Chương 9
Ryu Minseok uống say là chuyện cơm bữa, tuy rằng đầu óc còn hơi mơ màng nhưng vẫn ngoan ngoan đi vào phòng tắm tự kỳ cọ, không cần người dìu. Cuối cùng, thậm chí cậu ta còn tỉ mỉ bôi một đống mỹ phẩm dưỡng da lên mặt rồi mới lết về phòng của mình.
"Bình thường cậu ấy không như vậy, hôm nay uống say mới thế". Hyeonjoon cầm lấy túi hành lý dưới đất, ném lên người Lee Minhyeong. "Phòng của anh ở bên kia, tự dọn dẹp đi"
Nhà Hyeonjoon vốn dĩ chẳng có phòng nào cho kẻ hầu người hạ, cậu không thích người lạ vào nhà mình. Hằng ngày chỉ thuê nhân viên theo giờ đến quét dọn, dọn xong thì đi.
Phòng ốc trong nhà không nhiều lắm, phòng cho khách chỉ chuẩn bị hai gian. Ryu Minseok ở một gian, gian còn lại ở ngay cạnh phòng ngủ chính.
Trước kia, vì muốn yên tĩnh nên cậu đuổi Ryu Minseok lên căn phòng cho khách ở tầng hai. Bây giờ xem ra, thà rằng để Ryu Minseok ngủ bên cạnh còn hơn.
Lee Minhyeong tóm gọn được túi hành lý. "Ừ"
Hyeonjoon quay lưng, đang chuẩn bị đi vào thì chợt nhớ đến điều gì, bèn ngoảnh lại cảnh cáo anh. "Nếu anh làm phiền đến tôi thì cút xéo về nhà trọ rách của anh nhé"
"Ừ". Lee Minhyeong bất ngờ chìa tay ra trước mặt cậu, trong lòng bàn tay anh là một chiếc lọ nho nhỏ. "Vậy cái này thì sao?"
Hyeonjoon sập cửa thật mạnh.
Căn nhà này cách âm rất tốt, suốt một đêm dài phòng bên cạnh không truyền đến tiếng động quái dị nào, giấc ngủ của Hyeonjoon cũng khá yên ổn.
Ngày hôm sau, cậu bị mùi khói dầu đánh thức.
Cũng chẳng biết là mùi khói dầu của nhà nào. Hôm qua không kéo rèm cẩn thận nên ánh nắng mặt trời vừa vặn chiếu lên mắt Hyeonjoon, cậu nheo mắt, trở mình chuẩn bị ngủ tiếp.
Di động ở tủ đầu giường nhẹ nhàng rung lên. Hyeonjoon vùi mặt vào gối, vài giây sau mới thò tay cầm lấy di động để trước mắt mình.
Trên màn hình đều là tin nhắn của Ryu Minseok, chỉ khác mỗi thời gian.
Ryu Minseok: Joonie ơi, đầu tui đau quá đi, hôm qua bị mấy gái kia chuốc nhiều quá nên khó chịu cả đêm. Bồ có biết không, đêm qua tui còn nằm mơ thấy Lee Minhyeong đấy... Cơ mà không phải giấc mơ kỳ quái đâu! Tui xin đảm bảo!
Ryu Minseok:???
Ryu Minseok:!!! Tui vừa ra ngoài rót nước!!! Tui nhìn thấy Lee Minhyeong?! Tui điên rồi phải không? Hay là vẫn chưa tỉnh?
Ryu Minseok: Cái đm.
Ryu Minseok: Joonie, tui té đây, mạng sống quan trọng hơn. Tui trốn về nhà trước nhé! Có việc lại liên hệ!!!
"..."
Hyeonjoon ngáp một cái, vứt di động sang bên cạnh. Cậu đang định ngủ tiếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất từ bên ngoài vọng laị.
Cậu bật dậy từ trên giường, mặc bừa cái quần tứ giác rồi ra ngoài.
Lee Minhyeong đứng trong bếp, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại. "Đánh thức em à?"
Cửa vừa mở, mùi khói dầu ban nãy còn nồng nặc hơn, bấy giờ Hyeonjoon mới biết, hóa ra là mùi phát ra từ nhà mình.
"Anh đang làm gì thế?". Hyeonjoon cau mày hỏi.
Lee Minhyeong đáp: "Tôi muốn làm bữa sáng cho em"
Anh mở nắp, mùi khét lẹt bốc lên. "Nhưng mà, rõ ràng không thành công rồi"
Hyeonjoon ghé mắt nhìn, cháo bên trong bị nấu thành hình dáng kỳ quái, không thể nuốt nổi.
Phòng bếp của cậu cũng bị anh giày vò lanh tanh bành, cơn tức giận khi vừa ngủ dậy của Hyeonjoon lập tức đạt đến đỉnh điểm.
"Ngay cả cháo cũng không biết nấu, sao trước kia anh không chết đói nhỉ?". Hyeonjoon mỉa mai.
Cậu vừa mắng vừa ngồi xổm xuống, nhặt những mảnh vỡ lên.
"Ryu Minseok bảo tôi nấu cháo cho em". Lee Minhyeong nói: "Sau này tôi sẽ không làm loạn nữa"
Hyeonjoon ngồi xổm trên đất, im lặng nhặt mảnh vỡ. Cậu không mặc quần áo, đường cong tấm lưng mượt mà, xương bả vai hơi nhô lên trông rất đẹp.
Lee Minhyeong nheo mắt ngắm cậu một lúc, sau đó đưa tay ra, đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua da thịt cậu, làm Hyeonjoon hoảng đến mức nổi da gà, suýt nữa không ngồi vững.
"Anh làm gì thế?". Cậu quay lại mắng.
"Để tôi nhặt". Lee Minhyeong liếc mắt nhìn cửa sổ bên cạnh. "Em đi mặc quần áo vào"
Hyeonjoon không thích phòng ốc tối tăm nên chỗ nào cũng làm cửa sổ sát đất để ánh mắt trời có thể chiếu vào. Phòng bếp cũng không ngoại lệ, phía bên phải có thể nhìn thấy vườn hoa nhỏ bên ngoài, thậm chí khi có người đi ngang qua còn có thể chào hỏi đôi câu.
Đương nhiên, Hyeonjoon chưa từng chào hỏi gì với hàng xóm láng giềng.
Tay cậu khựng lại một lúc rồi mới vứt rác vào trong thùng, sau đó mới đi về phòng. "Trước khi tôi ra, anh phải dọn xong đống bừa bộn này!"
Lúc cậu ra ngoài thì Lee Minhyeong đã ngồi trên sofa, trên đùi còn đặt một cái laptop.
Nhìn thấy cậu, anh gập laptop lại. "Tôi gọi đồ ăn ngoài nhé?"
"Không cần". Hyeonjoon đã ăn ngấy đồ quanh đây, hơn nữa bây giờ tâm trạng cậu không tốt nên muốn ăn món thanh đạm.
Cậu đi vào bếp, rửa nồi rồi rót dầu vào, động tác thành thạo, làm nhanh thoăn thoắt.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Hyeonjoon dừng tay. "Anh vào đây làm gì?"
Lee Minhyeong lại không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ hung hăng của cậu.
"Em biết nấu cơm à?"
Hyeonjoon gằn giọng. "Không thì sao?"
"Tôi cứ tưởng em thuộc tộc người chuyên gọi giao hàng". Lee Minhyeong hỏi: "Sao không mời dì giúp việc đến nấu?"
Trước kia đúng là Hyeonjoon có mời giúp việc, kết quả là chưa được mấy ngày đã có chuyện. Đêm hôm khuya khoắt, cậu được Ryu Minseok vội vã đưa vào phòng cấp cứu. Sau khi cấp cứu xong, về nhà muốn tính sổ mới phát hiện bà dì kia đã mất hút.
Sau đó, cảnh sát phát hiện ra thuốc trong đồ ăn, may là số lượng không nhiều, nếu không cậu đã sớm đi gặp mẹ rồi. Tuy rằng cảnh sát không điều tra ra tung tích và mục đích của người phụ nữ kia nhưng trong lòng Hyeonjoon từ lâu cũng đoán được phần nào.
Mấy năm này cậu cư xử không khéo, động chạm khá nhiều người, nhưng kẻ hận đến mức muốn cậu chết thì không nhiều. Hơn nữa, kẻ tầm thường cũng không thể làm cho một người biến mất hoàn toàn như vậy được.
Từ đó về sau, cậu tự học nấu cơm, ăn ngon hay không không quan trọng, ăn không chết là được.
Hyeonjoon khựng lại, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Liên quan đếch gì đến anh, cút xéo ra ngoài mau. Sau này đừng có mò vào trong bếp của tôi"
Hyeonjoon rán cho mình hai quả trứng ốp la và nướng hai lát bánh mỳ. Trong lúc ăn, cậu còn chẳng buồn liếc mắt nhìn người đang ngồi trên sofa lấy một lần. Sau khi ăn no, cậu vớ bừa lấy một cái chìa khóa xe, chuẩn bị ra ngoài.
Lúc đi ra, Lee Minhyeong đang đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại.
"Không cần, bây giờ vẫn khá ổn". Không biết đối phương hỏi gì mà Lee Minhyeong bỗng ngước mắt nhìn Hyeonjoon. "Tôi đang ở... Nhà của một người bạn. Ừ, bạn cũ, cậu không biết đâu"
Hyeonjoon đang định đi qua thì nghe thấy Lee Minhyeong tiếp tục nói.
"Thay tôi cảm ơn bác trai nhé, có điều chỉ sợ buổi chiều tôi không có thời gian. Cơm tối?... Được, vậy thì tối gặp"
Lee Minhyeong cúp máy, nhìn sang người bên cạnh. "Sao vậy"
"Moon Sunghoon?". Hyeonjoon hỏi.
"Ừ, tối nay cậu ta hẹn gặp tôi"
Hyeonjoon cười gằn. "Quan hệ giữa anh và Moon Sunghoon tốt đẹp như thế, anh sa cơ lỡ vận thế này, sao không thấy anh ta giúp đỡ anh nhỉ?"
Lee Minhyeong nói: "Đúng là cậu ta từng nói muốn giúp tôi, nhưng đã bị tôi từ chối rồi"
Người đàn ông này thật kỳ lạ, anh ta từ chối sự giúp đỡ của tất cả đám bạn tốt của mình, rồi lại bằng lòng cong lưng uốn gối trước mặt cậu.
"Lee Minhyeong". Lòng tò mò của Hyeonjoon bỗng trỗi dậy. "Anh nói xem, anh vốn là một kẻ sĩ diện, tại sao lại muốn xây dựng loại quan hệ này với tôi? Anh không sợ chuyện này bị truyền ra ngoài, rồi đến tai đám bạn chí cốt kia của anh à?"
"Có truyền cũng chẳng sao. Tôi với em...". Lee Minhyeong ngừng lại một lúc rồi mới nói sâu xa rằng: "Nếu không tận mắt chứng kiến thì họ sẽ không tin đâu"
Cũng phải, nếu như chuyện này xảy ra vào mấy tháng trước, ngay cả Hyeonjoon cũng chẳng tin.
Hyeonjoon cầm lấy điện thoại, cười đáp: "Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Moon Sunghoon"
"Được thôi". Gương mặt Lee Minhyeong toát lên vẻ chân thành. "Em có số của cậu ta không? Có cần tôi cho em không?"
Đm. Đúng là cậu không có số của Moon Sunghoon thật. Hơn nữa với đức hạnh này của Lee Minhyeong, anh ta biết thừa cậu sẽ không gọi.
"Nói trong điện thoại không đã nghiền". Hyeonjoon thấy rất nhạt nhẽo, cậu đút di động vào trong túi, quay lưng đi về phía garage. "Lần sau ông đây sẽ nói thẳng vào mặt anh ta"
Trong phòng bida, Hyeonjoon ủ rũ ngồi trên chiếc ghế gần đó, hai chân vắt chéo.
"Ngồi đực ra đấy làm gì". Park Dohyun cầm cây cơ, đánh quả cầu bên cạnh vào lỗ, hỏi: "Túng dục quá độ hả?"
Hyeonjoon đáp: "Túng con mẹ ông"
"Thế sao nhìn ông cứ như thằng đau thận". Park Dohyun liếc ngang dọc. "Ông không đưa Lee Minhyeong đến à?"
"Đưa anh ta theo làm gì? Ông tưởng ai cũng như ông chắc, ngày nào cũng để người kè kè bên cạnh, sợ kẻ khác không biết ông có tình nhân"
"Tôi thích cậu ấy, đương nhiên muốn đưa cậu ấy theo". Park Dohyun trả lời.
Hyeonjoon cười gằn, nói: "Thích thế sao không đưa ra nước ngoài đăng kí luôn đi?"
"Vẫn chưa đến mức ấy". Park Dohyun cũng cười, bảo: "Chẳng lẽ ông không thích Lee Minhyeong?"
Hyeonjoon nghe thế thì hoảng hốt nói: "Sao tôi lại có thể thích anh ta được?"
Park Dohyun hỏi: "Không thích thì sao ông còn cho anh ta tiền? Tiền của ông là vỏ hến à?"
"Đó là vì tôi..."
"Vì ông ghét anh ta?". Sau khi quả cầu cuối cùng rơi xuống lỗ, Park Dohyun ném cây cơ lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Hyeonjoon.
"Hyeonjoon à, tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ. Trước kia sao ông lại thích gây sự với Lee Minhyeong nhỉ? Hình như anh ta cũng đâu có làm gì ông?"
Hyeonjoon ghét Lee Minhyeong, đây là chuyện là đám người quen đều biết.
Hồi còn đi học, vào ngày Lee Minhyeong trực nhật, lúc anh sắp dọn xong thì Hyeonjoon sẽ cố ý quậy cho phòng học rối tung.
Ngày hôm sau, Lee Minhyeong đáp lại cậu bằng một ngăn tủ toàn rác.
Trường học chào cờ vào thứ hai đầu tuần, Hyeonjoon đổi bản diễn thuyết của Lee Minhyeong thành truyện sex. Lee Minhyeong cầm truyện sex, bình tĩnh đọc toàn bộ nội dung diễn thuyết anh đã thuộc nằm lòng.
Hôm sau, di động của Hyeonjoon nhiễm virus, dù mở cái gì ra cũng đều hiện lên truyện sex giống y hệt cái nằm trên bản thảo của Lee Minhyeong.
Hyeonjoon vừa trộm được sách bài tập của Lee Minhyeong ở phòng làm việc của giáo viên, Lee Minhyeong lập tức bổ sung bản copy.
Ngày hôm sau, hội học sinh kiểm tra đột xuất, tất cả thuốc lá được Hyeonjoon giấu riêng trong kí túc xá bị tịch thu. Những chuyện như vậy nhiều không đếm xuể, chúng luôn được duy trì từ cấp hai cho đến học kỳ hai năm lớp mười.
Nghĩ lại thì tính tình của Lee Minhyeong còn tốt chán, nếu là hắn, nhất định hắn phải đại chiến ba ngày ba đêm liên tục không ngừng với Hyeonjoon.
Cuộc chiến tranh không có mùi thuốc súng này do Hyeonjoon bắt đầu, và người kết thúc là Lee Minhyeong.
Không hiểu sao, bắt đầu từ lớp mười một, dù Hyeonjoon có giày vò Lee Minhyeong thế nào thì đối phương cũng không hề ăn miếng trả miếng nữa. Mỗi một lần đùa ác đều bị Lee Minhyeong khéo léo hóa giải, hơn nữa anh còn không trả thù cậu. Hyeonjoon thấy mất mặt nên không lâu sau cũng dừng lại.
Ai ngờ, vài năm trôi qua, sau khi Lee Minhyeong phá sản, hai người bọn họ lại biến thành quan hệ xác thịt... Đúng là làm người ta khó hiểu.
"Ngứa mắt anh ta đấy, thì làm sao?". Hyeonjoon nói.
"Bây giờ anh ta cũng phá sản rồi, nếu ông thực sự muốn tra tấn thì vẫn còn cách". Park Dohyun liếc bạn mình một cái. "Cần gì phải làm thế"
Hyeonjoon cũng chẳng biết phải giải thích thế nào, cậu cũng không thể khai thật rằng mình say rượu mất khôn, bất cẩn bị Lee Minhyeong đè xuống. Họa chăng cậu không cần mặt mũi nữa mới có thể nói ra chuyện này.
Cậu rít một hơi thuốc. "Tôi thích làm thế đấy"
"Rồi, rồi". Park Dohyun bật cười. "Vậy tiếp theo ông định làm gì? Làm nhục anh ta trước mắt người khác? Nhưng cứ nhìn hôm đó là biết, hình như anh ta không để ý đến những điều đó đâu"
Hyeonjoon cảm thấy hơi khó chịu. "Để sau rồi nói"
"Vậy chi bằng để tôi dạy ông một cách nhé?"
Hyeonjoon quay sang, nghi ngờ hỏi: "Cách gì?"
"Ông qua đây". Park Dohyun ngoắc tay với cậu, sau khi Hyeonjoon đã ghé sát lại, hắn mới thì thầm: "Đầu tiên ông làm anh ta thích ông, sau đó đá anh ta. Cuối cùng thì quay video sex rồi gửi đến di động của bạn bè anh ta..."
Hyeonjoon như bị điện giật, vội vàng rụt về phía sau, vô thức chửi ầm lên. "Đm"
"Ha ha ha". Park Dohyun nói: "Ông phản ứng kiểu gì thế?"
Hyeonjoon rít mạnh một hơi thuốc cho đỡ sợ, bây giờ trong đầu cậu tràn ngập dáng vẻ Lee Minhyeong mồ hôi đầm đìa, đè lên người cậu.
Rêu rao cái loại băng này ra ngoài thì ai mới là kẻ gặp họa?!
"Không phải đâu, tôi đùa thôi, ông sẽ không coi là thật đấy chứ?". Thấy cậu im lặng, Park Dohyun trợn trừng mắt. "Tôi khuyên ông đừng làm nhé, tôi chỉ nói bừa thôi. Dù Lee Minhyeong đã phá sản nhưng anh ta vẫn còn một vài mối quan hệ, nếu ông làm thật thì chắc chắn sẽ bị anh ta kiện chết..."
"Tôi không coi là thật". Hyeonjoon quát. "Câm mồm"
Cậu đuổi Park Dohyun đi, đang định châm thêm điếu nữa thì di động bỗng réo ầm lên. Cậu liếc mắt nhìn màn hình, bàn tay châm thuốc lập tức khựng đứng lại.
Hồi lâu sau, cậu điều chỉnh xong cảm xúc rồi mới chậm chạp bấm nhận cuộc gọi, uể oải gọi một tiếng: "Ba"
Hyeonjoon ngồi trên ghế lái, lù lù bất động nhìn cổng sắt đen đang từ từ mở ra trước mắt. Cánh cửa màu đen trang nghiêm, có thể thấy rằng nó được người hầu bảo dưỡng rất tỉ mỉ. Đây chính là nhà họ Moon, ngay cả cửa sắt cũng được chăm sóc kĩ càng.
"Cậu Moon". Quản gia từng gặp ở biệt thự ngoại ô đang đứng trước cửa, lão thấy xe không tiến vào thì bèn đi lên trước nghênh đón. "Cậu Moon? Tôi đưa cậu đến garage"
Hyeonjoon thu hồi tầm mắt, "ừ" một tiếng. Quả thật nếu không có quản gia dẫn đường thì cậu cũng chẳng biết garage nằm ở đâu.
Diện tích nhà cũ của họ Moon rất lớn, nhưng chỉ có Moon Junsik ở lại đây. Theo cậu được biết, sau khi Moon Sunghoon trưởng thành thì đã dọn ra ngoài, còn vị Moon phu nhân kia cũng ở riêng với chồng từ lâu.
Đỗ xe xong, Hyeonjoon đi theo quản gia vào trong nhà.
Lần đầu tiên đến đây, cậu vẫn còn là một đứa trẻ chưa biết nói, ấn tượng với nơi đây rất mờ nhạt, chỉ nhớ mẹ cậu quá hồi hộp nên ôm cậu rất chặt, làm cậu khóc mãi không ngừng. Sau lần đó, cậu không đặt chân đến đây nữa.
"Cậu Moon". Trên đường đi, quản gia hỏi: "Cậu thích uống coffee hay thứ gì khác? Lát nữa tôi sẽ bảo người mang vào"
"Không cần". Hyeonjoon đáp.
Dù sao cậu cũng sẽ đi rất nhanh.
"Tôi vẫn nên pha một cốc coffee cho cậu, nửa đường nửa sữa nhé, được không?". Quản gia cười tủm tỉm, hệt như bọn họ đã ở chung lâu ngày.
Hyeonjoon nói: "Tùy ông"
Quản gia đưa cậu đến trước cửa phòng, gõ hai cái, giọng nói của Moon Junsik phát ra từ bên trong. "Vào đi"
Cảm xúc của Hyeonjoon với ba đẻ rất phức tạp.
Bọn họ không thân thiết, đừng nói là giao lưu qua lại, ngay cả số lần gặp gỡ giữa hai người cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trước lễ đính hôn kia, dáng vẻ Moon Junsik trong ấn tượng của cậu đều rất nhạt nhòa.
Nhưng nếu nói bọn họ hoàn toàn không có quan hệ thì cũng không đúng. Trên người cậu đang chảy dòng máu của Moon Junsik, mặt mũi của họ cũng tựa như nhau, tên của cậu cũng do Moon Junsik đặt.
Moon Junsik tuy không gặp cậu nhưng vẫn sắp xếp trường lớp cho cậu, tháng nào cũng gửi tiền đều đặn, ngày lễ ngày tết cũng nhiều chứ chẳng ít. Dù cậu biết trong đó cũng có sự giúp đỡ của Moon lão phu nhân, nhưng Moon Junsik cũng làm rất thỏa đáng.
Hyeonjoon có bản năng kháng cự với gia đình này, nhưng cậu không phải kẻ vô ơn, cậu biết rõ mình vẫn nợ Moon Junsik, hiện giờ vẫn chưa trả hết. Vậy nên cậu mới đến đây.
Người đàn ông trung niên đang ngồi trước bàn làm việc, ông ta mặc đồ âu, đeo kính mắt, dáng vẻ ung dung phong độ.
"Đến rồi à". Moon Junsik không ngẩng đầu lên. "Ngồi đi"
Hyeonjoon ngồi lên sofa tiếp khách bên cạnh.
Moon Junsik chỉ tay vào chiếc ghế phía trước bàn. "Ngồi trước mặt tôi"
Mười phút sau, Moon Junsik xem xong báo cáo trên tay, cuối cùng mới ngẩng mặt lên.
Nhìn thấy Hyeonjoon, lông mày của Moon Junsik nhăn tít lại.
"Anh giày vò tóc mình như vậy, trông giống cái gì?"
"Nhuộm tóc đâu có phạm tội". Hyeonjoon bày ra dáng vẻ bất cần đời. "Ba tìm tôi có việc?"
Moon Junsik cụp mắt, không nhìn cho đỡ bực. "Tôi nghe nói quan hệ của anh với Lee Minhyeong không tồi?"
Sao lại là Lee Minhyeong nữa?
Hyeonjoon đáp không cần nghĩ: "Không, tôi với anh ta chẳng thân quen gì hết"
"Hana nói là con bé từng nhìn thấy anh đi ra từ phòng của Lee Minhyeong". Nói đến đây, Moon Junsik như nhớ ra điều gì. "Anh cũng thật là, sao có thể dùng mì tôm đãi khách?"
Hana chính là cô em họ, tên đầy đủ là Moon Hana.
"..."
Nhắc đến chuyện đêm đó, tim Hyeonjoon nặng nề đập vang. "Chuyện đó..."
"Được rồi, tôi đang nói chuyện quan trọng với anh, anh ngồi thẳng lưng lên, cứ ặt ẹo trông còn ra thể thống gì". Moon Junsik nói: "Chuyện nhà Lee Minhyeong chắc anh cũng biết rồi đấy, gần đây cậu ta có nói với anh về định hướng phát triển trong tương lai không?"
Hyeonjoon cứng họng, quả đúng là có. Anh ta nói rằng muốn ngủ với cậu để kiếm chút tiền trinh, nằm ườn cho qua ngày.
Hyeonjoon: "Không"
Moon Junsik gật gù. "Lee Minhyeong là nhân tài hiếm có, sau khi gia đình xảy ra chuyện, rất nhiều công ty muốn thuê cậu ta, nhưng xem ra, trước mắt cậu ta còn đang cân nhắc. Lần này gọi anh đến đây là muốn anh nói chuyện với cậu ta, công ty chúng ta gần đây cũng đang thiếu nhân tài..."
Hyeonjoon sững sờ. "Bố muốn tuyển anh ta vào Moon thị?"
Moon thị là sản nghiệp trong tay Moon Junsik. Moon Junsik lấy một tập tài liệu ra từ trong ngăn kéo. "Đây là điều kiện bên ta đề ra, lúc đó anh đưa cho cậu ta xem. Nếu như không hài lòng thì bên ta có thể sửa chữa"
Hyeonjoon nghe mà buồn cười.
Moon thị dù không giàu nứt đố đổ vách nhưng cũng được coi như doanh nghiệp lâu năm hàng đầu trong nước, bây giờ Moon Junsik lại bằng lòng hạ mình, bày ra một đống điều kiện báu bở để thuê một tiểu bối thiếu kinh nghiệm sao?
Việc công ty thiếu nhân tài càng nhảm nhí, ngoài kia có không biết bao nhiêu kẻ tài giỏi cầm thành tích cao chỉ vì muốn các doanh nghiệp tốt như bọn họ để mắt.
"Ba muốn tôi giúp thì cũng phải nói chuyện rõ ràng chứ". Hyeonjoon nói: "Vì sao ba nhất định phải thuê anh ta?"
"Nhân tài rất quan trong với tập đoàn, anh không hiểu đâu". Moon Junsik không hề giải thích.
Hyeonjoon đáp: "Lee Minhyeong không có ở đây, ba nói văn vẻ cũng chẳng có tác dụng"
Moon Junsik giận tái mặt. "Anh cứ làm theo lời tôi là được"
Hai người mặt đối mặt hồi lâu, sau đó cậu khẽ cười, nhận lấy tài liệu.
"Được, tôi giúp ba đưa cho anh ta, nhưng anh ta có bằng lòng hay không thì tôi không dám chắc"
Moon Junsik nói: "Lát nữa đưa tài liệu cho cậu ta"
Hyeonjoon trả lời qua loa: "Không được, tôi với anh ta ít nhất nửa năm mới gặp một lần"
"Tôi đã giúp anh hẹn cơm tối rồi". Moon Junsik đưa ra tấm danh thiếp trên tay. "Địa chỉ ở bên trên"
Cơm tối???
Hyeonjoon nhớ cuộc điện thoại Lee Minhyeong nghe vào sáng nay, cậu lập tức từ chối. "Tôi không đi"
Giấc ngủ nông đã quấy rầy tâm trạng của cậu suốt một ngày, cậu không còn hơi sức để ứng phó Moon Sunghoon.
"Tôi thông báo với anh chứ không trưng cầu ý kiến của anh". Moon Junsik lại đeo kính lên. "Còn nữa, năm nay anh cũng hai mươi tư tuổi rồi... Chẳng còn bé bỏng gì đâu, nên đến công ty rèn luyện một chút. Tôi sẽ bảo anh hai anh sắp xếp công việc cho anh"
Hyeonjoon đang muốn mở miệng từ chối, lời đến bên môi lại đột nhiên nuốt xuống.
"Được". Hồi lâu sau, cậu mỉm cười. "Ba định cho tôi làm chức gì? Thấp quá thì thôi nhé"
Dù sao Hyeonjoon cũng mang họ Moon, Moon Junsik đương nhiên không thể để cậu làm em giai đánh máy lạch tạch trong công ty được.
"Anh yên tâm, tôi sắp xếp xong cho anh rồi, qua vài hôm nữa sẽ có người liên lạc với anh". Moon Junsik cúi đầu. "Được rồi, tôi còn tài liệu phải xem, anh ra ngoài đi"
Quản gia cầm coffee đã pha vào, đang định gõ thì thấy cánh cửa tự mở ra.
Nhìn thấy lão, Hyeonjoon cười thành tiếng. "Coffee này ông cứ giữ lấy mà thưởng thức nhé"
Nét mặt quản gia vẫn bình tĩnh như thường, nhanh chân đuổi kịp cậu. "Cậu Moon chớ đi vội, lão phu nhân chuẩn bị quà cho cậu, đang để ở phòng khách đấy"
Hyeonjoon cầm một tập tài liệu và một cái hộp đẹp đẽ ra khỏi nhà họ Moon.
Trong quán nhà hàng, bầu không khí trầm lắng, ba người ngồi trên một chiếc bàn ăn rộng rãi.
Trên bàn có rất nhiều món ăn cầu kỳ ngon miệng nhưng chẳng một ai nhấc đũa.
"Con bé đúng lúc ở gần đây nên tôi tiện thể gọi tới luôn". Moon Sunghoon mở đầu câu chuyện. "Cậu không ngại chứ?"
Hôm nay Moon Hana ăn mặc rất đẹp, cô mặc một chiếc váy dây hàng hiệu, trang điểm rất tỉ mỉ. Vừa nghe vậy, cô bèn chớp mắt với Lee Minhyeong. "Nếu quấy rầy hai anh nói chuyện thì em đi cũng được, gần đây cũng có nhiều quán ăn lắm"
Gương mặt Lee Minhyeong hững hờ dửng dưng, khách khí nói: "Không ngại"
"Vậy chúng ta bàn bạc tiếp. Minhyeong, lần này tôi tìm cậu chủ yếu là muốn nói về chuyện của công ty..."
Moon Sunghoon còn chưa dứt lời thì cửa phòng đã bị mở ra.
Hyeonjoon đứng trước cửa, một bên lông mày nhướn lên rất cao, cười như không cười. "Chào buổi tối"
Nhìn thấy cậu, khóe miệng của Moon Sunghoon lập tức trề xuống.
Moon Hana cũng rất hoang mang, nhìn Moon Sunghoon đầy thắc mắc. Rõ ràng trước đó đã nói bữa cơm này chỉ có ba người họ, sau khi kết thúc Moon Sunghoon sẽ nhờ Lee Minhyeong đưa cô về, nhưng chưa từng nhắc đến việc Hyeonjoon cũng đến.
Moon Sunghoon cũng mới nhận được thông báo, hắn máy móc nói: "Nó... Đúng lúc cũng ở gần đây, cậu không ngại chứ"
"Không đâu". Lee Minhyeong mỉm cười, nhìn chàng trai đang đứng trước cửa. "Sao không nói với tôi, tối nay em muốn ăn cơm với anh của em?"
Hyeonjoon thôi cười, ngồi xuống cạnh Lee Minhyeong. "Mắc mớ gì tôi phải nói với anh?"
"Hyeonjoon, phải nói chuyện lịch sự với anh lớn". Moon Sunghoon lạnh mặt nhắc nhở rồi tiếp tục đề tài ban nãy. "Minhyeong, tôi cũng không cần giới thiệu nhiều về tình hình của công ty nữa, cậu biết cả rồi đấy. Chỉ cần cậu bằng lòng đến, công ty nhất định sẽ không bạc đãi cậu"
Còn nhớ khi xưa trong tổ thí nghiệm, chúng ta từng hợp tác rất vui vẻ... Chờ đến lúc cậu vào công ty, tôi có thể xin ba điều cậu sang chỗ tôi. Có rất nhiều hạng mục lớn của công ty đang nằm trên tay tôi, chắc chắn sẽ làm cậu hưng phấn"
Hyeonjoon nghe thấy những lời như vậy thì thấy buồn ngủ kinh khủng. Cậu cầm đũa, bắt đầu gắp thức ăn, ăn cơm, như thể những người đang bàn chuyện đứng đắn bên cạnh chỉ là ghép bàn vào cùng mà thôi.
Lee Minhyeong yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật gù, nhưng không trả lời là đi hay không đi.
Moon Sunghoon nói một thôi một hồi, còn định cụng ly với Lee Minhyeong.
Lee Minhyeong nhìn người đang nhấm nháp rượu cạnh mình, anh cười đáp: "Xin lỗi, lát nữa tôi còn phải lái xe, không thể uống rượu"
Hyeonjoon cười thầm trong lòng. Lái xe? Anh còn xe nào để lái? Xe sex hả?
Lúc Moon Sunghoon nói chuyện thì không ngừng đảo mắt về phía Hyeonjoon.
Hyeonjoon ngoan ngoãn ngồi ăn, không chen lời không quấy rối làm hắn rất bất ngờ.
Moon Sunghoon nói liên tục suốt hai mươi phút, rốt cuộc cũng làm kết bài. "Minhyeong, tôi chân thành mời cậu gia nhập công ty của chúng tôi, gia nhập đội ngũ của tôi"
Lee Minhyeong ngước mắt, đang định lên tiếng.
"Ê". Hyeonjoon đặt đũa xuống, quay sang nhìn Lee Minhyeong, hỏi thẳng toẹt. "Cuối cùng thì anh có vào Moon thị không?"
"Moon Hyeonjoon!". Không ngờ rằng Hyeonjoon sẽ đâm chọc ở phút cuối, Moon Sunghoon gằn giọng nạt cậu. "Lo mà ăn cơm đi!"
"Đây không nói chuyện với anh". Hyeonjoon không thèm nhìn hắn. "Hỏi anh đấy, có vào không?"
Lee Minhyeong nhịn cười, đáp: "Nhất định phải vào à?"
Hyeonjoon nói: "Anh nói xem"
Lee Minhyeong im lặng một lúc, vờ như miễn cưỡng gật đầu. "Vậy đêm nay tôi về cân nhắc nhé, được không?"
Hyeonjoon ngẫm nghĩ. "Ờ"
Bên cạnh vẫn còn những người khác, Hyeonjoon không tiện dùng thân phận ông chủ để đàn áp anh, về rồi bàn bạc lại cũng được.
"Bình thường nó không biết điều lắm". Moon Sunghoon cười nói, còn có tiếng nghiến răng ken két xen lẫn bên trong. "Cậu đừng so đo với nó. Nói chuyện lâu, cũng đói rồi nhỉ, chúng ta dùng cơm trước đã nhé?"
Lee Minhyeong: "Ừ"
Lời đã nói, nhiệm vụ của cậu coi như đã hoàn thành, Hyeonjoon ngẫm nghĩ, cầm lấy bát súp ba ba, ăn súp xong thì tính đi luôn.
"Anh Minhyeong ơi". Rốt cuộc Moon Hana cũng có cơ hội mở miệng. "Dạo trước em tìm tài liệu của trường thì nhìn thấy luận văn anh viết. Em thấy hay lắm..."
Lee Minhyeong nói: "Cảm ơn"
"Em cũng xem video diễn thuyết hồi cấp ba của anh rồi". Moon Hana đỏ mặt. "Diễn thuyết hay ghê, anh mặc đồng phục... Cũng rất, rất đẹp"
Tình ý của cô gái nhỏ rõ như ban ngày. Hyeonjoon húp súp, lạnh lùng nghĩ, mắt của cô em họ này có tật rồi, hồi cấp ba Lee Minhyeong là mọt sách chính hiệu, vừa xấu vừa quê, đẹp chỗ nào?
Đang oán thầm thì đột nhiên Hyeonjoon thấy đùi mình ngưa ngứa, cậu còn chưa kịp phản ứng thì thứ kia đã chậm rãi lướt lên trên, vuốt ve bắp chân cậu cách một lớp vải.
"Khụ khụ khụ... Đcm... Khụ khụ!". Hyeonjoon lập tức bị sặc súp, cậu ngẩng phắt đầu lên, kinh hoàng nhìn sang người bên cạnh.
Lee Minhyeong này, người ta đang liếc mắt đưa tình với anh, thế mà anh lại quấn lấy chân cậu ở dưới bàn?!!
Trước kia anh ta có dâm như vậy hay sao?!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro