find nemo.
lee minhyeong nhớ rằng trong lớp anh có một người khá trầm tính, nhưng thực ra lại không phải như vậy. người trầm tính tên moon hyeonjoon ấy rất ít khi tiếp xúc với ai khác, sáng ngày chỉ dán mắt vào màn hình điện thoại. lee minhyeong và cậu chỉ tương tác với nhau qua những lần mượn đồ dùng học tập, hay mỗi khi cả hai trốn giờ thể dục và bắt gặp nhau sau sân trường.
khi ấy là mùa mưa ngập sân, đàn cá con theo dòng chảy từ khe tường của nhà dân chui sang đường cống sau sân trường, quẫy tung tăng trong vũng nước. lúc đầu, cả hai chỉ yên lặng ngồi cùng nhau cạnh đó, bỗng dưng moon hyeonjoon tiến lại gần vũng nước, cầm chai nước rỗng và hất nước cống sang bên sân ráo. trên mặt đất vàng nắng ấy là vài con cá bị hyeonjoon hất ra, cậu nhanh tay nhặt lên rồi cho vào chai nước.
"bẩn quá đó." lee minhyeong phàn nàn, nhưng vẻ thích thú của anh thì hiện hẳn lên trên mặt.
"muốn một con không?" moon hyeonjoon giơ chai nước đựng ba, bốn con cá đang loay hoay tìm lối ra, cậu tiếp câu. "nhưng mày phải chăm sóc chúng cẩn thận đó. về nhà thì cho ra bể cá nếu có, không thì một chai nước to và thoáng hơn. nếu là bể thì nên dùng bể cao, tránh cá nhảy ra ngoài. còn chai thì phải chọc ít lỗ cho nó thở á."
lee minhyeong chăm chú lắng nghe bạn nói một tràng dài, bởi anh chưa bao giờ thấy moon hyeonjoon nói nhiều đến thế, cũng bất ngờ khi cậu không trầm như anh nghĩ.
"mày thích cá sao?" minhyeong bước tới gần hyeonjoon, cúi xuống nhìn đàn cá trong chai nước trên tay cậu.
"không hẳn." moon hyeonjoon nhìn chằm chằm vào vũng nước, chỉ chờ thời cơ hất văng mấy con cá. "bố tao nuôi cá cảnh nên tao cũng biết vài kiến thức cơ bản. với lại tao cũng thích nghịch nước, hoặc ngắm bọn cá bơi loăng quăng trong bể."
"vậy bắt cho tao vài con nhé? tao sẽ chăm chúng thật tốt."
hyeonjoon mỉm cười, đưa chai cá của mình cho minhyeong cầm hộ rồi lấy một chai rỗng khác để bắt cho bạn. "mấy con cá này sống dai lắm, tao nghĩ dù mày nghiệp dư tới mức nào thì nó cũng không chết dễ dàng được đâu." cậu vừa bắt cá, vừa nói, hào hứng khi bắt được nhiều con cùng một lúc.
moon hyeonjoon ra vẻ tự hào đưa chai cá cho bạn, "có vấn đề gì thì cứ nhắn hỏi tao nhé." lee minhyeong trầm ngâm ngắm mấy con cá trong chai, lại ngẩng lên nhìn cậu. "hình như, mày chặn tài khoản tao mà."
"vậy hả? để về tao gỡ."
moon hyeonjoon chặn hết mọi người trong lớp, đơn giản là vì cậu không thích.
moon hyeonjoon nhớ rằng trong lớp cậu có một người rất hoạt bát, hướng ngoại và rất hoà đồng với mọi người. người hoạt bát tên lee minhyeong ấy luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, thế nhưng ít ai biết rằng, anh lại chẳng thực sự thân thiết với một người nào.
bên cạnh sự đối lập giữa cậu và người đó, cả hai lại ở trong một mối quan hệ rất khó để giải thích. không thể nói là người lạ, nhưng bạn bè thì cũng không hẳn, người yêu lại càng không. chỉ là mối quan hệ mượn đồ dùng, nói chuyện với nhau sau bóng khuất và tư vấn về cách nuôi cá.
một thời gian sau đó, moon hyeonjoon nhận thấy điểm khác thường từ mối quan hệ kì lạ ấy. lee minhyeong bỗng dưng gần gũi với cậu hơn, thậm chí là có những hành động "quá trớn". hyeonjoon không thích bị nhận quá nhiều sự chú ý, và việc minhyeong luôn lu bu quanh mình khiến cậu cũng bị mọi người chú ý theo.
không bạn bè nào lại khen nhau là dễ thương, không bạn bè nào lại bảo nhau là xinh đẹp, không bạn bè nào lại đi xoa đầu, chỉnh tóc cho nhau.
ngày đó, moon hyeonjoon nhắn với lee minhyeong một dòng: [mày thích tao à?]
[không.
tao mà thích mày
thì tao đã nói với mày rồi.]
[vậy đừng tỏ ra thân thiết với tao nữa.
tao khó chịu.]
từ hôm ấy, lee minhyeong không còn tới gần moon hyeonjoon nữa. từ hôm ấy, cả hai không còn nói chuyện gì với nhau nữa. từ hôm ấy, lee minhyeong vẫn còn hối hận cho tới hiện tại. từ hôm ấy, tình cảm mà anh dành cho cậu vẫn chưa hề đổi thay.
"minseok ơi, đưa sữa cho hyeonjoon hộ tao nhé. nhớ đừng nói là tao đưa."
"lại nữa!? tao không phải người chuyển phát của mày đâu nhé lee minhyeong. thích người ta thì thừa nhận đi trời. loằng ngoằng vl!!"
nhưng thử nghĩ xem, hỏi thẳng thừng như vậy thì ai mà thừa nhận cho nổi chứ. ít ra cũng phải... tiến từng bước chứ... nhưng giờ thì cũng đã muộn, anh biết phải đối mặt với hyeonjoon thế nào đây? hồi đó vui thật đấy, vậy mà giờ cả hai đã trở nên như thế này. đã mấy năm rồi nhỉ? bản thân anh còn chẳng biết hyeonjoon ở trường đại học nào.
moon hyeonjoon nhìn ra ngoài phòng khách, mấy ngày nghỉ lễ cậu về thăm nhà nhưng bố lại đi vắng, đành phải thay ông ấy cho cá ăn rồi. bể nước lấp lánh với ánh đèn dịu và màu da sặc sỡ, trong đàn cá vẫn còn mấy con mà cậu bắt được ở sau sân trường hôm ấy. dù cho chúng bị lạc màu so với những con cá sặc sỡ còn lại, nhưng chúng là con cá mà hyeonjoon thích nhất. cậu lại nhớ đến chuyện đó rồi.
"mấy con cá đó đã chết chưa nhỉ?"
bảo vệ xong khoá luận, moon hyeonjoon đi uống cùng bạn bè và trở về kí túc xá với dáng vẻ say khướt. ai khi say mà giữ được tỉnh táo, từ hôm nhớ lại chuyện cũ, moon hyeonjoon cứ băn khoăn, chỉ là cậu lo cho mấy con cá thôi. hyeonjoon tìm lại một tài khoản, 'lee minhyeong'.
"đm... sao đéo thấy vậy~? đâu rồi..."
giọng cậu lạc dần, ư ử vài tiếng rồi bất ngờ tìm thấy tin nhắn cũ. ra là anh bạn đó đã đổi tên tài khoản rồi, 'find nemo' gì vậy? trẩu vl.
[ê.
mấy con cá của mày
chết chưa vậy?]
tin nhắn hiện dòng đã xem nhanh hơn cậu nghĩ, ngay sau đó là dòng ba chấm, nó soạn được năm phút rồi vẫn chưa thấy gửi.
[vừa đánh răng vừa nhắn hay sao mà
gõ chậm như rùa]
moon hyeonjoon tiếp tục gửi tin.
[find nemo?]
lúc này, tin nhắn của lee minhyeong cuối cùng cũng gửi đến.
[tao biết mày sẽ kêu tao trẩu đấy nhé.
dừng lại ngay.]
[hehe
vậy
mấy con cá chết chưa?]
[đoán xem.]
[chắc là rồi?]
[không hẳn.
nhưng tao mất rồi
cá của tao.]
là của anh mà, phải không? không phải, thậm chí nó còn muốn anh tránh xa nó mà, muốn anh đừng tỏ ra thân thiết với nó nữa.
[đâu có.
là mày từ bỏ nó.]
lee minhyeong nhìn dòng tin nhắn mình vừa nhận từ hyeonjoon, lại quay sang bể cá nhỏ trên bàn.
[mày nghĩ tao còn có thể tìm lại không?]
[tìm đi.]
[...cho tao một chút thông tin đi chứ...
moon hyeonjoon?
ngủ rồi? ]
moon hyeonjoon tỉnh dậy vào chiều tối ngày hôm sau, cậu không tin nổi vào mắt mình khi nhìn cuộc hội thoại trên máy. tự hỏi bản thân sao có thể hồn nhiên nhắn với người ta như thế, rồi còn "thông tin" gì nữa đây?
[xin lỗi...
hôm qua tao say nên nhắn linh tinh]
[và?
mày định không cho tao tìm nữa?]
[ý tao không phải vậy...]
[ngay bây giờ, trước cổng trường cũ.
đến rồi chúng ta nói chuyện]
đọc dòng chữ "ngay bây giờ", moon hyeonjoon dù với cái đầu ong ong, choáng váng cậu vẫn lết ra đường gọi xe. dù sao thì, cậu cũng không khó chịu.
lee minhyeong trước cổng trường đang đứng bên chiếc xe ô tô trông có vẻ đắt tiền, còn tỏ ra ngầu lòi đẩy chiếc kính râm lên khi thấy hyeonjoon bước tới. minhyeong mở cửa cho cậu ngồi vào ghế phụ, nhanh chóng chạy sang bên đối diện ngồi vào ghế lái.
"đi đâu vậy?" moon hyeonjoon ngơ ra khi anh xoay bánh lái rồi bắt đầu di chuyển. minhyeong lờ đi câu hỏi của cậu, đưa tay khoá chốt cửa xe rồi nhìn gương chiếu hậu.
"cơ mà, mày lên xe với người lạ dễ dàng như vậy sao?"
"mày đâu phải người lạ." hyeonjoon nửa tỉnh nửa mơ lướt điện thoại, đôi mắt vẫn còn lim dim ngái ngủ. "mày là bạn tao."
"tao không muốn" lee minhyeong dừng xe tại con ngõ nhỏ, nhấn mạnh một lần nữa. "tao không muốn làm bạn với mày, moon hyeonjoon."
"hả?"
"xin lỗi, là do cái tôi của tao đã quá cao. là tao đã không chịu thừa nhận, rằng tao đã thích mày rất nhiều. tao yêu mày, hyeonjoon à." chưa để hyeonjoon kịp đáp, minhyeong lại quay sang cậu, buông một tràng dài. "nhưng mày cũng quá đáng thật chứ. hồi đó tao trêu mày là vì tao thích mày. tao tỏ ra thân thiết cũng là vì tao thích mày. đồ ngu này, sao mày lại không hiểu? sao lại không cho tao thân với mày? tại sao hả!?"
"thích thì nói mẹ đi chứ! sao tao biết được mày có thực sự thích tao hay không!? quằn chết tao! mấy hộp sữa dâu minseok đưa tao cũng biết là của mày đấy nhé. đồ hèn, nói vậy mà cũng từ bỏ ngay cho được!"
"chứ giờ muốn sao!? yêu nhau không!?"
"yêu thì yêu!!"
"cái đồ dễ thương!!"
"cái đồ đẹp trai!!"
mấy con cá lạc màu trong bể cá nhà hyeonjoon, giờ đây đã được gặp lại đồng loại của chúng, cùng chung một bể.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro