽ không bao giờ nghe thấy giọng nói này nữa.
Đôi tay đang gỡ tai nghe của cậu thoáng khựng lại, lơ đãng ngoảnh đầu lại.
Moon Junsik cầm ly rượu, bấy giờ ông ta đang dùng ánh mắt hiền từ của bố đẻ để nhìn Lee Minhyeong, cứ như thể Lee Minhyeong mới là con trai của ông ta vậy.
Lee Minhyeong cầm ly rượu đứng dậy, giọng điệu khách khí. "Bác Moon, đã lâu không gặp. Sức khỏe của bác vẫn ổn chứ?"
"Ổn, bố mẹ cháu thế nào rồi, sao không đến cùng?". Moon Junsik hỏi.
Lee Minhyeong đáp: "Họ không tiện lắm"
Moon Junsik gật gù, nhẹ nhàng nói: "Cũng lâu lắm rồi bác không gặp cháu. Nhớ hồi bé, ngày nào cháu cũng đến chơi nhà. Chắc cũng lâu rồi cháu với Sunghoon không thấy mặt nhau nhỉ? Chi bằng đêm nay cháu ở lại đi, nhà này nhiều phòng trống, cháu ở lại rồi hai đứa cùng trò chuyện, ôn lại việc cũ cũng được. Đừng để đến lớn rồi xa mặt cách lòng, đáng tiếc lắm"
"Cháu nào có mặt mũi quấy rầy mọi người". Lee Minhyeong dứt lời rồi đột nhiên quay đầu lại. "Hyeonjoon, đêm nay em có ở lại đây không?"
Hyeonjoon vốn đang nghe trộm, không ngờ rằng Lee Minhyeong lại kéo cậu vào. Cậu ngây người. "Đương nhiên là tôi không..."
"Có chứ". Moon Junsik thu lại ý cười, rốt cuộc cũng chịu liếc mắt về phía Hyeonjoon. "Hyeonjoon, đã lâu không về nhà, đêm nay ở lại đi. Bà nội có chuyện muốn nói."
Hyeonjoon không ngờ rằng cánh cửa hơn hai mươi năm cậu chẳng thể chen chân vào, chỉ vì một câu nói của Lee Minhyeong mà mở rộng ra trước mắt.
Nhưng tại sao chứ?
Tuy rằng cậu chẳng hề thân thiết với bố đẻ nhưng từ hành động và lời nói của Moon Junsik thì có thể nhận ra rằng ông ta chắc chắn không phải là lão già phung phí tình cảm, yêu mến người đã phá sản.
Nếu không phải tin tức lộ ra thì cậu ngờ rằng trong khoảng thời gian này Lee Minhyeong đang giả vờ đáng thương trước mặt cậu.
Moon Junsik không tiếp tục nói chuyện với cậu nữa, ông ta bảo Lee Minhyeong rằng: "Tổng giám đốc Kim và các vị khác vừa hỏi bác về cháu đấy. Nào, đến chào hỏi bọn họ đi"
"Vâng". Lee Minhyeong ngoảnh lại. "Tôi đi một lát nhé"
Hyeonjoon: "Đi thì cứ đi, nói với tôi làm gì"
Lee Minhyeong cười với cậu, quay lưng bước đi.
Hyeonjoon lắc lư ly rượu vang, chăm chú nhìn về phía Lee Minhyeong.
Người bạn kia của cậu không hề khoác lác, sau khi Lee Minhyeong đi theo Moon Junsik, những người anh ta kính rượu đều là mấy lão cáo già ngồi bàn phía trước. Nụ cười luôn hiện diện trên gương mặt anh, phong thái ung dung, cử chỉ trông hệt như những thương nhân dày dặn kinh nghiệm.
Giả tạo. Hyeonjoon thầm mắng trong lòng, cầm ly lên lặng lẽ uống.
Đi khắp sân một lượt xong thì phải tiếp chuyện với nhau, dăm ba người tụ lại thành một nhóm, chủ đề toàn là về mối làm ăn.
May thay chẳng có ai bắt chuyện với cậu, cậu cũng được yên tĩnh phần nào. Ngồi mãi quá chán nên Hyeonjoon bèn đứng dậy, chuẩn bị vào toilet hút thuốc.
Vào trong phòng kín, cậu vừa châm lửa thì đã nghe thấy vài tiếng bước chân.
"Lee Minhyeong làm sao thế? Cậu ta thực sự phá sản rồi à?"
"Chuyện đó mà cũng giả được chắc? Nhưng theo tôi thấy thì không giống lắm... Moon Sunghoon, cậu biết nhiều, cậu nói đi"
Đcm, oan gia ngõ hẹp.
Hyeonjoon thở ra một luồng khói, tiếp tục nghe.
"Đương nhiên là thật". Moon Sunghoon trả lời.
"Thế sao cậu ta lại... Tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy cậu ta ăn mặc khá bảnh, ban nãy còn đi phía sau bố cậu để chào hỏi những ôm trùm máu mặt kia mà"
Moon Sunghoon nói: "Phá sản thì sao? Bố tôi xem trọng nhân phẩm, hơn nữa ông ấy cũng khá quý mến cậu ta nên muốn đề bạt thôi"
Có chó nó tin.
"Thế à, cũng phải, quan hệ giữa Lee Minhyeong và những ông trùm kia khá tốt. Phải rồi, lúc nãy tôi nhìn thấy Hyeonjoon đấy? Không phải tôi hoa mắt đấy chứ?"
Giọng nói của Moon Sunghoon lớn thêm vài phần. "Sao cậu phiền thế, nói đến thằng tạp chủng kia làm gì?"
"Đừng giận mà, tôi chỉ tò mò thôi. Sao cậu lại mời nó đến? Muốn xử đẹp à? Cứ nói thẳng, chúng tôi giúp cậu!"
Xử đẹp tao á?
Hyeonjoon nheo mắt, thầm nhủ trong lòng, chúng mày cứ nhào vô hết xem, con mẹ nó không biết ai xử đẹp ai đâu.
Moon Sunghoon đáp: "Bà nội tôi bảo nó đến. Hôm nay là lễ đính hôn của tôi, các cậu đừng gây sự. Lát nữa tôi gọi bảo vệ đến đuổi nó ra ngoài"
Hyeonjoon rít thật sâu một hơ, sau đó dụi tắt thuốc, mở cửa phòng ra.
"Muốn đuổi tôi? Moon Sunghoon, có phải anh đã quá đề cao bản thân mình rồi hay không?". Hyeonjoon vừa mở miệng thì làn khói cũng phả từ trong ra. "Tôi nói cho anh biết, anh không chỉ không đuổi được tôi mà đêm nay còn phải mở rộng cửa chính để mời tôi đi vào nữa đấy"
Mặt Moon Sunghoon lập tức đanh lại, bạn bè đứng cạnh hắn đã phản ứng trước. "Mày..."
"Tao làm sao?". Hyeonjoon chặn họng gã, cũng đánh giá một lượt từ trên xuống dưới đám bạn của Moon Sunghoon. "Chỉ bằng mấy con gà nhép chúng mày mà cũng muốn chơi tao à? Đứa nào cũng như que củi, ngồi trong phòng làm việc đến lú lẫn rồi à? Bình thường ngày bão cũng không dám ra ngoài đúng không? Tao đấm một phát là lũ chúng mày bay từ toilet lên sân khấu ngay đấy"
Moon Sunghoon giận dữ nói: "Moon Hyeonjoon!"
Không khí lập tức tụt xuống, lạnh lẽo như hầm băng.
Một lúc sau.
"Đùa thôi, sao tôi lại đánh người chứ"
Hyeonjoon nói bằng giọng điệu vô cùng cợt nhả, quét mắt nhìn đám "anh tài xã hội" đang cứng họng kia rồi thỏa mãn chỉnh lại cổ áo âu phục của mình. Cậu cười nhạt, nói: "Tôi xong chuyện rồi, các người cứ tiếp tục đi nhé"
Hyeonjoon quay về sân vườn thì phát hiện ra bàn của cậu trống rỗng, mọi người đã đi hết.
Cậu vô thức nhìn xung quanh, lập tức tìm thấy Lee Minhyeong. Lee Minhyeong vẫn đang đi theo sau Moon Junsik, bên cạnh anh có thêm một cô gái tóc đen ngang vai, dịu dàng mỉm cười.
Hyeonjoon biết cô là ai, đó là người nhà của Moon Junsik, cũng chính là em họ của cậu.
Di động rung lên, Ryu Minseok lại gửi tin nhắn đến.
Ryu Minseok: Joonie ơi, đêm nay cho tui ở ké với nha. Chắc tiệc sườn xám của tui phải đến nửa đêm cơ, bố tui nhất định sẽ không mở cửa cho tui đâu.
Moon: Bạn trai nhỏ của cậu đâu?
Ryu Minseok: Chia tay rồi, đang đau lòng đây.
Moon: Đêm nay tôi ở lại nhà họ Moon, cậu tự đến đi. Mật mã vẫn như cũ, ngủ phòng cho khách ấy, đừng ngủ phòng tôi.
Ryu Minseok: ...
Ryu Minseok: Bồ nói bồ ở đâu cơ?
Moon: Mù chữ à?
Ryu Minseok: Sao đột nhiên bồ lại ở nhà họ Moon?!
Hyeonjoon giương mắt, nhìn thấy cô em họ kia đã níu lấy cánh tay Lee Minhyeong.
Lee Minhyeong hơi lùi lại, lặng lẽ né tránh hành động của đối phương. Anh cười nhạt, cụng chén với cô.
Moon: Tôi muốn làm Moon Sunghoon ngứa mắt. Được rồi, không nói nữa.
Đám Moon Sunghoon quay về từ toilet, trong đó vài người vẫn còn ngượng ngùng. Con cái nhà giàu được chia làm hai loại, một là dạy được, hai là dạy không nổi.
Những người ở bên Hyeonjoon đương nhiên thuộc loại thứ hai, trốn học, đánh nhau, cãi lộn là chuyện cơm bữa, lúc lớn lên đương nhiên cũng rất ngang ngược.
Còn đám Moon Sunghoon thì bị quản rất chặt, lúc còn bé, điểm số kém thì về nhà sẽ bị mắng. Tuy rằng giàu đấy nhưng không dám làm ra việc quái thai nào, thế nên ban nãy ở trong toilet, họ không dám mở miệng đáp trả Hyeonjoon.
Hyeonjoon cứ nhìn từ đầu đến cuối cho đến khi Moon Sunghoon trở lại bàn chính. Nụ cười của cậu tràn ngập khiêu khích, trên đường đi cậu và hắn ta còn liếc nhau vài giây.
Tất cả những chi tiết này đều được Lee Minhyeong thu gọn vào trong mắt.
Em họ chủ động lấy lòng nhưng lại bị từ chối nên rất xấu hổ. Cô thấy Moon Sunghoon quay lại thì mặt mũi đỏ bừng, vội vã kêu lên: "Anh ơi"
"Ừ". Moon Sunghoon nhanh chóng thu lại sự bực bội ban nãy, cười nói: "Em luôn miệng nói muốn gặp Minhyeong, bây giờ đã hài lòng rồi chứ?"
Em họ: "Anh đừng nói lung tung, em đâu có..."
Moon Sunghoon cười thành tiếng, đáp: "Minhyeong, cô em họ này của tôi ngưỡng mộ cậu lâu lắm rồi đấy. Lát nữa dù thế nào cậu cũng nên nhảy một điệu với người ta chứ nhỉ?"
Nụ cười của Lee Minhyeong vẫn không đổi: "Lâu lắm rồi?"
"Đúng". Moon Sunghoon nói: "Trước đây con bé học cùng trường cấp ba với chúng ta, cũng được xem như là đàn em khóa dưới của cậu đấy"
Lee Minhyeong gật gù: "Xin lỗi, tôi không nhớ rõ lắm"
Nụ cười của cô gái cứng đờ, giọng nói vẫn ngọt ngào như cũ: "Không sao... Vốn dĩ em cũng không nổi bật"
Moon Sunghoon nói: "Bây giờ quen biết cũng như nhau mà. Minhyeong, em họ tôi vô cùng hâm mộ cậu, đang chuẩn bị thi vào trường đại học cũ của cậu đấy. Nếu cậu đã là đàn anh thì chi bằng thuận tiện giúp đỡ con bé đi"
Lee Minhyeong gật đầu, lấy di động ra: "Đã vậy thì..."
Mắt cô sáng lên, lập tức mở điện thoại của mình lên.
Lee Minhyeong giơ điện thoại ra trước mặt cô, thế mà bên trên lại là một tấm danh thiếp hai chiều. "Tôi có quen một cậu em khóa dưới, bây giờ vẫn còn ở trong trường, có lẽ sẽ giúp được phần nào. Cậu ấy nhiệt tình lắm, cô cứ liên lạc, cậu ấy sẽ giúp cô"
Lúc Lee Minhyeong quay về bàn, Hyeonjoon đang cắm mặt vào di động, bên trên đang diễn ra một cuộc chiến bắn súng dữ dội.
"Lee Minhyeong, tôi nhắc nhở anh". Hyeonjoon không ngẩng lên, nói bằng âm thanh chỉ hai người nghe thấy: "Nếu anh dám cầm tiền của tôi đi dan díu với người khác thì anh cứ chờ mồ yên mả đẹp đi"
Ồ, em khóa dưới nói chuyện đáng sợ quá.
"Em họ em nói muốn học ở trường đại học cũ của tôi, nên mới tìm tôi tư vấn về những chuyện có liên quan đến trường học". Lee Minhyeong chống cằm, chăm chú nhìn cậu chơi game. "Tôi không dan díu với người khác"
Hyeonjoon cảm thấy thật nực cười, nhà họ Moon không quen biết ai hay sao mà lên đại học còn cần người khác tư vấn? Chỉ sợ trước khi cô em họ kia của cậu đến trường thì quan hệ bên trong đã lo lót xong cả rồi.
Lee Minhyeong im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Moon Sunghoon làm khó em à?"
Tay Hyeonjoon thoáng khựng lại. "Thôi đi, chỉ bằng anh ta?"
Nói xong liền cảm thấy không đúng. "Đây là chuyện của tôi, có liên quan gì đến anh?"
Không ăn hiếp là được.
Lee Minhyeong hỏi: "Đêm nay em muốn ở lại không?"
Sao câu hỏi này lại kỳ lạ vậy nhỉ. "Để làm gì?"
"Nếu như muốn ở lại thì em ăn lót dạ cái gì đó trước đi. Gia đình em không hay ở lại tòa nhà này, gần chỗ này cũng không có giao hàng, buổi tối đói thì sợ không có gì ăn"
Hyeonjoon cứng đầu đáp: "Không ăn, ai mướn anh lo"
Buổi tiệc kết thúc vào đúng chín giờ tối. Khách mời vẫn chưa đi hết thì quản gia đã chặn Lee Minhyeong lại.
"Lee tiên sinh, chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho cậu, xin mời đi theo tôi". Dứt lời, lão mới quay lại nói với Hyeonjoon. "Cậu Moon, cậu cũng đi cùng"
Bởi vì biệt thự nhỏ này chuyên dùng để nghĩ dưỡng, tổ chức những buổi tiệc riêng tư nên có rất nhiều phòng cho khách. Quản gia dẫn Lee Minhyeong đến gian phòng đầu tiên cạnh cầu thang. "Lee tiên sinh, bên cạnh giường có một chiếc điện thoại bàn riêng, nếu cần gì cậu cứ gọi thẳng cho tôi, số máy được dán ngay bên trên"
"Cảm ơn". Lee Minhyeong gật đầu, hỏi: "Hyeonjoon ở cạnh tôi à?"
"Không, Cậu Moon ở căn phòng cuối cùng". Quản gia đáp: "Cạnh phòng ngài là Moon tiểu thư"
"Được rồi, nghĩ đang học tiểu học hay sao mà còn muốn ở cạnh nhau?". Hyeonjoon ngắt lời bọn họ, đi thẳng về phía căn phòng cuối cùng, vẫy tay với quản gia. "Tôi về phòng đây, có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho ông"
Phòng cho khách được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn có vài chai rượu vang và mấy bông hoa hồng, có thể thấy họ đã tốn rất nhiều công sức cho bữa tiệc lần này.
Bên trong có sẵn phòng tắm, Hyeonjoon lao vào tắm rửa rồi ra sân thượng hóng gió.
Biệt thự ở ngoại thành nhìn quanh toàn là cây, chẳng có phong cảnh nào khác. Hyeonjoon hơi hối hận, cậu bị úng não hay sao mà vì muốn Moon Sunghoon khó chịu nên tự vứt mình vào trong nơi rừng rú hoang vắng này.
Cậu về phòng, lục lọi túi quần mới nhận ra chẳng biết hộp thuốc lá đã không cánh mà bay từ bao giờ.
Hyeonjoon không nghiện thuốc nhưng lúc này lại rất muốn hút một điếu. Vậy là cậu mặc vội quần áo lên, chuẩn bị ra xe lấy thuốc.
Phòng của cậu nằm ở cuối hành lang, cửa phòng lại hơi thụt vào trong nên nếu mở không mạnh thì rất ít người biết. Cậu vừa kéo cửa thì đã nghe thấy bên ngoài có người đang nói chuyện.
"Vừa nãy ở chỗ đông người nên không tiện nói...". Đây là tiếng của Moon Sunghoon. "Minhyeong, sao cậu lại quen Hyeonjoon?"
Bước chân của Hyeonjoon khựng lại, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Lee Minhyeong và Moon Sunghoon đang đứng cạnh cầu thang, hai người đưa lưng về phía cậu nên cậu không nhìn rõ nét mặt họ.
Lee Minhyeong đáp: "Đã nói rồi, là em khóa dưới"
"Tôi đương nhiên biết chuyện đó. Nhưng lúc đi học cậu và nó căn bản không giao tiếp với nhau". Moon Sunghoon nói: "Tôi biết rồi, là Hyeonjoon tìm cậu gây sự phải không? Thằng tạp chủng đó chính là như vậy, ngày nào cũng muốn làm tôi khó chịu. Nó thấy cậu là bạn tôi nên mới muốn tìm cậu để trút giận..."
"Moon Sunghoon". Lee Minhyeong ngắt lời hắn ta. "Tuy nhà tôi đã phá sản nhưng vẫn chưa đến mức đó đâu, cậu nghĩ nhiều rồi. Hơn nữa... Hai chữ tạp chủng này rất khó nghe"
"Tôi hiểu rồi, chẳng phải tôi đang lo nó sẽ bám riết lấy cậu không buông hay sao. À mà tốt nhất cậu đừng giao du gì với nó, mất giá lắm. Cậu không để ý ban nãy cậu ngồi cùng với nó, các bậc cha chú nhìn cậu bằng ánh mắt gì hay sao?". Moon Sunghoon hít một hơi thật sâu. "Tôi rất ít khi mắng người khác nhưng dùng hai chữ "tạp chủng" này với Hyeonjoon quả đúng không oan chút nào. Cậu nên biết rằng, nó chính là con của bố tôi cùng người phụ nữ khác..."
"Cậu không cần kể chuyện nhà cho tôi". Hình như Lee Minhyeong nghe đến đây thì bật cười, giọng nói hờ hững của anh văng vẳng trong không khí. "Tôi không muốn biết"
Lúc này, có âm thanh vang lên từ bên dưới, hình như là Moon Junsik mời mấy vị khách vào trong phòng để bàn bạc.
Lee Minhyeong liếc nhìn bọn họ, lúc này là giờ nghỉ ngơi, anh thật sự không muốn đón tiếp những người này, vậy là bèn gật đầu với đối phương. "Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi nghỉ trước đây"
"Đợi đã". Moon Sunghoon gọi anh lại. "Ngày mai cùng đi đánh golf không?"
Lee Minhyeong cười: "Để nói sau"
Lee Minhyeong về phòng rồi cởi hết áo âu phục khoác ngoài ra, anh cầm di động rồi gửi tin nhắn cho ông chủ mới của mình.
Hôm nay em lái xe đến à?
Ai ngờ mới gửi đi phía trước tin nhắn đã có thêm một kí hiệu màu đỏ.
[Bạn chưa phải là bạn bè của người này. Xin hãy gửi xác nhận...]
Lee Minhyeong nhướn mày, mỉm cười. Anh lại trêu chọc gì vị tổ tông này rồi?
Đêm khuya, Lee Minhyeong đang ngủ say thì đột nhiên bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức. Anh cau mày, nể đây là nhà người khác nên đành phải mặc sơ mi trắng ra mở cửa.
Cửa vừa hé thì mùi rượu lập tức phả vào. Lúc này, ông chủ mới khó hầu kia của anh đang đứng bên ngoài, trên người cũng chỉ tùy tiện mặc sơ mi trắng như anh. Có thể nhìn ra chiếc quần âu bên dưới được tròng lên khá xộc xệch.
Đáy mắt Hyeonjoon long lanh nước, đôi môi cũng căng bóng do rượu còn sót lại, cậu đứng rất thẳng.
Lee Minhyeong nói: "Sao em lại..."
"Lee Minhyeong". Hyeonjoon nói: "Chúng ta làm tình"
Lee Minhyeong ngẩn người. "Bây giờ?"
"Đúng"
Lee Minhyeong bật cười, đáp: "Em lại say rồi"
"Tôi không say". Hyeonjoon cau mày, cậu thật sự không hề say, nồng độ cồn trong rượu ở phòng cho khách không hề cao.
Cậu chỉ uống đến nóng người nên hơi choáng váng thôi.
Sau khi về phòng, cậu càng nghĩ càng bực... Lee Minhyeong ở cùng cậu là mất giá???
Rõ ràng cậu mới là người bao nuôi Lee Minhyeong, thằng cháu trai Moon Sunghoon kia biết cái đếch gì, chỉ cần cậu nói một câu thì Lee Minhyeong phải quỳ rạp dưới chân cậu.
Thấy Lee Minhyeong im lặng, Hyeonjoon tức giận, nói: "Nhận tiền của tôi rồi thì làm việc dứt khoát lên được không?"
Cúc áo của Hyeonjoon không được cài hẳn hoi, phần da thịt nõn nà trên xương quai xanh đều lộ ra gần hết. Trong bóng đêm, đường cong khung xương của đàn ông vô cùng hấp dẫn.
Đôi mắt của Lee Minhyeong tối dần lại. "Em có biết chúng ta đang ở đâu không?"
Hyeonjoon mất sạch kiên nhẫn. "Không làm thì thôi". Cậu quay đầu, chuẩn bị bỏ đi. "Tôi ra ngoài tìm người khác"
Cổ tay bất ngờ bị đối phương siết chặt.
Giữa bóng đêm mờ ảo, Lee Minhyeong đè thấp giọng nói của mình, hệt như lão hồ ly đang câu hồn đoạt phách. "Vào đi"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro